Hai người tù nhìn bầu trời đêm qua cửa sổ . Một người chỉ thấy song sắt , còn người kia thấy những vì sao … _Frederick Langbridge _
_____________________________________________
… Trong khuôn viên rộng lớn của một toà kiến trúc cổ kính , hai hàng cây bạch dương tươi tốt lá tỏa bóng xuống mặt nước phẳng lặng . Một cơn gió nhẹ thoáng qua , vài chiếc lá vàng xuộm khẽ chao mình nghiêng lượn vài vòng điệu đà rồi mới chịu buông mình xuống mặt nước phẳng lặng ấy . Từng cơn sóng được gợn lên lăn tăn vài hồi rồi biến mất . Thi thoảng lại có tiếng chim cất lên giữa không gian vắng lặng như tờ . Tịch mịch . Phía giữa hồ , bốn lối đi được làm từ thủy tinh đặc biệt viền bạch kim dẫn đến một chiếc bàn nhỏ được làm từ gỗ đàn hương màu vàng nhạt tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ mà thanh tao . Trên chiếc đệm được làm từ lông vũ của loài thiên nga đen , một người phụ nữ với làn da trắng nhợt và một đôi mắt đen láy tôn thêm phần nghiêm túc đang ngồi rất nghiêm chỉnh . Đối diện là một người đàn ông cũng rất đẹp với vẻ mặt thâm trầm khó tả . Họ quả thực rất xứng đôi …
” Jim , tôi biết ông đào hoa nhưng lần này ông đã đi quá giới hạn . Đây là giấy xét nghiệm ADN huyết thống với con bé , ông tự xem đi ” – Người phụ nữ ấy nói bằng một giọng điệu nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần nghiêm túc đẩy tờ giấy đang ở trên bàn qua cho người đàn ông đó .
Ông ta thoáng biến sắc . Làm sao có thể xảy ra chuyện như thế được ? Chỉ có một lần thôi mà con điếm ấy đã mang thai rồi ư ? Chẳng phải là nó đã bảo uống thuốc tránh thai rồi sao ? Có lẽ nào đó cũng chỉ là một trong những âm mưu của nó ? Khốn nạn ! Trong lòng ông ta thầm vang lên tiếng chửi tục , đôi mắt loé lên tia độc ác khó kiềm chế . Cầm tờ giấy trên bàn lên , ông ta đọc với bộ mặt đạo đức giả rồi buông ra những lời “đạo đức” .
” Vậy thì anh sẽ đón con bé về . Chúng ta sẽ trở thành gia đình của nó nhé , Jean ? ” – Ông ta lên tiếng , cố tỏ ra điềm tĩnh và vui vẻ .
” Chuyện đã vậy rồi thì chúng ta cũng đừng nên cố chấp nữa . Tôi không thể sống với người đàn ông như ông , Ry lại càng không ” Người phụ nữ tên Jean lạnh lùng lên tiếng .
” Ý em là chúng ta … ”
” Đúng vậy . Li hôn là con đường giải quyết tốt nhất .” Jean ngắt lời người đàn ông ấy .
” Nếu em không muốn anh đón con bé về thì anh sẽ không đón con bé về nữa . Còn về chuyện li hôn thì anh mong em sẽ suy nghĩ lại , Jean ”
” Jim , dù gì thì nó vẫn là cốt nhục của cô ta , tuy cô ta đã chết 5 năm trước đây do ma tuý nhưng cô ta vẫn là em gái tôi . Nể tình cô ta , hãy đem con bé về và chăm sóc tốt cho nó . Hans ! ” Người phụ nữ ấy nghiêm giọng nói , sự mệt mỏi thấm đẫm vào từng chữ của câu nói ấy .
Phía đằng sau , người tên Hans được bà chủ gọi tên nhanh chóng mang tập hồ sơ đưa đến cho Jean . Anh ta đặt xuống bàn rồi lùi về phía sau . Jean kí thẳng vào tờ giấy không một chút suy nghĩ rồi lia tờ giấy lẫn cây bút qua phía người đàn ông kia , điềm nhiên ra lệnh .
” Kí đi ”
Ông ta cầm cây bút lên nhưng rồi vẫn cố vớt vát mấy câu . Phía đằng xa , mặt trời nhuộm đỏ cả một khoảng không bao la . Bây giờ là lúc mọi người trở về bên gia đình nhưng Jim lại chọn cách chôn vùi cái gọi là gia đình ấy .
” Jean , em không thể suy nghĩ lại ư ? ”
” Không . Kí đi . ” Người phụ nữ này thẳng thừng từ chối .
Jim thở hắt ra rồi đưa bút lên kí vào tờ giấy . Không khí lúc nãy bỗng trở nên lạnh hơn mấy chục độ , cứ như Siberia ở sát ngay lưng .
… Họ nào có biết rằng sự quyết định này của họ hôm nay sẽ phải trả giá quá đắt , nếu họ không li hôn thì cũng sẽ chẳng bao giờ xảy ra chuyện 13 năm sau , anh trai lại đặt nhầm tình yêu vào chính em gái của mình . Sự đời thật khó đoán , có phải vậy không ? …