Duyên Tới Là Anh

Chương 75: Hứa hẹn



Edit: Truc Van
Beta: Vi Vi
Cố Hàm Ninh cười liếc Thịnh Mạn Mạn đang chậm rãi đứng thẳng một cái, cười híp mắt giải thích với Triệu Thừa Dư: “Đối với bạn học Thịnh Mạn Mạn, một ngày ba bữa cộng thêm điểm tâm ăn
khuya, đồng thời cũng là tinh thần lương thực của cô ấy. Người khác đói
bụng, chỉ là thân thể khó chịu, đối với cô ấy, còn có thể phá hủy linh
hồn của cô ấy.”

“Nhất là loại mời khách người khác này!” Bạn học Thịnh Mạn Mạn nhấc tay, biểu cảm vô cùng nghiêm túc trịnh trọng bổ sung.

Cố Hàm Ninh cười phá lên, bạn học Thịnh Mạn Mạn vĩnh viễn tự hào vì cô ấy mà một người tham ăn chính cống!

Triệu Thừa Dư dời ánh mắt tới trên mặt Cố Hàm Ninh đang cười đến thoải mái, khóe môi nhẹ nhếch lên.

Xét thấy Thịnh Mạn Mạn rất có tinh thần tự mình pha trò, tạm thời tha thứ cho cô ấy vì không có mắt đi.

“Khởi Đức gửi tin nhắn, bọn họ ở dưới
lầu rồi, bảo chúng ta đi xuống.” Triệu Thừa Dư giơ điện thoại di động
lên, lập tức được bạn học Thịnh Mạn Mạn nhiệt liệt hoan hô.

Bữa tối này là ăn ở gần trường học, bởi
vì bạn học Thịnh Mạn Mạn nói lâu rồi không gặp, mọi người phải uống một
chén, Triệu Thừa Dư làm người thanh toán nhìn Cố Hàm Ninh bên cạnh một
cái, trong lòng nóng lên, khóe môi khẽ cong lên, khẽ gật đầu.

Thịnh Mạn Mạn khăng khăng Triệu Thừa Dư
là người duy nhất có thu nhập trong cả đám, lần này đừng có uống bia
nhạt như nước kia nữa, phải uống rượu đỏ.

“Anh rể Triệu, anh nói đúng không? Chút rượu này anh rất sẵn lòng mời đi.”

Triệu Thừa Dư cười gật đầu, nghe hai chữ “anh rể” này liền cảm thấy rất thoải mái: “Tùy cậu chọn.”

“Được! Anh rể quả nhiên hào phóng! Ninh
Ninh nhà mình quả nhiên không nhìn nhầm người!” Thịnh Mạn Mạn híp mắt,
nuốt nước bọt, vội vàng đứng dậy chạy đến cửa phòng gọi nhân viên: “phục vụ! chai rượu đỏ! Không phải, đầu tiên là ba chai!”

“Mạn Mạn, đừng gọi nhiều như vậy, đợi lát nữa uống không hết.” Thôi Hà Miêu xua tay với Thịnh Mạn Mạn, vội vàng khuyên can.

“Không sao, uống không hết thì ôm đem
về!” Thịnh Mạn Mạn vô cùng hào sảng khoát tay chặn lại, đi trở về vị trí của mình, lấy đũa ra, gõ chén, “Sao còn chưa mang lên?”

Triệu Thừa Dư duỗi tay dưới bàn, cầm tay trái của Cố Hàm Ninh, nhẹ nhéo, cúi đầu ghé vào bên tai cô nhẹ giọng
nói: “Đợi lát nữa em cũng uống một chút?”

Cố Hàm Ninh híp mắt mím môi cười quay
đầu nhìn về phía Triệu Thừa Dư cười đến rất tự nhiên, nghĩ đến lần trước mình uống rượu, vào lúc công ty bọn họ thành lập mở tiệc chúc mừng nho
nhỏ trong căn phòng họ thuê, trong sự thuyết phục nhiệt tình của chị
Tống, uống hai cốc bia, kết quả liền say khướt, cuối cùng trên đường trở về được Triệu Thừa Dư đỡ, nhưng bị ăn không ít đậu hũ, ách, tuy rằng
thật ra cũng do cô quá chủ động dâng lên. . .

Qua lần đó, Cố Hàm Ninh mới phát hiện
ra, thì ra lúc mình uống nhiều, sẽ vô cùng, hưng phấn… thế đối với bạn
học Triệu, có lẽ là hiện tượng tốt, Cố Hàm Ninh nghĩ, cô hẳn là nhìn
thấy mong đợi từ trong mắt Triệu Thừa Dư?

Chỉ chốc lát sau không ít món ăn được mang lên, ba chai rượu đỏ cũng được đem tới.

“Bật hết ra!” Thịnh Mạn Mạn phóng khoáng khua tay, cười hì hì xoa xoa tay.

“Đợi một chút, trước tiên mở một chai
đi.” Cố Hàm Ninh chỉ cảm thấy đổ mồ hôi trán, Thịnh Mạn Mạn định uống
bao nhiêu a? Người ở đây, tửu lượng đều rất bình thường được không?

“Ai nha, Ninh Ninh cậu đã giúp anh rể tiết kiệm nhanh thế, thật là người vợ đảm đang.”

Thịnh Mạn Mạn cười đùa đưa ra ngón cái
khen ngợi, lại đổi lấy cái trợn trắng mắt của Cố Hàm Ninh: “Cậu là sâu
rượu sao?” Thịnh Mạn Mạn cười hì hì gật đầu: “Ninh Ninh cậu thật là tinh mắt thấy anh hùng a!”

Rượu và thức ăn đầy đủ, Thịnh Mạn Mạn
hưng phấn rót đầy rượu cho cả đám, sau đó cười nâng ly: “Nào, chúc mừng
chúng ta lần nữa họp mặt!”

Cố Hàm Ninh cười nhìn Thịnh Mạn Mạn làm
nóng không khí, bất tri bất giác thế mà cũng đã uống hết một ly. Thịnh
Mạn Mạn rất nhanh đã rót đầy ly của cô, Cố Hàm Ninh chỉ uống nửa ly liền dừng lại, không chịu uống thêm nữa. Đầu cô đã rất choáng váng, phải để
lại một tia tỉnh táo, cô rất hiểu lấy mình, không thể uống thì sẽ không
ép mình.

Thịnh Mạn Mạn đau chịu nghe theo cô, nhưng Triệu Thừa Dư cầm nửa ly còn lại của Cố Hàm Ninh lên, hơi ngửa đầu liền cạn sạch.

“Mình uống thay, có được không?”

Uống đã uống, mới nói, chẳng lẽ vẫn còn
kịp nói không được a? Trong lòng Thịnh Mạn Mạn oán thầm, nhưng nghĩ đến
người ta chính người giàu mời khách, chỉ có thể chôn cơn tức ở trong
bụng, chuyển sang tấn công đôi tình nhân nhỏ là Mạnh Khởi Đức và Thôi Hà Miêu

Đêm nay dù sao cũng phải chuốc một người say đi?

Cơm no rượu say, đoàn người dọc theo con đường trở về trường học. Thịnh Mạn Mạn một mình uống một chai rượu đỏ,
tay chụm vào kề trước miệng, nghĩ còn chưa hề uống. Thôi Hà Miêu thì gần say khướt rồi, được Mạnh Khởi Đức cũng đang loạng choạng dìu đi.

Cố Hàm Ninh chỉ cảm thấy trong đầu nửa
tỉnh nửa mơ, gió đêm phe phẩy thổi qua, mang đi vài tia khô hanh. Cô
cười khúc khích, dán chặt vào Triệu Thừa Dư, tùy cậu ôm mình vào lòng,
chậm rãi đi ở cuối cùng.

“Triệu Thừa Dư, trăng sáng thật là đẹp mắt.” Cố Hàm Ninh ngẩng đầu thở dài.

“Ừ, không đẹp bằng em.” Triệu Thừa Dư
cúi đầu nhìn Cố Hàm Ninh dưới ánh trăng, ngũ quan càng trở nên nhu hòa,
không nhịn hôn nhẹ một cái lên trán cô.

“Ha ha, anh chỉ biết nói hay. Nói đi,
lời này đã từng nói với bao nhiêu cô gái?” Cố Hàm Ninh đột nhiên ngừng
bước chân, tựa vào trong lòng Triệu Thừa Dư, giật vạt áo của cậu, híp
mắt dán lên hỏi.

Triệu Thừa Dư hơi thở dài, nghĩ thầm hôm nay đúng là cho cô uống quá nhiều, hiện tại không phải là hơi say, là say hoàn toàn.

“Không có những người khác, luôn chỉ có
một mình em.” Mặc dù biết, thật ra Cố Hàm Ninh uống say rồi, bây giờ
nói, ngày mai không nhất định cô còn nhớ rõ, nhưng Triệu Thừa Dư vẫn trả lời vô cùng nghiêm túc.

Ngộ nhỡ nhớ được thì phiền.

“Hừ! Tốt nhất là như vậy! Nếu không thì
anh phải cẩn thận một chút cho em, em nhất định sẽ khâu miệng anh lại!”
Cố Hàm Ninh híp mắt thoáng hài lòng gật đầu.

Cố Hàm Ninh chính là như vậy, uống say,
logic ngôn ngữ vẫn phải có, đương nhiên, hôm nay chỉ là say nhẹ, cậu
chưa từng nhìn thấy dáng vẻ lúc cô say mèm.

Triệu Thừa Dư nhìn bộ dạng híp mắt đe
dọa của Cố Hàm Ninh, không khỏi cúi đầu nhẹ giọng nở nụ cười, giờ phút
này bọn họ vừa đi vào cửa trường học, con đường cổ kính yên tĩnh như chỉ có hai người bọn họ.

Ba người khác đã sớm đi ở phía trước, lúc này, người trở lại trường học còn rất ít.

Dưới trăng tròn, khuôn mặt tinh xảo của
Cố Hàm Ninh bởi vì nhiễm thêm tầng đỏ ửng, mà thêm phần quyến rũ so với
ngày thường. Triệu Thừa Dư nhẹ giọng thở dài, đôi tay nắm chặt, không
nhịn được cúi đầu bao phủ làn môi mềm mại của Cố Hàm Ninh, dùng môi lưỡi nóng rực quấn quýt thân thiết, vỗ về thật sâu.

Lúc chuông điện thoại vang lên, đáy lòng Triệu Thừa Dư rất là buồn bực. Số lần anh và bạn gái đang thân mật bị
quấy rầy thật sự nhiều lắm rồi, làm cậu tức giận đến như đã muốn mua một căn phòng cạnh trường học cho riêng mình ngay lập tức, có lẽ trước tiên thuê một căn cũng được.

Trong trường học, các đôi cùng thuê
phòng bên ngoài với nhau không phải không không có, chỉ là Cố Hàm Ninh
kiên quyết không chịu đồng ý, anh cũng không làm thế nào được.

Chuông điện thoại rất là cố chấp, vang lên rất lâu vẫn không hề có ý dừng lại.

Triệu Thừa Dư lòng tràn đầy tiếc nuối
ngẩng đầu lên, một tay vẫn ôm đầu Cố Hàm Ninh bị hôn càng thêm choáng
váng, một tay lấy điện thoại ra.

“A lô? Anh Bùi. . .”

Cố Hàm Ninh tựa vào trước ngực Triệu
Thừa Dư nhắm mắt, cho đến khi hô hấp đã ổn định lại, lúc này mới hơi híp mắt ngẩng đầu nhìn Triệu Thừa Dư.

Triệu Thừa Dư hơi nhíu mày, dường như chuyện bên đầu điện thoại kia có chút phiền phức, nói một lúc lâu mới cúp điện thoại.

“Hàm Ninh, anh đưa em lên trước. Bên chỗ anh Bùi có chuyện, lát anh phải đi qua đó.” Tuy nói như vậy, nhưng tay
Triệu Thừa Dư đang ôm Cố Hàm Ninh lại chưa buông ra.

Cái ôm ấm áp mềm mại yên tĩnh như vậy, cậu đã chờ hơn một tháng, tốt đẹp đến mức làm cậu như không thể buông tay.

Hơi lạnh gió đêm thỉnh thoảng mơn trớn,
Cố Hàm Ninh cảm thấy đầu óc tỉnh táo ra một chút, mím môi cười, nhón
chân khẽ cắn vài ngụm lên cằm Triệu Thừa Dư, lúc này mới cười hạ chân
xuống, nhìn Triệu Thừa Dư thở dài: “Đã lâu không cắn.”

“Vị như thế nào?” Triệu Thừa Dư nhếch
nhẹ môi, cúi đầu khẽ cắn một ngụm xuống chóp mũi Cố Hàm Ninh, “Anh nghĩ
nhất định là vị của em tuyệt hơn.”

“Tạm được, hơi thô ráp.” Cố Hàm Ninh
cười nhíu mi, giống như hơi ghét bỏ, ánh trăng chiếu vào trong đôi mắt
cô đang híp lại thành ánh hào quang lộng lẫy, Triệu Thừa Dư gần như muốn cứ đắm chìm trong đó như thế.

“Hàm Ninh, anh sẽ luôn luôn đối xử tốt
với em, chỉ đối tốt với em. . . Cho nên, gả cho anh, được không?” Triệu
Thừa Dư hạ thấp giọng dịu dàng nói, trán nhẹ nhàng kề trên trán Cố Hàm
Ninh, vô cùng thành kính hôn một ngụm rồi một ngụm trên môi cô, tựa như
cầu xin lại tựa như khe khẽ dỗ dành.

Hơi thở nóng rực phả vào mặt Cố Hàm
Ninh, làm cho cô cảm thấy cơn choáng váng vừa rồi vừa rút xuống giờ lại
trào dâng lên, trong lòng cô hơi thở dài. Vừa nghe được một chữ “được”
nhẹ nhàng, lập tức, Triệu Thừa Dư phủ xuống môi cô những chiếc hôn triền miên vừa trân trọng lại mừng như điên. Cố Hàm Ninh hơi ngẩng đầu, để
mặc Triệu Thừa Dư quấn quýt môi mình, thân mật trao đổi hơi thở lẫn
nhau.

Thật ra, hứa hẹn không hề quan trọng.
Bởi vì, trên đời này, mỗi một ngày, lời thề non hẹn biển bị mất hiệu lực mà biến thành trò cười, rất nhiều.

Nhưng giờ phút này, trong lòng cô đã bình yên lại sục sôi.

Vì mình, còn có tình yêu, còn năng lực
tin tưởng tình yêu. Cô bằng lòng chân thành cảm ơn ông trời, cảm ơn
Triệu Thừa Dư, cảm ơn, chính mình.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Cố Hàm Ninh
nhắm mắt nằm ở trên giường, mái tóc dài tán loạn trên mặt gối trên
giường, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.

Tối hôm qua, trên con đường vắng vẻ
trong trường học, hai người họ trịnh trọng trao đổi hứa hẹn hôn nhân.
Tuy rằng không phải sẽ thực hiện ngay lập tức, nhưng lại biểu thị, bọn
họ đã bằng lòng bước vào giai đoạn kế trong cuộc đời này cùng nhau rồi.

Năm ba rồi, quả thật có không ít chuyện cần phải lên kế hoạch kỹ càng.

Rốt cuộc là muốn thi nghiên cứu sinh,
hay là đi làm. Triệu Thừa Dư vội vã muốn lên lịch tiệc cưới, cô lại cảm
thấy, hay là sau khi tốt nghiệp trước đi làm giấy kết hôn, về phần tiệc
cưới, sẽ tính toán sau.

Đại học nói là còn có hai năm, thật ra thời gian dư giả cho bọn họ sắp xếp, cũng không nhiều.

Cố Hàm Ninh đột nhiên cảm thấy có chút
nóng vội, trước khi nhập học đại học, cô lên kế hoạch cho rất nhiều
việc, muốn học lên cao, bây giờ, đã qua nửa đời người, nhưng chuyện cô
muốn hoàn thành, dường như còn rất nhiều. May là cô đã sớm quy hoạch cho cả đời này, không thể phú quý giàu sang, ít nhất cũng có thể sống cuộc
sống an nhàn cùng với ba mẹ và người yêu dấu. Cuộc đời này, cô còn muốn
sinh hai đứa con đáng yêu, để bù đắp tiếc nuối trong kiếp trước của cô.

Cuộc đời này, chuyện cô muốn làm còn quá nhiều. Cô không có thời gian kéo dài nữa, Cố Hàm Ninh vội vàng bò xuống giường, rửa mặt xong, liền thấy Thôi Hà Miêu đã mang bữa sáng từ bên
ngoài về.

Thịnh Mạn Mạn còn đang ngủ rất say, mà
tối qua, mặc dù hơi say, nhưng Cố Hàm Ninh vẫn ngủ rất ngon, cứ như là
chưa từng được ngủ vậy. Quả nhiên, rượu đỏ bổ trợ giấc ngủ có hiệu quả
rất tốt. Cô đi giày xong, vừa mới mở điện thoại di động, liền nghe được
tiếng “ting ting” báo có tin nhắn đến.

“Thức dậy chưa? Anh đang ở dưới lầu
phòng em. Lâu rồi không cùng nhau vận động, có muốn đi chạy bộ buổi
sáng, sau đó cùng đi ăn sáng không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.