Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 42: 42: 8 Giờ 49 Phút



Đừng đoán, hãy đến hỏi chị

……

Từ khi biết cuối tháng này Giản Mộc Tư sẽ chuyển về Bệnh viện Số 1, Ôn Dương chỉ biết đứng ngồi không yên.

Tình trạng này còn trở nên nghiêm trọng hơn khi nàng trở về đơn vị.

Những đồng nghiệp khác trong đội hoặc là đang làm nhiệm vụ bên ngoài, hoặc là đang trong thời gian nghỉ ngơi, cả phòng làm việc chỉ còn lại một mình nàng, tâm trạng thầm kín càng dễ dàng bộc lộ.

Đầu tiên Ôn Dương lấy ra một tờ giấy trắng, viết vẽ lên đó.

Sau đó nàng lại chán ghét cây bút trong tay, cứ thấy cầm không được thoải mái, ảnh hưởng đến tâm trạng.

Nàng lục lọi trong ngăn kéo rất lâu, nhưng thế nào cũng không tìm được cây bút ưng ý.

Ngoài cây bút ra, đến cả việc nhìn vào chiếc bàn làm việc của chính mình cũng khiến nàng ngứa mắt.

Ngay cả mô hình Elsa yêu thích được đặt trên bàn cũng khó có thể làm Ôn Dương mỉm cười.

Trương Lộ Chi đã tự kiểm điểm cả buổi chiều xem liệu mình có vô tình chọc tức đại ca Ôn hay không.

Buổi sáng vẫn rất bình thường, tại sao ăn xong bữa trưa lại sáng nắng chiều mưa vậy?

Tuy rằng sắc mặt Ôn Dương vẫn không để lộ gì nhiều, nhưng Trương Lộ Chi rõ ràng cảm giác được nhiệt độ cơ thể đại ca đã hạ xuống mức âm.

……

Ca ngày dài dằng dẵng cuối cùng cũng kết thúc, Ôn Dương không về thẳng nhà.

Nàng đợi trong trạm cảnh sát bên cổng phụ của Sở Cảnh sát, từ nơi này có thể nhìn thấy rõ tình hình trong sân của cả Trung tâm Cấp cứu.

Khi chiếc xe cấp cứu quen thuộc xuất hiện, lúc này Ôn Dương mới giả vờ thản nhiên chào hỏi bảo vệ rồi lặng lẽ bước ra khỏi trạm.

Vừa rồi, có thể cười nói chuyện phiếm với ai đó trong một khoảng thời gian dài đúng là không phải điều dễ dàng gì đối với nàng.

Thường phục hôm nay của sĩ quan Ôn rất gọn gàng và sạch sẽ.

Áo khoác màu xám nhạt, kết hợp chiếc áo len màu trơn, giày gót ngắn một màu phối với chiếc quần Tây đen sẫm vừa vặn.

Khi nhìn thấy Ôn Dương đi về phía họ, Trần Phi chỉ cảm thấy…

Có lẽ đây là “ngự tỷ” trong truyền thuyết sao?

Nhấc cổ tay, hạ gót chân, động tác nào của đại ca Ôn cũng toát lên vẻ “ngự” ~

Trần Phi khều Lưu Dịch bên cạnh đang bận rửa xe: “Anh Lưu, mau nhìn! Trang phục hôm nay của đại ca Ôn nhìn có ngự không?”

“Dục?”*

*御姐 (yù jiě): ngự tỷ và 欲 (yù): dục có phát âm giống nhau.

Ngự tỷ được dùng để chỉ những người phụ nữ đầy quyền quý, sang chảnh và trông có vẻ lớn tuổi hơn.

Lưu Dịch rướn người lên, nhìn Ôn Dương đang tiến tới ngày càng gần, khắp mặt đầy vẻ hoang mang.

“Dục” có phải ý nghĩa theo anh hiểu không?

Hai thẳng nam có mạch não hoàn toàn không cùng một kênh, chỉ có một bình luận thống nhất về trang phục của Ôn Dương hôm nay là: thật đẹp.

Rất thẳng, rất nam.

Giản Mộc Tư đang kiểm kê thuốc và dụng cụ y tế trong xe cứu thương, đây là thủ tục cuối cùng trước khi kết thúc công việc mỗi ngày.

Cô để ý có một bóng người dừng lại rất lâu trước cửa sau.

Đợi một lúc rất lâu nhưng không thấy người đó có ý muốn mở lời, chỉ đành hoàn thành xong xuôi việc đang dở trước.

“Ôn Dương?”

Giản Mộc Tư vừa xuống xe, vừa cởi áo khoác đồng phục ra.

Có lẽ chỉ khi cô ấy lên tiếng trước, Ôn Dương mới có thể giải thích ý định của nàng.

Đang đắm chìm trong rối bời, bỗng Ôn Dương nghe thấy Giản Mộc Tư gọi tên mình, cả người chợt run lên.

Khi đã hoàn hồn, nàng cười ngượng với Giản Mộc Tư.

Vừa lễ phép vừa vụng về.

“Trùng hợp quá, chị cũng tan làm à?”

“…”

Trùng hợp chỗ nào?

Rõ ràng là sĩ quan Ôn đã đợi ở cửa từ rất lâu!

Giản Mộc Tư khẽ cau mày.

Lúc này cô rất chắc chắn rằng tâm trạng đối phương không được tốt.

Sĩ quan Ôn cười “hehe” khi nhận ra mình đã nói gì đó kỳ lạ, ngón trỏ và ngón cái tay trái nắm chặt lấy eo áo khoác.

“Chị chuẩn bị về ký túc xá à?”

“Ừ.”

“Buổi tối sẽ đi chạy bộ chứ?”

Vốn dĩ Giản Mộc Tư đã đồng ý với Lâm Nguyệt Thanh rằng tối nay sẽ về tiểu khu Cầu Sao, nhưng bây giờ…

“Ừm, nhưng muộn hơn một chút…!10 giờ được không?”

“Được.

Gặp ở chỗ cũ, lúc 10 giờ.”

“Chỗ cũ” ở đây chính là trạm xe buýt nằm giữa ký túc xá của Trung tâm Cấp cứu và nhà Ôn Dương.

Về tuyến đường chạy đêm, hai người bạn không ai chịu nhường ai chỉ đành tìm một giải pháp khác.

Không chạy về hướng nhà Ôn Dương, cũng không chạy về hướng ký túc xá Trung tâm Cấp cứu.

Hai người đi bộ đến điểm trung tâm nơi cư trú, sau đó vận động trên một con đường nằm giữa đường về nhà của họ.

Khi kết thúc buổi chạy, ai nấy tự bắt xe về nhà.

Ôn Dương đã có mặt tại địa điểm đã hẹn từ sớm, thỉnh thoảng liếc nhìn thời gian một lần.

Dường như sĩ quan Ôn có thể nhìn thời gian hiển thị trên màn hình LED ở bến xe buýt thành toàn hoa và lá.

Ngay cả những người dân chờ xe buýt cũng tò mò, cứ chốc chốc lại hướng theo tầm nhìn của Ôn Dương đến màn hình LED dưới biển báo dừng.

Giản Mộc Tư cũng đã nhìn thấy cảnh tượng buồn cười này khi cô đến.

Trên bục đứng của trạm xe buýt, không ít nhân viên văn phòng trẻ tuổi đều nhìn màn hình LED xong bối rối quay lại nhìn Ôn Dương.

Mà nhân vật chính bị nhìn chằm chằm vẫn đang trong tâm trạng lo lắng, giống như cái cách nàng ngập ngừng trước xe cấp cứu mới đây.

“Ôn Dương.”

Ôn Dương ngồi trên băng ghế nghe thấy lập tức đứng dậy.

Nàng cười với Giản Mộc Tư, nhưng lại không gọi “Giản Mộc Mộc” như thường ngày.

Giản Mộc Tư đột nhiên dừng bước, trầm ngâm nhìn Ôn Dương một lúc lâu, mím môi hỏi: “Bắt đầu chạy?”

“Ừ, được.”

Sau khi chính thức trở thành bạn bè, Ôn Dương vẫn là một sĩ quan Ôn thích so đo với Giản Mộc Tư.

Thường ngày mỗi khi chạy đêm, sĩ quan Ôn luôn là người hô lên khẩu hiệu “bắt đầu”.

Và bất cứ khi nào gặp Giản Mộc Tư, sĩ quan Ôn luôn trông tràn đầy năng lượng.

Đâu có nhìn tụt hứng như hôm nay?

Sau khi xuất phát, sĩ quan Ôn nay đã khác lại thêm lạ.

Ngày thường, dù muốn chạy nhanh một chút, nàng cũng sẽ tiết chế lại vì quan tâm đến Giản Mộc Tư.

Vì Giản Mộc Tư là bạn của nàng, không cần phải hung hãn như chạy nước rút 100 mét trong buổi chạy đêm.

Vì vậy, mặc dù Ôn Dương từng có dã tâm so tài mạnh yếu với Giản Mộc Tư, nàng chỉ thể hiện điều đó qua sức bền và nhịp thở đều.

Nếu nhìn không có vẻ mệt, không phải chính là thắng sao?

Nhưng hôm nay sĩ quan Ôn lại dốc toàn lực sau khi trả lời “có” với Giản Mộc Tư.

Nàng chợt tăng tốc rồi lao lên.

Đây đâu còn là “chạy bộ”?

Rõ ràng là muốn vắt hết sức lực, khiến bản thân chạy liệt chân mới thôi.

Giản Mộc Tư chỉ có thể chạy theo sau Ôn Dương.

Ngôn Tình Trọng Sinh

Xét về thể lực, nếu thật sự phải so tài thắng bại với Ôn Dương, nhất định người có xuất thân là cảnh sát như Ôn Dương sẽ giỏi hơn.

Trong những năm học tại Đại học Công an, những buổi rèn luyện thể chất không phải chỉ để trưng cho có.

Huống chi, sau khi tốt nghiệp, Ôn Dương vẫn luôn chăm chỉ rèn luyện.

Sau khi miễn cưỡng chạy theo Ôn Dương cả một con phố, cuối cùng Giản Mộc Tư cũng phải bó tay trước phong cách chạy lúc nhanh lúc chậm của người kia.

Nếu đem phong cách chạy bộ này ra bàn luận với một bác sĩ phẫu thuật tim, bác sĩ chắc chắn sẽ nói rằng làm vậy rất không tốt cho sức khỏe.

Bản thân Ôn Dương cũng không nhớ nổi mình đã chạy bao nhiêu hiệp chạy nhanh và chạy chậm.

Nhịp tim đập loạn và bắp chân đau nhức nhối cuối cùng đã khiến nàng phải dừng lại.

Nàng đặt hai tay lên đầu gối, cong eo, cúi đầu, thở phì phò.

Gió đêm đông lạnh lẽo lướt qua tấm lưng đẫm mồ hôi của nàng, thân thể bắt đầu không run lên không tự chủ.

Nàng quay đầu lại nhìn phía sau mình.

Quả nhiên Giản Mộc Tư không thể bắt kịp.

……

Ánh đèn toả sáng khắp cửa hàng tiện lợi 24 giờ.

Ôn Dương chọn nơi bậc thang trước cửa hàng cạnh cửa hàng tiện lợi, mệt mỏi ngồi xuống nền đá hoa lạnh lẽo.

Hai phút sau, Giản Mộc Tư cuối cùng cũng đuổi kịp.

Cô lườm người đang ngồi trên bậc thang, sau đó bước vào cửa hàng tiện lợi.

Hai chiếc khăn, một chai nước.

Từ cửa hàng tiện lợi đi ra, Giản Mộc Tư ném hai chiếc khăn đã bóc sẵn lớp bọc lên người Ôn Dương, nước khoáng cũng ném xuống chân Ôn Dương.

“Giờ tan làm! Chị không có tâm trạng tăng ca cứu em!”

Giản Mộc Tư quay người đi, đứng ở ven đường như thể đang đợi taxi.

Ôn Dương mím môi…

Đương nhiên nàng nghe hiểu ngụ ý của Giản Mộc Tư.

Giản Mộc Tư đang lên án hành động điên rồ của nàng.

Ôn Dương cầm lấy khăn, vừa lau đi chỗ mồ hôi dường như không bao giờ chảy hết trên người, vừa âm thầm chú ý tới động tĩnh bên đường.

Trong khi hy vọng xe taxi đừng nên xuất hiện trên đường vào lúc này, nàng cũng đang phải đấu tranh tâm lý vô số lần.

Phải mở lời thế nào đây?

Nên mở lời hỏi Giản Mộc Tư như thế nào?

Giản Mộc Tư thực sự sắp quay về bệnh viện phải không?

Đôi khi, bạn càng muốn điều gì đó không xảy ra, sự việc đó càng có khả năng xảy ra.

Ôn Dương còn chưa kịp nghĩ ra nên mở lời như thế nào, trên đường đã xuất hiện một chiếc taxi trống.

Giản Mộc Tư vẫy chiếc taxi, Ôn Dương ngay lập tức đứng dậy.

Chiếc taxi dừng lại trước mặt hai người họ.

Cửa đã được mở…

Thấy Giản Mộc Tư chuẩn bị lên xe, sĩ quan Ôn sau khi do dự ngàn lần cuối cùng cũng chịu mở miệng.

“Giản Mộc Tư, chị sắp về bệnh viện phải không?”

Hỏi xong, Ôn Dương xoay người đi.

Để tỏ ra nàng chỉ hỏi vu vơ mà thôi, để tỏ ra nàng không để bụng câu trả lời, sĩ quan Ôn “hỏi một cách tùy tiện” quay người đi và trở lại chỗ nàng vừa ngồi.

Nàng chú ý tới động tĩnh phía sau, nhưng không nghe thấy tiếng xe taxi rời đi.

Lúc này nàng cảm thấy thẹn thùng từ tận đấy lòng, lại đi thẳng vào cửa hàng tiện lợi, đi vào nơi sâu nhất trong cửa hàng.

Đắm chìm trong hành động chọn đi chọn lại, như thể sĩ quan Ôn thực sự hứng thú với các sản phẩm trên kệ.

……

“Thực xin lỗi, bác tài…”

Tài xế taxi không muốn bắt bẻ Giản Mộc Tư tại sao đã bắt taxi mà lại không đi.

Giản Mộc Tư thuận lợi xuống xe, bước vào cửa hàng tiện lợi.

Cô nhìn thấy Ôn Dương quay lưng về phía cửa, đứng một mình trước kệ băng vệ sinh, chọn lựa chọn lựa…

“Đang tới tháng mà còn chạy đêm, các nữ cảnh sát trong Sở Cảnh sát đều lợi hại như em sao?”

Ôn Dương giật mình, quay người lại theo phản xạ, bắt gặp nụ cười mỉm treo trên mặt Giản Mộc Tư.

“Cái gì? Tới tháng gì cơ???”

Giản Mộc Tư chỉ vào quầy băng vệ sinh phía sau Ôn Dương…

Ôn Dương nhìn theo phía ngón tay của đối phương, lúc này mới ý thức được mình vừa làm chuyện ngu xuẩn gì…

“…!Lo trước thôi không được sao? Đến ngày đèn đỏ còn chạy bộ với chị sao? Chuyện cười gì vậy! Ngày đèn đỏ của em phải là…”

“Không đi làm không ra ngoài, sĩ quan Ôn đã nói như vậy.”

Ôn Dương mím môi.

Tại sao Giản Mộc Tư vẫn tức giận?

Tại sao lại gọi mình là “sĩ quan Ôn”?

Giản Mộc Tư bước đến gần Ôn Dương, giả vờ tin lời nàng.

“Vậy sĩ quan Ôn đã chọn xong chưa?”

Sĩ quan Ôn bất đắc dĩ, mặt dày lấy một gói băng vệ sinh hàng ngày từ kệ rồi mang đến quầy thu ngân.

Trên quầy thu gần, chỉ có mỗi một gói băng vệ sinh.

10h30 tối, một cô gái mặc đồ thể thao chạy đến mua băng vệ sinh?

Sĩ quan Ôn đứng trước quầy thu ngân, nghĩ kiểu gì cũng hài hước.

Mặt nàng đỏ tía tai.

“Xin chào, tổng là 23 tệ.

Bạn có cần túi không?”

“Không cần.”

Ôn Dương vội vàng đáp, nhưng vừa nói xong liền hối hận.

“Không không không, cần cần.”

Giữa đêm giữa hôm, sao có thể cầm gói băng vệ sinh lang thang trên phố được?

Tất nhiên cần cái túi để giấu đi!

Ôn Dương thò tay tìm di động trong túi, phát hiện trong túi trống không mới nhớ lúc ra ngoài quá vội vàng, quên béng mất chiếc điện thoại.

Điện thoại còn không mang theo, nói gì đến tiền mặt?

Sĩ quan Ôn đã xấu hổ lại càng xấu hổ hơn…

Trời! Muốn! Tôi! Chết!

Nàng chỉ có thể xoay người đi trước ánh mắt chờ đợi của nhân viên cửa hàng, đỏ mặt nhưng vẫn lễ phép hỏi Giản Mộc Tư: “Chị có mang theo tiền không?”

Đây…

Có vẻ như đây là lần đầu tiên Giản Mộc Tư nhìn thấy Ôn Dương đỏ mặt đến mức như vậy…

Và cả……

Ánh mắt đáng thương, đau khổ và xấu hổ đó…

Giản Mộc Tư đưa điện thoại cho nhân viên quét mã QR.

Tại một giây phút nào đó, cô chợt có một ý định ác ôn.

Cô đột nhiên muốn nói, chúng ta không cần túi nữa.

……

Khi bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Ôn Dương cảm thấy một cách rất sâu sắc rằng bản thân đã mất đi một nửa cái mạng.

Độ nóng trên mặt vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm, nàng không dám nhìn Giản Mộc Tư thêm lần nào nữa.

“Tiền, về đến nhà em sẽ chuyển cho chị.”

Vừa quay đi đã muốn trốn chạy.

Giản Mộc Tư ngăn người đang muốn trốn thoát lại:

“Chị đã đặt xe trên mạng.

Hãy đợi xe đi.”

Bị lời nói của Giản Mộc Tư cưỡng ép lên xe, sĩ quan Ôn rúm ró trong một góc của ghế sau, càng lúc càng co nhỏ lại…

Nhưng ngoài mặt vẫn cố chấp tỏ ra “không có chuyện gì”.

Xe đến gần nhà Ôn Dương, Giản Mộc Tư thản nhiên mở lời:

“Ôn Dương, tạm thời chị không định chuyển về bệnh viện.”

Cô thấy Ôn Dương đột ngột quay đầu lại nhìn mình.

“Viện trưởng nhờ Trung tâm Cấp cứu kéo dài công việc cấp cứu trước viện của chị.

Chị sẽ ở lại trung tâm cấp cứu 18 tháng trước khi quay lại bệnh viện.”

Đây là lần đầu tiên trong đời Giản Mộc Tư giải thích với người khác, hơn nữa còn giải thích cặn kẽ như vậy.

Cô mím môi, không khỏi cảm thấy không quen.

“Vậy thôi, em xuống xe đi.”

…….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.