Lục Vô Túy bị bệnh liền bệnh một tuần.
Sự chú ý của Giang Hoài đã hoàn toàn chuyển từ con trai sang Lục Vô Túy – mặc dù Lục Vô Túy đã khỏi sốt vào ngày thứ hai và được xuất viện, nhưng đến ngày thứ ba đã không còn nhìn ra biểu hiện của bệnh tật nữa.
Nhưng vì hắn vẫn đang mắc chứng “mất trí nhớ”.
Giang Hoài vẫn cực kỳ lo lắng.
Lục Vô Túy hưởng thụ sự lo lắng của cậu, thỉnh thoảng nói với Giang Hoài rằng mình bị đau đầu, mỗi lần nhìn thấy Giang Hoài lo lắng, hắn đều hận không thể xoa xoa Giang Hoài, ôm người vào lòng.
Giang Hoài hoàn toàn tin tưởng lời bác sĩ nói.
Nhìn thấy Lục Vô Túy khỏe mạnh, ở nhà ôm con—— có lẽ là lương tâm trỗi dậy, thường ôm lấy con bay cao cao, cũng không cảm nhận được cái gì không đúng.
Vì Lục Vô Túy “mất trí nhớ” nên mọi công việc ở công ty đều phải làm ở nhà.
Vì vậy hắn cũng ở nhà 24/24.
Càng ở bên nhau, Giang Hoài càng phát hiện Lục Vô Túy cũng rất thích con của mình, nếu không Lục Vô Túy sẽ không có nụ cười trên mặt mỗi lần trêu chọc con trai mình.
Nhưng mỗi khi nhìn thấy Giang Hoài đang quan sát, hắn liền nhanh chóng trở nên nghiêm nghị.
Sau đó lại giảng đạo lý với Lục Tử Mậu.
“Ba của con là của bố, có biết hay không?”
“Khi lớn lên con phải biết yêu thương ba, sau đó tìm được người yêu thương con, tạo thành gia đình nhỏ của mình. Ba con có bố chăm sóc, cho nên con yên tâm.”
Giang Hoài: “…”
Nhất thời cậu cảm thấy Lục Vô Túy không phải bị mất trí nhớ mà là điên rồi.
Với vỏ bọc là chứng mất trí nhớ, Lục Vô Túy có thể làm những việc mà bình thường hắn không dám làm, giờ hắn có thể làm mà không gặp bất kỳ áp lực nào.
Ví dụ như lúc ôm Giang Hoài, quang minh chính đại khiêu khích con mình.
“Ba của con là của bố.”
Hắn còn nói với Giang Hoài mấy câu không biết xấu hổ: “Nếu có một ngày tôi và con trai cùng rơi xuống nước, em sẽ cứu ai?”
Lần đầu tiên hắn hỏi, Giang Hoài sửng sốt, sau đó cậu không chút đề phòng lựa chọn con.
Lục Vô Túy bề ngoài không có biểu hiện bao nhiêu bi thương, nhưng một lúc sau đột nhiên hỏi cậu: “Tại sao?”
Giang Hoài kiên nhẫn giải thích: “Con còn nhỏ, anh là người lớn, con không biết bơi.”
Lục Vô Túy bất mãn: “Vậy tôi cũng không biết bơi?”
Giang Hoài: “…”
Cậu rõ ràng đã nhìn thấy chứng chỉ bơi lội của hắn trong ngăn kéo phòng ngủ!
Nhìn thấy Giang Hoài có chút sốt ruột, Lục Vô Túy lập tức ôm lấy cậu, dỗ dành: “Không hỏi nữa, không hỏi nữa.”
Sau đó đã gần đến giờ đi ngủ.
Lục Vô Túy đưa tay ôm lấy cậu, Giang Hoài nghe được hắn thì thầm bên tai: “Vậy nếu cho em một cơ hội chọn lại, em có chọn tôi không?”
Giang Hoài muốn đánh người.
Trong tình huống này lúc bình thường, cậu sẽ không chọn phương pháp bạo lực như vậy, trừ khi là không nhịn được.
Nhưng cậu còn chưa kịp hành động, Lục Vô Túy đã hôn cậu, dùng giọng điệu thận trọng hỏi: “Em yêu con nhiều hơn hay yêu tôi nhiều hơn?”
Giọng điệu rất cẩn thận, thậm chí có chút hèn mọn.
Giang Hoài lúc đầu còn có chút buồn ngủ, nhưng sau khi nghe được lời của hắn mới từ từ tỉnh lại.
Cậu kỳ thực hoài nghi Lục Vô Túy căn bản không có mất trí nhớ.
Lục Vô Túy thấy cậu vẫn im lặng, ôm chặt lấy cậu, nhẹ giọng nói: “Tôi không hỏi nữa.”
Nhưng Giang Hoài đã nghe được lời hắn nói.
Lúc này, nghe giọng điệu của Lục Vô Túy cậu chợt hiểu ra một điều.
Bởi vì ảnh hưởng của gia đình trước đây, cậu sợ mình sẽ dành quá ít tình cảm cho con, sợ mình sẽ bỏ mặc con, nhưng còn Lục Vô Túy thì sao?
Tình yêu có hạn và tinh lực cũng vậy.
Sau khi giao cho người này, chắc chắn người kia sẽ bị bỏ qua.
Lục Vô Túy không phải con của cậu, Lục Vô Túy là người yêu của cậu, nhưng người yêu thì không cần để ý sao? Tất cả đều giống nhau.
Trong thời gian cậu du học, đứa nhỏ đã không thể gặp được cậu, Lục Vô Túy cũng không thể gặp được cậu.
Cậu đau lòng đứa nhỏ nữa đêm sinh bệnh, nhưng lại không đau lòng khi Lục Vô Túy phải uống thuốc ngủ suốt hai tháng.
Cho dù là đau lòng, nhưng cậu lại ngại thể hiện ra ngoài, nói với Lục Vô Túy cậu cũng đau lòng hắn.
Về phần Lục Vô Tuý, nhất định là hắn không có cảm giác an toàn.
Trước đây Đường Bình Kiến đối xử không tốt với hắn, lão phu nhân cũng đã qua đời.
Bởi vì hắn là người lớn, cho nên việc Lục Vô Túy tranh sủng với một đứa nhỏ là điều hơi buồn cười.
Nhưng vì là người lớn nên không thể tranh sủng, không nhận được sự quan tâm và yêu thương của cậu sao?
Giang Hoài cắn môi, ánh mắt sáng ngời, “Nếu anh còn muốn hỏi về câu hỏi lúc ban ngày, quả thật tôi nên thay đổi câu trả lời.”
Lục Vô Túy buông lỏng tay.
Hắn cảm thấy Giang Hoài tuy muốn thay đổi nhưng có lẽ sẽ không chọn hắn.
Giang Hoài nói: “Em không hy vọng hai người rơi xuống nước.”
Lục Vô Túy dừng một chút.
Giang Hoài tiếp tục nói: “Khi nhìn thấy hai người bị thương, Lục Vô Túy, em sẽ rất đau lòng.”
Trong mắt Lục Vô Túy có ngấn nước.
Hắn tựa đầu vào vai Giang Hoài, giống như cảm giác được suy nghĩ trong suốt hai tháng qua cuối cùng cũng từ trạng thái lơ lửng rơi xuống trên người Giang Hoài hiện tại
Giang Hoài xin lỗi nói: “Thật xin lỗi.”
Lời còn chưa dứt, Lục Vô Túy đã ngẩng đầu hôn cậu.
Giang Hoài bị động ngẩng đầu lên, một lát sau, nắm lấy cổ áo Lục Vô Túy, nghe thấy Lục Vô Túy thì thầm: “Không cần nói xin lỗi, em là bảo bối của tôi, là bảo bối của tôi vĩnh viễn, anh yêu em.”
Trong lòng Giang Hoài sinh ra chút nghi ngờ.
Cậu cảm thấy chứng mất trí nhớ của Lục Vô Túy chỉ là diễn.
Nhưng cậu vẫn không có chứng cứ chứng minh Lục Vô Túy giả vờ mất trí nhớ, đó chỉ là nghi ngờ, hơn nữa bác sĩ trong bệnh viện nói hắn không phải không thể mất trí nhớ, bác sĩ sẽ không thể nói dối đúng không?
– –Bác sĩ thực sự không thể nói dối.
Đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Kể từ khi Giang Hoài nổi tiếng trong một cuộc thi đấu ở nước ngoài, vô số người đã tìm đến cậu để xin hẹn vẽ tranh, nhưng Giang Hoài chưa bao giờ nhận lời vì cậu phải chăm sóc con cái.
Cháu gái của vị bác sĩ này vừa đi du học về, cô ấy cũng thích vẽ và tình cờ lại là fan của Giang Hoài.
Sắp đến sinh nhật của cháu gái, ngày nào cháu cũng nhắc đến tên một họa sĩ nào đó, bác sĩ tự nhiên nghĩ đến việc tặng cháu gái mình một bức tranh của họa sĩ này, sau khi hỏi thăm rất nhiều người, ông ấy đã thêm tài khoản WeChat của Giang Hoài.
Ban đầu Giang Hoài sẽ không thêm người lạ.
Nhưng vị bác sĩ này… lại dùng chân dung công tác của mình làm hình đại diện, mặc áo blouse trắng, đeo kính gọng đen, Giang Hoài lập tức nhận ra ông chính là bác sĩ đã chữa trị cho Lục Vô Túy ngày hôm đó.
Mà bác sĩ thông qua kết bạn, cũng nhận ra cậu thông qua vòng bạn bè.
Cảnh tượng lập tức trở nên khó xử.
Khi Giang Hoài không để ý đến điện thoại di động, liền nghe thấy bảo mẫu gõ cửa cáo trạng nói là Lục Vô Túy làm cho con khóc, dù có dỗ thế nào cũng không dỗ được.
Giang Hoài: “…”
Tuy rằng cậu cảm thấy Lục Vô Túy lúc này rất đáng thương, nhưng hiện tại nghe được tin như vậy cậu lại rất tức giận!
Giang Hoài tức giận lao ra ngoài.
Vừa ra ngoài liền nhìn thấy Lục Vô Túy có chút chật vật ôm con, giả vờ bình tĩnh nói: “Đừng khóc.”
“Nếu con khóc, bố cũng sẽ không dỗ con, cho nên khóc có lợi ích gì.”
“Lục Vô Tuý, “Giang Hoài lúc nói chuyện vẫn có chút lo lắng và trịnh trọng, nhưng kỳ thực cậu tổ chức lời nói không tốt, tức giận đến chỉ có thể lắp bắp nói: “Trưởng thành một chút đi, Lục Vô Túy!”
Lục Vô Túy sững sờ.
Hắn còn chưa kịp mở miệng, Giang Hoài đã ôm con từ trong tay hắn, tức giận nói:”Anh đang làm cái gì vậy?”
Lục Vô Túy lấy lại bình tĩnh, nhưng nhìn kỹ, kỳ thật là có vài phần không được tự nhiên.
Hắn nghiêm trang nói: “Giúp con làm một số công tác tư tưởng, ngăn con khóc.”
Giang Hoài: “…”
May mắn, là tính tình Giang Hoài ôn hòa, nghe được lời hắn nói cũng không quá tức giận, càng không cảm thấy hắn đang giảo biện.
Cậu chỉ cảm thấy nếu cứ tiếp tục sống như thế này thì khi bảo bối lớn lên sẽ phải cùng Lục Vô Túy nổ ra chiến tranh thế giới thứ ba!
Giang Hoài nghiêm túc nói: “Không phải dỗ con như vậy, con không hiểu anh đang nói gì cả.”
Lục Vô Túy khiêm tốn tiếp nhận chỉ thị, gật đầu.
“Anh phải dỗ như thế này,” Giang Hoài làm mẫu cho hắn xem, đứa bé đã ngừng khóc, ổn hơn một chút, lại giao đứa bé cho Lục Vô Túy: “Anh thử đi.”
Lục Vô Túy thấy Giang Hoài như thế này lại càng đáng yêu.
Ánh mắt hắn dán chặt vào mặt Giang Hoài, nghe theo mệnh lệnh của Giang Hoài, ngoan ngoãn ôm lấy đứa bé lắc lắc hai lần.
Giây tiếp theo, đứa trẻ vốn đã ngừng khóc.
Sau khi nhìn thấy mặt Lục Vô Túy, lại bật khóc.
Lục Vô Túy: “…”
Giang Hoài: “…”
Thật ra Lục Vô Túy rất đáng thương, Lục Vô Túy vừa rồi không hề trêu đứa nhỏ, hắn chỉ ôm nó, nhưng đứa bé tỉnh ngủ, mở mắt ra, thấy Lục Vô Túy thì khóc lớn.
——Nếu không phải hắn biết đây quả thực là một đứa bé mấy tháng tuổi, Lục Vô Túy sẽ hoài nghi đứa nhỏ này có phải là cố ý nhắm vào hắn hay không.
Lần này Lục Vô Túy không có cơ hội để ngụy biện.
“Anh làm cho con khóc, còn lừa em là mất trí nhớ.” Giang Hoài vốn là đã ủy khuất.
Lục Vô Túy:!
Hắn vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của Giang Hoài, tựa hồ rất tức giận, hỏi Lục Vô Túy: “Nhà này không thể chứa nổi hai ba con em nữa phải không?”
Lần này Lục Vô Túy thật sự hoảng sợ rồi.
Không kịp suy nghĩ làm sao Giang Hoài biết được chuyện này, Lục Vô Túy nhìn thấy Giang Hoài ôm con đi về phía phòng ngủ, lại thấy Giang Hoài đang thu dọn quần áo.
Lục Vô Túy tiến lên một bước, nắm lấy tay cậu, hoảng sợ nói: “Điềm Điềm, tôi sai rồi Điềm Điềm.”
Giang Hoài cúi đầu, tay còn lại lặng lẽ thu dọn quần áo.
“Điềm Điềm,” Lục Vô Túy ôm lấy cậu, không ngừng hôn lên mặt cậu,“Tôi không cố ý, tôi chỉ muốn em thích tôi, mỗi ngày tôi đi làm về, em không để ý tới tôi chút nào…”
Giang Hoài cuối cùng dừng lại, hỏi: “Vậy con thì sao? Anh không thích con sao?”
“Tôi thích, tôi cũng thích,” Lục Vô Túy nói: “Là em sinh ra cho tôi, sao tôi có thể không thích?”
Giang Hoài im lặng một lát.
Trong ánh mắt lo lắng của Lục Vô Túy, Giang Hoài hừ nhẹ một tiếng nói: “Anh nói nhưng lại không nhớ kỹ.”
Lục Vô Túy sợ cậu sẽ rời đi, vì vậy cẩn thận nói: “Vậy làm sao em mới tin? Tôi sẽ vì em mà làm tất cả, được không? Được không?”
“Cái gì cũng làm?” Giang Hoài hỏi.
Lục Vô Túy rất nghiêm túc gật đầu.
Giang Hoài cắn môi nói: “Nếu vậy, nếu không mấy ngày tới anh ngủ trong phòng con để chăm sóc con?”
Lục Vô Túy không chút do dự gật đầu.
“Ừm, nhưng,” Giang Hoài ho khan, “Em không thể đi được.”
Lục Vô Túy dừng lại.
Hắn còn chưa kịp nói gì, Giang Hoài đã nói tiếp: “Anh cứ ở trong phòng con trai anh nửa tháng đi.”
Lục Vô Túy nghiến răng nghiến lợi.
—— tự hắn vác đá nện vào chân, là tự hắn nói ra.
Giang Hoài rõ ràng là không muốn tha, nhưng vẫn đồng ý, cúi đầu nhìn con, nén cười.
Lúc này, điện thoại di động phía sau cậu rung lên, Chu Tiểu Ngải đã cho cậu ý tưởng này, đại khái là đang hỏi kết quả.
Mọi thứ đều hoàn hảo!