Em Dám Nói Em Không Tính Phúc

Chương 11: Hoán Đổi



Edit: hana

{Hana: *bon chen* đoạn cuối điêu lắm, hô hô hô, cái tên chương đã bị ta đổi rồi, vì sao ư, vì nếu để nguyên thì khó hiểu, mà chuyển qua tiếng thuần việt khiến mọi người dễ hiểu thì lại khiến ta đỏ mặt, vậy nên ta đổi tên… hố hố}

Khi Mạnh Dịch Nam đưa Lộ Hiểu Vụ vào nhà, dọc theo đường đi cô quần ma loạn vũ, cô gái này sao có thể phẩn khởi quát mắng như thế chứ?

Mạnh Dịch Nam xoay người đóng cửa, Lộ Hiểu Vụ đã cởi xong giày, đi hai chân trần vào phòng khách, Mạnh Dịch Nam lo lắng đi theo.

Lộ Hiểu Vụ bước đi siêu vẹo ngã vào sô pha, ngoài miệng phì phì kêu ca “Nước, em muốn uống nước.”

Mạnh Dịch Nam trừng mắt nhìn khuôn mặt hồng lên vì say rượu của cô, mắt trầm xuống, xoay người tiến vào bếp rót nước. Khi hắn trở lại, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt hắn khiến hắn không thể nhìn đi hướng khác. Lộ Hiểu Vụ tự nhiên tựa vào sô pha, từ từ cởi các nút thắt trên váy áo.

“Lộ Lộ” Mạnh Dịch Nam vội vàng đi qua, đem chén nước đặt xuống, bắt lấy cô sờ loạn. Đầu óc không tỉnh táo đi, xem từ này em còn dám uống loạn, ngón tay thành thạo vốn chỉ dùng để cởi quần áo thôi a “Muốn ngủ, đi vào phòng ngủ.”

“Không cần!” Lộ Hiểu Vụ vung tay lên, đưa mặt hắn đẩy ra, “Hôm nay đánh chết cũng không lên giường!” Cô hôm nay tuyệt đối sẽ không làm cho hắn thực hiện được ý muốn làm bậy, hôm nay cô muốn làm người cầm trịch.

“Vì sao?” Mạnh Dịch Nam đột nhiên có chút buồn cười, cô cuối cùng vẫn là say.

“Em không muốn ngủ cùng anh!” Lộ Hiểu Vụ mở trừng hai mắt, trong ánh mắt hình như đã tỉnh vài phần. Mạnh Dịch Nam nhìn cái miệng liến thoắng của cô, giật mình, có vẻ Lộ Lộ sau khi uống rượu sẽ nói nhiều a.

“Lộ lộ, em say rồi.” Mạnh Dịch Nam quyết định nói cho cô biết một sự thật.

Lộ Hiểu Vụ hai tay dùng sức đẩy, đem Mạnh Dịch Nam ấn ngã vào chỗ tựa lưng trên sô pha, “Anh lừa em, em hiện tại đầu óc so với bình thường còn rõ ràng hơn, đừng cho là em không biết trong lòng anh muốn làm cái gì!” Nói xong phả một hơi rượu vào mặt Mạnh Dịch Nam, hắn nhíu mày.

“Anh nghĩ làm gì?” Mạnh Dịch Nam chớp chớp mắt nhìn cô, hai má hồng hồng ở trước mặt khẽ động, thì ra phụ nữ say rượu lại có một loại phong tình khác.

“Cắn em, áp em, bắt nạt em!” Lộ Hiểu Vụ mặt giận dữ, cả người đã muốn đè lên người hắn, tay bé nhỏ dùng sức nắm cổ áo hắn, khoé mắt vì giận dữ lại càng cong lên, càng lộ vẻ quyến rũ kinh người.

“Anh yêu em nên mới như thế.” Mạnh Dịch Nam mỉm cười nói, cô tự nhiên lại chủ động ngồi trên người hắn, thật sự làm cho hắn “Thụ sủng nhược kinh.”

“Hừ, Anh không yêu em, một chút cũng không yêu em, anh toàn bắt nạt em. Hôm này em nhất định báo thù.” Lộ Hiểu Vụ dùng sức đấm vào ngực rắn chắc của hắn, căm giận lên án từ đáy lòng.

“Báo thù?” Mạnh Dịch Nam trên mặt thoáng giật mình, sự báo thù của cô sẽ không như hắn tưởng tượng chứ? Vậy không phải hắn nên đưa tay chịu trói hay sao? {hana: nham hiểm, quá nham hiểm *nhìn khinh thường*}

“Đúng, hôm nay em muốn hung hăng cắn chết anh.” Nói chưa xong, Lộ Hiểu Vụ đã cắn luôn một cái xuống cổ hắn, Mạnh Dịch Nam cảm thấy một trận đau đớn, nhíu mày, cô gái này đúng là đang “cắn” a.

Lộ Hiểu Vụ ngẩng đầu nhìn hắn cau mày, chậm rãi nỏ nụ cười, Mạnh Dịch Nam, anh chết chắc rồi! Đôi tay bé nhỏ bắt đầu lần mò cởi quần áo hắn, thân thể đặt trên người hắn, thề phải cắn chết Mạnh Dịch Nam mới hả giận.

Mạnh Dịch Nam đưa hai tay ôm thắt lưng của cô, rất sợ cô sẽ dùng sức chạy đi, vừa vặn có thể ngăn răng nanh của cô làm loạn, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, cô gái này thật đang cắn sao? Sao lại có cảm giác như đang gãi ngứa không biết.

Lộ Hiểu Vụ cũng ảo não không thôi, ngực Mạnh Dịch Nam sao lại phát đạt như thế, trơn láng rộng lớn, răng nanh có hạ xuống cũng không cắn vào được, chỉ có thể giống như cào cào qua trước ngực hắn, tạo nên mấy vết cào hồng hồng a.

Mạnh Dịch Nam thở phì phò, cố nén khó chịu trong lòng, cái kiểu cắn này giống như đang tra tấn làm cơ thể hắn rục rịch thức tỉnh, ánh mắt mờ ám, thân thể có chút căng thẳng, cô đang muốn chơi với lửa.

Lộ Hiểu Vụ đè lại bả vai Mạnh Dịch Nam, trách “Không được nhúc nhích.” Cô hôm nay nhất định phải làm cho hắn thống khổ.

“Lộ Lộ” Mạnh Dịch Nam khó khăn nuốt nước miếng, nhìn thẳng vào cô vợ bảo bối trước mặt, hôm nay cô vì mặc lễ phục màu đen nên nội y bên trong cũng màu đen, ôm lấy đùi là một đôi tất đen màu đen, giờ đây váy áo trên người bị xô lệch, làn váy như ẩn như hiện che khuất chỗ cô ngồi lên người hắn, cô có biết hay không, giờ phút này cô có bao nhiêu gợi cảm? Bảo hắn sao có thể nhẫn nhịn đừng động đây?

Lộ Hiểu Vụ đột nhiên dựng thẳng người, ngón tay dùng sức nhí nhí lên ngực hắn, căm giận trong lòng nói ra quyết định “Em muốn cùng anh ly hôn.”

“Không thể.” Mạnh Dịch Nam không chút nghĩ ngợi từ chối ngay, bàn tay to đã bắt đầu xoa xoa chân cô,…… cảm giác mềm nhẵn thật có cảm giác a, lần sau nhớ kỹ để cô thường xuyên đi tất chân.

“Chúng ta tính cách không hợp nhau.” Lộ Hiểu Vụ hai tay túm lấy cổ hắn, dùng sức nói ra lý do.

“Không biết, anh chỉ biết chúng ta thực ăn ý.” Mạnh Dịch Nam mắt khẽ động, tay chậm rãi ma sát, bọn họ ở trên giường đúng là rất vừa vặn a.

“Anh căn bản không biết em muốn cái gì?” Lộ Hiểu Vụ dùng đôi tay nhỏ bé nặng nề đánh vào hắn ngực, hắn thét lớn một tiếng.

“Vậy em muốn gì?” Hắn đã cho cô tự do thoả mãn làm công việc mà cô yêu thích.

“Em muốn có một người chồng yêu em.” Lộ Hiểu Vụ mặt mũi nhăn nhó, rầu rĩ nói.

“Anh còn chưa đủ yêu em?” Mạnh Dịch Nam tay căng thẳng, nhẹ nắm mắt cá chân bé nhỏ của cô, nhịn xuống xúc động trong lòng.

“Anh một chút cũng không yêu em, mỗi ngày anh chỉ đem em làm mấy chuyện đáng ghét.” Lộ Hiểu Vụ nhíu mày, lớn tiếng lên án hắn.

“Lộ Lộ!” Mạnh Dịch Nam mặt khẽ biến, cô sao có thể như thế, cô là vợ hắn mà. Hắn nhiều khi cũng muốn nhịn xuống, nhưng mỗi ngày đều nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của cô trong lòng chỉ muốn ôm hôn cô, chỉ cần ôm cô, cơ thể lại phản ứng. Hắn chính là chỉ có phản ứng với riêng cô.

“Em không thích anh mỗi ngày hôn em, ôm em, không thích anh…. Cái kia em.” Lộ Hiểu Vụ thấy hắn đề cao âm lượng có phần sợ hãi nhưng vẫn tiếp tục nói.

“Vì sao?” Mạnh Dịch Nam ngừng tay, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó của cô lên, hắn cũng rất muốn biết cô vì sao lại kháng cự chuyện này?

“Cô gái đàng hoàng không thể mỗi ngày… cái kia.” Lộ Hiểu Vụ môi vừa động, chậm rãi nói ra quan niệm của mình.

Mạnh Dịch Nam mắt mở to, Lộ Hiểu Vụ, em nói thẳng ra là em lãnh cảm còn hơn. Em còn không phải con gái đàng hoàng sao? Mỗi ngày mặc như bà cô già ra ngoài, điểm ấy hắn không hề phản đối, nhưng về nhà còn câu nệ là không được rồi, vợ chồng những lúc ấy ngoài ngôn ngữ còn có sự động chạm về cơ thể. Hơn nữa cô trong lòng có gì cũng chưa bao giờ nói ra, luôn để trong lòng, nếu không phải hôm nay uống rượu, nhưng lời này có lẽ cả đời cô cũng không dám nói ra.

“Vậy chúng ta làm thế nào có em bé?” Mạnh Dịch Nam chậm rãi hướng dẫn cho cô nhận ra sai lầm trong lòng.

“Có thể thỉnh thoảng một lần.” Lộ Hiểu Vụ đầu khẽ ngẩng, thân thể đổ về phía sau, Mạnh Dịch Nam nhanh chóng ôm lấy thắt lưng của cô, thu hồi cô lại trong lòng hắn.

“Thỉnh thoảng là bao lâu?” Mạnh Dịch Nam theo lời của cô, chậm rãi tìm hiểu ý cô.

Lộ Hiểu Vụ nâng tay lên, đưa lên một đầu ngón tay, vô tội nhìn Mạnh Dịch Nam.

“Một tuần” Mạnh Dịch Nam híp mắt lại, một tuần một lần? Kia không bằng đem hắn quăng ra ngoài luôn đi.

Lộ Hiểu Vụ lắc đầu “Một tháng!”

Mạnh Dịch Nam run sợ ba giây, hắn hình như quá coi thường cô, cô không phải là lãnh cảm bình thường a.

“Không được, như vậy không dễ dàng thành công.” Mạnh Dịch Nam có chút đau đầu.

“Kia…… anh phải nghe lời em .” Lộ Hiểu Vụ ngẫm lại ánh mắt chờ mong của cha mẹ thật đáng sợ, trong lòng lại mềm đi.

Mạnh Dịch Nam chớp mắt, anh sao có thể nghe lời em, “Ví dụ như.”

“Chỉ được để em chủ động ôm anh, thân anh, anh không được động đậy, càng không thể đè nặng lên em.” Lộ Hiểu Vụ miệng phả hơi rượu, thanh âm mềm mại bay ra.

“Vậy em đè lên anh đi.” Mạnh Dịch Nam khoé miệng vừa động, nghĩ cô ngây ngô dán trên người hắn nhún nhảy, lửa tình trong lòng lại bùng cháy mạnh mẽ, thân thể gắt gao căng thẳng.

……

“Tay anh đừng sờ loạn.”

“Anh sợ em lạnh.”

“Không được cắn em, về sau đều chỉ cho phép em cắn anh.”

“Nga….. anh quên mất.”

“Anh không cần lộn xộn, em không muốn ngã xuống .”

“…… Em ôm chặt anh, sẽ không ngã xuống.”

……

“Anh cởi quần làm gì?”

“Tiện cho em cắn anh.”

“…… Em không cắn đùi anh.”

“Em sẽ.”

Cuối cùng, đêm đó Lộ Hiểu Vụ thành công không “lên giường”, trên sô pha nhỏ hẹp, người nào đó đã ngoan ngoãn để cô đè ép.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.