Giang Thiệu thay quần áo xong ra ngoài, Diệp Tiểu An đang ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách cau mày tỏ vẻ đang cực khổ suy nghĩ.
“Tìm anh có chuyện gì?” Anh cầm khăn lông lau tóc còn ướt, ngồi vào bên cạnh cô.
Diệp Tiểu An không nhìn anh mà là hít một hơi thật sâu, giống như rất khó mở miệng. “Tôi đã. . . .”
“Hả?” Giang Thiệu đợi thật lâu cũng không nghe thấy nửa câu tiếp của cô.
“Không sao, anh đi nghỉ ngơi đi.” Diệp Tiểu An cắn ngón tay rối rắm nửa ngày, cuối cùng vẫn lựa chọn không nói gì. Giang Thiệu bị cô làm cho khó hiểu, không yên lòng tới sờ sờ trán cô. “Nơi nào không thoải mái sao?”
Diệp Tiểu An hơi nghiêng đầu, cố ý tránh sự đụng chạm của anh, từ trên ghế salon nhảy xuống chuẩn bị trở về phòng. “Không có, tôi đi vẽ tranh đây.” Vậy mà Giang Thiệu lại kéo cô về, từ từ túm cô trở lại, xoay thân thể của cô qua để cho cô đối mặt mình.
“Chuyện kia, suy tính như thế nào?”
Diệp Tiểu An biết anh hỏi cái gì, mím môi đứng đắn trả lời. “Mặc kệ như thế nào trước kia anh đã giúp tôi rất nhiều, lúc tôi ngã bệnh cũng là anh chăm sóc tôi, tôi không phải là người không có lương tâm, tôi sẽ ở lại đây chăm sóc cho anh đến khi vết thương của anh lành, sau đó hai chúng ta không thiếu nợ nhau.”
Giang Thiệu nghe liền muốn cười, “Thế nào là hai ta không thiếu nợ nhau?”
“Anh đi đường Dương Quan tôi đi cầu Độc Mộc, từ nay về sau không quen biết nhau.”
“Vậy hơi khó đó.” Giang Thiệu không chút khách khí trả lời cô, “Diệp Tiểu An, em không phải là người hèn yếu thế chứ? Bị thương chỉ biết trốn tránh? Từ trong lòng đến hành động đều chọn lựa chiến thuật trốn tránh?”
“Tôi không có trốn tránh.” Ánh mắt Diệp Tiểu An ảm đạm, “Tôi nhớ được người phụ nữ ở trên xe anh ta, ngày đầu tiên tôi đến thành B đã gặp, buồn cười nhất chính là lúc ấy tôi lại cho rằng cô ấy là ai của anh, bây giờ suy nghĩ lại, lúc đó Tả Trí cũng đã lựa chọn xong giữa tôi và vợ anh ta. Mấy ngày sau, lại còn nói ‘bận’. . . .” Cô nhẹ giọng cười nhạo nói.
“Mặc kệ bất cứ lúc nào Tả Trí cũng có thể vì cô ấy mà không chút do dự bỏ lại tôi, giá trị của tôi cũng như anh ta thường nói, chỉ là làm vui cho anh thôi. Nghĩ lại lúc trước khi anh ta nói tôi còn nghĩ là anh ta nói giỡn, thật ra thì cũng đúng, tôi chỉ là đồ chơi thôi. Hiện tại chính tai nghe, còn chính mắt thấy anh ta và cô ấy thân thiết, tôi không biết. . . . Không biết nói thế nào.”
Diệp Tiểu An che mắt, vừa như khóc vừa như cười. “Thật ra thì vừa rồi tôi rất muốn đạp cửa xe anh ta, để cho vợ anh ta biết sự tồn tại của tôi để cho bọn họ gây gổ, để cho bọn họ ly hôn, nhưng tôi không có làm như vậy, tôi. . . . Tôi không phải trốn tránh anh ta, tôi chỉ cảm thấy. . . . Rất xấu hổ, rất xấu hổ.”
Cô nói không mạch lạc, nước mắt từ giữa kẽ tay trào ra, trong lòng hoang vu không có một ngọn cỏ. Những lời này cô thật không muốn nói ra, cô không phải người thích oán trách. Có lẽ là bởi vì mấy lời ngày đó, có lẽ là tới nay vẫn chưa nhận ra được mình đã có thói quen lệ thuộc vào ai đó, tóm lại lần này cô thật không nhịn được. Giống như dõi mắt toàn thế giới chỉ có người bên cạnh có thể nghe cô bày tỏ.
Nếu như nói hiện tại có ai hiểu cảm thụ của cô, người kia nhất định là Giang Thiệu. Anh an tĩnh nghe cô run rẩy nói từng chữ, nhìn cô đè nén mà khóc, gắt gao nhịn, quật cường không chịu phát ra âm thanh, thân thể co rút thành một cục. Giống như con thú nhỏ bị thương, rõ ràng tất cả mọi người thấy được vết thương của cô nhưng vẫn còn cực lực che giấu.
Từ trên người của cô giống như thấy một con người khác của mình, nhưng anh không khóc, mắt của anh cho tới bây giờ đều khô sáp. Anh là người đàn ông chỉ đổ máu không đổ lệ, đã nắm giữ được kỹ năng quan trọng nhất của bộ đội đặc chủng, chính là làm sao bảo vệ mình và không bại lộ mình.
Rơi lệ thế nào, anh chưa từng học.
Hôm sau Diệp Tiểu An dùng hai mắt sưng húp đi đến bệnh viện kiểm tra với Giang Thiệu. Tố chất cơ thể của anh khác hẳn với người thường, đã khôi phục năm sáu phần rồi, nhanh hơn người thường một chút, tình huống tương đối lạc quan.
Bác sĩ dặn dò anh không thể sử dụng cánh tay quá sớm và quá độ, nhất là cổ tay phải, để tránh tạo thành tiếc nuối cả đời. Lúc Giang Thiệu từ trong phòng đi ra lại không thấy Diệp Tiểu An vốn nên chờ ngoài hành lang bệnh viện. Anh bấm số điện thoại của Diệp Tiểu An, “Em lại chạy đi đâu?”
“Anh khám xong rồi? Tôi lập tức trở lại.”
Trong phòng vệ sinh, Diệp Tiểu An cúp điện thoại, nghĩ ngợi chốc lát vẫn là ném que thử nghiệm trên tay vào thùng rác, vội vã chạy từ lầu phụ khoa xuống.
Giang Thiệu nhìn thấy Diệp Tiểu An chạy bộ từ xa tới, lanh chanh láu táu đụng phải một cô y tá ôm đống tài liệu, tài liệu rớt đầy đất. Cô vội ngồi chồm hổm xuống nhặt, liên tục nói xin lỗi, nghịch ngợm le lưỡi.
Giang Thiệu khẽ nhếch miệng, mái tóc của Diệp Tiểu An đã dài không ít, lọn tóc cũng từ từ tản ra. Cô trở nên khang khác, vẻ hoạt bát trên người đã ít đi mấy phần, nụ cười phai nhạt, ánh mắt vốn sáng ngời cũng có vẻ ảm đạm đi, chỉ có bản lãnh gây chuyện không có thoái hóa.
“Đã làm gì?” Giang Thiệu lau mồ hôi mỏng chảy ra trên trán cô, Diệp Tiểu An mở nắp nước suối mượn tư thế uống nước né tránh tay của anh. “Học Lôi Phong (chiến sĩ Cộng Sản vĩ đại, toàn tâm toàn ý phục vụ cho dân) làm việc tốt, một ông cụ không biết đóng tiền ở đâu, tôi thấy mắt ông ấy không tốt, không tiện xếp hàng nên giúp cho ông ấy.” Chỉ sợ Giang Thiệu hỏi tới, cô vội vã đổi đề tài.
“Bác sĩ nói thế nào? Lần mắc mưa đó có ảnh hưởng vết thương của anh không?”
Giang Thiệu làm sao không nhìn ra cô cố ý tránh né sự đụng chạm của mình. “Gặp mưa không có vấn đề, chủ yếu dùng sức quá độ thôi.”
Dùng sức quá độ?
Phụt ——
Diệp Tiểu An phun một ngụm nước ra ngoài, sặc đến ho khan. Anh dùng sức quá độ chẳng lẽ là tạo thành vì ngày hôm đó ôm hôn cô? “Đáng đời!”
Giang Thiệu cười cười, “Buổi trưa ăn ở ngoài đi, em muốn ăn cái gì?”
“Gì cũng được, tôi không có khẩu vị.” Diệp Tiểu An đóng nắp bình không hứng thú lắm. Gần đây nhìn thấy thứ gì đều không có khẩu vị, dạ dày thường không thoải mái, thỉnh thoảng còn có cảm giác buồn nôn.
Diệp Tiểu An cắn môi, lo lắng trong lòng càng mở rộng ra.
Ngày hôm qua lật lịch mới đột nhiên nhớ lại kinh nguyệt của cô bất tri bất giác đã ngừng gần hai tháng. . . .
Hai người cuối cùng chọn một tiệm mì, mỗi người gọi một tô mì sốt tương giải quyết bữa trưa. Diệp Tiểu An không có khẩu vị nên ăn không được bao nhiêu. Cô lựa hết mấy cục thịt trong bát ra cho vào dĩa nhỏ không hế đụng tới.
“Không hợp khẩu vị sao? Hay là không thoải mái?” Giang Thiệu thấy vậy không khỏi cau mày. Diệp Tiểu An mặc dù gầy nhưng lại là loại phụ nữ có thể há to miệng uống rượu há to miệng ăn thịt, hoàn toàn khác với loại phụ nữ nghiêm khắc khống chế ăn uống như Cận Thanh.
“Ăn thật ngon, tôi là phụ nữ mà, phải chú ý dáng người.” Diệp Tiểu An sợ anh nhìn ra cái gì, lại gắp mấy cục thịt trở về.
“Em không cần chú ý đâu, cứ ăn như trước thôi, dù sao em ăn cũng không mập.” Giang Thiệu không tiếng động cười lên, “Một chén đủ cho em ăn không?”
Diệp Tiểu An nhai mì trong miệng, trừng mắt nhìn anh. Theo hiểu biết của cô đối với Giang Thiệu, anh nhất định không phải đang khen vóc người mình đẹp, mà là căn bản không có chú ý. “Ông chủ, thêm một tô mì sốt tương nữa, cho ít thịt thôi!”
“Mới vừa rồi nên trực tiếp gọi tô lớn, gọi tô nhỏ làm chi.” Giang Thiệu cầm đũa luyện tập gắp đậu phộng, nhưng gắp hạt đậu nhỏ kia mấy lần cũng không thành công. Diệp Tiểu An cười khúc khích, xấu xa thuận lợi gắp đi hạt đậu phộng, rồi ăn hết ở trước mắt anh.
“Anh không tàn phế thế chứ?”
Giang Thiệu cam chịu thổi một hơi, “Không đến mức đó.”
“Còn không đến mức? Đậu phộng cũng có thể khi dễ anh rồi.” Diệp Tiểu An lên tiếp gắp đậu ăn để khoe khoang, hành động ngây thơ khiến Giang Thiệu cảm thấy buồn cười.
Anh đổi đũa sang tay trái, gắp lên năm hạt đậu quơ quơ ở trước mắt cô. “Chỉ cần anh muốn, không có việc gì không làm được, hơn nữa anh và em đều thuận tay trái.”
Diệp Tiểu An kinh ngạc, cũng đổi sang tay trái cầm đũa, nhưng nhiều nhất chỉ có thể gắp lên hai hạt, có chút thất bại. Lại chợt nhớ tới cái gì, ngẩng đầu kỳ quái nhìn anh. “Sao anh biết tôi thuận tay trái? Bình thường tôi đều dùng tay phải.”
Giang Thiệu khẽ nhếch miệng, “Chuyện anh biết còn nhiều nữa.”
“Cố ra vẻ thần bí!” Diệp Tiểu An khinh thường lườm anh một cái.
“Ví dụ như em rất dữ dằn khi vừa thức.”
“Cái đó ai cũng biết có được hay không?”
“Ừ, chỉ là có một loại phương pháp đánh thức em mà không làm em thức giận, là mở nhạc cho em nghe.”
“. . . . . .”
“Em không ăn cà rốt chín, ăn sống.”
“Anh rốt cuộc xem lén bao nhiêu trang nhật ký của tôi?!”
“Trong nhật ký của em viết cả mấy chuyện này?”
Diệp Tiểu An cắn đũa suy nghĩ: hình như không có.
Cúi đầu ăn mì một lát, chỉ chốc lát sau lại dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn anh. “Vậy làm sao anh biết chứ?”
Giang Thiệu dừng động tác lại, đường cong khóe miệng càng có vẻ ý vị sâu xa. “Anh nói thế cũng đúng à? Âm nhạc khiến tâm tình người ta thoải mái, cũng có hiệu quả đánh thức nhiều người, phần lớn con gái đều không thích ăn cà rốt.”
“Giang Thiệu! Anh thật là đáng ghét đấy!” Diệp Tiểu An hơi mất hứng, lại hơi mất mác. Lời nói của Giang Thiệu khiến cô nhớ lại một người. Người kia đã bị chôn trong lòng cô thật lâu, mà lúc nãy có một lúc cô cho rằng Giang Thiệu chính là người đó.
Cô len lén nhìn Giang Thiệu, nhớ lại ngày đầu tiên gặp gỡ, lúc nghe được thanh âm của anh thì trong lòng chợt lóe lên cảm giác đã từng quen biết. Mặc dù cô cảm thấy khả năng này rất thấp. Thật ra thì thời gian qua ở chung Giang Thiệu không chỉ một lần cho cô ảo giác này: hình như hai người từng gặp nhau ở đâu đó, hoặc là bọn họ vốn đã biết nhau.
Cho nên sẽ lệ thuộc vào anh, cũng là bởi vì cảm giác quen thuộc như có như không này.
“Vậy anh đoán thêm chút, lúc thức dậy tôi thích nghe nhạc gì nhất, cho anh hai lựa chọn: The Blue Danube và nhạc nhẹ Schubert.” Diệp Tiểu An đâm mì trong bát, không ôm hy vọng hỏi.
Giang Thiệu cầm khăn giấy lau khóe miệng, giương mắt sâu sắc nhìn cô, mặt mày cong lên chậm rãi cho cô đáp án. “Nhạc nhẹ Schubert.”
Lạch cạch.
Đôi đũa trong tay Diệp Tiểu An rơi lên bàn, không dám tin nhìn anh. “Anh. . . .”
Giang Thiệu lau nước sốt dính bên miệng cô, nhéo nhéo cằm cô. “Anh lại đoán đúng?”
Diệp Tiểu An coi thường cử động thân mật của anh, tầm mắt thẳng tắp theo dõi anh, cố gắng từ trong đó tìm kiếm cái gì. Giang Thiệu cũng không tránh, hào phóng cho quan sát.
“Em biết không? Nhà tâm lý học đã làm một thí nghiệm, nam nữ nhìn thẳng vào mắt ba giây có thể sinh ra tình cảm, nhìn thẳng vào mắt năm giây có thể đi vào giai đoạn hôn nhân, tám giây có thể khiến trình độ ái mộ nhau lên cao 7%, độ yêu thích lên cao 11%, mà độ thân mật. . .”
Cái bàn trong tiệm ăn nhanh rất nhỏ hẹp, Giang Thiệu chậm rãi nghiêng người tới, nắm cằm của cô vuốt ve, khẽ nghiêng đầu. “Độ thân mật có thể tăng vọt 45%, em tin không?”
Anh dựa vào quá gần, gần đến có thể nghe thấy tiếng hít thở. Trong con ngươi như đá Hắc Diệu mơ hồ lóe lên ánh sáng đẹp mắt, không nói rõ được.
“Không tin.” Diệp Tiểu An có mấy phần hốt hoảng, nhưng không cách nào thu hồi tầm mắt.
Giang Thiệu tiếp tục chậm rãi tới gần, giọng nói càng trầm thấp. “Anh không tin, chúng ta nghiệm chứng xem sao?”
“Nghiệm chứng thế nào?” Tim Diệp Tiểu An đập thình thịch, suy nghĩ đã sớm dừng lại hơn phân nửa, cơ hồ muốn chạy trối chết. Nhưng Giang Thiệu không cho cô cơ hội, tinh chuẩn mà kiên định hôn vào môi cô.
“Chính là như vậy.”
. . . . . .
Buổi trưa ánh mặt trời thật ấm áp, người đi đường ngang qua nơi này không hẹn mà cùng nghiêng đầu thưởng thức đôi nam nữ gần cửa sổ hôn nhau ngọt ngào, rồi cười trong lòng.
Còn có một người nhìn thấy, lửa giận trong lòng kịch liệt cháy lên, một màn kia làm ánh mắt và tim anh đau nhói, lý trí và ẩn nhẫn trong nháy mắt sắp mất hết.
Anh không biết cái gì đang đụng mạnh vào tim mình, chỉ cảm thấy cả người cơ hồ nổi điên!