Em Còn Động Lòng Hơn Ánh Trăng

Chương 48



Editor: Đinh Hương

Beta: Mạc Y Phi

Phó Nam ngồi trong phòng khách xem TV, Lâm Nguyệt cầm quần áo của hai người đi giặt, vừa phơi xong liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

Phó Nam giống như phản xạ có điều kiện nằm úp sấp lên chỗ dựa lưng của sofa, trong đôi mắt đen láy lấp lánh tràn ngập mong chờ: “Chú Chu về rồi ạ?”

Trong lòng Lâm Nguyệt không cho là vậy, Chu Lẫm có chìa khóa, về rồi thì sẽ không gõ cửa đâu.

Cô trả lời một tiếng rồi đi tới cửa nhìn vào mắt mèo, vừa nhìn lập tức ngây người.

Người phụ nữ đứng bên ngoài có khuôn mặt rất xinh đẹp, nhiều nhất chỉ ngoài 30 tuổi, đôi mắt to vô cùng đẹp như thể chất chứa những nỗi đau không thể nói thành lời.

Lâm Nguyệt nhận ra là cô ta, đó là bạn gái trước của anh trai Chu Lẫm.

Trong lòng đầy nghi ngờ, Lâm Nguyệt mở cửa.

Chu Lẫm là một người lười nên không chú ý trang trí đồ đạc trong nhà, ngoại trừ một vài đồ dùng cần thiết hàng ngày, căn nhà này vẫn duy trì phong cách như mười mấy năm trước. Cách sắp xếp quen thuộc của căn nhà đập vào mắt, xung quanh đều có bóng dáng của Chu Việt, Diêu Tình khóc không ngừng, đau lòng đến mức không thể nào che giấu được. Cô ta nở nụ cười phức tạp, cúi đầu tự giới thiệu bản thân: “Xin chào, tôi là Diêu Tình, bạn gái cũ của Chu Việt, tôi mới từ nước ngoài trở về, ngày đó đã gặp cô ở rạp chiếu phim rồi, hôm nay đi ngang qua đây, đột nhiên muốn lên nhìn một chút, không biết có tiện không?”

Có tiện không?

Lâm Nguyệt cảm thấy mình không có tư cách trả lời, nhưng Chu Lẫm – chủ nhà lại không ở nhà, nếu quấy rầy anh phá án thì không ổn lắm, mà Diêu Tình lại khóc lóc đau lòng như vậy, trên kệ sách của phòng khách vẫn còn giữ lại mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình mà Diêu Tình tặng cho Chu Việt, vào tình huống này, Lâm Nguyệt không thể từ chối nổi.

Cô gật đầu rồi mời khách vào cửa, thuận tiện nói vài câu đơn giản: “Tôi là Lâm Nguyệt, đó là Phó Nam, con của bạn Chu Lẫm.”

Nói xong Lâm Nguyệt gọi Phó Nam qua bảo bạn học nhỏ chào hỏi.

Phó Nam khá hướng nội, thấy khách lạ tới nhà, cậu bé theo bản năng tới gần cô giáo, lúc này mới ngoan ngoãn chào hỏi: “Cháu chào cô ạ.”

Diêu Tình nhìn Phó Nam chằm chằm.

Hồi năm nhất đại học, cô ta và Chu Việt quen nhau, lên năm tư thì chia tay, không bao lâu sau Chu Việt xảy ra chuyện, lúc đó hình như Chu Lẫm mới học lớp 11. Yêu nhau hơn ba năm, Diêu Tình đã tới nhà họ Chu nhiều lần, khi lần đầu tiên tới, Chu Lẫm và một thiếu niên trẻ tuổi cũng đến hóng hớt. Chu Lẫm hồi thiếu niên rất lạnh lùng, cậu bạn kia lại đẹp trai như ánh mặt trời, lúc cười để lộ lúm đồng tiền trên khóe miệng, bởi vì hơi giống mấy ngôi sao nam nổi tiếng cho nên cô ta có ấn tượng rất sâu sắc, hình như người đó họ Phó.

Trong nháy mắt, đứa con của bạn Chu Lẫm đã lớn như vậy rồi sao?

“Anh em trong đội đã kết hôn hết rồi thế mà bạn gái anh vẫn còn đang học đại học, đợi đến lúc chúng ta lĩnh giấy chứng nhận xong, chắc con cái người ta cũng đi mua nước tương được rồi…”

Đột nhiên giọng nói từ nơi xa xăm vang lên rõ ràng, ánh mắt Diêu Tình nhìn xuống tay Lâm Nguyệt, ở đó không có nhẫn, Chu Lẫm vẫn chưa kết hôn sao?

Cô ta đang làm gì vậy, cô ta đang làm gì thế này, Chu Việt đã trải qua nỗi đau khổ khi bị bạn gái ruồng bỏ, cô ta còn muốn hại em trai của anh ấy cũng thất tình nữa ư, hại Chu Lẫm hâm mộ nhìn bạn bè có vợ có con ư?

Diêu Tình che miệng lại, xoay người muốn rời đi.

Người phụ nữ vừa vào cửa đã khóc, tâm trạng có vẻ không bình thường, Lâm Nguyệt không biết tại sao lại vô cùng lo lắng, vội ngăn cô ta lại: “Diêu Tình, cô không sao chứ?”

Diêu Tình đã không còn kiềm chế được nước mắt của mình nữa, ngồi chồm hỗm trên mặt đất khóc ầm lên.

Để Phó Nam tiếp tục xem TV, Lâm Nguyệt mời Diêu Tình vào phòng của cô nghỉ ngơi.

Diêu Tình đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, lúc đi ra viền mắt vẫn còn đo đỏ.

Lâm Nguyệt rót một cốc nước, lo lắng nhìn cô ta.

Diêu Tình mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế quan sát căn phòng này, lúc cô ta và Chu Việt còn yêu nhau chủ yếu đều ở ký túc xá, cô ta muốn học hành còn Chu Việt thì bận rộn với công việc, theo quy luật duy trì một tuần qua đây một lần. Đã từng thân mật ở đây, ánh mắt cô ta lần lượt lướt qua ga trải giường đầy nữ tính của Lâm Nguyệt, đồ nội thất trên bàn học nhưng ảnh hưởng của phòng ngủ chính lại không quá mãnh liệt với cô ta.

“Xin lỗi vì lúc nãy tôi lại như thế.” Đặt cốc nước xuống, Diêu Tình chân thành xin lỗi.

Lâm Nguyệt lắc đầu một cái, tỏ vẻ không sao cả.

Trong ánh mắt trong suốt của cô gái trẻ có sự quan tâm xen lẫn tò mò, Diêu Tình suy nghĩ một chút mới cụp mắt cười khổ: “Chu Lẫm có nhắc tới tôi với cô không?”

Lâm Nguyệt nói thật.

Chu Lẫm tổng cộng chỉ nói với cô về Diêu Tình hai lần, một lần là ở rạp chiếu phim, lần còn lại thì giải thích nguồn gốc của mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình kia.

“Thế mà vẫn còn giữ à…” Diêu Tình nhìn ra ngoài cửa, khẽ lẩm bẩm.

“Tôi đi lấy cho cô nhé?” Lâm Nguyệt thấp giọng hỏi.

Diêu Tình im lặng, một lát sau lại lắc đầu. Đó là đồ cô ta tặng Chu Việt, nếu khi còn sống Chu Việt đã lựa chọn giữ lại, vậy thì cứ để nguyên như thế đi.

Đại khái đây là lần cuối cùng cô ta đến chỗ này, Diêu Tình nhìn Lâm Nguyệt, cười khổ hỏi: “Có muốn nghe chuyện cũ của tôi và Chu Việt không?”

Lâm Nguyệt muốn nghe, Chu Việt là người nhà của Chu Lẫm, cô muốn hiểu nhiều hơn, đối với chuyện tình yêu này, cô cũng vô cùng tò mò, đáng tiếc Chu Lẫm chưa bao giờ nói về những điều này.

Sau khi Chu Việt mất, Diêu Tình đã từng giải thích với rất nhiều bạn bè về lý do cô ta chia tay với Chu Việt, trong lòng cô ta hiểu rõ, lúc đó thậm chí có bước vào căn phòng này lần nữa thì cô ta vẫn luôn muốn người khác thấu hiểu lý do của mình, để trong lòng bớt hổ thẹn hơn một chút, nhưng bây giờ cô ta lại rất bình tĩnh, chỉ đơn giản nhớ đến người kia thôi.

Chu Việt là mối tình đầu của cô ta, nhớ đến lúc yêu đương ngọt ngào, Diêu Tình khẽ nở nụ cười.

Theo lời kể nhẹ nhàng của cô ta, Lâm Nguyệt cũng say mê đắm chìm trong câu chuyện cũ này, hai người phụ nữ cùng rơi vào tình yêu dường như không nghe thấy Phó Nam nói gì trong phòng khách nữa, càng không nghe được tiếng bước chân nhanh đầy tức giận di chuyển tới trước cửa phòng ngủ chính. Người đàn ông cao lớn vừa định nắm lấy tay cầm cửa, đúng lúc nghe thấy tiếng cười vang lên từ trong phòng, anh dừng chân lại.

“Tôi bảo anh ấy học theo tổng giám đốc bá đạo đi, không ngờ anh ấy lại thực sự nhớ kỹ, còn dọa nam sinh ở lớp bên cạnh đang theo đuổi tôi nữa chứ.”

Nhìn ra ngoài cửa sổ, lúm đồng tiền của Diêu Tình tươi như hoa.

Lâm Nguyệt lại bắt đầu đau lòng, cô có thể cảm giác được lúc đó Diêu Tình thực sự rất yêu Chu Việt, không phải vậy thì sẽ không nhớ rõ tới thế.

Thời gian kể chuyện xuyên suốt từ năm nhất đại học sang tới năm tư, bầu không khí cũng trở nên ngột ngạt nặng nề.

“Tôi và bạn cùng phòng đi thực tập ở một công ty, bạn trai của cô ấy vốn là nghiên cứu sinh, mỗi ngày đều tới trạm xe buýt đón cô ấy bất kể mưa gió hay nắng nóng, cũng không phải ngày nào tôi cũng hâm mộ, nhưng vẫn có mấy lần nhìn bọn họ vui vẻ chen nhau dưới tán ô, còn tôi tự che ô cho mình dưới trời mưa, cả người vừa ướt vừa lạnh, lúc đó vô cùng muốn anh ấy ở bên cạnh mình.”

“Tôi bị tai nạn xe hơi gãy tay, gọi điện thoại cho anh ấy nhưng không ai nghe máy…”

“Hôm đó là sinh nhật tôi, đã hẹn trước là anh ấy sẽ tới đón tôi, tôi ngồi trong phòng trang điểm và thay váy mới, bạn bè đều trêu đùa rất ồn ào, nhưng anh ấy lại có vụ án nên không thể tới được, tôi không muốn bạn bè trong phòng biết được, cúp điện thoại xong, tôi giả vờ tươi cười, sau đó một mình đi dạo bên ngoài tới 10 giờ tối rồi giả vờ vui vẻ trở về phòng ngủ.”

“Anh ấy đi du lịch với tôi, trên đường xảy ra vụ án, anh ấy chạy đi mất rồi để tôi ở nhà trọ đợi cả một đêm, ngày hôm sau tôi tự mình mua vé xe về.”

Liếc nhìn Lâm Nguyệt, Diêu Tình nói tiếp: “Thực ra vào hai năm trước, lúc tôi và anh ấy yêu nhau cũng có tình huống như vậy, nhưng lúc đó tình cảm mặn nồng nên cũng không sợ khổ mà còn thương anh ấy, chỉ là số lần như vậy quá nhiều, từng cái từng cái dồn nén lại, mặt khác có thêm sự đối lập bạn bè khiến tôi cảm thấy bản thân thật đáng thương… Sau đó có người theo đuổi tôi, còn nhiệt tình hơn so với lúc tôi theo đuổi anh ấy nên tôi không kiềm chế được.”

“Tôi chia tay anh ấy, anh ấy hỏi lý do, tôi chê anh ấy không có ở thời gian ở bên mình… Thật ra lúc đó tôi cũng không biết mình hy vọng anh ấy đau lòng buông tay hay kiên quyết níu kéo tôi, chỉ nhớ anh rút hai điếu thuốc ra nói đồng ý, sau đó lái xe đưa tôi về ký túc xá. Tôi bật khóc, cuối cùng anh ấy ôm tôi vào lòng, nói không sao cả, có khá nhiều cô gái thích anh ấy, bảo tôi không cần áy náy.”

Vừa khóc vừa cười, Diêu Tình không ngừng lấy khăn giấy lau mắt, trong lòng rất chua chát, sau khi sự chua chát qua đi chợt cảm thấy khá thoải mái.

Lâm Nguyệt ngồi bên cạnh, Diêu Tình coi cô như đứa bé mười mấy tuổi mà ôm vào trong lòng, cô ta khuyên nhủ từ tận đáy lòng: “Lâm Nguyệt, tôi không thân thiết với Chu Lẫm, nhưng tôi tin em trai của Chu Việt nhất định là một người đàn ông ưu tú giống với anh ấy.”

“Cảm ơn cô vì đã nghe tôi nói nhiều như vậy, đối với cô và Chu Lẫm, đúng dưới góc độ của Chu Lẫm, tôi hi vọng cô có thể tiếp tục ở bên cậu ấy. Nhưng tôi là phụ nữ, cô cũng là phụ nữ, tôi biết yêu đương với một cảnh sát như cậu ấy sẽ rất đau khổ, nếu cô sợ, bây giờ muốn lùi bước thì tôi có thể hiểu cho cô, đồng thời tôi cũng xin lỗi, là tôi đã phá hoại tình cảm của hai người.”

“Nếu như cô dũng cảm, vậy tôi hi vọng cô sẽ luôn dũng cảm như thế, lỡ như ngày nào đó mệt mỏi, cũng do dự muốn rút lui giống như tôi năm đó thì hãy nhớ tới tôi. Tôi hâm mộ những cặp đôi khác có thể ở bên nhau mỗi ngày, hâm mộ đến nỗi đánh mất người đàn ông mình yêu nhất mà lựa chọn người có thể luôn luôn gặp mặt, nhưng tôi không vui vẻ chút nào cả, tôi chỉ muốn anh ấy trở về thôi.”

Tiếng khóc nho nhỏ của mấy người phụ nữ xuyên qua cánh cửa truyền ra ngoài.

Chu Lẫm yên lặng trở về phòng khách.

Phó Nam không xem TV nữa, thấy chú Chu đứng trước kệ sách, vẻ mặt nghiêm túc không nói tiếng nào, Phó Nam không kìm được nhỏ giọng hỏi: “Chú Chu, chú sao thế ạ?”

Chu Lẫm nhìn cậu bé, rút mấy quyển tiểu thuyết tổng giám đốc bá đạo ở hàng trên cùng ra, thấp giọng dặn dò Phó Nam một lúc rồi đi tới phòng ngủ đóng cửa lại.

Anh vào phòng chưa được bao lâu thì Lâm Nguyệt đưa Diêu Tình ra ngoài, hai người đều đi rửa mặt lần nữa, đôi mắt Diêu Tình khóc đến nỗi sưng húp lên, Lâm Nguyệt cũng không khá hơn cô ta là bao.

Phó Nam ôm sách chạy tới, nhìn thấy vành mắt đỏ của hai người thì choáng váng.

“Nam Nam?” Lâm Nguyệt kinh ngạc nhìn chồng sách trong tay của bạn học nhỏ.

Phó Nam nhìn cửa phòng của chú Chu, thuật lại không sót chữ nào: “Cô ơi, chú Chu nói nếu lần sau cô tới thăm chú ấy nhớ mang sách đến tặng nhé, chú ấy rất thích. Chú Chu còn nói, người đàn ông ở rạp chiếu phim đó nhìn cũng được, bảo cô cứ thử đi.”

Nước mắt của Diêu Tình lại rơi như mưa, nghẹn ngào gật đầu.

Trong lòng Lâm Nguyệt lại chua chát, đợi Diêu Tình bình tĩnh lại mới tiễn cô ta xuống tầng.

Trước khi Diêu Tình lên xe còn ôm Lâm Nguyệt lần cuối, thấp giọng xin Lâm Nguyệt hãy cảm ơn Chu Lẫm thay cô ta.

“Được, cô cũng nên nhìn về phía trước đi, anh Chu chắc chắn cũng không muốn cô như vậy đâu.” Lâm Nguyệt nhẹ nhàng vỗ vai cô ta.

Rốt cuộc thì Diêu Tình cũng lớn tuổi hơn Lâm Nguyệt, cô ta hít mũi, mỉm cười lấy điện thoại ra: “Thêm WeChat đi, đợi khi nào cô và Chu Lẫm kết hôn, tôi sẽ gửi tiền mừng cho cô.”

Giữa người và người không giống nhau, cô ta cảm thấy tuy Lâm Nguyệt nhìn thì dịu dàng nhưng trong sự dịu dàng lại rất kiên cường, cậu nhóc Chu Lẫm đó may mắn hơn anh trai nhiều lắm.

Hai người thêm WeChat xong, Diêu Tình ngồi vào ghế lái vẫy tay với Lâm Nguyệt, lại nhìn lên tầng năm lần nữa mới lái xe rời đi, xe chạy rất ổn định.

Lâm Nguyệt đứng tại chỗ nhìn theo chiếc xe, xe rẽ ra đường lớn, làn gió mát nhẹ nhàng lướt qua, nghĩ tới Chu Việt chưa từng gặp mặt, Lâm Nguyệt khẽ thở dài.

Nếu như, nếu như Chu Việt còn sống…

Đáng tiếc không có nếu như.

Chu Lẫm dựa vào một chỗ tối ở ban công tầng năm, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô gái đứng dưới tầng.

Cô còn chưa định lên nhà à, đang suy nghĩ gì thế?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.