Ngày hôm sau khi Cố Thành Ca đến sở vụ luật, tầm vào
lúc mười giờ, đột nhiên gặp được hai vị cảnh sát phụ trách vụ tai nạn lần này
của anh, mà hai người này, đến đây để mang theo một tin tốt, một tin xấu.
Tin tốt là, cảnh sát đã bắt được tên hung phạm gây án
vào tối hôm đó; còn tin xấu thì, hung thủ không ai khác chính là kẻ được người
trong vụ kiện tụng thuê mướn để đi hành sự, nhưng có điều, người đó chẳng phải
thuộc vụ kiện kinh tế Tề Lỗi đang thụ lí, mà là người của vụ Lương Tích Côn.
Bởi thế cho nên, vụ tai nạn xe ngày hôm đó, đích thực
là nhắm vào Cố Thành Ca, chỉ có điều lúc ấy Tề Lỗi giành lái xe, thế là cái màn
ám hại đó chẳng khác nào quýt làm cam chịu.
Sau khi hai vị cảnh sát kia đã cáo từ, Cố Thành Ca mới
nghiêm túc xem xét lại toàn bộ sự việc hết một lượt.
Vụ án lần trước Lương Tích Côn đã bị kết án năm năm tù
giam, nhưng rồi may nhờ có Cố Thành Ca anh đứng ra giúp đỡ, cuối cùng tội của
Lương Tích Côn chỉ còn là “gây tử vong ngoài ý muốn” nên mức án xuống thành ba
năm tù có thời hạn, có điều vụ án này, Lương Tích Côn vẫn thua bên nguyên cáo.
Thật ra Cố Thành Ca có thể thắng, nhưng anh không cần
thắng, hơn nữa cục trưởng Tô cũng không muốn anh thắng.
Đêm hôm đó khi anh đến sở cảnh sát nộp tiền bảo lãnh
cho Lương Tích Côn, cục trưởng Tô đã nói: “Cậu chẳng những không thể bảo lãnh
cho ông ta, trái lại còn phải đưa ông ta vào tù. Tôi cũng chỉ muốn ông ta được
an toàn thôi.”
Cố Thành Ca không hiểu tại sao cục trưởng Tô lại muốn
Lương Tích Côn được an toàn, lại còn là an toàn theo cách này, có điều sự an
toàn ấy của ông ta, cũng là điều anh mong muốn.
Nhưng bây giờ lại xuất hiện kẻ muốn trả thù anh thế
kia, khẳng định đó là kẻ không muốn Lương Tích Côn phải đi tù, mà danh tính của
kẻ này…
Chắc chắn không thể nào là Lương Kính, khoan nói đến
giao tình giữa hai người, tối hôm đó khi Lương Tích Côn gọi cậu nhóc vào nói
chuyện riêng, hẳn cậu cũng đã nắm được đôi chút về tình hình rồi.
Nhưng trừ Lương Kính ra, thì còn ai vào đây?
…
“Lão Cố, di động của cậu đang kêu kìa!” Hà Tất Tranh
lớn giọng gọi, cắt đứt dòng suy nghĩ của Cố Thành Ca: “Đã nói cậu ở nhà tĩnh
dưỡng đi rồi mà, cứ thích mò đến sở vụ luật này làm gì chứ, đầu óc cậu bây giờ
chắc cũng chẳng nghe theo lời cậu nữa rồi đúng không hử, di động kêu oang oang
từ nãy giờ mà còn chả nghe.”
Cố Thành Ca chỉ im lặng, không đáp lại mấy câu lầm bầm
lải nhải của anh ta.
Người gọi tới là cục tưởng Tô, ông ta đang trong quá
trình điều tra lại vụ án của Phó Khinh Chước vào chín năm trước.
Giọng cục trưởng Tô từ phía bên kia điện thoại truyền
tới: “Vụ án của Phó Khinh Chước có tiến triển mới rồi, trước mắt tôi không tiện
nói ra đây cho cậu, giờ cậu cứ đi gặp Lương Kính trước đã, dặn thằng bé phải
cẩn thận một chút. Ngoài ra cậu cũng phải tự bảo vệ an toàn cho mình đấy.”
Trong lòng Cố Thành Ca lại càng dấy thêm nỗi nghi ngờ:
Tại sao lại có người muốn làm hại đến Lương Kính?
Bắt một chiếc taxi đến công ty phần mềm CC, cậu nhóc
Lương Kính sau khi nghe anh nhắc nhở như thế, cũng chỉ thận trọng gật đầu, rồi
mới nói: “Cố ca ca, thực ra không cần anh nói thì em cũng biết rồi. Tối hôm đó
ở sở cảnh sát, ba dặn em nhất định phải chú ý an toàn.”
“Trừ lần đó ra, ba em có nói gì với em nữa không?
Lương Kính lắc đầu: “Không đâu”, rồi dừng một lát, cậu
nhóc lại tiếp: “Nhưng em biết ba đang giúp đỡ cho bên phía cảnh sát chống tội
phạm ma tuý. Có một lần em nghe ba báo cho cảnh sát biết về địa điểm giao dịch
thuốc phiện…”
Nghe đến đây, hình như Cố Thành Ca đã hiểu.
Đến lúc về thì cũng đã gần trưa, trên đường đi anh
nhận được điện thoại của Triệu Tử Mặc, giọng nói đầy gấp gáp lo âu của cô
truyền tới từ đầu kia điện thoại: “Thành Ca, anh đi đâu rồi? Em đến chuẩn bị
cơm trưa cho anh, đang ở trước cửa nhà anh này.”
Tới khi anh về đến nơi, Triệu Tử Mặc mới nhìn anh bằng
một cặp mắt đầy vẻ đau lòng oán thán: “Anh bị thương như thế mà không thèm ở
nhà nghỉ ngơi là sao!”
“A Mặc ngốc, anh không sao.” Cố Thành Ca nhẹ nhàng
vuốt ve mơn trớn mái tóc cô, mở cửa bước vào nhà: “Em vẫn còn đang đi học, đừng
có chạy tới chạy lui như vậy hoài, anh có thể gọi cơm ngoài được mà.”
Triệu Tử Mặc tung ta tung tăng bước theo anh vào nhà:
“Không sao đâu, chiều nay hai giờ em mới có tiết học mà, còn kịp chán.”
Đến lúc ăn cơm, Triệu Tử Mặc có điều gì đó cứ muốn nói
rồi lại thôi, Cố Thành Ca buồn cười nhìn cô một cái, lên tiếng hỏi: “Em có
chuyện muốn nói với anh à?”
Triệu Tử Mặc cẩn trọng gật đầu.
Bình thường Cố Thành Ca vẫn thấy con người cô rất
thẳng thắn, có gì nói nấy, úp úp mở mở thế này thì đúng là chuyện hiếm có khó
tìm, cảm thấy chuyện cô muốn nói chắc là nghiêm trọng lắm đây.
“Em nói đi, anh nghe.”
Triệu Tử Mặc dè dặt nhìn anh: “Thành Ca, anh hận mẹ em
lắm hả?”
Cố Thành Ca ngừng đũa lại, nghiêng mắt nhìn cô.
Hai mắt Triệu Tử Mặc trầm xuống, bằng bất cứ giá nào
cô cũng phải nói cho xong: “Em biết chuyện rồi, năm anh ba tuổi, chính mẹ em là
người đã mang anh tới hiện trường vụ án đó, khiến cho anh phải tận mắt chứng
kiến một màn máu tươi, anh biết người đó là bà ấy rồi phải không? Anh… có phải
anh vẫn luôn hận mẹ em đã mang anh đến đó?”
Cố Thành Ca tiếp tục ăn cơm, giọng điệu đầy thản
nhiên: “Mẹ em nói với em à?” Bà ấy cũng đã nhận ra anh rồi sao? À không, chi
bằng cứ nói, bà ấy chỉ cần nghe tên anh là đã nhận ra ngay thì hơn.
“Không phải mẹ kể cho em.” Triệu Tử Mặc vội vàng phủ
nhận, tối hôm qua lúc ở nhà, tình cờ cô nghe thấy mẹ nói với ba về chuyện này,
“Tóm lại anh đừng hỏi em làm sao biết được nữa, em chỉ muốn biết, anh có hận mẹ
em không?”
Nếu anh vẫn còn hận, vậy còn cô, anh cũng sẽ ghét cô
ư?
Nhưng những lời này, cô chỉ dám giữ lại trong lòng, im
lặng chờ đợi đáp án của anh.
Cố Thành Ca vẫn trầm mặc không nói.
Mỗi một phút trôi qua, lòng Triệu Tử Mặc lại chùng
xuống thêm một chút.
Sau khi Cố Thành Ca ăn cơm xong, anh vẫn chưa lên
tiếng nói gì, tựa hồ như có điều suy nghĩ, lại như đang tự hỏi bản thân. Triệu
Tử Mặc cũng không nói, chỉ yên lặng dọn dẹp chén đĩa, yên lặng đi ra ngoài đổ
rác.
Đến lúc cô quay lại, thì thấy Cố Thành Ca đang ngồi
trên ghế sofa, tự làm vệ sinh tai một cách khá khó khăn, nhìn thấy cô bước vào,
anh mở miệng gọi: “A Mặc, lại giúp anh đi.”
Anh vẫn chưa chịu trả lời câu hỏi của cô, tâm trạng
Triệu Tử Mặc hiển nhiên cũng không tốt chút nào, nhưng nhìn cánh tay phải đang
bị thương của anh, cô lại không nhẫn tâm, thế là đành bước qua giúp anh.
Ban đầu cô đứng bên cạnh giúp đỡ anh, nhưng nhìn tư
thế của anh có vẻ không được thoải mái lắm, cô đành ngồi xuống ghế sofa, vỗ vỗ
lên chân mình: “Anh gối đầu xuống đây đi.”
Cố Thành Ca đưa mắt nhìn đôi chân đang được chiếc quần
bò bó sát đó của cô, anh chần chừ đôi chút, cuối cùng cũng quyết định nghiêng
người nằm xuống.
Triệu Tử Mặc thong thả chậm rãi làm vệ sinh cho anh,
động tác của cô trông nhàn tản vô cùng, còn anh thì đối đầu trên cặp đùi mềm
mại của cô, bởi vì anh đang làm vệ sinh bên tai phải, cô lại ngồi phía bên tay
trái, cho nên lúc anh nằm xuống, mặt hướng vào trong, đối diện với cái bụng
bằng phẳng của cô.
Thấy cô hơi nghiêng người về phía trước, anh khẽ nâng
mắt lên, đột nhiên tầm mắt chạm trúng bộ phận đang nhô ra kia của cô, anh vội
vàng nhắm mắt lại, lại có thể ngửi thấy hương thơm dịu nhẹ của người con gái ấy
đang vờn quanh bên mũi; mũi anh, miệng anh, chỉ cần hơi rướn về phía trước một
chút, đã có thể chạm được vào cô…
Khoảnh khắc đó, tim anh đập loạn.
Triệu Tử Mặc chỉ cảm thấy sao bỗng nhiên tai anh lại
nóng lên thế kia, cô nhìn nhìn một chút, ngạc nhiên phát hiện khuôn mặt anh đều
ửng đỏ lên hết cả rồi.
“Em làm đau anh hả?” Cô vừa hỏi, vừa âm thầm kinh ngạc
trong lòng. Rõ ràng cô đâu có mạnh tay, đột nhiên tai anh lại đỏ bừng lên là
thế nào!
Hơn nữa…
Sao mà cả khuôn mặt anh cũng đỏ lên cả thế kia!
Cố Thành Ca khàn giọng trả lời: “Không phải…”
Triệu Tử Mặc: “…”
Bỗng anh đứng bật dậy, nói: “Thôi, đừng làm nữa,” dứt
lời, anh vội vã cúi đầu xông thẳng vào phòng tắm, rất nhanh đã có tiếng nước
xối xả vang lên, anh lau mặt rồi nhanh chóng bước ra.
“Đến giờ học rồi đó, em mau về trường đi.”
Triệu Tử Mặc liếc mắt nhìn con số hiện trên màn hình
di động: “Lát nữa cũng được, còn sớm mà.” Lúc này trong lòng cô chỉ muốn biết
anh có suy nghĩ như thế nào về mẹ cô thôi.
Cố Thành Ca kéo cô vào lòng, anh cúi đầu chạm nhẹ vào
môi cô: “A Mặc ngoan, về đi, anh muốn nghỉ ngơi một chút.”
Anh nửa đẩy nửa ôm cô bước ra ngoài, đến cửa thì anh
dừng lại không đi tiếp nữa, chỉ cố hết sức giữ cho giọng nói của mình vẫn bình
tĩnh như thường: “Đi đường nhớ cẩn thận.”
Nếu anh cần nghỉ ngơi thật, Triệu Tử Mặc dĩ nhiên cũng
sẽ không ở lại làm phiền anh nữa, nhưng lần này cô đến đây, tâm trạng lại chẳng
thoải mái tí nào.
Nhìn bóng cô khuất sau những bậc cầu thang, Cố Thành
Ca đưa tay lên giữ chặt phía bên ngực trái, nơi trái tim anh vẫn đang đập điên
cuồng.
Anh đã xác định rồi, anh cần cô, suốt đời suốt kiếp.
Thế thì, đối với mẹ cô – Bắc Dã Thanh Vũ mà nói, anh
nên có suy nghĩ gì đây?
Năm ba tuổi, trừ cảnh máu ngập đầy trời đó, tất thảy
mọi chuyện khác anh đều không nhớ rõ, thậm chí anh còn không biết sự việc trước
đó cụ thể là thế nào, tại sao lại dẫn đến màn thảm kịch ấy, nhưng sau này từ
chính miệng bà ngoại kể lại anh mới biết, người phụ nữ có tên Bắc Dã Thanh Vũ
kia đã dẫn anh đi.
Không phải anh chưa từng đặt giả thiết rằng, nếu trước
đây Bắc Dã Thanh Vũ không đưa anh đến hiện trường vụ thảm kịch ấy, liệu anh có
thể có một tuổi thơ vui vẻ hạnh phúc, tự do tự tại được hay không?
Nhưng nhìn từ một góc độ khác mà nói, mục đích của bà
cũng chỉ là muốn cảm hoá mẹ ruột anh, hoàn toàn không ngờ được rằng mọi chuyện
phát sinh sau đó lại quá khủng khiếp, thế nên thực ra anh cũng không có chút oán
niệm.
Huống hồ lúc này đây, anh cần A Mặc, thậm chí là cần
cô suốt đời suốt kiếp, cho nên đối với người mẹ ấy của cô, anh chẳng có gì phải
so đo, dù sao mọi chuyện đều đã qua rồi, tất cả chỉ còn là quá khứ, hiện tại
thứ anh cần, chỉ là tương lai của anh và A Mặc mà thôi.
Sau khi đã nghĩ ngợi thông suốt rồi, Cố Thành Ca lập
tức gọi điện thoại đến cho Triệu Tử Mặc.
Anh nói: “A Mặc, vụ thảm kịch năm anh ba tuổi ấy, bất
kể là người hay việc, anh đều cảm thấy rất bình thản.”
Anh biết chứ, ngày xưa tuy rằng Phó Khinh Chước và mẹ
ruột anh chĩa súng vào nhau, nhưng anh vẫn luôn hy vọng có thể làm được gì đó
để giải nỗi oan khuất của bà, bởi vì đứa con dứt ruột đẻ ra của bà đã chết
trong tay mẹ ruột anh, và bởi vì, anh nợ bà một ơn dưỡng dục mười năm…
Yêu yêu hận hận, tất thảy mọi chuyện sao mà cứ rối như
mớ bòng bong, rốt cục anh cũng không biết thế nào là oán, thế nào là hận, kể từ
đó anh biến mình thành một kẻ lạnh lùng không quan tâm đến mọi chuyện, kỳ thực
trong lòng vẫn luôn muốn xoá hết mọi ân oán tình cừu.
Triệu Tử Mặc dường như đã trút được gánh nặng: “Thành
Ca, cảm ơn anh.”
Anh có thể vì cô mà cởi bỏ hết khúc mắc trong lòng,
vậy thì cô cũng nguyện ý, sẽ toàn tâm toàn sức đáp lại tình yêu đó của anh.
Cố Thành Ca cầm chiếc điện thoại trong tay, chỉ mỉm
cười không nói.
Yên lặng trong chốc lát, anh mới dặn dò: “A Mặc, thời
gian này chúng ta chỉ liên lạc bằng điện thoại thôi, em đừng đến tìm anh.”
Triệu Tử Mặc ngạc nhiên: “Vì sao?” Thực ra anh vẫn
không thể bình thản như anh nói, vẫn không thể đối mặt, đúng không?
Cố Thành Ca nhẹ giọng giải thích: “Tề Lỗi đang bị
thương, công việc ở sở vụ luật lại tương đối bận rộn, vụ kiện kinh tế mà anh ta
đang nhiệm chắc giờ phải chuyển qua cho anh.”
Huống hồ, cục trưởng Tô đã nói, chính anh cũng phải
chú ý sự an toàn của bản thân, anh không thể lôi cô vào cục diện rối rắm nguy
hiểm này được.
Thực ra thì cho dù Cố Thành Ca không dặn, thời gian
này Triệu Tử Mặc chưa chắc đã đi gặp anh, quả thật là cô cũng bận tối mày tối
mắt.
Hai cô nàng Cố Thành Tây và Thi Tiểu Phì ngày ngày đều
tỏ ra sầu thảm khổ đau, rầu rĩ không vui chút nào, còn Khương Khương thì phần
lớn thời gian cứ phải tất ta tất tưởi chạy đôn chạy đáo đến bệnh viện để chăm
sóc cho đồng chí Tề Lỗi, vì thế, công việc an ủi dỗ dành hai cô nàng Tây Tây và
Tiểu Phì này đều rơi cái ‘đốp’ trúng đầu cô.
Xét thấy cô nàng Cố Thành Tây ngày thường bình tĩnh
cẩn thận là vậy mà hôm nay lại cứ tỏ ra nghiêm trọng thế kia, chẳng những buồn
bực không vui, tinh thần lại mệt mỏi rệu rạo, hơn nữa ánh mắt cũng rất quái lạ,
Triệu Tử Mặc đành phải giải quyết vấn đề của cô nàng trước chứ biết làm sao.
Chiều hôm ấy không có tiết học nào, Triệu Tử Mặc tìm
thấy Cố Thành Tây đang ngồi trên gác mái của khu ký túc xá, cô nàng ngồi thu lu
trong một góc, lặng lẽ khóc.
Triệu Tử Mặc ngồi xuống bên cạnh cô, mở miệng nói bằng
giọng mũi của mình: “Bạn Cố Thành Tây à, hiện tại cạnh bạn đang có một cái
thùng rác để bạn xả ra, bạn có điều gì không vui thì cứ thẳng tay mà đổ vào,
thùng rác này là một thứ rất trung thành và đáng tin cậy với bạn đấy! Sau khi
bạn nghe được tiếng “Đinh!” của thùng rác, bạn cứ thế mà thoải mái vô tư xả ra
hết những cảm xúc không đáng có trong lòng bạn đi! Chú ý, đinh! — action!”
Cố Thành Tây im lặng liếc mắt nhìn đứa bạn đang lên
giọng đùa giỡn bên cạnh mình, ánh mắt cô loé lên một tia quái dị, cuối cùng mới
thản nhiên nói: “Ta không sao, chỉ có chút mâu thuẫn với A Diễn thôi.”
Triệu Tử Mặc cảm thấy nhức đầu: “Tây Tây, không phải
ta đã nói với mi rồi sao, hành động của mi đối với Tiêu Sở Diễn ấy à, nhiều lúc
tuỳ hứng tự do quá đáng luôn…”
“Lần này không phải do ta.” Cố Thành Tây ngắt lời cô.
Triệu Tử Mặc: “???”
Cố Thành Tây nhìn cô, đáy mắt xẹt qua một tia oán
niệm: “A Mặc, ta không ngờ hoá ra mi lại là thiên kim nhà thị trưởng, ta không
ngờ hoá ra trước mắt các bậc trưởng bối, mi và A Diễn luôn là một cặp tình
nhân, ta không ngờ hoá ra ba của A Diễn sớm đã mặc định rằng mi và anh ấy nhất
định sẽ ở bên nhau, ta không ngờ…”
Giọng nói của cô càng lúc càng nghẹn ngào, được một
lúc thì ngừng hẳn, không nói ra tiếng nữa.
“Tây Tây,” Vẻ mặt Triệu Tử Mặc vô cùng nghiêm túc:
“Những chuyện này ta có thể giải thích cho mi. Đúng, ba ta là thị trưởng, nhưng
hai đứa mình chơi chung bao nhiêu năm như vậy rồi mà chưa bao giờ hỏi về gia
cảnh của đối phương, đó cũng là một điểm ăn ý của chúng ta; Về việc ta và Tiêu
Sở Diễn luôn là một cặp tình nhân trước mặt các vị trưởng bối, điều đó chỉ là
do họ tưởng thế mà thôi, ta chơi với hắn từ nhỏ, sự hiểu lầm ấy hẳn là không
thể tránh khỏi, mà ta với hắn cũng chẳng cần phải thanh minh thanh nga cái quái
gì sất; Còn chuyện bác Vương cứ nghĩ ta và con trai ông nhất định sẽ ở bên
nhau, cái này cũng chỉ là suy nghĩ của mình ông ấy thôi, ta không ngại nói
thẳng cho mi biết, tương lai của ta đã gắn chặt với anh trai của mi rồi. Có
điều ta cảm thấy, lý do khiến mi lo lắng thế này, không phải vì những chuyện
vừa bàn tới đó, mà là… mi lo không biết trong lòng Tiêu Sở Diễn nghĩ gì đúng
không?”
Triệu Tử Mặc vừa giải thích, vừa kết luận một cách đầy
sâu xa như thế, khiến cho Cố Thành Tây khóc ngày càng lớn.
“A Mặc, xin lỗi, ta không có ý trách móc mi. Ta chỉ
không biết nên làm sao bây giờ…” Cô cúi đầu xuống, nghẹn ngào: “Ba của A Diễn
đột nhiên tới tìm ta, nói với ta những lời đó, tuy ông ấy không nói rõ, nhưng
ta biết, ý ông là muốn ta rời xa A Diễn.”
“Tiêu Sở Diễn có biết chuyện bác Vương đến tìm mi
không?”
Cố Thành Tây lắc đầu: “Anh ấy không biết, ta không dám
nói.”
“Làm tốt lắm, Tây Tây.” Triệu Tử Mặc giữ lấy bả vai
cô, “Thực ra mà nói, về chuyện tình cảm ta cũng chưa thể hiểu hết được, nhưng
nếu là ta, ta sẽ cố gắng tranh thủ thời cơ. Tiêu Sở Diễn thật lòng với mi như
vậy, nếu mi thật sự yêu hắn, thật sự cần hắn, thì phải đấu tranh đến cùng,
giành lấy sự ủng hộ của bác Vương đi. Đương nhiên mi cũng không cần phải vội
vàng quá, tránh xảy ra xung đột với bác ấy, dù sao chỉ cần Tiêu Sở Diễn trước
sau vẫn thuỷ chung như một, thì mi vẫn còn nhiều thời gian mà.”
Không biết sau đó Cố Thành Tây đã đối diện với ba của
Tiêu Sở Diễn bằng cách nào, cô chỉ thấy, tia ưu sầu đau thương trong mắt Cố
Thành Tây cũng đã vơi đi dần…
Mà trong khoảng thời gian này, Triệu Tử Mặc còn đảm
nhiệm một vai trò vô cùng quan trọng khác, đó là làm thùng rác xả cảm xúc cho
Thi Tiểu Phì.
Chuyện lần này của cô nàng, hiển nhiên là có liên quan
đến Chu Đại.
Ngồi bên cạnh một khóm hoa đỗ quyên, dưới ánh tịch
dương héo hắt của buổi chiều tà, Thi Tiểu Phì vừa thẫn thờ vừa đau thương kể
lể: “Lúc trước khi mẹ của Chu Đại bất ngờ vì tai nạn giao thông mà qua đời, ta
đều ở bên anh ấy, nhưng trong tang lễ của bà, Tùng Dung và Tùng Chúc Chi cũng
đến tham gia, khi ấy Tùng Dung cố vãn hồi tâm ý của Chu Đại, Tùng Chúc Chi cũng
nói hai người họ sớm đã nhận được sự tán thành từ phía trưởng tộc, trước kia đã
từng tổ chức tiệc rượu ở quê một lần rồi, chiếu theo tập tục kết hôn ở chỗ họ…”
Triệu Tử Mặc nhướn mày: “Vì thế nên mi thấy lo lắng,
không biết liệu họ có gương vỡ lại lành?”
“Hai người đó vốn dĩ đã quay lại với nhau rồi.” Thi
Tiểu Phì suy sụp so vai: “Lần cuối cùng ta đến gặp Chu Đại, tình cờ nhìn thấy
anh ấy và Tùng Dung đang ôm nhau…”
Triệu Tử Mặc nghiêng người nhìn cô: “Cho nên mi không
đi gặp Chu Đại nữa?” Nhìn thấy cái gật đầu của Thi Tiểu Phì, Triệu Tử Mặc liền
trợn tròn đôi mắt: “Ta nói cái đồ ngốc nhà mi, mi thật sự nhường Chu Đại cho
Tùng Dung rồi hay sao!”
Đúng là ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, trong
nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường mà!
Thi Tiểu Phì đúng là quá nóng nảy rồi.
“Vậy ta biết làm gì bây giờ?”
Triệu Tử Mặc ra vẻ ta đây là một chuyên gia tình cảm
chuyên nghiệp, nhà ngươi không cần phải lo: “Nếu là ta, ta sẽ trực tiếp đi hỏi
Chu Đại, xem hắn ta có đúng là muốn quay lại với Tùng Dung không, mặc kệ kết
quả như thế nào, chết sớm thì đầu thai sớm, thế còn tốt hơn gấp mấy lần so với
tình trạng sống dở chết dở như bây giờ của mi. Mi chưa nghe quy tắc bất biến
trong những cuốn tiểu thuyết ngôn tình à, hiểu lầm hại chết người đấy! Tuy rằng
cuộc sống không phải là tiểu thuyết, nhưng tiểu thuyết lại được dựng nên từ
nhân sinh, vấn đề lòng tin này quả thật là vô cùng quan trọng. À mà, mấy câu
vừa rồi thực ra là nguyên tác của Cố Thành Tây, không phải của ta đâu.”
Thi Tiểu Phì: “…”
Chẳng biết cuối cùng Thi Tiểu Phì có đến gặp Chu Đại
hay không, Triệu Tử Mặc cũng không hỏi, chỉ biết rằng dáng vẻ của cô nàng này
ngày càng bừng bừng sinh khí, lúc nào cũng như đang ở trong tư thế sẵn sàng
chiến đấu, ngày ngày đều luyện mắt với Triệu Tử Mặc cô.
Hơn nữa, cô nàng còn nhờ Triệu Tử Mặc đến bệnh viện
tâm thần thăm mẹ mình là Tiêu Nhược, lí do là muốn nắm bắt mỗi giây mỗi phút cơ
hội thành công.
Trong thời gian ấy, sự bận rộn của Triệu Tử Mặc không
chỉ có vậy.
Dưới công sức biên tập vô cùng cẩn thận kỹ lưỡng của
cô, chuyên mục về Cố Thành Ca cuối cùng cũng được phát sóng, chương trình ‘Tiểu
hà tiêm tiêm’ kỳ đó có tỉ suất người xem rất cao, khiến cho Triệu Tử Mặc thành
công thực hiện được lời hứa của tổng giám đốc Vu Ngạo, chính thức trở thành
thành viên của đài truyền hình trung tâm.
Người cô báo tin vui đầu tiên là Cố Thành Ca.
Bên kia vừa có người nghe máy, cô đã được đà hét toáng
lên: “Thành Ca Thành Ca, em trở thành thành viên chính thức của đài truyền hình
rồi, tối nay đi ăn mừng với em đi!”
Cố Thành Ca hiển nhiên cũng cảm thấy mừng thay cho cô:
“Chúc mừng em, A Mặc, có điều…” Anh dừng lại một lát, chậm rãi nói: “Thời gian
tới sợ là vẫn chưa đi được, đợi đến lúc nào em lãnh lương rồi đi ăn mừng luôn
một thể.”
Triệu Tử Mặc hụt hẫng đáp: “Được rồi, thì lần sau
vậy.”
Ai bảo bạn trai cô là một người vô cùng bận rộn cơ
chứ!
Nhưng mà cô cũng không có thời gian để mà buồn chán,
mà ca thán cho sự đời, bởi vì rất nhanh sau đó, tổng giám đốc Vu Ngạo đã giao
nhiệm vụ cho cô.
Xét thấy Triệu Tử Mặc vẫn còn đang là sinh viên, nên
Vu Ngạo giao cho cô chức trợ lý, mà cái công việc trợ lý này thì lại không
thuộc riêng một mảng nào, chuyện gì cũng phải nhúng tay, tuy nhiên lại không
cần phải đi làm đều đặn hàng ngày. Cô chỉ cần xuất lịch học ở trên trường ra,
các tổ chuyên mục tự nhiên sẽ giao nhiệm vụ thích hợp cho cô.
Buổi chiều hôm đó Triệu Tử Mặc không có tiết học nào,
thế là đến đài truyền hình trung tâm làm nhiệm vụ, nhận được một chỉ thị: phát
hiện thấy một xác chết nữ vô danh trong chiếc giếng bỏ hoang ở thôn Đào Sơn,
Triệu Tử Mặc được phái đi giúp đỡ các phóng viên địa phương phỏng vấn đưa tin.
Xác chết vô danh à…
Triệu Tử Mặc rùng mình một cái, cuối cùng đành lục tục
leo lên xe đi.
Thôn Đào Sơn là một địa danh có phong cảnh rất đẹp,
quả đúng là sơn minh thuỷ tú, vùng này thuộc thành phố Anh Phong nhưng lại cách
trung tâm thành phố rất xa, đến khi xe của đài truyền hình trờ tới nơi, đã thấy
cảnh sát có mặt từ đời nảo đời nào rồi, xung quanh lại có rất nhiều người dân
vây xem, giới phóng viên chỉ còn có thể đứng ở vòng ngoài mà quay phim chụp
hình.
Cỏ dại mọc tràn bên miệng giếng, chỉ thấy mấy vị cảnh
sát đang vớt thi thể ra.
Triệu Tử Mặc vội vã chạy lại ngó nghiêng.
Á…
Sống trên đời lâu vậy rồi, đây là lần đầu tiên chính
mắt cô nhìn thấy một xác chết…
Xung quanh bỗng nhiên vang lên tiếng chụp hình không
ngớt.
Thi thể ấy được vớt ra, cả người loã lồ không một manh
áo che thân, khuôn mặt bị mái tóc sũng nước che khuất, tuy không thấy rõ được
ngũ quan, nhưng cũng có thể khẳng định đây là một cô gái còn trẻ tuổi.
Đến khi cảnh sát vén mái tóc kia ra, hiện rõ một dung
nhan thanh tú, Triệu Tử Mặc không nhịn nổi thét lên một tiếng chói tai.
“Tùng Dung!”
Nghe thấy tiếng thét ấy của cô, một vị nữ cảnh sát lập
tức tiến lại gần: “Cô gái, cô biết thi thể này sao?”
Triệu Tử Mặc lúc này vẫn đang run cầm cập, cô run rẩy
gật đầu: “Biết, cô ấy là sư tỷ học cùng trường với tôi.”
Sau đó Triệu Tử Mặc buộc phải trợ giúp cho công cuộc
phá án của bên phía cảnh sát, theo họ đến sở lấy lời khai.