Editor: Thanh Việt
Nói đến chuyện này, Đại phu nhân rất đồng cảm, nếu không Chu di nương từ đâu tới, sinh ra lão tứ như thế nào? Nhưng bà ta cũng biết làm mẫu thân và làm bà bà là hai việc khác nhau. Dù bà ta chịu khổ ở chỗ lão thái thái phải chăm lo cho thiếp thất, nhưng bà ta cũng không ngăn nhi tử mình nạp thông phòng, chơi mấy loại nha đầu. Chỉ cần đừng quá khác người thì bà ta cũng mắt nhắm mắt mở cho qua việc lão đại bắt nạt đám con trắc thất, dù sau này đại tức phụ vào cửa cũng gặp phải tình huống giống nữ nhi bà ta thì bà ta cũng sẽ ra lựa chọn như bà thông gia. Bà bà tức phụ là kẻ địch trời sinh, rất hiếm hoà hợp với nhau, nhưng bà ta cũng không nói những lời này trước mặt nữ nhi.
“Con cũng đừng tức giận mà hại thân, nếu thật sự quá khó sống thì nương và cha con nói chuyện cùng công công con nhé?” Đại phu nhân cảm thấy bà bà của nữ nhi ứng xử rất bình thường, nhưng dù sao đây vẫn là nữ nhi mình, không khỏi có phần thiên vị trong lòng.
Kim Xảo Linh xua tay, trấn an mẫu thân: “Đây là chuyện của nữ nhân chúng ta, nếu tìm công công con, lúc con trở về sẽ sống không yên ổn, vẫn cứ nên để nguyên, mọi việc không thể hoàn toàn theo ý bà ta mà thôi.”
“Con à, con như thế này…” Nhìn đôi mắt nữ nhi lạnh lùng, lòng Đại phu nhân tràn ngập đau xót, ôm nữ nhi gạt lệ: “Đây chính là thói đời, chỉ có nữ nhân chịu khổ.”
“Không sao, nhà ai mà chẳng có vài tiểu thiếp thông phòng, hiện giờ con cũng đã có con rồi. Hơn nữa Phái quốc chúng ta luôn coi trọng con dòng chính, cho dù bọn chúng sinh được nhiều con thì sao, đừng hòng lấy được một mái ngói của con con.” Kim Xảo Linh thư thái nói, dựa vào nương mình: “Nhưng thân thể con bây giờ vẫn rất quan trọng, bà bà con lại muốn đứa thứ nữ trong nhà bà ta đặt chân vào nhà con, con không yên tâm lắm. Nếu bà ta muốn nạp thiếp cho tướng công cũng được thôi, nhưng phải nói một tiếng với con.”
“Ý con là?” Đại phu nhân liếc mắt nhìn Xuân Cảnh một cái, Xuân Cảnh lập tức đi cùng nha đầu thiếp thân của Kim Xảo Linh ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Đại phu nhân và Kim Xảo Linh.
“Mẫu thân, con thấy Xuân Cảnh không tồi, người cho con được không?” Mắt nhìn Xuân Cảnh đã khuất sau tấm màn, Kim Xảo Linh nhỏ giọng hỏi mẫu thân.
“Dù sao nó chỉ là một nha đầu, không có gì luyến tiếc, nhưng bà bà con cũng muốn đưa ả thứ nữ kia cho con rể.” Đại phu nhân chần chờ nói.
“Thân phận chẳng là gì, ai mà không biết những thứ nữ trong nhà bà ta toàn là đồ chơi, sợ là còn không sạch sẽ bằng nha đầu phủ ta, nhưng mà…” Kim Xảo Linh kéo tay Đại phu nhân, tạm dừng một chút rồi hỏi: “Nha đầu Tiên Tiên đã bao lớn rồi?”
“Hình như một hai tháng nữa sẽ được mười bốn tuổi.” Đại phu nhân nhíu mày nhưng vẫn đáp.
“Vậy cho nàng ta đi cùng con luôn đi.” Kim Xảo Linh hơi cúi người, tránh ánh mắt Đại phu nhân, không chút hoang mang nói.
“Con bé mới mười ba tuổi thôi!” Đại phu nhân kinh ngạc, không đồng ý nói.
“Nương cũng nói tính cả tuổi mụ qua hai tháng nữa thì nó cũng đã mười lăm, nếu đưa đến chỗ con để con nuôi hai năm là trung thành với con rồi, gương mặt nha đầu đó còn sợ không câu hồn được tướng công con sao?” Kim Xảo Linh cười lạnh, nhớ đến biểu tình của trượng phu khi nói đến thứ nữ nhà mẫu thân hắn lại không nhịn được bực bội trong lòng, mình cũng là nhất đẳng mỹ nhân nhưng khi cưới về lại không được hắn coi trọng. Vậy nàng ta liền nuôi một mỹ nhân trong phòng, để hắn xem được không sờ được, đến nỗi về sau luôn muốn nhìn thấy nha đầu này.
“Đúng là làm bậy!” Đại phu nhân nhớ tới gương mặt Trần ma ma ân cần và bộ dáng Tiên Y ngọt ngào, liền lắc đầu nói: “Không nói đến chuyện nuôi một tiểu hài tử như vậy có ích lợi gì, nếu tương lai hiền tức thật sự bị câu mất thì con hối hận cũng không kịp.”
“Cùng lắm chỉ là một món đồ chơi, chỉ cần không cho nó sinh nghiệp chủng là được, hơn nữa chơi đồ chơi nhiều cũng chán, thể nào hắn cũng sẽ lại tìm thú vui khác.” Kim Xảo Linh không thèm để ý nói, không hề nhớ đến chuyện trước khi nàng được gả đi đã từng cùng ăn chung chơi chung với Tiên Y.
Ngay cả Đại phu nhân cũng cảm thấy không ổn, nhưng dù sao nữ nhi mới là miếng thịt trên người bà ta, tất nhiên vẫn thiên vị hơn. Nhưng Trần ma ma là phụ tá đắc lực của bà ta, còn vài lần thỉnh cầu bà ta cho mình được tự chọn hôn sự cho nữ nhi. Hơn nữa Diêu tổng quản cũng vì cứu lão gia mà mất mạng, nếu thật sự đưa Tiên Tiên đi làm quân cờ cho nữ nhi mình, sợ rằng người khác nhìn vào sẽ lạnh tâm.
Có lẽ vì thấy Đại phu nhân do dự, hoặc Kim Xảo Linh cũng nghĩ Diêu Tiên Y quá nhỏ tuổi nên giọng điệu nàng ta mềm lại: “Chuyện này tất phải thương lượng với Trần ma ma, lần này con chỉ mang Xuân Cảnh đi. Thôi chúng ta đi đến chỗ lão thái thái nào, đỡ phải nghe bà ấy giáo huấn.”
Đại phu nhân thấy nữ nhi mình không kiên quyết với chuyện này, liền thầm thở phào, vô cùng vui vẻ đi cùng nữ nhi đến viện lão thái thái.
Tiên Y hoàn toàn không hay biết mình suýt nữa bị người ta đóng gói đưa đi làm đồng dưỡng thiếp (thiếp được nuôi từ nhỏ), nàng đứng canh ở ngoài cửa một lát thì vào thiên phòng chờ, không ngờ chẳng lâu sau bên ngoài đã truyền tới tin Đại phu nhân và Đại cô nương đi thỉnh an lão thái thái. Tiên Y thân phận thấp, lại không được truyền gọi nên nàng an tâm ở lại thiên phòng. Nhưng lát sau lại thấy Tú Châu vẻ mặt buồn bực đi từ bên ngoài vào, miệng mấp máy liên tục, hốc mắt đỏ ửng ẩm ướt, thường ngày hay đi cùng nha đầu Thuý Châu nhị đẳng nhưng hôm nay lại không thấy Thuý Châu đâu.
Tiên Y khó hiểu, ngoan ngoãn rót cho Tú Châu chén nước rồi hỏi: “Thuý Châu tỷ tỷ đâu?”
“Nàng ta tốt số, được theo Đại phu nhân đến viện lão thái thái.” Tú Châu tức giận ngồi trên ghế uống nước, trong giọng nói toàn vị chua lòm.
Tiên Y cũng thấy kì lạ, bình thường Đại phu nhân toàn mang theo mẫu thân nàng và hai Đại nha đầu, sao lần này lại đưa cả Thuý Châu. Nhưng nàng vừa định hỏi đã thấy Tằng ma ma đi từ bên ngoài vào, vẻ mặt bà ta toàn ý cười, nhìn thấy Tiên Y lại lộ ra sắc mặt tiếc hận.
“Hai nha đầu các ngươi lại còn chạy đến đây lười biếng.” Tằng ma ma ngồi xuống một bên tự rót nước, uống cho nhuận giọng mới nói.
“Nhìn Tằng ma ma như sắp có chuyện tốt?” Tuy Tằng ma ma không được Đại phu nhân tin tưởng nhưng dù sao cũng là ma ma nhất đẳng, quản lí việc chính viện, Tú Châu cũng có chút nịnh bợ hỏi.
“Cũng không hẳn. Cho dù tốt cũng không tới phiên ta.” Tằng ma ma dùng khăn tay phủi tro bụi trên vạt váy, liếc nhìn Tiên Y nói: “Vì sao Đại phu nhân lại mang theo Thuý Châu tới viện lão thái thái à? Bởi Xuân Cảnh không đi nên nàng ta được hưởng phúc phận này.”
Lòng Tiên Y nhảy dựng, tuy nàng có quan hệ không tồi với bọn nha đầu trong viện nhưng ấn tượng tốt nhất với Xuân Cảnh và Thu Cảnh, đặc biệt là Xuân Cảnh. Tính tình nàng ấy không kiêu ngạo, không nóng nảy, rất trầm ổn, cũng rất trung thành với Đại phu nhân, đối xử với các nha đầu khác cũng rất hiền hoà. Quan trọng nhất là lòng dạ không tồi, không thích lượn lờ trước mặt các thiếu gia, nghe nói nàng ấy đã tính đến hôn phối cho mình, là ca ca hàng xóm của Xuân Cảnh, hai người quen biết từ nhỏ, chỉ chờ phu nhân ân điển là có thể làm tức phụ trong phủ.
“Xuân Cảnh tỷ tỷ sẽ được đưa đi làm thiếp chỗ Đại cô gia?” Tú Châu cả kinh đứng lên, âm thanh lớn hơn.
Nhưng Tằng ma ma cũng không để ý, gật đầu: “Đúng là số mệnh, ngươi nhìn xem, đều làm nha đầu ở trong phủ, các ngươi chỉ có thể làm nha đầu, cùng lắm là làm tức phụ, ma ma, phải hầu hạ người khác cả đời nhưng về sau nàng ta chính là di nương trong phủ lang trung, chậc chậc…”
Tiên Y nghiêng đầu, nhìn thấy vẻ mặt Tú Châu toát ra ghen ghét bất mãn, ngày thường không nhìn ra, thì ra Tú Châu là người có lòng muốn làm chủ nhân.
“Tiên Tiên à, ma ma đã nói ngươi rồi, nương ngươi mà chịu thấp đầu xuống, nếu không làm di nương của cô gia thì làm di nương của các thiếu gia cũng không tồi, không cần làm nô tài mặc cho người ta bóp méo cả đời.” Tằng ma ma vẻ mặt đau lòng nhìn Tiên Y, dáng vẻ ta chỉ muốn tốt cho ngươi.
Tiên Y gượng cười, cũng không hỏi tiếp mà kiếm một cái cớ đi ra ngoài, đến gian khác của thiên phòng, chỗ đó là nơi các đại nha đầu ngủ nên rất an tĩnh. Chậm rãi đi vào trong, Tiên Y loáng thoáng nghe được tiếng thút thít bị đè nén, như là không muốn bị người khác nghe thấy. Tiên Y đứng bên cửa, do dự một lát, nàng có thể hiểu được tình cảnh của Xuân Cảnh. Rõ ràng thấy được tương lai tươi sáng ở phía trước, lại bị người ta mạnh mẽ dập tắt, chỉ sợ trong lòng nàng ấy đang sụp đổ. Tiên Y yên lặng đi ra, tuy quan hệ của nàng và Xuân Cảnh không tồi nhưng vẫn chưa tới mức làm hảo hữu có thể thổ lộ với nhau mọi thứ. Bây giờ nàng không giúp được gì cho nàng ấy thì tốt nhất cứ cho nàng ấy một không gian an tĩnh để phát tiết, ngày nào rồi cũng trôi qua, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Không muốn về nhìn mặt Tằng ma ma, Tiên Y trực tiếp trở về tiểu viện của mình, nàng không muốn chờ Đại cô nương sẽ nhớ tới nàng. Tiên Y cảm thấy nàng ta vô duyên vô cớ cản trở ngày tháng hạnh phúc của Xuân Cảnh, nếu nàng không thể giúp gì thì ít nhất nàng không muốn lấy lòng kẻ muốn bán người khác.
Tiên Y trốn được nhưng Kim Phong Hoa muốn tránh cũng không được, nhìn trưởng tỷ bày ra vẻ mặt lễ độ ôn hoà trước sau như một, Kim Phong Hoa ngượng ngùng cười cười, lập tức trốn ra sau lưng Hàn di nương. Ai cũng nghĩ tính tình nàng ta thiện lương, luôn yêu thương đối xử với đệ muội dòng thứ, thậm chí có lúc còn giúp đỡ khi bọn họ bị trách móc. Ngay cả vài vị di nương cũng cảm kích nàng ta, biết Đại cô nương có thai, không ít người nghĩ thiện giả thiện báo.
“Đứa con ngốc nghếch này, con cho người đã sa cơ những thứ tốt thế làm gì?” Đại phu nhân nắm tay nữ nhi, tim co lại đau đớn, bà ta luôn có hận ý với Hàn di nương, hận sao bà ấy không biết mất, hài tử trước đã bị sảy, không ngờ nữ nhân này lại có bản lĩnh mang thai thêm lần nữa, sinh hạ một nam hài.
“Tính tình nương quá thẳng thắn.” Kim Xảo Linh nghiêng mặt, tuy rằng trên mặt vẫn nhu hoà, nhưng lời nói lại lạnh băng, không có chút độ ấm nào, “Con trắc thất là nghiệt chủng, nhưng nếu đã sinh ra thì nên sử dụng cho tốt, không thể uổng phí công lao dưỡng dục bọn chúng bao năm, dù gì cũng đã lớn như vậy, sao nương không nhịn một chút, chờ thời cơ chín muồi để sử dụng bọn chúng.”
“Ý con là?”
“Cho dù là triều đình hay trong cung, đừng nhìn bọn người kia cả ngày ra vẻ đạo mạo, thật ra vẫn luôn có tâm tư mà người khác không biết, đặc biệt là đối với thiếu nam thiếu nữ tươi mới… Phụ thân sẽ thăng bậc vào cuối năm, sau này sẽ không thể dựa vào nhà ngoại nữa.”
—————————————————————————————————————————–
Thanh Việt: Đại phu nhân là người có tư tưởng phong kiến nặng nhưng không quá độc ác, boss thật là Kim Xảo Linh, nếu ả ta mà có số vào cung thì đúng là tuyệt vời biết bao, co được giãn được.