Tống Lễ đã hỏi cô từ một tháng trước, hắn phải đi Mĩ bàn chuyện làm ăn, gặp mấy chiến hữu cũ, khoảng chừng một tuần, hỏi Lưu Minh Chân có muốn đi hay không.
Một tuần không thấy, đối với hai người mà nói là rất lâu. Từ khi kết hôn tới nay, tuy hai người ở cùng một chỗ cũng chỉ cùng ăn cơm xem tivi, thậm chí có lúc mỗi người một việc, nhưng dường như lại trở thành một phần của đối phương, đột ngột tách ra, tất nhiên cảm thấy hoang mang.
Lưu Minh Chân ôm eo Tống Lễ, cười nói với hắn: “Chắc chắn chúng ta là cặp vợ chồng tẻ nhạt nhất trên đời này.” Hắn nghe xong, không trả lời, chỉ cúi xuống cắn môi cô rồi hôn. “Nhưng là cặp vợ chồng thân thiết nhất, ân ái nhất.”
Lưu Minh Chân không đồng ý: “Có hai buổi lễ trao giải truyền thông cuối năm, em không đi được. Hơn nữa ngồi máy bay lâu như thế, lại còn sang New York đúng trời đông giá rét. Em già rồi, không muốn chạy loăng quăng khắp thế giới.”
Tống Lễ bất mãn: “Hồi trước em một mình khoác cái ba lô rách mới gọi là loăng quăng chạy khắp thế giới, bây giờ đi cùng anh, phải gọi là ‘phu xướng phụ tùy’ biết chưa?”
Cô nghe xong cười hì hì, cuộn mình trong lòng hắn, ngẩng đầu khẽ hôn cằm hắn: “Không tệ, lúc then chốt cũng biết văn vẻ cơ đấy. Em không đi được thật, anh tranh thủ gặp gỡ những người nên gặp, ôn lại chuyện cũ, tiện thể thông báo thân phận đã kết hôn của mình, để người ta đỡ mất công thương nhớ vượt núi cách biển. Chờ anh về rồi, chúng ta nghỉ phép về nhà nhé, thích hơn nhiều.”
Cô vẫn thường gọi đến Hải Nam là ‘về nhà’. Một trong những điểm buồn tẻ của hai người còn bao gồm nếu nghỉ phép thì luôn luôn ‘về nhà’.
Tống Lễ nghe cô nói vậy, ôm cô vào lòng chặt hơn, cắn vành tai cô nói: “Tống phu nhân, chuyện anh với em kết hôn người nào trên đời cũng biết rồi, chỉ mình em thỉnh thoảng còn quên thân phận của mình thôi.”
Hai ngày trước khi hắn đi, hàng đêm hai người ở trên giường thân mật như sắp sinh ly tử biệt.
Lưu Minh Chân cởi hai cái nút áo, lộ ra bộ ngực trắng ngần, giả vờ quyến rũ õng ẹo, mần sờ ngực Tống Lễ: “Tiên sinh ơi, đêm nay một mình cô đơn quá nhỉ, có muốn em theo giúp vui không?”
Tống Lễ cũng phối hợp với cô, giơ tay ra chắn, nghiêm nghị đáp: “Tiểu thư, xin tự trọng, tôi đã có vợ rồi.”
Tay Lưu Minh Chân đã rờ xuống tận bụng dưới của hắn, ánh mắt mơ màng nở nụ cười, ỏn ẻn nói: “Ôi dào, ai cũng biết vợ không bằng lẽ, lẽ không bằng bồ!”
Rốt cuộc Tống Lễ không nhịn được nữa, túm cô kéo xuống dưới thân. Sau khi xong, Tống Lễ ôm cô vào ngực, một bàn tay lưu luyến vuốt ve bờ vai cô. Đột nhiên sờ thấy một vết tròn nổi trên xương quai xanh, bèn hỏi: “Chỗ này làm sao thế? Sao lại có một nốt rất to? Mới mọc lên à?”
Lưu Minh Chân mệt nhoài, mơ màng đáp: “Không sao, một cái sẹo lồi thôi, cũng mọc cả chục năm rồi. Nếu nó to ra thì cắt đi là được.” Khi Tống Lễ hỏi tiếp, cô đã ngủ thiếp đi.
Một ngày trước khi đi, Tống Lễ muốn bắt cô đến bệnh viện khám vết sẹo lồi kia, cô thà chết chứ không chịu: “Anh nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai bay mười mấy tiếng, còn phải giữ sức. Em mọc nốt này đã mười mấy năm, thêm một hai ngày chẳng chết gì.” Hắn suy nghĩ rồi cũng không bắt ép nữa.
Trước khi lên máy bay, Tống Lễ lại căn dặn, nào là cửa sổ hơi ga, chú ý dự báo thời tiết, lúc khẩn cấp cần liên hệ ai. Lưu Minh Chân cười: “Ông Tống già ơi, trước khi em gặp anh cũng bình an vô sự ba mươi năm, anh coi em là nít ranh ba tuổi đấy à? Anh đi bảy ngày chứ có phải bảy năm đâu. Xong việc thì nhanh nhanh đi về cho em, đừng có lãng phí thời gian tiền bạc mua quà cáp, kết quả toàn made in China. Nếu để em nhớ anh quay quắt, cẩn thận lúc về em tra tấn anh.”
Tống Lễ ôm chặt cô, thở dài: “Người phụ nữ này, có phải ông trời phái em xuống tra tấn anh không. Anh cũng biết em ra ngoài làm việc không gì không làm được, nhưng đột ngột không gặp nhau, sẽ lo lắng bất an.”
~*~
Thân thể của ai người nấy hiểu rõ, sáng sớm thứ tư Tống Lễ đi, buổi chiều Lưu Minh Chân đã đến bệnh viện khám ở khoa ngoại. Bác sĩ bảo cô vạch vai ra xem, quan sát tỉ mỉ, đeo găng tay ấn một cái, kết luận: “Không có việc gì, giờ vừa lúc mát trời, cắt đi là được.”
Lưu Minh Chân chưa từng trải qua phẫu thuật, cũng chưa từng đưa ai đi phẫu thuật, chỉ toàn thấy mấy cảnh máu me qua phim ảnh, vì thế cẩn thận hỏi: “Vụ phẫu thuật có thể nguy hiểm không ạ?”
Bác sĩ nghe vậy thì sửng sốt: “Nguy hiểm cái gì? Chỉ là tiểu phẫu thôi!”
Vì thế cô cũng yên tâm, hẹn sáng thứ sáu đến làm phẫu thuật.
Bởi vì chênh lệch với New York mười ba tiếng, lúc Tống Lễ gọi cho cô là sáng sớm ở bên Mỹ, khi nhận điện thoại tất nhiên cô đã lên giường, nghe xong liền an tâm ngủ. Sợ nói qua điện thoại hắn sẽ lo lắng, cho nên cô không đề cập đến chuyện phẫu thuật.
Nhưng trước khi phẫu thuật ngồi ngoài ghế chờ, chung quy vẫn cảm thấy hơi lo lắng, cô gọi di động cho Tống Lễ. Hắn đang ăn tối với mọi người, nhận được điện thoại của cô bèn cảm thấy kỳ quái. Nghe cô kêu ‘ông xã’, hắn ‘ơ’ một tiếng. Cô luôn gọi hắn ‘Tống Lễ Tống Lễ’, thỉnh thoảng gọi là ‘Tống Tam’, riêng cách xưng hô ‘ông xã’ hầu như chưa từng sử dụng.
Lưu Minh Chân nghe thấy hắn đáp, hầm hừ hỏi: “Sao, không nhớ ra mình có vợ hả?”
“Bán Nguyệt, làm sao thế? Em đang ở đâu?” Hắn nhìn đồng hồ, giọng nói hơi lo lắng.
Cô chợt cảm thấy rất an tâm, nói dối: “Đang làm việc ở công ty, đột nhiên nhớ anh.”
Hắn ‘à’ một tiếng: “Anh thấy tình hình bên này không về sớm được rồi.”
“Không cần không cần, anh đừng vất vả gấp gáp như vậy. Sếp đang gọi em, thôi nhé, em yêu anh.” Cô chụt chụt mấy tiếng, vội vàng ngắt máy. Bác sĩ chạy ra cửa gọi cô, cô tắt máy đi vào phòng.
Từ lúc đó, Tống Lễ càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ, ngay cả đối tác cũng nhận ra, hỏi hắn có làm sao không. Hắn thẳng thắn: “Tôi nhớ vợ của tôi.” Người Mỹ và phu nhân của ông ấy đều có thiện cảm với hắn, bởi vì họ có nền tảng ‘gia đình là số một’ như nhau. Cặp vợ chồng kia vốn tưởng người Trung Quốc toàn kẻ nghiện công việc, hơn nữa cũng ít khi thấy tình cảm nam nữ bộc trực như vậy.
Ăn cơm tối xong, Tống Lễ ngồi trên xe gọi điện thoại cho Lưu Minh Chân, thế nhưng máy lại tắt! Hắn lập tức cảm thấy không ổn, gọi đến công ty cô, câu trả lời lại là ‘Lưu Minh Chân xin nghỉ ốm’! Lúc ấy hắn suýt chút nữa nhảy dựng lên, nhanh chóng gọi cho Trần Tuấn, bảo anh phái người đến nhà hắn, đồng thời cho người đến bệnh viện quen của Lưu Minh Chân.
Thật ra đúng là một ca tiểu phẫu, từ lúc tiêm thuốc tê đến lúc khâu có nửa tiếng. Nhưng Lưu Minh Chân trơ mắt nhìn bác sĩ khoét ra một miếng thịt trên người mình, còn khoa trương dùng chỉ đen khâu da thịt, quả là rất căng thẳng, lần đầu tiên trải qua trong đời.
Xuống giường, theo trực giác muốn mau chóng rời khỏi chỗ này, không ngờ lại hơi chóng mặt, vì thế cô ra ngoài ngồi nghỉ, sau đó mới bắt xe về nhà. Lúc ấy, quả thực rất nhớ Tống Lễ, có hắn ở bên thì thật tốt.
Tống Lễ thấp thỏm lo lắng chừng năm mươi phút, nghe thấy kết quả là Lưu Minh Chân đã phẫu thuật xong, về nhà rồi.
Trần Tuấn nghe thấy giọng nói lạnh lẽo khủng bố như truyền ra từ địa ngục ở đầu dây bên kia: “Phẫu thuật cái gì?”
Trần Tuấn rùng mình trong không khí ấm áp 25 độ: “Anh ba, anh đừng sốt ruột, chỉ là tiểu phẫu thôi, bác sĩ bảo là cắt bỏ sẹo lồi, khâu năm mũi, bảy ngày sau sẽ cắt chỉ. Bệnh nhân, à không, chị ba hoàn toàn có thể tắm rửa và đi làm bình thường. Nếu anh lo lắng, em sẽ bảo vợ em đến chăm sóc chị ấy, cô ấy rất kỹ tính…”
Tống Lễ ngắt lời: “Không cần, bây giờ anh quay về.”
~*~
Lưu Minh Chân chuẩn bị rất đầy đủ, nấu trước cơm cho hai hôm tới. Cô không biết điện thoại tối thứ sáu là do Tống Lễ gọi từ sân bay về, giọng điệu của hắn có thay đổi gì cô cũng không để ý. Thuốc tê hết tác dụng, nhưng miệng vết thương cũng chỉ hơi hơi đau. Hắn hỏi ban ngày cô làm gì, cô nói dối: “Môi giới RSVP,[1] có hai khách hàng mà phải giới thiệu hơn trăm công ty ấy.”
Hắn chỉ ừ một tiếng, hai người im lặng trong chốc lát, Tống Lễ đột nhiên gọi tên cô “Bán Nguyệt”, “Ừm?”, “Anh yêu em”.
Cô cười khanh khách, ngoan ngoãn nói: “Tống Lễ, em cũng yêu anh.” Hắn ở bên kia nghe xong, tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng nén lửa giận, kiên nhẫn dặn: “Đi ngủ sớm một chút, nghỉ ngơi cho tốt.”
Cô ngủ li bì, bởi vì là thứ bảy, cộng thêm hôm qua bị mất máu, Lưu Minh Chân ngủ rất say, lúc tỉnh dậy cũng mơ màng mất một lúc. Nhưng vừa mở mắt đã phát hiện có một người ngồi trên sô pha trong phòng ngủ, là Tống Lễ!
Cô nhắm mắt lại, thầm nghĩ: Bác sĩ nói sau khi phẫu thuật có thể xuất hiện ảo giác. Nhưng khi cô mở mắt lại, phát hiện Tống Lễ đã nghe thấy động tĩnh, đứng dậy đi đến bên giường. Cô phẫu thuật bên vai phải, vì thế chống tay trái ngồi dậy, cảm thấy khó tin, nhưng vẫn vui mừng hỏi: “Sao anh đã về rồi? Chẳng lẽ dùng Càn Khôn Đại Na Di?”
Sắc mặt hắn đen như đít nồi, vẻ mặt mệt mỏi, mắt cũng thâm quầng, râu chưa cạo. Không nói một tiếng, hắn ngồi xuống giường, cẩn thận cởi áo ngủ của cô, nhìn băng gạc bên vai phải, trắng tinh trắng tươm.
Cô biết là không ổn, cười lấy lòng, nhào sang định hôn hắn, lại bị hắn né người tránh đi. Lưu Minh Chân rên thầm: “Thảm rồi, anh ấy giận thật.”
“Tống Lễ,” Giọng làm nũng của cô ngọt ngào phát ngấy, nhưng hắn vẫn không mảy may xúc động. Giận thì giận vậy, nhưng giọng nói lại mang theo sự thương tổn: “Cái này là lúc em môi giới RSVP, tiện thể làm luôn ở văn phòng hả? Lưu Minh Chân, em giỏi thật đấy, đến anh cũng dám dối gạt!”
“Tống Lễ,” Cô nhỏ giọng, kéo tay hắn, lần này hắn không né. “Em sợ anh lo lắng, đây chỉ là tiểu phẫu thôi mà, không có chuyện gì cả, nếu anh về đúng lịch thì em đã cắt chỉ rồi, nói với anh cũng đâu có ý nghĩa gì.”
“Nói nghe hay thật, không có ý nghĩa gì. Vợ của anh nằm trên giường phẫu thuật, anh lại ở bên Mỹ uống rượu nhắm thịt với người ta, không hề hay biết! Nếu lúc ấy em xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm sao? Nếu bác sĩ chẩn đoán nhầm thì sao? Nếu phẫu thuật không tốt, bị nhiễm trùng thì sao? Nếu…”
Cô thấy mắt hắn đã đỏ ửng, dù không đành lòng nhưng vẫn nói: “Anh đừng làm quá lên như thế chứ! Bệnh viện của người ta là hạng A, tiểu phẫu này cũng chỉ như xỏ lỗ tai thôi mà. Coi như em sai rồi.”
Hắn không thèm nghe cô nói hết, quay người rời khỏi phòng ngủ. Lưu Minh Chân cũng biết mình đuối lý, thở dài, đứng dậy vào phòng bếp hâm cốc sữa, lấy một miếng bánh hạt dẻ ra khỏi tủ lạnh, tìm thấy Tống Lễ trong thư phòng. Hắn dựa vào sô pha, mắt khép hờ, vẻ mặt mệt mỏi, nghe thấy cô vào cũng không quan tâm. Lưu Minh Chân một tay cầm sữa, một tay bê đĩa bánh ngọt, đáng thương nói khẽ: “Tống Lễ, ăn chút gì đi.”
Hắn mở mắt, thấy cô dùng cả tay phải mới chịu nhận đồ ăn, trách cứ: “Tránh cử động tay phải đi.” Lưu Minh Chân lườm hắn một cái: “Tay có bị tàn phế đâu, bác sĩ nói cứ hoạt động như thường, như bình thường ấy!”
Tống Lễ nhìn cô mà mắt phun lửa, hít một hơi thật sâu, dường như muốn đè nén lửa giận, kéo Lưu Minh Chân ngồi xuống cạnh mình, giọng nói vẫn tính là ôn hòa: “Em nói xem, vì sao anh lại giận?”
Cô cúi đầu bĩu môi: “Vì em không nói thật cho anh biết. Nhưng em sợ anh lại mất công lo lắng, việc nhỏ thế này em hoàn toàn có thể tự xử lý…”
Tống Lễ làm động tác ngừng: “Đừng giải thích vội, em có nhận lỗi không?”
Hắn trở thành giáo viên vườn trẻ từ bao giờ vậy? Lưu Minh Chân không biết sống chết lắc đầu: “Chẳng qua số em đen, chứ nếu anh không phát hiện thì chẳng làm sao cả.”
Tống Lễ nghe xong, tức giận đến mức đập bàn, một tay giữ cằm cô, hung hăng nói: “Nếu không phải em vừa phẫu thuật xong, hôm nay anh thật sự phải đánh em! Đến giờ còn chưa biết lỗi, em đọc sách nhiều năm như thế chả để làm đếch gì cả! Điều cơ bản nhất giữa vợ chồng là phải tín nhiệm lẫn nhau, cư xử chân thành mà em cũng không hiểu à? Anh biết em hoàn toàn có thể tự xử lý, nhưng mà Bán Nguyệt, giờ em không còn độc thân, sao em vẫn chưa rõ tình hình thế? Mạng này của em không phải chỉ là của em, em còn đeo theo cả mạng của anh đấy! Có việc thì em nên nói cho anh biết, nặng nhẹ, tự anh sẽ đánh giá được. Nếu em bàn bạc trước với anh, có thể chờ anh về, anh đi với em, tội gì một mình em nằm đấy căng thẳng sợ hãi? Hoặc anh nhờ người đưa em đi, em đỡ phải thuê xe về.”
Hắn ngừng lại, nhìn thấy vẻ mặt ăn năn khổ sở của cô, giọng dịu đi: “Bán Nguyệt, anh biết khả năng của em, em có thể tự chăm sóc mình rất tốt. Nhưng em không độc thân nữa, không cần phải vất vả như vậy, bây giờ có anh chăm sóc em, em hãy yên tâm giao bản thân mình cho anh. Anh cũng như em, anh khó chịu, đau dạ dày, tức giận với em, không phải đều nói cho em sao, bởi vì em sẽ chăm nom anh, an ủi anh, đùa cho anh vui vẻ. Hai người ở bên nhau chính là chia sẻ tất cả, chuyện tốt chuyện xấu, như câu ‘họa nạn có nhau’ phải không? Chứ nếu tự mình quyết định hết thảy thì còn kết hôn làm gì?”
Lưu Minh Chân vừa gạt nước mắt vừa đấm vào ngực Tống Lễ: “Anh đi Mỹ có hai ngày mà học được thói sến súa rồi. Lời thoại kinh điển của bà Quỳnh Dao cũng chẳng buồn nôn như lời anh nói.”
Hắn nhẹ nhàng kéo cô sát vào người, hôn cô nói: “Bán Nguyệt, chúng ta sinh con đi. Như vậy sẽ có đứa con ruột thịt kết nối hai chúng ta, chứ không em xem, chúng ta vẫn còn đang khách sáo đây này. Có con rồi, em là mẹ đứa nhỏ, có thể hợp tình hợp lý nô dịch anh.”
Lưu Minh Chân nằm trong lòng hắn, nghe xong giương mắt đờ đẫn, hỏi: “Tư duy của anh thật không giống người thường, chuyện này liên quan gì đến con của chúng mình? Nếu anh thích bị ngược thì sao không nói từ sớm, có ai mà không biết làm ‘tổ tông’ chứ, em giỏi nhất trò hành hạ!”
Tống Lễ nghe xong, cười khùng khục, cuối cùng bảo: “Anh nói thật, anh muốn có con với em.”