Duyên Tới Là Anh

Chương 48: Ngạc nhiên



Edit: Tiểu Ngạn
“Thừa Dư, bên cậu đang mưa sao?” Cố Hàm
Ninh cầm điện thoại di động, nhìn cảnh sắc mơ hồ ngoài cửa sổ, tiếng
động ầm ỹ bên tai dường như biến mất, tai chỉ có thể nghe thấy giọng nói quen thuộc khiến cô lưu luyến từ đầu kia điện thoại động truyền đến…

“Ừ, buổi sáng bắt đầu mưa, hình như càng ngày càng to. Ở thành phố H đấy, cũng đổ mưa sao?” Triệu Thừa Dư đến
trước cửa sổ sát đất, nhìn thành phố u ám mông lung trong cơn mưa, khóe
môi cong nhẹ, sự nóng nảy dưới đáy lòng theo giọng nói mềm mại bên kia
mà từ từ lắng đọng lại.

“Ừ, mưa nhỏ chừng mấy ngày rồi, mãi
không dứt, rất đáng ghét.” Cố Hàm Ninh bĩu môi, nhẹ giọng oán hận, trên
mặt lại cong lên nụ cười trong veo.

“Thành phố S cũng vậy, mưa rất nhiều
ngày, dự báo thời tiết nói, ngày mai trời sẽ quang.” Triệu Thừa Dư tưởng tượng thấy vẻ mặt Cố Hàm Ninh có chút oán giận lúc hờn dỗi, độ cong
khóe môi lớn dần, đáy lòng có chút nóng lên, an ủi, nhưng cũng khơi gợi
lên bao nhiêu nỗi nhớ, cậu từng bước đi về phía cửa sổ, trán dán chặt
vào thủy tinh lạnh lẽo, giống như như vậy, có thể dựa vào gần hơn chút,
với người đầu bên kia điện thoại.

“Ừ, lần trước cậu nói, là đang ở khách
sạn Hỉ Duyệt của thành phố S sao? Có gần khu mua bán không? Có thể đi ra ngoài dạo phố sao?”

“Ừ, đúng, khách sạn Hỉ Duyệt. Ở cạnh đại học S, cách khu mua sắm cũng có một đoạn, cũng chưa đi dạo đâu.” Triệu
Thừa Dư khẽ cười trả lời lại, nghĩ tới hiện tại Cố Hàm Ninh hẳn đang mở
to mắt.

“Hôm nay là có thể có nửa ngày tự do đi? Ngày mai thì trao giải lúc nào?”

“Buổi chiều ngày mai trao giải, buổi tối liên hoan. Buổi chiều hôm nay mọi người đang cùng nhau thảo luận, sáng
mai không có việc gì.”

“Vậy cậu ở phòng nào vậy? Mình đặt cơm qua mạng, gọi bữa trà chiều cho cậu, gọi là khao cậu đi?”

“A, được! 506.”

“Những người bên bà ngoại có đến thăm cậu không?”

“Mình không nói cho họ, ừm, cũng không nói với ba mẹ mình, khỏi khiến bọn họ đi qua nửa thành phố đến gặp mình.”

“A, tốt. Cậu cúp đi…”

Triệu Thừa Dư nghe tiếng tút tút sau khi dứt khoát cúp điện thoại từ bên kia, khẽ thở dài.

Còn hai ngày nữa mới có thể gặp mặt, tối mai còn phải liên hoan, trưởng đoàn ra lệnh không được thiếu một ai,
thời gian trở về trường xác định là buổi sáng thứ Hai, buổi sáng Hàm
Ninh cũng có mấy tiết học, ít nhất phải trưa thứ Hai mới có thể gặp mặt
đấy.

Triệu Thừa Dư nhìn chằm chằm cửa sổ thủy tinh thẫn thờ mấy giây, vừa quay người lại, liền thấy vài ánh mắt cười
mờ ám, hiển nhiên, cuộc nói chuyện vừa rồi, bọn họ nghe rất chăm chú.

“Ui, thật ngọt ngào quá! Ghen chết người rồi!”

“Thật là, gọi điện thoại cũng như vào
chỗ không người, em khiến đám đàn ông độc thân bọn anh không có ai yêu
làm sao mà chịu nổi đây?!”

“Ôi chao, đừng tính cả tôi, tôi là có người yêu!”

“…” Triệu Thừa Dư sờ sờ vành tai bắt đầu nóng lên, đầu cúi thấp, hơi có chút lúng túng lặng lẽ ngồi trở lại vị trí của mình.

Cậu và đội trưởng một gian phòng, buổi
chiều hôm nay cơm nước xong liền không có chuyện gì, mọi người liền đến
phòng bọn họ mở cuộc thảo luận, như mấy ngày hôm trước bày tỏ quan điểm
của mình.

Triệu Thừa Dư nỗ lực duy trì trấn định
mắt điếc tai ngơ, qua vài ngày sống cùng, cậu hoàn toàn hiểu được thói
hư tật xấu này nọ của những đàn anh này, chờ bọn họ nói xong ồn ào đủ
rồi, là có thể yên tĩnh, cậu càng ngượng ngùng càng lúng túng càng giải
thích, thì mới thực sự là hỏng bét!

“Được rồi, thầy giáo không có ở đây, các cậu liền không nghiêm túc rồi? Đừng bắt nạt đàn em, suy nghĩ một chút
lần này còn chỗ nào mình chưa làm được? Đội khác làm tốt hơn chúng ta
chỗ nào? Kiểm điểm thật kỹ mới là việc chính!” Đội trưởng cười đủ rồi,
quyết định ổn định duy trì việc chung, để tránh cả một buổi chiều lệch
hướng đi đâu, việc chính không làm, chỉ cười nói không thôi.

Triệu Thừa Dư thở phào nhẹ nhõm, lại càng ngồi thẳng, vẻ mặt nghiêm túc pha lẫn tia ngẩn ngơ.

Về sau, không bao giờ tham gia loại hoạt động cần một mình rời đi mấy ngày thế này! Trừ khi là cho phép mang theo người nhà!

Cố Hàm Ninh mím môi khẽ cười, nhìn mưa xối xả như trút nước xuống ngoài cửa sổ, tâm trạng lại từ từ phấn khởi.

“Bác tài, phiền toái bác đi nhanh một
chút, cháu có việc gấp đấy!” Không nhịn được, Cố Hàm Ninh nói với tài xế ngồi ở ghế lái phía trước.

Thì ra, cô còn vội vàng, không kìm nén được hơn so với trong tưởng tượng của mình!

Nỗi nhớ giống như một cái kén trong
suốt, ở trong đó cô nhả tơ tự trói mình, dần dần dường như hô hấp cũng
bắt đầu khó khăn! Nhất là bây giờ, nghĩ tới cậu ngay gần trong gang tấc, dường như một giây một phút cũng không đợi nổi!

Cố Hàm Ninh tưởng tưởng tới vẻ mặt của Triệu Thừa Dư một lát nữa, độ cong khóe môi không nhịn được sâu thêm mấy phần.

Khi tiếng chuông cửa vang lên “kinh
coong”, đúng đến lúc đến lượt một vị đàn anh năm thứ ba phát biểu. Trong khoảng thời gian thân quen này, Triệu Thừa Dư càng thêm bội phục nhóm
đàn anh này, đối với lời nói đầy kinh nghiệm của đàn anh, nghe vô cùng
nghiêm túc. Cho đến khi chuông cửa vang lên tiếng thứ hai, Triệu Thừa Dư ngồi cách cửa gần nhất mới đứng dậy đi qua mở cửa, những người còn lại
tiếp tục.

Lúc nắm tay vặn cửa, Triệu Thừa Dư còn
đang suy nghĩ, có phải thầy giáo Trịnh trưởng đoàn đã về hay không, cho
nên lúc cửa mở ra, nhìn người ngoài cửa, cậu kinh ngạc giống như đang
nằm mơ. Cho đến khi đối phương hơi nhướng mày mày, lộ ra một nụ cười yếu ớt mà cậu vô cùng quen thuộc.

“Triệu Thừa Dư, cậu không nhận ra mình rồi sao? Chúng mình chỉ có một tuần không gặp, không phải là chia ly cả đời chứ?”

“Hàm Ninh?! Cậu, không phải là cậu ở
thành phố H sao? Vừa rồi chúng mình còn nói chuyện điện thoại…” Triệu
Thừa Dư quả thật có chút không dám tin hai mắt của mình, nhẹ nhàng đóng
cửa lại, đi tới trước mặt Cố Hàm Ninh, kéo tay của cô hơi dùng lực, trực tiếp kéo Cố Hàm Ninh vào trong lồng ngực mình, cúi đầu hít sâu một hơi ở trên mái tóc cô, lúc này mới có cảm giác giống như là thật!

Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư vui mừng
đến mức cười có chút ngốc nghếch, “xì” một tiếng bật cười, lập tức ngoan ngoãn rúc vào trong lòng cậu, đôi tay ôm chặt quanh hông của cậu, ngẩng đầu hôn nhẹ lên cằm cậu một cái, lúc này mới cười nói: “A, vừa rồi mình có nói mình ở thành phố H sao? Mình là ở bến xe phía nam của thành phố S gọi điện thoại cho cậu.”

Bởi vì nóng vội, ngay cả tàu cô cũng không muốn ngồi, trực tiếp mua vé ô tô buýt, để có thể tới sớm hơn một tiếng.

“Mình còn chờ đang chờ điểm tâm của cậu đấy, vừa rồi vẫn đang đau đầu, có nên chia cho người khác nữa hay không?”

“Ừ, mình chính là điểm tân tự mình đưa lên cửa nha. Như thế nào? Nhìn có hài lòng không?”

“Đây không phải là điểm tâm, là một bữa
tiệc lớn rồi! Nhìn cũng rất ngon miệng, rất hợp ý mình!” Triệu Thừa Dư
chỉ cảm thấy trong lòng tình cảm nóng bỏng quay cuồng, tuy rằng phía sau là một phòng đầy người, vẫn không nhịn được cúi đầu hôn một cái lại một cái lên trên môi Cố Hàm Ninh.

“Bây giờ mọi người còn đang bận sao?” Cố Hàm Ninh thò đầu nhìn vào bên trong cánh cửa khép hờ phía sau Triệu
Thừa Dư một chút, bên trong truyền ra tiếng nói chuyện.

Bởi vì dè chừng người trong phòng, giọng nói hai người bọn họ nhẹ đi rất nhiều,tiếng nói ở bên trong lại truyền
ra, chỉ là nghe không rõ lắm.

“Ừ, không lâu nữa sẽ xong. Mình vào
trong nói một tiếng là được, đợi lát nữa đi ra ngoài dạo cùng cậu một
chút.” Triệu Thừa Dư buông tay ra, vừa muốn xoay người, liền bị Cố Hàm
Ninh cười kéo lại.

“Dạo cái gì? Cậu không thấy mình ướt đẫm cả người sao?” Cố Hàm Ninh lôi kéo tay Triệu Thừa Dư, cười trách cậu.

Lúc này Triệu Thừa Dư mới phát hiện, vạt áo, quần, giày của Cố Hàm Ninh vài chỗ đều đang nhỏ giọt xuống, thậm
chí người cậu cũng có mấy chỗ bị thấm ướt, ô và ba lô để trên mặt đất
bên cạnh, tấm thảm trên hành lang đã bị thấm ướt một mảng lớn.

Bên ngoài mưa to như thế, cho dù có ô che, cũng khó tránh khỏi bị ướt.

Triệu Thừa Dư vuốt nhẹ mu bàn tay của Cố Hàm Ninh, trong lòng vừa ấm áp vừa đau lòng.

“Mưa to như thế, cậu…” Cậu do dự, cuối cùng không dối lòng nói rằng Cố Hàm Ninh thật không cần tới.

Phút chốc vừa rồi, biết rõ Cố Hàm Ninh
thật sự đứng ở trước mặt mình, cậu thật là vui vẻ! Trong lòng kích động, cũng thật vất vả mới đè nén được, bởi vì trong căn phòng phía sau, lại
còn có chín chàng trai khoa học tự nhiên huân tố bất kỵ (*) đây!

[(*) huân tố bất kỵ: chay mặn đều
không kiêng. Ở đây ý của Triệu Thừa Dư là đám người này chuyện gì cũng
lôi ra trêu đùa được, không trừ cái gì.]

Tất nhiên Cố Hàm Ninh biết rõ điều Triệu Thừa Dư chưa nói hết, mím môi cười yếu ớt, tiến đến bên lỗ tai của cậu, dùng giọng còn nhẹ nhàng hơn, dịu dàng hơn nói: “Mình đã đặt phòng,
609. Cậu mang quần áo tắm rửa ra ngoài…”

Triệu Thừa Dư nhìn Cố Hàm Ninh cười yếu
ớt, đáy lòng lập tức lại trở nên cuồng loạn, vừa rồi như dòng nhiệt quay cuồng, giống như lập tức tăng lên gấp bội, xông thẳng lên gáy cậu.

“A…vậy, vậy mình đi vào trước…” Nói
xong, Triệu Thừa Dư nhanh chóng đi vào trong cửa, “Uỳnh” một tiếng nặng
nề đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa, nhắm mắt lại hít sâu một hơi.

Nhất định là cậu đỏ mặt rồi! Triệu Thừa Dư bi ai nghĩ.

Chờ đến khi Triệu Thừa Dư cực lực bình
tĩnh lại, xin phép nghỉ, giải thích với đội trưởng “có một bạn học tìm
đến, tạm thời không tham gia cuộc thảo luận”, nhận được câu “đi đi đi
đi, dù sao cũng không có gì, chính là chúng ta nhàn rỗi nhàm chán giết
thời gian mới cùng nhau tụ tập trò chuyện mà thôi, chơi thật vui vẻ vào, buổi tối không về cũng không sao!” Sau khi được đồng ý, cậu giống như
là vô cùng tùy ý xách ba lô của mình lên, trong lòng ăn mừng thói quen
tối nào sau khi rửa mặt xong cũng bỏ cẩn thận vào trong ba lô thật vô
cùng tốt, sau đó cười tạm biệt chín vị đàn anh, xoay người ra cửa.

Ngoài cửa, Cố Hàm Ninh đang dựa vào vách tường hành lang, nhàm nhín thưởng thức tranh sơn dầu treo trên tường,
nghe được tiếng mở cửa quay đầu lại, nhìn về phía Triệu Thừa Dư mím môi
cười.

Nhịp tim mà Triệu Thừa Dư cố gắng ổn
định lại, vừa nhìn thấy nụ cười của Cố Hàm Ninh lại bắt đầu không khống
chế được mà đập loạn lên, cậu nắm lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, bước chân phơi phới, đi đến chỗ Cố Hàm Ninh.

Căn phòng mà Cố Hàm Ninh đặt ở tầng
trên, ra khỏi thang máy, vào phòng, Cố Hàm Ninh đặt ba lô lên bàn, xoay
người cười nói: “Mình đi lau tóc một chút, cậu xem ti vi đi.”

“A, được!” Triệu Thừa Dư nhìn Cố Hàm
NInh vào phòng tắm, ngồi ở trên ghế, mở tivi lên, nhìn người dẫn chương
trình đang nghiêm túc tường thuật tin tức quan trọng xảy ra trong và
ngoài nước, lúc này mới cảm thấy tim đập từ từ ổn định lại.

Ai, vừa rồi làm gì mà cậu khẩn trương như vậy! Đây là phòng tiêu chuẩn, hai giường hai chăn đấy!

Triệu Thừa Dư cúi đầu vỗ trán, nhíu mày lắc đầu không thôi.

“Thừa Dư.”

Triệu Thừa Dư đang đặt nửa suy nghĩ lên
bản tin, nghe được tiếng nói, quay đầu lại, thấy Cố Hàm Ninh từ trong
phòng tắm thò đầu ra.

“Quần áo của mình cũng ướt rồi, cần phải tắm rửa một cái đã.”

“A, được.”

Triệu Thừa Dư nhìn Cố Hàm Ninh cười rụt
đầu trở về, nhìn chằm chằm cánh cửa nhà tắm không nhúc nhích tí nào, chỉ cảm thấy tim đập mới ổn định lại bắt đầu mất khống chế!

Tắm sao? Đang ở trước mắt cậu cách vị trí của cậu chỉ vài bước chân? Tắm thì không mặc quần áo để tắm đi…

Triệu Thừa Dư đột nhiên cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, bắt đầu đứng ngồi không yên, không nhịn được thay
đổi tư thế ngồi, lại cảm thấy thế nào cũng không thoải mái…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.