Váy cưới thì chắc chắn Giang Hoài không có khả năng mặc, cùng lắm chỉ có thể nghe bọn họ nói đùa.
Lục Vô Túy khi nói đùa khá lạnh, nhất là Chu Tiểu Ngải và Trân tỷ đều kính sợ hắn nên không ai dám ủng hộ hắn.
Cũng may là hắn không thèm để ý.
(Ê bị cái miếng hài giống Song Luân.)
Sau khi Chu Tiểu Ngải và Trân tỷ nói lời tạm biệt, trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, Giang Hoài bị Vô Túy ôm vào lòng, con trai nằm trên đùi hắn.
Giang Hoài hỏi: “Sao hôm nay về sớm thế?”
Hai người bây giờ có chút giống như một đôi vợ chồng già.
Hơn nữa ấm áp không thể tả được.
Lục Vô Túy nói: “Trưa hôm nay đi xã giao, tốn không ít thời gian, lúc kết thúc cũng không có thời gian đến công ty, nên về nhà.”
Hắn trả lời câu hỏi của Giang Hoài, bằng ngôn ngữ tương đối ngắn gọn.
Khả năng tổng quát của Giang Hoài không tốt lắm, cho nên sẽ nói dong dài lằng nhằng với hắn, chẳng hạn trọng tâm là “Cậu giao việc địa điểm tổ chức hôn lễ cho bạn của mình”, sau đó sẽ bắt đầu kể Chu Tiểu Ngải gọi điện cho cậu và bọn họ đã nói chuyện gì.
Có thể trong lúc nói chuyện sẽ lạc đề và nói về chuyện khác giữa chừng.
Nhưng mà, Lục Vô Túy vẫn luôn kiên nhẫn—— hoặc là nói hắn rất hưởng thụ Giang Hoài nói luyên thuyên như vậy, có lẽ con trai nghe xong liền ngủ quên, nhưng hắn vẫn rất cẩn thận lắng nghe, thỉnh thoảng cho Giang Hoài một ít ý kiến.
Giang Hoài cuộn tròn trong lòng hắn, nói đến mí mắt gần như không thể chống đỡ nổi.
Lục Vô Túy hôn lên gáy cậu rồi ôm người lên, đứa con trai đang nằm trên đầu gối hắn lập tức tỉnh dậy, dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ.
Lục Tử Mậu nói: “Bố.”
“Ừ,” Lục Vô Túy đáp, “Con buồn ngủ thì về phòng ngủ đi.”
Lục Tử Mậu đồng ý, bé còn nhỏ, đúng là vào thời điểm sẽ ỷ lại ba mẹ, nhưng mỗi lần chỉ cần là Giang Hoài ngủ say, hoặc là ở trong trạng thái không thể đáp lại bé, hoặc là đang ở cạnh bố, thì bé liền có cảm giác không dám đến gần.
Nhưng trên thực tế, Lục Vô Túy cũng không hề để tâm.
Thậm chí hắn còn không nhìn bé bằng ánh mắt hung dữ- nếu muốn giải thích thì chỉ có thể nói đó là bản năng tự nhiên của một đứa trẻ, tìm kiếm ưu điểm và tránh nhược điểm.
Bé nhìn bố bế ba vào phòng ngủ, rồi cánh cửa từ từ đóng lại.
Lúc này, bảo mẫu chăm sóc bé vội vàng chạy tới, bế bé lên, nhẹ nhàng dỗ dành: “Tử Mậu ngoan, chúng ta về phòng được không?”
Lục Tử Mậu gật đầu.
Sau khi Giang Hoài tỉnh lại vào ngày hôm sau, cậu nhận được tin nhắn từ Trân tỷ, nói rằng đã tìm được địa điểm, việc trang trí sẽ sớm bắt đầu.
Cũng gửi cho Giang Hoài một video.
Phải nói rằng sau khi bước vào xã hội, hiệu quả công việc của Trân tỷ đã được cải thiện đáng kể, đồng thời cô cũng đã thay đổi được cái tính cà dây cà dưa lúc còn ở trường.
Chu Tiểu Ngải còn gửi bản vẽ thiết kế hôn lễ trong dự kiến, dựa trên bản vẽ trước đó của Giang Hoài, tăng tính khả thi lên rất nhiều.
Giang Hoài khá hài lòng, cùng bọn họ nói chuyện thêm vài câu nữa rồi cúp điện thoại.
Cậu phát hiện ra rằng khi có những người bạn đáng tin cậy xung quanh mình, bản thân cậu thậm chí không cần phải làm gì cả, và mọi việc đã được giải quyết.
Điều đó cũng khiến cậu có chút buồn chán.
Con trai được bảo mẫu chăm sóc, chồng thì đi làm, cũng không muốn vẽ tranh, trong một thời gian thực sự không có việc gì làm.
Nằm trên giường nghỉ ngơi một lát, Giang Hoài mở điện thoại di động lên, bắt đầu lướt.
Cậu muốn xem những thiết kế trước đây của Trân tỷ, xem để biết phong cách tây trang dành cho hôn lễ sẽ như thế nào.
Đương nhiên, dù đó là phong cách gì, nếu là tâm huyết của bạn cậu, cậu đều thích.
Vậy là Giang Hoài đã nhìn thấy bài đăng mới nhất vào hôm qua của Trân tỷ.
Cậu xem nội dung do Trân tỷ chỉnh sửa nhưng không thấy phản hồi từ người hâm mộ của cô.
(他看见了珍姐编辑的内容,却没看见她粉丝的回复 bản gốc.)
Bình luận hot đầu tiên là từ một người hâm mộ: [Thật ghen tị với chị em tốt của Trân tỷ!]
Trân tỷ trả lời: [Đúng vậy, tôi cũng ghen tị với cậu ấy* khi có một người bạn tốt như tôi. ]
Câu trả lời của Trân tỷ đã thu hút sự chú ý của người hâm mộ.
Người hâm mộ hỏi: [Đợi đã, tại sao lại là “cậu ấy” mà không phải là “cô ấy”? ]
{他 /tā/: Cậu ấy, anh ấy, hắn, ông ấy,… (chỉ ngôi thứ ba số ít, dùng cho phái nam)
她 /tā/: Cô ấy, chị ấy, bà ấy,… (chỉ ngôi thứ ba số ít, dùng cho phái nữ)}
Giang Hoài thực ra cũng không hiểu lắm tại sao Trân tỷ lại gọi cậu là chị em tốt, nhưng bình thường Trân tỷ và Chu Tiểu Ngải cũng gọi nhau là chị em tốt nên cậu cũng không quan tâm đến ý nghĩa của xưng hô này.
Người hâm mộ hưng phấn: [Tôi nhớ Trân tỷ có mấy người bạn khuê mật là đồng tính phải không? Trời ơi chắc không phải như tui nghĩ đâu hả? Chị đang thiết kế váy cưới cho con trai?]
[Con trai lấy con trai à? ]
[Tui không thể nghĩ thêm nữa, càng nghĩ tui càng phấn khích.]
Giang Hoài có chút xấu hổ.
Cậu hiểu những người này có ý gì, những người này muốn cậu mặc váy cưới hơn cả Trân tỷ.
Trân tỷ rốt cuộc đã thu hút được người hâm một thuộc tần số nào vậy?
Không chỉ vậy, kéo xuống phần bài viết của Trân tỷ, có vài bài viết về cậu và Chu Tiểu Ngải, bình thường với Chu Tiểu Ngải đều là hi hi haha, nhưng khi nhắc đến cậu thì lại là”Hôm nay lại là một ngày tôi bị vẻ đẹp của bạn mình làm cho lóe mắt.”
“Hoa đã có chủ, tôi thực sự muốn đào đào đất.” *
“Nhưng mà đối tượng của cậu ấy hung dữ quá đi.”
Giang Hoài: “…”
Trân tỷ nói chuyện luôn không lựa lời như vậy, Giang Hoài cũng quen rồi, trừ bỏ cái này ra, Trân tỷ còn nói con nhà bọn họ thật đáng yêu, còn có hâm một tình cảm của cậu với Lục Vô Túy.
Người hâm mộ của cô nghĩ rằng con của họ là thú cưng.
Cho nên bọn họ nghĩ rằng người bạn đồng tính xinh đẹp là một người, mà người bạn đồng tính có đối tượng lại là một người khác…Giang Hoài ngay trên đây được chia thành nhiều người khác nhau.
Một số người hâm mộ đặc biệt muốn được nhìn thấy “thú cưng” của họ.
Còn có người tò mò người bạn đồng tính xinh đẹp của Trân tỷ xinh đẹp đến mức nào, gần đây có đổi bạn trai hay không.
Sau đó chính là muốn đôi phu phu ân ái này rải cho bọn họ một ít cẩu lương.
Nói tóm lại, Giang Hoài ở chỗ Trân tỷ không phải một người mà là rất nhiều người.
Đoán chừng Trân tỷ đang bảo vệ quyền riêng tư của bọn họ và Chu Tiểu Ngải nên chưa bao giờ giải thích, quá nhất và lộ liễu nhất chính là bức ảnh đồ ăn nhẹ mà Giang Hoài làm cho họ.
Sau khi dạo quanh trang cá nhân của Trân tỷ, liền không còn gì thú vị để xem.
Chu Tiểu Ngải là người 800 năm không thích đăng bài trong vòng bạn bè, Giang Hoài vốn rất thích đăng bài, nhưng sau khi có con, cảm thấy chơi với con vui hơn nên ít đăng bài hơn.
Nhưng khi Giang Hoài chuẩn bị tắt màn hình điện thoại của mình.
Cậu nhìn thấy tin tức được gửi tới trên điện thoại di động.
Cậu không còn sử dụng chiếc điện thoại di động mà Lục Vô Túy đưa cho cậu ba năm trước, vì vậy gần đây thông báo đẩy trên điện thoại di động của cậu lại trở nên tràn lan.
Nội dung tin tức là: Đại tiểu thư Đào gia và Thiếu gia Giang gia đã kết hôn ba năm vẫn ân ái như lúc ban đầu.
Ân ái như lúc ban đầu? Bọn họ yêu nhau khi nào?
Giang Hoài bấm vào thì thấy nội dung bên trong chán ngắt, là ảnh chụp màn hình đoạn ngắn Giang Dục và Đào Thanh Lị tương tác trên nền tảng mạng xã hội.
Hai người gọi nhau là chồng, vợ, Giang Hoài…lộ ra vẻ mặt khó coi.
Giang Hoài vừa muốn đăng xuất, lại không biết mình bấm vào liên kết gì, liền trực tiếp đưa tới trang chủ cá nhân của Giang Dục
Không biết thì không biết, không biết mới bất ngờ.
Hóa ra, Giang Dục ngoại trừ sự tương tác có lệ với Đào Thanh Lị, còn lại tất cả đều là “tự do ngôn luận” của cậu ta, tự do đến mức khó có thể diễn tả được trong một phong cách.
Hình như cậu ta cảm thấy chắc chắn sẽ không có nhiều người vào xem trang cá nhân của mình chứ đừng nói đến những người không liên quan, cho nên không kiêng kị gì hết.
Về phần tại sao Giang Hoài bị kéo vào, có lẽ là do công lao của số liệu.
[ Hôm nay lại bị người của Đào gia coi thường, cười chết, đám người này ốc còn không mang nổi mình ốc, ở đó mà coi thường người khác?]
[Phiền chết đi được, hủy diệt luôn đi.]
[Hôm nay tôi gặp phải anh trai tôi, hình như anh ta đang sống tốt hơn tôi, nhưng vậy thì đã sao? Còn không phải chỉ là đồ chơi của đàn ông sao còn sinh cho một thằng đàn ông đó một đứa con, đáng khinh. Người ta ngay cả một cái hôn lễ cũng không muốn cho, anh ta còn rất giỏi nói dối có phải tất cả đàn ông đều ăn cái kiểu này không?]
Thần kỳ chính là, dưới bài đăng có người trả lời bình luận.
Trả lời là: [Làm sao anh trai em có thể so sánh được với em? Em yêu, đừng giận, em có muốn đi uống cà phê với anh không? ]
Giang Dục trả lời: [Cút.]
Giang Hoài: “…”
Giang Hoài Du mấy ngày nay hoạt động cũng rất điên cuồng, những lời lẽ xúc phạm tuôn ra như được tự do, hơn nữa cậu ta còn nói mình bị nhốt lại.
[Thả tôi ra! Thả tôi ra! Thả tôi ra! ]
Giang Hoài cảm thấy cậu ta đăng mấy bài này, vậy mà người Đào gia và Giang gia lại không phát hiện, còn những người đi mua bài PR cho cả hai cũng không phát hiện, đúng là thần kỳ.
Nhưng mà tục ngữ nói đúng, làm sao bạn có thể thường xuyên đi bộ bên bờ sông mà không bị ướt giày*.
Giang Hoài đang nghiêm túc chuẩn bị cho hôn lễ của mình, cậu và Lục Vô Túy càng ngày càng ngọt ngào, Giang Dục lại được bình chọn vào “Bot giải thưởng hành vi khó hiểu của con người”.
Nó khiến nhiều cư dân mạng bật cười.
Nhưng không biết ai nhắc đến trước và nói: [Cậu ta bị mắc chứng hoang tưởng, tưởng anh trai mình có thể sinh con sao? ]
[Nếu bạn muốn biết anh trai cậu ta là ai, để người đó ra quản cậu ta đi.]
Tuy nhiên, thông tin cá nhân của Giang Hoài luôn được Lục Vô Túy bảo mật rất tốt nên nhiều người cùng lắm chỉ có thể tìm thấy một số thông tin về Giang Hoài trên Baidu – loại không có ảnh.
Biết được phần còn lại khó như lên trời.
Nhưng nhiều người cũng đã phát hiện ra danh tính của chồng cậu.
Lại là ông chủ của Lục thị???
Lục Vô Túy bình thường là người khá khiêm tốn, nhưng dù có khiêm tốn đến đâu thì cũng luôn có một số người biết đến hắn, ví dụ như việc hắn từng xuất hiện trên tạp chí thương nghiệp để quảng bá cho công ty, gây xôn xao dư luận.
Chẳng mấy chốc, tin ông chủ của Lục thị kết hôn đã trên hot srerch.
Tuy nhiên, không biết có phải công ty phát hiện kịp thời hay không, hot search này không trụ được lâu trên top và nhanh chóng bị gỡ xuống.
Mặc dù hot srerch đã triệt, nhưng niềm khao khát buôn chuyện của mọi người sẽ không bao giờ chết.
Trong lúc nhất thời, Giang Hoài đã trở thành một sự bí ẩn trong lòng mọi người, mọi người đều vô cùng tò mò về cậu.
Nhưng bản thân người trong cuộc không có ý định đáp lại.
Thời gian rất nhanh đã đến ngày Giang Hoài và Lục Vô Túy tổ chức hôn lễ.
Bọn họ đã chọn nhẫn và chuẩn bị rất nhiều thứ cho hôn lễ, vì không biết quy trình tổ chức hôn lễ nên đã mời một nhiếp ảnh gia và người chủ trì hôn lễ.
Người quay phim phụ trách đi theo quay chụp, và người chủ lễ phụ trách quá trình.
Lục Tử Mậu ôm Giang Tiểu Đao bình thường như nước với lửa, hôm nay đều được ăn mặc chỉnh tề, trên cổ có một chiếc nơ nhỏ giống như cà vạt.
Trước mặt họ là hiện trường hôn lễ hoành tráng do Trân tỷ tìm tới, Chu Tiểu Ngải và Giang Hoài đã bàn bạc và thiết kế.
Ngay cả quản gia và bảo mẫu của Lục gia cũng có mặt ở đây.
Chỉ là không có người Lục gia hay Giang gia.
– —————–
[ (名花虽有主我来松松土)
Bính âm: míng huā yǒu zhǔ, wǒ lái song song tǔ
Nghĩa đen: Bông hoa quý giá đã có chủ (“chủ” nghĩa là người đã có chồng sắp cưới), tôi sẽ thay mặt chủ nhân xới đất cho bông hoa.
Nó ngụ ý rằng người này đã có bạn trai hoặc chồng rồi và “tôi” rất thích cô ấy và muốn hẹn hò với cô ấy nên tôi sẽ lấy lòng cô ấy, dụ dỗ cô ấy hoặc làm điều gì đó để khiến cô ấy rời bỏ bạn trai hoặc chồng mình. điều kiện tốt với chính mình! Cre: baidu.]
(Làm sao bạn có thể thường xuyên đi bộ bên bờ sông mà không bị ướt giày, như câu tục ngữ vẫn nói. Đó là ẩn dụ nếu sống lâu trong môi trường xấu chắc chắn sẽ mắc phải những thói hư tật xấu, hoặc nếu làm nghề lâu ngày nguy hiểm thì chắc chắn sẽ gặp rắc rối. Cre baidu)Trước đó hiện trường rất trống trải, sau khi dựng cảnh trang trí lại đã không nhìn ra hiện trạng lúc ban đầu, Lục Tử Mậu ôm mèo trong tay, đầy mong đợi nhìn về nơi ba mình sắp đến.
Thực ra hôn lễ cũng có khá nhiều người, nhưng hầu hết khách mời đều không phải người hướng ngoại nên nhìn chung yên tĩnh hơn một chút và không ồn ào như một hôn lễ bình thường.
Trong số đó, quản gia và vài bảo mẫu đã làm việc nhiều năm trong Lục gia lại càng thụ sủng nhược kinh hơn.
Họ được Giang Hoài mời đến đây.
Tư cách mà người bên ngoài không thể có được lại rơi xuống trên đầu bọn họ, người bên ngoài chết cũng không nghĩ tới, thiệp mời của hôn lễ không phải một tờ giấy mà là từ Giang Hoài.
Về phần Lục Vô Túy – hắn không thích kết bạn, trọng tâm cuộc đời hắn là Giang Hoài.
Chỉ cần Giang Hoài tới, đám cưới chỉ có hai người bọn họ, hắn cũng không ngại.
Nhiếp ảnh gia đứng cạnh Lục Tử Mậu.
Ống kính của anh ta rơi vào trên người con mèo và di chuyển lên sườn mặt nghiêm túc của Lục Tử Mậu, nhiếp ảnh gia không biết rõ mối quan hệ giữa đứa trẻ này với Lục gia, nhưng thông qua yêu cầu của ông chủ, anh ta biết rằng đứa trẻ này có mối quan hệ rất thân thiết với Lục gia.
Nhiếp ảnh gia cũng đã nhìn thấy những hot srerch mấy ngày qua.
Hiện tại mọi người lướt mạng xã hội rất nhiều, ngay cả khi hot search biến mất rất nhanh, anh ta cũng thông qua vài lời của người khác mà biết được.
Vấn đề là, anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có thể tiếp xúc với nhân vật trung tâm của hot srerch này nhanh đến vậy.
Nghĩ tới cảnh tượng trợ lý của Lục Vô Túy tới ngày hôm đó, nhiếp ảnh gia nhanh chóng trở nên nghiêm túc.
Làm việc chăm chỉ, tuy anh ta là nhiếp ảnh gia nổi tiếng trong giới nhưng người Lục gia anh ta trăm triệu lần cũng không đắc tội nổi.
Không biết đã đợi bao lâu, một chiếc ô tô từ hướng khác từ từ lọt vào ống kính.
Nhiếp ảnh gia giơ máy lên và chăm chú nhìn vào cửa xe.
Anh ta cũng tò mò không biết người yêu được Lục Vô Túy bảo vệ không một kẽ hở trông như thế nào.
Theo ánh nhìn của hơn chục cặp mắt.
Lục Vô Túy từ bên kia xe mở cửa xe, hôm nay hắn vuốt ngược tóc, để lộ vầng trán mịn màng, cả người toát ra vẻ quyến rũ, ước chừng những ai từng nhìn thấy hắn trên tạp chí thương nghiệp đều sẽ bị mê hoặc thần hồn điên đảo.
Sự quyến rũ của hắn không chỉ không giảm mà còn tăng theo tuổi tác, càng thêm thong dong khí phách, quyến rũ hơn và đẹp trai đến nao lòng.
Lúc này, hắn đi tới bên kia xe, mở cửa cho Giang Hoài, sau đó đưa tay ra.
Một đôi bàn tay trắng nõn mềm mại đặt lên lòng bàn tay Lục Vô Túy.
Trong mắt Giang Hoài hiện mang theo vẻ vui mừng, còn chưa kịp đứng dậy thì đã bị Lục Vô Túy bế lên, cậu hét lên một tiếng, ôm thật chặt cổ Lục Vô Túy.
Cậu đang mặc bộ tây trang mà Trân tỷ thiết kế, là một đôi với tây trang của Lục Vô Túy, một đen và một trắng.
Trên đó có những hoa văn do chính tay bậc thầy thêu lên, khi hai người di chuyển, mơ hồ có thể nhìn thấy họa tiết tinh xảo.
Mặc dù trên người bọn họ đơn giản và sạch sẽ nhưng không khó để nhận ra cảm giác cao cấp.
Càng nhìn càng thấy thoải mái.
Hôn lẽ không quá nhiều người, nhưng mọi thứ từ trang trí khung cảnh cho đến đồ ăn thức uống đều ở trình độ cao.
Ống kính của nhiếp ảnh gia bao quanh cả hai.
Anh ta đã bị Giang Hoài làm cho kinh ngạc.
Trước đó, trên mạng có rất nhiều người than thở rằng không có ai xứng với Lục Vô Túy, cho dù có một nữ diễn viên nổi tiếng gả cho hắn cũng bị coi là trèo cao.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Giang Hoài, anh ta lại cảm thấy những người kia nói sai rồi.
Cả hai không chỉ xứng đôi mà còn có bầu không khí ngọt ngào đến mức nếu nói cả hai không phải đang trong một mối quan hệ cuồng nhiệt ai cũng sẽ không tin.
Nhưng có người nói với nhiếp ảnh gia rằng họ đã kết hôn được ba-bốn năm.
Nhiếp ảnh gia không thể tin được.
Máy ảnh của anh ta không nỡ bỏ lỡ hai người này… Nếu lúc này không phải lúc phù hợp, anh ta thậm chí còn muốn tiến lên hỏi họ có thể giúp anh chụp một bộ ảnh nghệ thuật hay không.
Hai điều này chắc chắn phù hợp với tưởng tượng của nhiều người về tình yêu.
Phân đoạn trao nhẫn không phải do người chủ trì tuyên bố mà là do con trai họ mang một giỏ đầy cánh hoa, bên trong có một con mèo béo lười biếng – chiếc nhẫn ở bên trong đó.
Dưới ánh mắt khích lệ của song thân, Lục Tử Mậu từng bước trao chiếc nhẫn cho song thân.
Lục Vô Túy bề ngoài có vẻ bình tĩnh.
Nhưng trên thực tế, lòng bàn tay của hắn đổ đầy mồ hôi, trên mặt Giang Hoài vẫn là vẻ mặt thuần khiết trong sáng như lần đầu gặp, điểm khác biệt là lúc đó có lẽ cậu không vui vẻ như vậy.
“Theo lý thuyết…” Giọng nói của Lục Vô Túy vẫn như cũ, nhưng hắn lặng lẽ hít một hơi thật sâu nói: “Trước khi trao nhẫn, nên tuyên thệ trước.”
Giang Hoài gật đầu.
“Nhưng đây là hôn lễ của chúng ta,” Lục Vô Túy dừng một chút, đeo chiếc nhẫn vào tay Giang Hoài, “Tôi sẽ không thề nữa.”
Giang Hoài vui vẻ nhận lấy, sau khi nói “Được”, cậu cũng muốn đeo chiếc nhẫn vào tay Lục Vô Túy.
Tuy nhiên, cậu còn chưa kịp ra tay, Chu Tiểu Ngải ở bên cạnh đã nói: “Lục tiên sinh, như vậy không được lắm đâu? Cho dù có thể không thực hiện lời thề, thì cũng phải có tâm ý chứ.” Giang Hoài nghe ra được một chút tức giận từ trong lời nói của Chu Tiểu Ngải.
Cậu quay người lại, “Tiểu Ngải…”
Lúc này, Lục Vô Túy đặt lòng bàn tay lên đầu cậu, kéo qua, cười nhẹ nói: “Hôm nay là hôn lễ của chúng ta, em chỉ cần nhìn tôi thôi.”
“Tôi sẽ không tuyên thệ, nhưng còn có những bước quan trọng khác cần phải làm.” Lục Vô Túy nói: “Phạm Mông, mang tới đây.”
Phạm Mông là trợ lý của hắn.
Sự tập trung của mọi người trong phòng đều đổ dồn vào anh.
Phạm Mông nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra đang hoảng hốt, nghĩ ông chủ của mình điên rồi, nhưng với tư cách là cấp dưới, anh không thể làm gì khác ngoài tuân theo mệnh lệnh.
Một tài liệu được đặt trong số đó.
Lục Vô Túy thẳng thắn nói: “Đây là thỏa thuận chia tài sản. Tôi hứa trong suốt cuộc đời của mình, tôi sẽ chia sẻ toàn bộ tài sản của mình với bạn đời là Giang Hoài cho đến khi chết. Nếu một ngày nào đó cuộc hôn nhân này không thể tiếp tục, tôi sẽ tay trắng rời khỏi nhà, để lại toàn bộ tài sản cho Giang Hoài, không lấy đi một xu nào.”
Lời này vừa nói ra, hiện trường liền rơi vào im lặng.
Không ai mà không biết lời của hắn có ý nghĩa gì.
Lục Vô Túy là định đem toàn bộ Lục gia cho Giang Hoài!
Điên rồi sao?!
Không biết hắn có điên hay không, nhưng ngay sau khi đoạn video về đám cưới của họ được lan truyền và những người không còn ở trung tâm quyền lực của Lục gia đã phát điên rồi.
Nhưng hiện tại, hiện trường hoàn toàn im lặng, mọi người có mặt đều biết thân phận của mình không đủ để đặt ra bất kỳ nghi vấn nào cho Lục Vô Túy.
Vì vậy, trước thái độ cứng rắn của Lục Vô Túy, hắn nắm lấy tay Giang Hoài, ấn dấu tay.
Ngay sau đó, ngay lúc Giang Hoài còn chưa kịp phản ứng.
Lục Vô Túy lại nắm lấy tay Giang Hoài, đeo chiếc nhẫn còn chưa đeo vào tay mình.
Đôi mắt hắn sâu thẳm nhưng không còn tối tăm nữa.
Bên trong là một dòng nước suối nóng ấm áp, rơi vào người Giang Hoài, quấn lấy Giang Hoài.
Giang Hoài kịp phản ứng, nhưng cậu vẫn là mơ hồ nói: “Anh đang làm gì vậy? Sau này lỡ như xảy ra chuyện gì…”
Lục Vô Túy ánh mắt tối sầm lại.
Hắn ghé sát vào tai Giang Hoài, nhỏ giọng nói: “Em không có niềm tin vào tương lai của chúng ta sao?”
Giọng điệu của hắn mang theo sự chất vấn yếu ớt.
Không phải Giang Hoài không tự tin.
Chỉ là mọi chuyện trong tương lai sẽ thay đổi nhanh chóng, đâu dễ dàng xác định tương lai như vậy…
“Tôi vĩnh viễn sẽ không rời xa em, em yêu,” Lục Vô Túy nói: “Em cũng đừng rời xa anh, được không?”
Mặc dù hắn đã nói những lời như vậy để tỏ ra yếu đuối.
Nhưng vẻ mặt của hắn dường như không hề tỏ ra yếu đuối mà tràn đầy sự chiếm hữu.
Đáng tiếc Giang Hoài đứng quá gần, không thấy được mặt hắn, chỉ có Chu Tiểu Ngải ở phía sau mới nhìn thấy được.
Chu Tiểu Ngải âm thầm kinh hãi.
Chồng của Giang Hoài… Ở một góc độ nào đó, không biết Giang Hoài là may mắn hay xui xẻo.
Những thứ người khác không thể cho Giang Hoài, thì Lục Vô Túy có thể cho gấp trăm gấp ngàn lần.
Nhưng đằng sau tình yêu to lớn này, sẽ có sự chiếm hữu, ghen tuông, cùng với sự cố chấp mà người bình thường không có.
Hợp đồng này của Lục Vô Túy nhìn vào thì có vẻ bất công với hắn, nhưng chỉ cần có thể giữ Giang Hoài ở bên cạnh mình, thì hắn không quan tâm đến sự “bất công” này chút nào.
Hắn là một thương nhân, không phải một nhà từ thiện.
Đối với người khác đó là bất công, nhưng đối với hắn, đây lại là một cuộc trao đổi có lời nhằm tối đa hóa lợi ích của hắn.
Mà thứ Giang Hoài quan tâm cũng không phải tiền bạc.
Điều cậu quan tâm bây giờ chính là người đàn ông trước mặt và lời hứa hẹn cảm động nhất mà chồng cậu đã trao cho cậu.
Chiếc nhẫn được đặt trên đầu ngón tay và vừa vặn.
Giang Hoài ngẩng đầu, được Lục Vô Túy đón nhận bằng một nụ hôn cuồng nhiệt và kích động.
Sau một hồi bối rối, những người có mặt lập tức vỗ tay, mặc dù không biết Lục Vô Túy và Giang Hoài nói gì, nhưng họ biết rằng từ giờ phút này trở đi, Giang Hoài và Lục Vô Túy sẽ vĩnh viễn gắn bó với nhau.
Ai cũng có thể nhìn ra hai người thật sự rất yêu đối phương.
Sau khi trao nhẫn xong, tiệc cưới mới bắt đầu.
Sau hôn lễ, một số người phát hiện ra một blogger tên “Trân Trân” đã đăng một đoạn video.
Cô gái tên “Trân Trân” này có 2 triệu người hâm mộ trên mạng xã hội, cô thường chia sẻ những bộ quần áo do mình thiết kế trên nhiều nền tảng mạng xã hội, những bộ quần áo này được nhiều người khen ngợi, những người muốn cô thiết kế quần áo phải xếp hàng rất lâu.
Lần này, cô đăng ảnh những bộ tây trang do cô thiết kế miễn phí lên nền tảng này.
Trong video có một hôn lễ khiến tất cả mọi người phải nín thở.
Không vì cái gì khác, mà là vì hình ảnh trong video quá đẹp khiến người ta không dám thở mạnh vì sợ làm phiền người bên trong.
Trong khu rừng xanh, một chiếc ô tô đầu tiên xuất hiện, sau đó khuôn mặt của Lục Vô Túy lộ ra.
Sau khi nhìn thấy người đó là ai, một số người đã kêu lên.
[Có phải tôi bị ảo giác không? Đây là… Lục thị… Lục Vô Túy?? ]
[Là vị Lục tổng người mà tôi thường lôi tạp chí ra để ngắm… Đúng vậy! ]
[ Trước đây tôi chỉ nghe nói qua, chưa từng nhìn kỹ, bây giờ mới hiểu sao lúc đó chị em lại khen anh ta, đây không phải là kiểu gương mặt trong truyền thuyết sao? ]
[Tôi không thể tưởng tượng được loại người nào có thể xứng đáng với khuôn mặt này. ]
[Đợi đã, đây là đám cưới của chị em chị Trân Trân, tức là người gả cho Lục tổng là chị em tốt của Trân Trân? Vậy Trân Trân cũng xuất thân từ hào môn sao? Nếu không sao có thể quen biết với vợ của Lục tổng? ]
[Đợi một chút, tôi nhớ chị em của Trân Trân hình như là con trai? ]
Các bình luận theo thời gian thực liên tục như điên, bài đăng này không lâu sau đã có xu hướng bùng nổ.
Dưới sự chú ý của mọi người, Lục Vô Túy chậm rãi bước tới, mở cánh cửa đối diện ra.