Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 118: 118: 21 Giờ 21 Phút



Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Ôn Quốc Đông vừa dậy đã thấy con gái mình bận rộn trong bếp.

Từ cuối năm ngoái đến nay, Ôn Quốc Đông luôn cảm thấy rất kỳ quái.

Cô con gái thường ngày lười động tay động chân là vậy, tự dưng trở nên chăm chỉ xắn tay vào bếp đến lạ thường.

Lại còn thi thoảng ninh nước luộc gà và nước hầm xương…

Lúc đầu Ôn Quốc Đông tưởng Ôn Dương đói bụng, nhưng nhìn thấy Ôn Dương xách chiếc bình giữ nhiệt ra ngoài, người làm cha không thể không để ý.

Cũng vì để ý nên Cục trưởng Trịnh và Phó đội trưởng đội phòng chống m@ túy Cố Ngôn Minh đều giúp Ôn Quốc Đông theo dõi động thái của Ôn Dương…! đặc biệt là trong chuyện tình cảm của Ôn Dương.

Nhưng khi sĩ quan Ôn ở trong đơn vị, nàng ấy không có bất cứ biểu hiện bất thường nào cả, cũng không thấy nàng ấy thân thiết với bất kỳ ai khác ngoài các đồng nghiệp trong đơn vị và đội cấp cứu.

Khi Cố Ngôn Minh bắt đầu theo dõi, anh còn đưa Trần Phi của đội cấp cứu vào diện tình nghi, giao nộp cho Ôn Quốc Đông.

Sau đó Ôn Quốc Đông cẩn thận kiểm tra thông tin cá nhân của Trần Phi.

Ông hiểu con gái mình.

Ôn Dương lòng gan rộng lớn, người tự xưng là độc thân vui tính suốt cuộc đời này, làm sao có thể bị một cậu bé nhỏ tuổi cướp đi.

Phải biết rằng, trong mắt người cha già này, bất kỳ ai để mắt đến “bình rượu mơ” nhà ông đều phải dùng từ “cướp”.

Cừu Cừu nhà ông chính là một bé cừu ngoan ngoãn và đáng yêu.

Những kẻ để mắt đến cừu, đều là sói hết.

“Bố? Dậy đi? Bố muốn ăn thử canh gà hầm xương con làm không?”

“Xương hầm? Canh gà?”

Ôn Quốc Đông nuốt nước miếng…

Làm quá vậy sao?

“Sáng sớm con dậy chỉ để hầm canh thôi à?”

Ôn Dương nhìn sang chỗ khác, vuốt tóc che giấu sự xấu hổ:

“Con…!Buổi tối ngủ nhiều quá, không ngủ nổi nữa, nên con dậy hầm chút canh, dù sao con cũng rảnh mà.”

Ôn Quốc Đông bước đến gần bàn bếp, thăm dò cô nàng đầu bếp đang đứng nếm thử gia vị.

“Vậy sao?”

“Đúng vậy mà.”

Trả lời nhanh quá!

Có gì đó đáng ngờ ở đây!

Ôn Quốc Đông ngay lập tức đổi thành một cái nhìn nghiêm khắc sau lưng con gái mình.

Rốt cuộc!!!

Rốt cuộc là thằng oắt vô liêm sỉ nào đã đánh cắp trái tim con gái ta?

Lại còn sai khiến con gái ta phải vào bếp nấu canh cho hắn!

Đúng là thằng khốn vô liêm sỉ!

Nếu thích con gái ta thì hãy tự học nấu nướng để nấu ăn cho con gái ta!

Ôn Dương nhìn Ôn Quốc Đông với vẻ kỳ quái, người cha già lại trở về vẻ mặt hiền lành nhân hậu:

“Ôi, Cừu Cừu đã lâu không hầm canh, để bố nếm xem.”

Nhìn xem, nhìn xem, người cha cuồng con gái này đúng là lật mặt nhanh hơn trở bàn tay.

Trước khi Ôn Dương đi ra ngoài, Ôn Quốc Đông đã đặc biệt chú ý đến chiếc bình giữ nhiệt trong tay Ôn Dương.

Huh?

Tại sao hôm nay lại có hai chiếc?

Ôn Quốc Đông vẫn tỏ ra bình thường như không có chuyện gì, một chút cũng không tò mò, hỏi Ôn Dương: “Cừu Cừu, con xách cái bình đi đâu?”

Ôn Dương đã nghĩ ra văn mẫu từ sớm:

“Bệnh viện bố ạ.

Bố của bạn con đang phải nhập viện, chỉ có mỗi bạn con ở bên, con phải đến đó giúp một tay.”

“Nam hay nữ?”

“Nữ ạ.”

Cuối cùng Ôn Dương cũng nghe được chút sự bất thường trong giọng bố:

“Bố, không phải bố nghĩ con đang yêu đương đấy chứ?”

“Không! Đâu có đâu! Sao có thể được? Nếu Cừu Cừu nhà ta thích ai đó, chắc chắn Cừu Cừu sẽ không giấu bố~”

Nghe vậy, Ôn Dương đứng hình.

Lời nói vô tình của Ôn Quốc Đông trực tiếp chọc vào điểm yếu trong lòng nàng.

Nàng đã có người mà mình thích, nhưng…!lại giấu Ôn Quốc Đông.

Ôn Quốc Đông vừa nghe đó là nữ, ông lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“Mau đi đi, con gái một thân một mình chăm sóc người lớn tuổi không dễ dàng, con giúp người ta được thì cứ giúp.”

Ôn Dương mím môi, gật đầu:

“…!Vâng, vậy con ra ngoài trước.”

……

Có hai chiếc bình giữ nhiệt đựng nước canh, một cái đưa hai cha con trong phòng bệnh, cái còn lại đưa cho Lâm Nguyệt Thanh đang nghỉ trong ký túc xá của Giản Mộc Tư.

Hơn sáu giờ sáng, Ôn Dương rời nhà đi ra ngoài.

Ngoài canh ra, Ôn Dương còn đến một cửa hàng bán đồ ăn sáng nổi tiếng mua vài món điểm tâm tử tế.

Gần 7 giờ, xe của sĩ quan Ôn lái vào khu ký túc xá của Trung tâm Cấp cứu.

Vừa hát ngân nga, sĩ quan Ôn vừa xách bữa sáng và bình giữ nhiệt từ ghế phụ lên.

“…!Ôn Dương?”

Lâm Nguyệt Thanh mới nghe cái tên Ôn Dương hai lần, mới nhìn kỹ Ôn Dương một lần đã nhận ra người tên Ôn Dương này, thật là hiếm có.

Lâm Nguyệt Thanh đang trên đường đi mua đồ ăn sáng cho hai cha con ở trong phòng bệnh, tiện thể giải quyết cơn đói cho bản thân, không ngờ lại gặp Ôn Dương ở dưới lầu ký túc xá của con gái.

Lâm Nguyệt Thanh có ấn tượng sâu sắc về nghề nghiệp của Ôn Dương, bà nhớ rất rõ Ôn Dương là một cảnh sát.

Mà cảnh sát thì không thể sống trong ký túc xá của Trung tâm Cấp cứu…

Ngay sau đó, Lâm Nguyệt Thanh chú ý tới thứ gì đó trên tay Ôn Dương.

Bình giữ nhiệt, còn có đồ ăn sáng?

“Cô, chào buổi sáng cô.

Con…”

Đối mặt trực tiếp với Lâm Nguyệt Thanh, Ôn Dương vẫn có chút chưa quen.

Nếu là mọi khi, nàng là cảnh sát Ôn giỏi giao tiếp với mọi người nhất, nhưng giờ đây lại có chút rụt rè trước Lâm Nguyệt Thanh, trái tim không ngừng đập mạnh.

“Chào buổi sáng cô.

Con nghĩ chắc cô chưa ăn sáng nên con mang đồ ăn sáng qua.”

Ôn Dương cố gắng làm giọng mình dí dỏm hơn một chút để che giấu sự căng thẳng.

Nhìn thấy cô gái căng thẳng nhưng rất chu đáo như vậy, Lâm Nguyệt Thanh mỉm cười dịu dàng.

Là một người phụ nữ xuất thân từ gia đình có dòng dõi trí thức, từng cử chỉ của bà đều toả ra phong thái nho nhã ngút trời.

“Cùng nhau lên tầng đi.

Con đã chuẩn bị xong bữa sáng cho hai cha con họ phải không? Cô vừa gửi tin nhắn cho Tiểu Mộc, nói sẽ mang đồ ăn sáng lên.

Con đi ăn sáng với cô trước đi, tạm thời chưa cần lo lắng cho bọn họ.”

Ôn Dương nhất thời sững sờ.

Lúc này nàng cuối cùng cũng hiểu một Giản Mộc Tư dường như lúc nào cũng nhìn thấu mọi thứ ấy được thừa hưởng trí thông minh “xấu xa” từ ai.

Trong lòng sầu thảm, nhìn Lâm Nguyệt Thanh đi phía trước, viên cảnh sát Ôn ngoan ngoãn vội vàng theo sau.

……

Ngồi vào bàn ăn, sĩ quan Ôn ngoan ngoãn ngồi thẳng người như một đứa nhỏ đang chuẩn bị nghe mắng.

Ánh nhìn thẳng không xiêu không vẹo, cứ chăm chăm vào chiếc túi ni lông trên bàn.

“Ôn Dương ăn sáng chưa?”

“Cô Lâm, con đã ăn ở nhà rồi ạ.”

Lâm Nguyệt Thanh mở túi ni lông ra.

Trên túi bóng có in logo của một thương hiệu nổi tiếng lâu đời, còn về canh trong bình giữ nhiệt…

Chẳng nhẽ là…

Lâm Nguyệt Thanh xem như chỉ hỏi vu vơ:

“Đây là canh gì thế?”

“Canh gà hầm xương ạ.”

“Làm như thế nào?”

“…!Dạ…!là ninh xương heo trước…!nấu nhừ một tiếng, sau đó cho thịt gà nguyên con đã làm sạch vào…”

Vô thức nói về cách nấu canh gà hầm xương, sĩ quan Ôn đột nhiên cảm thấy mình đã buột miệng lỡ lời.

Nàng nắm cách làm món này rõ trong lòng bàn tay, đã cung cấp cho Lâm Nguyệt Thanh những thông tin mà bà ấy muốn biết.

Lâm Nguyệt Thanh liếc nhìn Ôn Dương, cụp mắt xuống cười nhẹ trong khi Ôn Dương vẫn đang tự mình âu sầu.

Thần thái này của bà Lâm thật dễ khiến người ta liên tưởng tới một người nào đó.

Lâm Nguyệt Thanh cầm thìa lên, đưa hai thìa canh bổ dưỡng vào miệng.

Gia vị vừa phải, canh rất thơm ngon.

Vị tươi ngon của thịt gà thả vườn cùng vị đậm đà của xương heo hòa quyện trong bát canh và chiếc thìa, khiến cơ thể, dạ dày và cả tinh thần người ta sảng khoái, k1ch thích cảm giác ăn ngon.

“Tối qua con ngủ không đủ à?”

“Không ạ.”

Sĩ quan Ôn vội vàng phủ nhận:

“…!Chỉ cần đặt hai lần báo thức, thức dậy sớm một chút, đổ nguyên liệu vào nồi là được, không có gì phức tạp đâu ạ.”

“Tối hôm qua con về đến nhà cũng không còn sớm, nguyên liệu món canh này…”

Người luôn dành hết tâm trí tẩm bổ cho cả gia đình như Lâm Nguyệt Thanh đương nhiên biết rằng nấu món canh này không hề đơn giản như lời Ôn Dương nói.

Chưa kể hôm qua khi Ôn Dương trở về trời đã tối om, chợ rau và siêu thị đều đã đóng cửa, nguyên liệu của món canh gà hầm xương này…!nhất định là mua ở chợ đầu mối từ sáng sớm.

Lâm Nguyệt Thanh không tiếp tục hỏi.

Nếu Ôn Dương nhất quyết giấu giếm đoạn cô bé phải ra sức nấu ăn, bà cũng nguyện ý tạm thời cho cô bé toại lòng.

Lâm Nguyệt Thanh liên tục múc hai bát canh, uống hết và ăn sạch những thứ trong bát.

Bà cũng nếm thử một hai món điểm tâm do Ôn Dương mua.

Đối với một người luôn chú ý ăn uống tiết chế như Lâm Nguyệt Thanh, lần này bà đã ăn nhiều đến kinh ngạc.

Ngăn Ôn Dương muốn vào bếp rửa bát lại, Lâm Nguyệt Thanh đã có cuộc trò chuyện với nàng với tư cách là một người mẹ, chỉ trò chuyện thôi.

Nhờ vậy, cuối cùng Lâm Nguyệt Thanh mới hiểu con gái mình đã quen và thân với Ôn Dương như thế nào.

Là một người mẹ, Lâm Nguyệt Thanh rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Ôn Dương.

Đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy một người mới xuất hiện bên cạnh cô con gái nhỏ của mình (sau Lục Nhiên)…!hơn nữa đây lại là sự tồn tại mà con gái bà nguyện ý chấp nhận.

Sáng nay khi thức dậy khỏi giường của con gái, người mẹ vô cùng hạnh phúc và thoải mái nhớ lại một chi tiết nhỏ mà bà đã tạm phớt lờ từ tối qua.

Cậu nam bác sĩ ngày hôm qua…

Là vợ của Hạ Lương, Lâm Nguyệt Thanh không phải không biết có một số đệ tử của chồng bà lúc nào cũng nhăm nhe con gái bà.

So với cô con gái lớn khiến người ta cảm thấy dịu dàng ấm áp như Hạ Chi Châu, sự khó gần của cô con gái út luôn khơi dậy h@m muốn chinh phục của một số nam sinh y khoa.

Đã là bác sĩ đương nhiên luôn khao khát vượt qua khó khăn, làm sao có thể không có khát khao chinh phục?

Nghĩ lại, Lâm Nguyệt Thanh nhớ đến thái độ của con gái mình đối với nam bác sĩ.

Đặc biệt là khi trong phòng bệnh, Lâm Nguyệt Thanh không thể bỏ lỡ khoảnh khắc khi con gái bà yêu cầu nam bác sĩ rời đi trong khi nắm tay Ôn Dương.

Trực giác của người phụ nữ, trực giác của người mẹ, đôi khi kỳ diệu như vậy đấy.

Lâm Nguyệt Thanh bỗng cảm thấy con gái mình đối với Ôn Dương không giống như con gái mình đối với Lục Nhiên.

Dù sao bà cũng đã ngoài 50 tuổi, mặc dù trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.

Dù sao, dù chỉ mới gặp cô bé trước mắt hai lần nhưng Lâm Nguyệt Thanh đã rất thích rồi.

Ôn Dương là một cô bé ngoan, quả thực rất đáng được người người yêu thích.

……

Kết thúc cuộc trò chuyện, Lâm Nguyệt Thanh lấy điện thoại từ trong túi xách ra:

“Cô có thể add WeChat của con không?”

Lâm Nguyệt Thanh…!đúng một bà mẹ hiện đại luôn theo kịp thời đại.

“Đương nhiên ạ!”

Ôn Dương vội vàng lấy điện thoại ra, truy cập WeChat.

Vừa nhìn thấy ảnh đại diện WeChat của mình, Ôn Dương hơi đỏ mặt.

Đây, là hình đại diện wechat mà nàng đã nhờ Giản Thính vẽ hai tháng trước.

Là hình chibi phiên bản sĩ quan Ôn với một nụ cười toả nắng.

Sĩ quan Ôn bỗng muốn đổi lại ảnh đại diện hình cây dương sỉ trước đây…!

Nhưng nàng ấy không thể cấp bách thay đổi ảnh đại diện ngay trước mặt Lâm Nguyệt Thanh.

Để người lớn đợi lâu không tốt đâu…

Cảnh sát Ôn lòng đau như cắt, giơ mã QR WeChat ra.

“Cô ơi, cô quét đi ạ.”

Lâm Nguyệt Thanh vẫn đang ấn tượng vì sự hào phóng tình nghĩa của Ôn Dương, cho đến khi nhìn thấy ảnh đại diện WeChat xuất hiện sau khi quét…!Lâm Nguyệt Thanh mới hiểu cô bé này đang đắn đo điều gì.

“Ảnh đại diện rất dễ thương~”

Xem ra…!Giản Mộc Tư cũng thừa hưởng tính thích trêu chọc từ người mẹ này.

Add WeChat xong, Lâm Nguyệt Thanh chuyển 10.000 tệ cho Ôn Dương.

“Ơ cô? Cô…”

Ôn Dương hoang mang…

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Gửi tiền mua canh?

Canh của mình đáng giá vậy sao?

“Con đừng hiểu lầm, cứ coi đó là tiền dự phòng cho Tiểu Mộc.

Lúc nào con bé đang bận và cần tiền thì…!Ôn Dương, con đừng hiểu lầm nhé…!”

Ôn Dương cười, nói:

“Cô, con hiểu rồi~”

Nàng có thể nhìn thấy sự chân thành trong mắt Lâm Nguyệt Thanh.

Tất cả chỉ vì quan tâm và nghĩ đến con gái mình, không có ý gì khác.

Nghĩ đến sự quan tâm thầm lặng của người mẹ sau lưng Giản Mộc Tư, Ôn Dương bất giác nghĩ đến Minh Lạp – hàng xóm cách vách của Giản Mộc Tư, và cả Lục Nhiên…

“Cô, có phải cô cũng đưa tiền cho chị Minh Lạp và dì Lục Nhiên phải không?”

“Con cũng biết bọn họ sao?”

Lâm Nguyệt Thanh khựng lại:

“Lục Nhiên là dì của con?”

Ôn Dương mỉm cười:

“Dì Lục Nhiên là dì nhỏ của bạn tốt của con.

Con gọi là dì theo bạn con thôi ạ.

Còn chị Minh, chị Minh cũng là bạn con.”

“Hoá ra là vậy…”

Lâm Nguyệt Thanh thở phào:

“Đúng là cô cũng cho bọn họ…”

“Thật đáng yêu~”

Ôn Dương thẳng thắn bày tỏ cảm xúc trong lòng trước mặt người ta.

Người mẹ này thật đáng yêu..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.