Em Định Trốn Tránh Đến Bao Giờ

Chương 20: Bao bọc



Tôi ngủ thẳng một giấc đến trưa. Duỗi thẳng lưng, vươn vai, nhìn tôi lúc này không khác gì con mèo lười uể oải vươn người, ngáp ngáp hai cái. Toàn thân tôi đau ê ẩm, ấy vậy mà lúc này có một bàn tay khum khum nắm trên ngực tôi. Dưới mông tôi, vật gì đó nóng hôi hổi đang chọc chọc vào. Tôi huých khuỷu tay vào ngực người đằng sau, anh vừa nhích một chút, tôi chầm chậm xoay người lại, trừng mắt nhìn anh.

Anh hé mắt, tủm tỉm cười : “Vợ, anh thật sảng khoái”.

Nhìn nụ cười đó, tôi không nỡ mắng anh. Bụng tôi kêu réo “ọc ọc”. Tôi xấu hổ, vùi mặt vào ngực anh, dưới chân, vật vừa nóng vừa cứng kia chĩa vào bụng tôi. Tôi chỉ biết than trời.

Anh lật người, ngồi dậy, động tác liền mạch dứt khoát. Anh cứ để nguyên tình trạng như thế mà vào nhà vệ sinh. Tiếng nước rào rào, loẹt xoẹt, một lúc sau, cửa mở, anh mang theo mùi hương nam tính hôn lên má tôi : “Vợ, dậy thôi”.

Tôi rên hừ hừ, kéo cái chăn mỏng bao bọc lấy người, run run nhỏm dậy. Toàn thân tôi không khác gì bị tảng đá đè lên, từng bước run rẩy như cụ già hom hem, tôi vịn tường bước từng bước một.

Hấp một cái, anh bế tôi lên, nhẹ nhàng đặt vào bồn tắm. Hóa ra, anh đã lấy sẵn nước cho tôi.

Tôi lim dim hưởng thụ. Tự nhiên nghĩ ra điều gì đó, tôi hét lên:

– Anh, anh đi ra ngoài ngay. Ai cho phép anh vào nhìn em tắm. Ra ngay.

– Vợ, toàn thân trên dưới của em, chỗ nào mà anh chẳng nhìn thấy rồi. Còn che đậy làm gì.

– Không, em không quen. Anh đi ra đi

Tôi đuổi anh nguầy nguậy. Anh đành đi ra ngoài.

Tắm rửa xong, tôi đứng trước gương sấy tóc.

– Ối trời ôi – tôi hét lên một tiếng kinh hoàng khi nhìn thấy hình ảnh của mình trong gương. Từ cằm cho đến tận eo, không chỗ nào là không có dấu hồng hồng tím tím.

Còn người nào đó, ở bên ngoài, cười một cách thản nhiên, nói vọng vào: “Vợ, đó là kết quả của 3 năm kìm nén đó mà”.

Quấn khăn tắm đi ra ngoài, tôi thấy quần áo của tôi được để gọn gàng trên giường, còn đồ lót thì…….đang nằm ngoan ngoãn trên tay của anh. Nhìn tới nhìn lui, anh bảo tôi chờ anh một lát. Nói xong, anh đi ra cửa.

Tôi ngồi thừ trên giường, bật ti vi lên xem. Bụng rỗng, kêu gào từng tiếng ọc ọc thảm thiết. Rất nhanh sau đó, anh quay lại. Trên tay anh cầm túi đồ, anh thủ thỉ: “Em mặc tạm vậy”.

Tôi mở túi, nhìn chằm chằm món đồ bên trong: là một bộ đồ lót. Anh cầm từng món, tự tay mặc vào cho tôi, cái miệng cũng bận rộn cùng tay, tỉ mẩn hôn từng chút một, từng chút một. Cảm xúc lại được gơi lên, đồng thời cái bụng lại càng biểu tình dữ dội. Tôi đẩy anh ra, mặc vội quần short và áo phông, từng vết hồng tím vẫn cười ngạo nghễ khoe ra. Tôi rối rắm không biết làm cách nào mà che được chúng. Còn người tạo ra chúng, khoanh tay đứng nhìn tôi mà cười như mùa thu tỏa nắng. Nụ cười ấy – thật là đẹp. Tôi luôn chết chìm trong nụ cười của anh.

Mặc kệ dấu hôn, ai nhìn thì nhìn, tôi phải lấp đầy cái bụng đã. Anh đã thanh toán xong tiền phòng, tôi dẫn anh đi ăn trưa. Mọi người xung quanh nhìn tôi, mặt tôi nóng bừng, còn anh – thản nhiên dùng cơm như chẳng có vấn đề gì xảy ra cả.

Ăn xong, hai chúng tôi ra quán cà phê ngồi. Anh lục trong vali một quyển sổ, viết cái gì đó, rồi đưa cho tôi. Trên giấy, anh ghi rõ từng việc tôi phải làm. Hạn định 2 tháng phải làm xong. Gạch đầu dòng đầu tiên đó là tôi phải nghỉ làm, chuyển ra Hà Nội, sau đó sẽ về ra mắt gia đình anh. Anh đã đăng ký mua nhà trả góp do đơn vị hỗ trợ đồng thời làm báo cáo xin kết hôn, khoảng cuối năm là chúng tôi sẽ có nhà, đầu năm sau sẽ hoàn tất quá trình thẩm tra thân nhân, ngay khi có kết quả, chúng tôi sẽ lập tức tổ chức đám cưới.

Anh viết rõ ràng từng bước một, tôi nhìn tờ giấy, rồi nhìn anh, than thở: Anh, nhỡ bố mẹ anh không thích em thì sao?

Anh nhìn tôi, cười nhẹ: Bố mẹ anh biết em từ lâu rồi, cô con dâu mất tích ạ.

Tôi ngạc nhiên, ngạc nhiên cực độ. Mọi việc, anh đều có sắp xếp từ trước, đều có kế hoạch cụ thể, chứ không phải nông nổi như tôi. Tôi còn đang ngổn ngang trong mớ ý nghĩ hỗn độn, anh đã thanh toán tiền cà phê rồi gọi taxi đưa tôi về nhà trọ. Chúng tôi không còn ở chung cư mà công ty thuê cho nữa, bởi phần lớn mọi người đã lập gia đình, cũng là bởi trước đây, công ty tạo điều kiện cho chúng tôi tiến quân vào Sài Gòn nên mới thuê chỗ ăn chỗ ở cho chúng tôi. Bây giờ công ty đã đi vào quĩ đạo, đã quen với cuộc sống, chúng tôi phải tự túc. Tôi, Hạnh Quỳnh và Diệu Vũ thuê chung một căn hộ nhỏ. Anh vào phòng, gắt gao ôm lấy tôi, hôn loạn xạ. Anh nói: “Tối nay anh sẽ bay về Hà Nội”.

Tiếng mở cửa lạch cạch, Hạnh Quỳnh nhìn thấy một đôi giày nam giới, đoán chắc là Phụng Yến đã về. Cô bắt đầu trêu chọc:

– Yến à, có táo ta và táo Mỹ, cậu ăn táo nào?

Tôi chỉnh lại quần áo, đi ra phòng khách, Khánh Phong đi đằng sau, tủm tỉm cười.

Tôi nhìn đống đồ trên tay của Hạnh Quỳnh, nhìn thế nào cũng không thấy túi nào đựng táo. Hạnh Quỳnh tỉnh bơ: “Hôm qua ăn táo rồi mà vẫn còn thòm thèm à?”

Hạnh Quỳnh nói xong nghiêng người gật đầu coi như thay lời chào với Khánh Phong.

Khánh Phong vẫn tủm tỉm cười. Còn tôi thì ngơ ngác chưa hiểu gì. Hạnh Quỳnh lấy điện thoai, bấm số: “Ờ, Phụng Yến thích ăn táo Mỹ. Cậu đưa John về nhà đi”.

Khánh Phong không còn cười nữa, hừ một tiếng, anh nhìn sang vẻ mặt ngơ ngác của tôi, lại bật cười. Tôi không hiểu hai người này hôm nay làm sao lại chơi trò đố chữ.

Hạnh Quỳnh và Khánh Phong nói chuyện ngoài phòng khách, tôi về phòng ngủ, thay đồ. Cùng lúc này, Hạnh Quỳnh bấm số điện thoại của Đức Vĩnh, gọi sang nhập cuộc luôn. Thế là một lúc sau, căn phòng trọ của chúng tôi đã rôm rả đủ thứ chuyện. Ba đứa bọn tôi hừng hực khí thế đi chợ nấu ăn, còn trong phòng khách, có 2 người đàn ông đang trừng mắt nhìn người đàn ông còn lại.

Câu chuyện giữa 3 người họ như thế nào, tôi không biết. Cả tôi, Diệu Vũ và Hạnh Quỳnh đều cố gắng khai thác tin tức từ ba người đàn ông của mình nhưng họ toàn chối bay chối biến, nhất quyết không hé lộ nội dung cuộc nói chuyện đó.

Buổi tối, tiễn Khánh Phong ra sân bay, anh ôm tôi thật chặt, hôn tôi nồng nàn, dặn dò đủ thứ. Sau đó anh quay sang các bạn tôi, nhẹ giọng nói:

– Mong mọi người bớt chút thời gian chăm sóc Phụng Yến hộ tôi. Cô ấy có gây ra chuyện gì thì cũng mong mọi người bỏ qua cho, có việc gì thì cứ liên lạc với tôi giải quyết.

Diệu Vũ và Hạnh Quỳnh há miệng cười sằng sặc, Đức Vĩnh thì tủm tỉm, John thì ngơ ngác không hiểu gì. Còn tôi, đỏ mặt xấu hổ. Anh thế nhưng lại coi tôi như một đứa trẻ.

Tạm biệt anh xong, trên đường đi về, 4 người kia bắt đầu trêu chọc tôi không dứt.

Cuộc đời này, tôi có những người bạn như bọn họ, há còn mong gì hơn nữa đây !


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.