…Ngày ấy… Ngày ấy, Ray đã từng hỏi: “Nếu mai không còn anh, thì em sẽ làm gì?”
Mia không trả lời, chỉ nắm tay anh thật chặt rồi cười ngây ngô, vì cô nghĩ, anh sẽ mãi không bao giờ rời xa cô…
Mia không biết, không biết rằng đó là sự thật…
Đêm nay, Mia ôm chiếc áo sơ mi của anh, khóc rưng rức vì nhớ anh. Sao anh dám nói dối cô?…
Trời đổ cơn mưa, mưa mùa hè nhưng lại lạnh như trời đổ tuyết mùa đông. Bản piano Kiss The Rain của Yiruma vang lên trong cơn mưa. Cô đứng đó, vui vẻ cho từng viên kem đủ màu vào hộp.
Nhưng nào có ai biết rằng, người hay cười là người đau khổ?
…Cách đó nửa vòng trái Đất, một người khác lại đang thả mình vào nỗi nhớ…
Trời đỏ ửng dưới ánh hoàng hôn, một chiếc xe đang gào rú điên cuồng lao đi trên con đường được san bằng bằng những vết bánh xe chi chít. Cây cỏ nát bươm, những thân cây cổ thụ nằm chỏng chơ, những bộ rễ lớn hướng thẳng lên trời. Một cuộc đua xe khốc liệt đang diễn ra.
Mà người lái, không ai khác chính là Sam…
Nơi đây chính là chiếc bàn là của thế giới- đỉnh Roraima. Mấy ngày trước, có một đoàn xe tân tiến đến đó. Họ chặn hết tất cả mọi đường lên núi. Rồi chẳng mấy chốc, đoàn xe ấy đã san bằng hết cây cối, đất đá bụi mù như núi lửa phun trào. Những nguyên vật liệu được chuyển tới bằng máy bay hàng không chiếu đèn rợp trời vào ban đêm. Các cựu nguyên thủ quốc gia, họ cũng không lên tiếng gì mấy về việc này, vì họ cũng tự hiểu, họ muốn sống thêm vài chục năm nữa…
Phía đằng sau Sam, những chiếc xe địa hình lao vun vút, những viên đạn 9mm liên tục được nã vào xe hắn. Thỉnh thoảng, cũng có những quả lựu đạn phát nổ ngay trên đường đi nhưng hắn cũng chả hề hấn gì, cùng lắm chỉ là rung lắc vài giây. Chiếc Dartz Drive Hard của hắn đã được bảo vệ bằng một lớp titan dày bảy cm. Ray đã nói vậy, còn hắn, đến bước đường này con nghĩ ngợi lung tung được gì nữa sao? Hắn chỉ biết tập trung chạy, chạy và chạy thôi vì hắn muốn sống, muốn gặp lại người con gái hắn thương và nói câu xin lỗi, một lần, một lần thôi cũng được.
Phía đằng sau chiếc Dartz, những chiếc xe không biết thuộc loại xe gì mà vẫn chạy băng băng, bánh xe được bọc bằng dây xích to. Bỗng một tên văng lên câu chửi thề, thì ra, Sam đã dùng hạ sách lao thẳng vào rừng cây trước đó, hắn mở cửa toạc ra, quăng khoảng vài chục miếng gì đó mỏng dính xuống đường, vài giây sau, hắn lại quăng thêm một chiếc điện thoại xuống nữa, tên đằng sau ngu xuẩn lao tới, cán phăng qua chiếc điện thoại. Sam cười khẩy..,
Chúng không biết rằng, đấy là hai trăm milligram bom nguyên tử đồng phân được nén ư?
Hắn nhấn ga, chạy thẳng vào rừng một cách nhanh nhất có thể. Một tiếng nổ kinh trời vang lên. Những tiếng lốp xe nổ, nhờ những miếng mỏng dính ở trên đường, hàng loạt chiếc xe ở đằng sau cũng bị nổ theo phản ứng dây chuyền.
Lửa, không chỉ có lửa mà còn có tiếng la hét, tiếng khóc vang trời.
Hắn vào được trong rừng, những cây bụi rậm rạp cũng có thể đảm bảo cho hắn an toàn trong vài giờ trước khi có người phát hiện ra việc đã xảy xa với đám tay chân của chúng. Nhưng vào rừng cũng chỉ là một hạ sách. Những tấm mỏng kia của Ray cũng chẳng ngăn lửa và làm nhiễu sóng được bao lâu. Chẳng phải một lúc nữa, bọn chúng chỉ cần thêm một ngọn lửa, hắn sẽ thành thịt quay hay sao?
Thế thì tại sao lúc nãy hắn không tiếp tục chạy thẳng về phía trước? Phía trước là bờ của đỉnh Roraima, hắn cũng chẳng phải là thánh nhân tiên tử gì mà rơi từ độ cao bốn trăm mét cách mặt nước biển xuống nhân gian mà sống được cả…
Trong lúc nguy cấp chờ người của Ry tới, hắn cũng rỗi rãi chán. Hắn lại nghĩ tới ai đó…