Em Đã Vui Chưa, Anh Gục Ngã Rồi Đó?

Chương 17: Chưa từng



Tôi chạy ra khỏi đó, vừa chạy vừa khóc, chân trần nện xuống nền gạch đá đau nhói. Tôi chẳng nhớ mình đã chạy được bao xa, chạy tới nơi nào. Chỉ biết cắm đầu cắm cổ lao về phía trước, gió quất vào mặt lạnh buốt, chiếc áo mỏng manh tôi đang mặc đây cũng chẳng ấm áp là bao.

Đến khi quá mệt mỏi, tưởng chừng như chân tôi sắp khuỵu xuống tới nơi, bỗng một bàn tay từ phía sau nắm lấy tay tôi lôi lại. Có ai đó ôm lấy tôi vào lòng, mặt tôi bị vùi vào lồng ngực người đó ấm áp. Còn có thể nghe thấy cả nhịp đập trái tim, cảm giác ấm áp và uất ức trào dâng, tôi cũng chẳng buồn ngẩng mặt lên nhìn người ôm mình là ai, nhưng hơi ấm này, tôi có thể đoán ra được mà.

– Tại sao lại đến muộn như vậy chứ… có biết là tôi đã sợ lắm không? Tại sao hả..?..- tôi vô lí trách móc, giọng ướt nước mắt.

– Tôi xin lỗi, xin lỗi…- Y Thần ôm tôi càng chặt hơn, không hiểu sao tôi lại có cảm giác, trong giọng nói của hắn như đang ăn năn hối hận lắm. Ở trong vòng tay hắn vừa ấm áp vừa an toàn, mùi thơm trên người hắn rất dễ chịu, lại làm tôi cảm thấy hơi tủi thân, vừa xúc động lại không nói lên lời, tại sao một chuyện như thế lại xảy đến với tôi chứ, nếu hôm nay không ai đến cứu tôi, tôi chẳng dám tưởng tượng đến kết cục dành cho mình là như thế nào. Trên người tôi lúc này, tôi vẫn còn cảm giác ghê ghê lúc tên Phi Hoành chạm vào, chắc lúc về tôi phải lấy Vim để tẩy rửa mất thôi.

Tôi vẫn không ngừng khóc, không hiểu nước mắt ở đâu ra mà lắm thế, giống như chuỗi dây ngọc trai bị đứt sợi, rơi vung vãi khắp nơi. Trời lạnh gió thổi từng cơn, trên con đường vắng lặng không người qua lại ấy, hắn vẫn dang tay ôm lấy tôi vào lòng, rất chặt không rời, hắn làm như chỉ cần lới lỏng tay là tôi sẽ tan đi theo gió đêm không bằng.

Đột nhiên hắn cúi xuống, hôn lên mắt tôi, hút cạn những giọt nước mắt của tôi, tôi còn đang bỡ ngỡ không hiểu chuyện, cũng chẳng biết phản ứng ra làm sao, thì môi hắn đã ghì chặt lấy môi tôi rồi. Tôi đơ luôn, đầu óc trở nên trống rỗng, hoàn toàn không thể biết được rằng tình huống như này sẽ xảy ra, Y Thần,..cậu ta lại hôn tôi?

Là nụ hôn đầu của tôi.

Đầu lưỡi cậu ấy luồn sâu vào trong khoang miệng tôi, tôi định rãy rụa, song tay hắn lại càng ghì chặt hơn, tôi nằm gọn trong vòng tay mạnh mẽ chắc nịch của hắn. Làn môi hắn thơm mát, tay hắn ôm lấy tôi truyền cho tôi hơi ấm, khiến tôi như được đốt cháy. Nụ hôn cuồng nhiệt như muốn nuốt chửng lấy tôi. Trái tim tôi như được lấp đầy, từng nhịp đập đánh mạnh trong lồng ngực, thổn thức, điên cuồng. Cảm giác từ trước tới nay tôi chưa từng có.

Ánh đèn đường vàng vọt chiếu bóng hai người như hòa quyện vào nhau, thi thoảng vài cơn gió lạnh thổi qua, làm đám lá bên đường kêu lên xào xạc đung đưa qua lại.

Tại sao hắn lại hôn tôi cớ chứ, hắn nghĩ gì mà lại làm như vậy?

Đột ngột hình ảnh hắn hôn Lam Thiên lại hiện lên trong đầu tôi. Như thế này, có được tính là bắt cá hai tay không?

Tôi vội đẩy hắn ra, gì chứ trên đời này tôi ghét nhất là loại người hai lòng, hắn đã có Lam Thiên rồi, hắn làm như vậy với tôi có lẽ là muốn an ủi chăng. Tôi cũng ghét nhất là bị người khác thương hại.

Hắn bị tôi đột ngột đẩy ra thì có chút ngạc nhiên nhìn tôi không hiểu. Tôi nói.

– Cậu …cậu- tôi lúng búng trong miệng mãi mà không thốt lên lời, nhìn vào môi hắn, tôi lại cảm thấy thẹn thùng vội cúi đầu xuống dời ánh mắt đi nơi khác.

Hắn cười, có lẽ điệu bộ đó của tôi trông rất khôi hài.

– Đâu cần phải ngạc nhiên như vậy, chẳng phải tôi đã biểu hiện rất rõ ràng đó sao?

Hắn nói hắn biểu hiện rõ ràng, ý là muốn nói việc hắn thích tôi cũng là việc rất rõ ràng ư, sao tôi chẳng thấy dù chỉ là một chút nhỉ.

– Hôm qua cậu cũng hôn Lam Thiên…

– Tôi với Thiên Thiên sao?- hắn nghi hoặc hỏi tôi, hắn còn gọi Lam Thiên là Thiên Thiên, nghe mới thân mật làm sao, không hiểu tại sao trong lòng tôi lại dâng trào cảm giác ghen tị.

Tôi thấy mình giống như đang tra khảo người yêu ngoại tình không bằng, thấy cũng hơi vô lí, bởi tôi với Y Thần có là gì của nhau đâu, cùng lắm là bạn học hồi cấp ba mà thôi. Thế là tôi quay người, bỏ đi luôn. Nhưng chân vừa cất lên chưa bước được bước nào đã bị hắn cầm tay lôi lại, bất ngờ quá khiến tôi mất đà suýt ngã, tôi có hơi bực mình, cảm xúc cũng trở nên hỗn loạn, tôi vẫn quay lưng về phía hắn, một mực không thèm quay đầu lại nhìn.

– Tôi cứ nghĩ là em sẽ hiểu.. hóa ra từ trước tới giờ chỉ có mình tôi một mình ngộ nhận thôi sao…- hắn nói vẻ bất lực, chính câu nói này của hắn cũng làm tôi không hiểu. Hắn nói tôi hiểu cái gì, cái gì cần phải hiểu đây. Vậy tại sao hắn lại hôn tôi chứ, tôi cũng thắc mắc không biết câu trả lời mà.

Tôi lặng thinh một hồi lâu, ngẫm nghĩ câu nói của hắn, nhưng nghĩ mãi mà không ra. Hắn có Lam Thiên, tôi còn đợi Hạo Thiên cũng sắp trở về. Tình cảm của tôi với Hạo Thiên còn như xưa hay không, tôi không chắc, nhưng với Y Thần tôi càng không chắc chắn.Ít ra khi xưa tôi còn vì Hạo Thiên mà rung động. Y Thần lại đối xử với tôi rất tệ, hắn lúc nào cũng bày trò chòng ghẹo tôi, nói những lời xỏ xiên gây cãi vã. Những rung động của tôi đối với hắn, có chăng cũng chỉ là nhất thời mà thôi. Hắn đẹp trai như vậy, đâu riêng gì tôi là rung động.

-Người tôi yêu là Hạo Thiên, người tôi đợi cũng chính là cậu ấy, chúng ta trước giờ chỉ là hai đường thẳng song song mỗi người mỗi hướng, đừng cố rẽ, kẻo sau này lại hối hận. Cảm ơn cậu hôm nay đã đến, tôi nghĩ từ giờ chúng ta đừng nên gặp nhau thì hơn.

Phải rồi, chúng tôi không nên gặp nhau nữa thì hơn, hắn với Lam Thiên tình cảm thật không rõ ràng, hắn đã hôn cô ấy rồi, còn trước cả tôi nữa, cũng gọi cô ấy bằng cái tên thân mật còn hơn cả tôi nữa, còn nhìn cô ấy bằng ánh mắt trìu mến ngập tràn thương yêu, cái nhìn mà tôi chưa bao giờ được nhận. Tôi sợ, nếu như cứ để tôi nhìn thấy hắn thế này, tình cảm trong tôi phát triển tràn nan quá cũng không tốt.

Tôi cũng có Hạo Thiên rồi, chẳng bao lâu nữa cậu ấy cũng sẽ trở về bên cạnh tôi mà thôi.

Tôi giật tay ra khỏi tay hắn, bước về phía trước, bàn tay tôi tuột khỏi tay hắn. Tay tôi bỗng chốc trở nên lạnh buốt, chân cứng đờ bước từng bước rời đi

– Đã bao giờ em nghĩ rằng mình đã từng yêu tôi chưa?- hắn nói với theo.

Tôi ngước mắt lên , kìm nén những giọt nước mắt đang trực trào ra.

Trên trời hàng triệu vì sao, đang mờ nhạt dần qua màn nước mắt. Nhưng không hiểu tại sao, những khoảng khắc ấy lại hiện về một cách rõ ràng như vậy, khoảng khắc hắn cõng tôi trên lưng, chầm chậm đi trên nền cát sóng vỗ, khoảng khắc hắn bước vào lớp, mái tóc mượt còn vương mùi gió say, khoảng khắc hắn nhìn tôi mỉn cười, nụ cười vừa ấm áp vừa dịu dàng hơn cả nắng, khoảng khắc hắn nắm lấy đôi tay tôi ủ ấm đứng giữa một trời tuyết phủ gió băng,….

Tôi nắm chặt tay lại, hít một hơi thật sâu, nói:

– Chưa từng.

Liệu có đúng là chưa từng hay không, tại sao tim tôi lại đau nhói như có hàng ngàn hàng vạn mũi tên xuyên qua thế này, tại sao ngay đến việc hít thở lấy hơi cũng trở nên khó khăn.

Tôi bước về phía trước, không nhanh không chậm, không quá nhanh để hắn nghĩ rằng tôi đang bỏ chạy, không quá chậm để hắn tưởng rằng tôi còn lưu luyến không muốn rời chân. Nã Nã nói tôi vẫn ngốc như ngày nào, ngốc mà còn có thể nghĩ ra được đến thế sao, Nã Nã nói tôi không biết che giấu cảm xúc, nhưng xem xem, tôi còn có thể diễn xuất đạt như thế này, đi catting không biết chừng còn có thể dành được một vai diễn đắt giá. Chỉ là, trái tim vẫn đau không thể xoa dịu, nước mắt cứ rơi chẳng thể kìm nén nổi mà thôi.

– Tiểu Phong, cậu đi đâu từ nãy giờ vậy ? Sao mặt mày lại thế kia, có chuyện gì vậy? -vừa thấy tôi, Lam Thiên đã sốt sắng ân cần hỏi, cô ấy đúng là người bạn gái kiểu mẫu, tôi lắc đầu mệt mỏi, nói không sao.

Tôi quên mất, Ngọc Huệ đã về chưa nhỉ, khi nãy tôi chạy vội đi quá, quên không dẫn Ngọc Huệ theo, đầu óc đúng là, không còn từ gì để diễn tả.

– Ngọc Huệ cũng lạ lắm, hai cậu có chuyện gì phải không.?

– Tớ kể sau, vào trong cái đã.

– Ừm, à cậu đã gặp anh mình chưa?

– Anh cậu? Là ai?- tôi nhíu mày hỏi.

– Ủa, tớ tưởng hai người quen biết nhau mà, anh ấy nói rằng cậu với anh ấy là bạn học hồi cấp ba…

– Vương Y Thần?- tôi gắt lời Lam Thiên, cô ấy gật đầu xác nhận.

Cái gì cơ, hai người họ là anh em sao? Có thật là như vậy không? Tôi còn nghĩ hai người ấy là người yêu của nhau, hóa ra là có họ hàng thân thích, thảo nào lại có những hành động cử chỉ thân thiết khiến cho người khác hiểu lầm. Trước giờ tôi ngại không hỏi, tôi cứ nghĩ việc hai người đó có quan hệ thế nào cũng chẳng liên quan gì đến tôi là mấy, dẫn đến việc, tôi hiểu lầm hai người họ.

Tôi sững sờ, chẳng biết nói gì tiếp theo. Lam Thiên tiếp lời.

– Nhìn biểu hiện của cậu thế này chắc chưa gặp phải không? Hôm nay anh ấy đi tìm cậu suốt, vào trong mặc thêm áo đi, tớ dẫn cậu đến chỗ này vô cùng thú vị- Lam Thiên tỏ ra hào hứng bí mật, cô ấy không biết chuyện đã xảy ra giữa tôi và Y Thần, hắn ta đi tìm tôi suốt ư, hóa ra lí do khiến hắn đến đây chính là để tìm tôi ư, còn có thứ vô cùng thú vị để tôi xem nữa, rốt cuộc là gì đây.

Lam Thiên ẩn tôi vào trong, lấy giúp tôi một chiếc áo khoác, Ngọc Huệ đã ngủ, hôm nay có lẽ là một ngày tội tệ nhất đối với cô ấy. Trước khi tôi đến đó, không biết cái con người cầm thú kia đã làm gì cậu ấy rồi, tôi mới bị động chạm vài ba phát thôi mà đã cảm thấy uất ức tủi hổ không chịu được rồi, còn Ngọc Huệ thì…

Sau đó, Lam Thiên dẫn tôi đến sân vận động của trường, bình thường buổi tối ở đây không quá đông đúc, nhưng cũng không được cho là vắng vẻ, từ xa tôi đã thấy lấp lánh những ánh nến lung linh, sáng bừng cả một khoảng trời, trong lòng không khỏi hoài nghi, hôm nay ở đay mở lễ hội tiếc tùng gì mà lại rực rỡ như vậy.

Tiến lên vài bước, tôi không khỏi ngạc nhiên, thảng thốt, xúc động,…

Trước mặt tôi là một biển ánh nến lung linh mờ ảo, rất nhiều, rất nhiều cây nến được xếp thành hình trái tim lung lay le lói trong làn gió.

Trên trời sao sáng lấp lánh, dưới đất biển nến lung linh, gió khẽ thổi qua, vài cái chập chờn rồi tắt lụi đi, lá cây xào xạc theo gió tà tà rơi…

Ánh nến sáng bừng cả một sân vận động, giống như vầng hào quang bao chùm lấy nơi đây. Gió thoảng qua, cây nến đung đưa theo chiều gió, khoảng không gian cũng lập lòe lúc ẩn lúc hiện.

Có cơ man bóng bay, xanh có, hồng có, đỏ có, tím cỏ kết lại thành từng chùm một bay bay bềnh bồng, đèn nháy nhấp nháy vô cùng vui mắt, cảnh tượng cơ hồ như vừa bước vào một thế giới cổ tích .

Hai hàng nến dài xếp song song nhau tạo thành một con đường nhỏ, phía cuối con đường là một cái bánh ga to nhiều tầng và một bó hoa rất lớn.

Hôm nay là ngày sinh nhật tôi…

– Rất đẹp đúng không? Cậu không biết đâu, anh ấy đã phải mất rất nhiều thời gian để làm nó đấy.- Lam Thiên đứng bên cạnh lên tiếng.

Môi tôi khẽ mở, nói như thì thầm, hơi thở hòa quyện cả vào gió đêm.

– Xấu hoắc.

Sống mũi tôi cay cay, trong cổ họng có cái gì đó nghẹn ứ. Quả thật rất xấu, xấu kinh điển lên ấy, tại sao một người thông minh như hắn lại có thể nghĩ ra cái trò ấu trĩ như thế này chứ. Có nhất thiết phải làm như vậy không, đâu cần phải nhớ đến ngày sinh nhật tôi, ngày cả tôi cũng quên mất mà.

Hắn đúng là tên ngốc.

Tôi cất bước dợm về phía trước, tiến tới chiếc bánh gato nhiều tầng vô cùng đẹp mắt ấy, đưa tay quệt một cái, đưa lên miệng nếm thử, nhìn trông rất ngon, nhưng ăn vào lại chẳng có vị gì cả. Cái bánh này to như thế, hắn định để tôi ăn hết một mình sao?

Tôi đưa tay cầm cái dao cắt bánh bên cạnh, xẻ dọc nó ra làm đôi, đột nhiên có cái gì đó cưng cứng chặn lại lưỡi dao, tôi ngoắc lên nhìn thử. Tay run run cầm cái thứ mình vừa tìm được, đưa lên cao ngang với tầm mắt. Là một chiếc nhẫn, lem luốc những kem với kem của bánh, riêng chỉ có viên kim cương đính ở trên là lấp lánh đến độ nhức mắt mà thôi.

* * *

Tôi nói hắn đừng đến tìm tôi nữa, hắn thực sự cũng không đến tìm thật, hóa ra Lam Thiên là em gái hắn, em gái nuôi, vậy mà tôi còn tưởng hai người đó là người yêu của nhau. Hóa ra lúc đó không phải hai người đó đang hôn nhau, mà là tôi nhìn không rõ, nên hiểu lầm. Lam Thiên bị bụi bay vào mắt, hắn chỉ đang giúp em gái mình thổi bụi trong mắt thôi. Nhưng nếu để tôi chọn lựa lại, tôi nghĩ tôi cũng vẫn sẽ chọn đợi Hạo Thiên trở về, không hiểu tại sao nữa, tôi cũng nghĩ rằng mình sẽ không hối hận bởi quyết định đó, nhưng có lẽ tôi đã nhầm.

Dạo này tôi hay ngồi nghĩ vu vơ, cứ hơi một chút là lơ đễnh, mà mỗi lần lơ đễnh một chút là trong đầu lại hiện nên hình ảnh của Y Thần, nhiều lúc tôi còn tưởng tượng ra vẻ mặt của Y Thần, khi tôi nói tôi chưa từng thích hắn, khi tôi quay người bước đi đầu không ngoảnh lại, vẻ mặt ấy sẽ ra sao nhỉ? Hắn lúc nào cũng làm mặt lạnh lùng cao ngạo, đôi lúc thì cười đểu, lâu lâu lại trở nên dịu dàng hơn một chút. Nhưng tôi chưa thấy vẻ mặt đau khổ của hắn bao giờ. Tôi đã quá tự tin rồi chăng, hắn liệu có vì tôi mà quá đau lòng hay không, biết đâu một ngày hắn nhận ra rằng, à hóa ra mình không yêu con nhỏ đó nhiều như thế.

Tôi lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ phòng học, không để ý đến mọi thứ xung quanh, đến khi nhận thấy có người đang đứng bên cạnh mình, tôi mới thoát được khỏi dòng suy nghĩ đó rồi ngẩng đầu lên.

Tôi sững sờ..

Đứng bậy dậy đối diện nhìn người đó, rất lâu rồi phải không, người đứng trước mặt tôi là Hạo Thiên, liệu có phải tôi đang mơ không?

Cậu ấy dang tay ôm lấy tôi trước con mắt sững sờ của mọi người, tôi cũng bang hoàng không kém. Hạo Thiên thì thầm bên tai tôi.

– Tiểu Phong, tớ về rồi.

Tôi vẫn không nói gì, cậu ấy nói tiếp.

– Lần này, tớ sẽ không buông tay cậu ra nữa đâu.

Tôi khe khẽ gật trong vòng tay cậu ấy, những tưởng khi cậu ấy trở về, biểu hiện của tôi phải mãnh liệt hơn thế này nhiều cơ.

* * *

Hạo Thiên nhanh chóng trở thành tâm điểm sự chú ý của mọi người, nhưng khi thấy cậu ấy sánh bước bên tôi, bọn con gái trong trường bắt đầu nhìn tôi với ánh mắt ghen ghét. Cậu ấy vẫn như xưa, vẫn đẹp trai như thế, vẫn rất dịu dàng và ân cần. Chúng tôi như trở lại khoảng thời gian khi còn học cấp ba, sáng đi chiều về có nhau, bên nhau sánh bước không rời. Hạo Thiên kể cho tôi nghe những chuyện cậu ấy đã gặp phải ở bên Mỹ, cậu ấy hôn mê mất nửa năm, nửa năm còn lại để điều trị và luyện tập để có thể hoạt động lại bình thường. Tôi hỏi cậu ấy tại sao lại giấu tôi, tại sao lại không nói cho tôi biết.

– Tớ không muốn vì tớ mà cậu phải lo lắng quá nhiều- cậu ấy trả lời, tôi gật gật, kì lạ ở chỗ, nếu là trước đây, tôi sẽ nhìn cậu ấy với ánh mắt lấp lánh ngân ngấn nước, xúc động nói ‘Hạo Thiên, cậu làm người ta cảm động chết đi được’

-Hóa ra tên bạn trai của cậu nói là Hạo Thiên sao? Thảo nào, thảo nào, cậu lại chung tình với người ta như vậy, đúng là bấu vật trời ban cho a…- Ngọc Huệ thích trí hét lớn, tôi nhìn cậu ấy bất đắc dĩ, không phản đối, cũng chẳng thừa nhận. Một tháng qua đi rồi, cuối cùng Ngọc Huệ cũng trở lại lí lắc như xưa, cậu ấy đã thực sự cắt đứt mối quan hệ với Phi Hoành, bây giờ đang làm thêm tại một cửa hàng tạp hóa cách trường một đoạn không xa, thu nhập cũng ổn. Ngọc Huệ nói, chỉ cần tiết kiệm một chút, biết tiết chế bản thân một chút thì mọi chuyện sẽ ổn thôi, cũng không phải lo không có đủ tiền để trang trải cuộc sống. Tôi rất đồng ý với suy nghĩ đó của cậu ấy, nhưng tôi biết ngoài mặt Ngọc Huệ tỏ ra như vậy, chưa chắc gì trong lòng đã thực sự bình tâm, thế là cứ thi thoảng khi nào có dịp, tôi lại mời cậu ấy đi ăn, rồi tặng cô ấy những món đồ cô ấy muốn nhưng lại không dám bỏ tiền ra mua. Tôi chẳng giàu có gì, chỉ là muốn giúp cô ấy, nếu có ấy không nhận, điều đó còn làm tôi cảm thấy buồn hơn.

Tối đến, khi đã tắt hết điện để đi ngủ, Bích Như nằm ở giường phía trên đột nhiên lên tiếng hỏi.

– Tiểu Phong này.

– Hử, ừ.

– Tại sao cậu lại từ chối Tấn Thành vậy?- giọng Bích Như có vẻ hơi buồn buồn. Tôi im lặng một lúc lâu. Hôm trước Tấn Thành có nói hắn ta thích tôi, khi đó tôi nói tôi đã có Hạo Thiên rồi, không thể tiếp nhận tình cảm của hắn được. Quả thật việc Tấn Thành có tình cảm với tôi, tôi cũng rất ngạc nhiên. Nhưng mà ngẫm lại, đúng là sự đời rất buồn cười. Bích Như thích Tấn Thành, Tấn Thành lại nói có tình cảm với tôi. Y Thần nói hắn biểu hiện rằng hắn yêu tôi rất rõ ràng, tôi lại nghĩ mình vẫn còn tình cảm với Hạo Thiên. Đình San San cũng thích Hạo Thiên. Cuối cùng chỉ có tôi với Hạo Thiên là lại ở bên nhau.

– Tại sao cậu lại biết vậy?

– Anh ấy nói vậy, tớ bày tỏ lòng mình với anh ấy, anh ấy nói anh ấy thích cậu nên không thể tiếp nhận tình cảm của tớ được- dừng lại một lúc, Bích Như nói tiếp- đúng là thật buồn cười phải không, tớ thích anh ấy lâu lắm rồi, vừa nhìn thấy đã thích, tớ tìm hiểu mọi thứ về anh ấy, mắt lúc nào cũng chỉ biết dõi theo người con trai đó mà thôi. Vậy mà…

Nói đến đây cậu ấy im lặng, mắt tôi mở thao láo nhìn vào màn đêm đen, cả đêm hôm đó ngủ không được…

* * *

– Tiểu Phong, Tiểu Phong…- Hạo Thiên gọi tôi, tay hua hua trước mặt tôi, làm tôi như bừng tỉnh, đảo mắt nhìn cậu ấy, ngơ ngác nói.

– Sao..sao vậy?

– Cậu không được khỏe sao, sao lại như người mất hồn vậy? Hay để tớ đưa cậu về nghỉ ngơi.- Hạo Thiên quan tâm hỏi, tôi có thể thấy rõ được sự lo lắng ẩn hiện trong đôi mắt đẹp đẽ của cậu ấy. Bỗng nhiên tôi thấy mình thật vô lí, tự dưng lại làm người khác lo lắng mất công.

– Tớ không sao, xin lỗi…- tôi buộc miệng nói, giọng thì thào, câu nói chưa dứt, Hạo Thiên đã nhìn tôi khó hiểu, thần sắc cũng trở nên kì lạ mà trước giờ tôi chưa bao giờ nhìn thấy.

– Tiểu Phong, tại sao lại phải xin lỗi, cậu không cần phải xin lỗi.- tôi vẫn chưa hiểu lắm lời hạo Thiên nói, cậu ấy tiếp lời- cậu nói như vậy, tớ cảm thấy chúng ta trở nên rất xa cách, dạo gần đây cậu cũng không tập trung, lúc nào cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn, có việc gì bận lòng thì nói ra đi, nếu được tớ nhất định sẽ giúp.

-…

Hạo Thiên đưa tay lên, vuốt những sợi tóc mai của tôi vén vào sau tai, dịu dàng nói.

– Dù có là chuyện gì đi chăng nữa, tớ vẫn luôn ở bên cậu mà, dù có khó khăn gì đi chăng nữa, từ bây giờ trở đi, chúng ta hãy cùng nhau vượt qua có được không?

Tôi vòng tay ôm lấy Hạo Thiên, nép sâu vào ngực cậu ấy, hít hà mùi thơm dịu mát tỏa ra quanh người cậu ấy. Hạo Thiên cũng ôm lấy tôi, vỗ vỗ trên đỉnh đầu tôi như xoa dịu vỗ về, tôi cũng không hiểu tại sao gần đây khi bên cạnh cậu ấy lúc nào tâm hồn cũng trở nên lơ đãng, mọi cuộc đi chơi, trò chuyện cũng không làm tôi cảm thấy phấn khích như ngày xưa. Nhưng vòng tay của cậu ấy, sự thực là rất bình yên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.