Cảm giác được hắn dừng lại, Giang Hoài âm thầm híp mắt, sau khi bắt gặp ánh mắt của Lục Vô Túy liền vội vàng nhắm lại.
Lục Vô Túy: “……”
Hắn so đo với một đứa nhỏ làm cái gì?
Thật là càng sống càng đi trở về.*
Khi cậu ra khỏi phòng tắm, đầu tóc của Giang Hoài đã ướt đẫm, đi theo sau Lục Vô Túy.
Sau đó trơ mắt nhìn, Lục Vô Túy đem bánh của mình cầm lên.
Giang Hoài muốn nói lại thôi.
Lục Vô Túy lạnh nhạt nói: “Tịch thu.”
Giang Hoài cuối cùng không dám nói gì.
Những chiếc bánh đó sẽ bị bỏ vào thùng rác hay bị ăn mất sẽ là điều mà Giang Hoài sẽ bối rối trong một thời gian trong tương lai
Ngày hôm sau, Giang Hoài dậy sớm vì phải đi học.
Khi đi xuống lầu, Lục Vô Túy đã ăn được một nửa.
Dưới ánh mắt của Lục Vô Túy, Giang Hoài vào bếp và vài phút sau, lại đi ra với thứ gì đó trên tay.
Lục Vô Túy dừng một chút, “Tại sao còn có?”
Giang Hoài nhìn chiếc bánh nhỏ còn sót lại trong tay, nhiệt độ trong tủ lạnh vẫn còn trên chiếc bánh.
Bánh trong tay so với bánh hôm qua nhìn đẹp mắt hơn nhiều, chỉnh tề hơn, không có vụn lạ.
Hẳn là tốt hơn ngày hôm qua.
Giang Hoài nhỏ giọng nói:”Đây là cho bạn học…..”
Cho nên ngày hôm qua ăn, là đồ bị lỗi.
Lục Vô Túy đã đoán được điều đó qua vài từ của cậu.
Đoán chừng là vì muốn cho, nên Giang Hoài muốn đem đồ tốt giao cho người khác, đồ xấu thì tự mình ăn.
Mà những cái hư đó, lại bị Lục Vô Túy tịch thu……
Lục Vô Túy nhất thời sững sờ.
Dưới ánh mắt khó hiểu của Giang Hoài, Lục Vô Túy lại cầm chiếc đũa trong tay lên, không nói nữa.
Giang Hoài: “……”
Cảm giác kỳ lạ này là gì.
*
Với sự giúp đỡ của Chu Tiểu Ngải, những chiếc bánh nhỏ của Giang Hoài đã được phân phát thành công cho sinh viên trong lớp.
Trên thực tế, hầu hết chúng đều được phân phát cho bạn bè của Chu Tiểu Ngải.
Ở trường đại học, ngay cả bạn cùng lớp cũng chưa chắc đã quen biết nhau, nhất là những người như Giang Hoài, thì đừng nói nữa.
Sau khi phân phát bánh ngọt, Giang Hoài nghĩ nghĩ, vẫn là giữ lại một cái.
Chu Tiểu Ngải tò mò hỏi: “Giữ lại không ăn, như vậy không phải hỏng rồi sao?”
Mà Giang Hoài sở dĩ nhờ cậu ta giúp chia nhỏ bánh ngọt, còn không phải là sợ lãng phí sao?
Giang Hoài thần thần bí bí, “Tôi cảm thấy, Lục tiên sinh có lẽ sẽ thích ăn.”
Gần đây, Chu Tiểu Ngải thường xuyên nghe nói về Lục Vô Túy.
Cậu ta ban đầu còn rất đồng tình Giang Hoài.
Cho đến khi Lục Vô Túy vì để bù đắp cho Giang Hoài, đã đưa Giang Hoài đến nhà máy và để cậu chọn những con thú bông không còn xuất bản nữa.
Tâm lý của Chu Tiểu Ngải đã chuyển từ đồng cảm sang “Mẹ kiếp, lại rắc thức ăn cho chó nữa”.
Cậu ta trợn mắt: “Được, được, Lục tiên sinh thích ăn gì thì giữ cho Lục tiên sinh.”
Giang Hoài nhìn chiếc bánh nhỏ trước mặt, cau mày, nghi ngờ nói: “Nhưng mà Lục tiên sinh rõ ràng không thích.”
Chu Tiểu Ngải đã hiểu.
Tóm lại người ta không phải nói với cậu ta.
Bằng không mấy lời này chỉ có ma mới có thể hiểu.
Cậu ta ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Sao lại thế? Chỉ cần cậu thích nấu ăn, Lục tiên sinh nhất định sẽ thích ăn. Cậu đã nghe câu yêu ai yêu cả đường đi chưa?”
Giang Hoài lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không phải như vậy.”
Tiền đề của yêu ai yêu cả đường đi là phải có tình yêu.
Lục Vô Túy không thích cậu, và cậu cũng không thích Lục Vô Túy, vì vậy không thể nói tới yêu ai yêu cả đường đi.
Giang Hoài khá rõ ràng về điều này.
Giang Hoài không bao giờ tự làm khó mình.
Khi ra khỏi lớp, cậu nhận được tin nhắn từ Thoại Đồ.
Chu Tiểu Ngải ngữ khí chua lòm “Tôi chưa từng thấy cậu đối với tôi nhiệt tình như vậy, cậu thay lòng đổi dạ nhanh như vậy, Lục tổng biết không?”
Giang Hoài nói: “Tôi và cậu là bạn, cùng anh ấy cũng là bạn, tôi đối với cậu cũng là như vậy…”
Về phần Lục Vô Túy.
Bọn họ cái gì cũng không phải, muốn hắn biết cái gì?
Chu Tiểu Ngải không biết giận, xua tay nói: “Được, được, đùa thôi, người bạn qua mạng tốt bụng lại gửi cho cậu cái gì?”
Giang Hoài cúi đầu nhìn, hơi sửng sốt.
Cậu nói:”Anh ấy nói… muốn gặp tôi?”
*
Sau khi chiếc bánh nhỏ của Giang Hoài bị tịch thu, ngày hôm qua cậu đã đề cập với Thoại Đồ một chút.
Phản ứng của Thoại Đồ có phần nằm ngoài dự đoán của Giang Hoài.
Cảm xúc của bên kia có vẻ hơi quá mãnh liệt.
[Lúc bình thường, hắn cũng kiểm soát cậu như vậy sao?]
Giang Hoài cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì hình như cậu không nói cho Thoại Đồ, người lớn quản mình là đàn ông.
Dừng một chút, cậu nói: [ ũng không sai biệt lắm đi……]
Thoại Đồ lại nói: 【 Cậu là người lớn, cho dù trong nhà muốn khống chế, cũng không nên như vậy, ngay cả nấu nướng cũng không cho? ]
Chủ yếu là Lục gia trên thực tế cũng không phải nhà Giang Hoài.
Nhưng cậu không thể giải thích điều này với một người bạn qua mạng.
Thoại Đồ nói: 【 Nếu như chính cậu nói, cậu chưa từng nghĩ tới phản kháng sao? ]
Giang Hoài cảm thấy đề tài phản kháng có chút mới mẻ.
Mặc kệ là đối với ai, phục tùng là phản ứng đầu tiên của cậu.
Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc có mâu thuẫn với bất kỳ ai, cũng không thích cùng người khác cãi nhau.
Nếu cậu thực sự gặp phải một tình huống mà cậu không thích, cậu thường… đi vào tai này và ra tai kia.
Giống như những gì Thoại Đồ nói với cậu bây giờ.
Dù sao thì cậu và Thoại Đồ cũng là bèo nước gặp nhau, chỉ là gần đây ở trên mạng nói chuyện phiếm tương đối nhiều, nhưng về bản chất thì không khác gì một người xa lạ.
Giang Hoài suy nghĩ một chút, có lệ trả lời tin nhắn.
[Cảm ơn, không sao đâu. ]
Thoại Đồ tựa hồ ý thức được cái gì đó không ổn, trầm mặc một hồi, vội vàng xin lỗi cậu: [ Có phải cậu cảm thấy có hơi phiền hay không? Thực xin lỗi, tôi chỉ là có chút bất bình cho cậu. ]
Giang Hoài không muốn trả lời nữa.
Không nghĩ tới, Thoại Đồ sẽ ngay sau đó lại cùng cậu nói ra lời mời gặp mặt.
Không đợi Chu Tiểu Ngải bát quái, Giang Hoài hoả tốc cự tuyệt Thoại Đồ.
Bạn qua mạng nên ở nơi mà bạn qua mạng nên ở.
*
Vài ngày sau đó, Thoại Đồ dường như nhận ra điều gì đó, tần suất trò chuyện với Giang Hoài giảm đi rõ rệt.
Giang Hoài sẽ không vì lời nói của Thoại Đồ mà tức giận.
Nhưng trong cuộc sống, cậu có ý thức mạnh mẽ về ranh giới.
Đây là một trong những lý do tại sao cậu có ít bạn bè.
Thoại Đồ không tới tìm cậu nói chuyện phiếm, cuộc sống của cậu bỗng trở nên im ắng trở lại.
Khoảng lặng lần này có vẻ khá nhàm chán, Giang Hoài không có ai để chia sẻ cuộc sống nên bắt đầu đăng tin lên vòng bạn bè.
Động thái đều là một ít hoa và cây cối.
Ngẫu nhiên cũng cho người ta bình luận.
Cậu phát hiện Lục Vô Túy lẽ thật sự không hiểu rõ cuộc sống cho lắm, mặc kệ ở trong tình huống gì, vòng bạn bè của hắn đều trống rỗng.
Nếu ai đó thích Lục Vô Túy, nhìn qua vòng bạn bè của hắn, có lẽ sẽ buồn đến chết.
Vào ngày này, Giang Hoài đang làm mới vòng bạn bè của mình.
Cuối cùng, một bài viết mới của Lục Vô Túy đã được làm mới.
Cậu cho rằng chính mình hoa mắt, vì vậy đã nhấp vào và kiểm tra, chỉ để chắc chắn rằng mình không bị hoa mắt.
Lục Vô Túy đã đăng một bức ảnh, đó là một bức ảnh tập thể cắt băng khánh thành dự án mới của công ty, hắn đứng giữa một đám lão bản bụng phệ, trông tươi tắn và đẹp trai, giống như hạc trong bầy gà.
Văn bản kèm theo: Nhiệt liệt chào mừng sự hợp tác đầu tiên giữa công ty chúng tôi và xx.
Giang Hoài: Không nhìn ra miếng nhiệt tình luôn.
Cậu nhấn vào ngón tay cái.
Sau khi nhấn xong, lập tức muốn hủy bỏ, rồi chợt nhận ra: Mấy ngày nay anh ta đặc biệt thành thật, cớ gì phải đắc tội?
Cũng may dưới bài đăng này, Giang Kỳ Dân và một số người mà Giang Hoài gặp trong bữa tiệc cũng đã giơ ngón tay cái lên cho Lục Vô Túy, khiến cậu trông bớt đột ngột.
Một số người đã bình luận: Chúc mừng Lục tổng, tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
Một danh sách dài những lời chúc mừng.
Lục Vô Túy không trả lời bất cứ ai.
Giang Hoài rời khỏi WeChat.
Vài phút sau, chờ khi cậu trở lại WeChat, thông báo tag mình đã bị nổ tung. Bởi vì Lục Vô Túy ở trong vòng bạn bè tag cậu còn nói: Gần đây thời gian chơi di động quá nhiều, có phải nên ít lại hay không?
Những người chúc mừng Lục Vô Túy trước đó đều sững sờ, sôi nổi hỏi thăm lai lịch của người Lục Vô Túy tự mình điểm danh có địa vị gì.
Chưa bao giờ nghe nói qua!
Sau khi biết người này là người trong nhà của Lục Vô Túy, không hẹn mà cùng trầm mặc thật lâu trước khi tiếp tục trả lời Lục Vô Túy: Lục tổng cùng quý phu nhân tình cảm thật tốt a ha ha ha.
Đối mặt với những tin này, Lục Vô Túy lại bắt đầu biến mất.
Phu phu plastic, nhiều lời vô ích.
Giang Hoài có chút không phục.
Tuy nhiên, trước khi cậu có thể gõ các từ, tin nhắn của Lục Vô Túy đã đến trước.
[Sao vậy? Bất hòa với người bạn qua mạng? ]
_________
Giải thích dấu * đầu tiên.
Nguồn: HiNative app.
Frasa dalam Bahasa Mandarin (China) “真是越活越回去了” memiliki arti bahwa seseorang semakin menua, semakin terlihat seperti kembali ke masa lalu atau seperti orang tua. Frasa ini digunakan untuk menggambarkan perubahan fisik atau penampilan seseorang yang semakin menua dan semakin mirip dengan orang tua mereka.
Contoh penggunaan frasa ini dalam Bahasa Mandarin (China):
1. A: 你最近看起来好像老了很多。
B: 是啊,真是越活越回去了。
Artinya:
A: Kamu terlihat jauh lebih tua belakangan ini.
B: Ya, memang, semakin aku hidup, semakin terlihat seperti orang tua.
2. A: 你看看我们的照片,我们都变老了。
B: 是啊,真是越活越回去了。
Artinya:
A: Lihatlah foto-foto kita, kita semua menjadi tua.
B: Ya, memang, semakin kita hidup, semakin terlihat seperti orang tua.
Dalam contoh-contoh di atas, frasa “真是越活越回去了” digunakan untuk menggambarkan perubahan fisik yang terjadi seiring bertambahnya usia. Frasa ini mengandung nuansa humor dan pengakuan bahwa seseorang semakin menua dan semakin mirip dengan orang tua mereka.
Dịch ra ra là
Cụm từ tiếng Trung (tiếng Trung) “真是越活越回去了” có nghĩa là một người càng lớn tuổi thì càng trông giống như quay ngược thời gian hoặc giống một người già. Cụm từ này được sử dụng để mô tả những thay đổi về thể chất hoặc ngoại hình của một người đang già đi và giống cha mẹ của họ hơn.
Ví dụ về cách sử dụng cụm từ này trong Tiếng Quan Thoại (Trung Quốc):
1. A: 你最近看起来好像老了很多。
B: 是啊,真是越活越回去了。
Nó có nghĩa là:
A: Dạo này trông bạn già hơn rất nhiều.
B: Đúng vậy, càng sống càng giống một ông già.
2. A: 你看看我们 ảnh,我们都变老了。
B: 是啊,真是越活越回去了。
Nó có nghĩa là:
A: Nhìn vào những bức ảnh của chúng tôi, tất cả chúng tôi đều già đi.
B: Đúng vậy, càng sống chúng ta càng trông giống người già.
Trong ví dụ trên, cụm từ “真是越活越回去了” được dùng để mô tả những thay đổi về thể chất xảy ra theo tuổi tác. Cụm từ này mang tính hài hước và thừa nhận rằng con người đang già đi và giống cha mẹ mình hơn.