Duyên Làm Phu Quân

Chương 5



Editor: Thanh Việt

“A, đây không phải là Tiên Tiên cô nương sao? Sao lại rảnh rỗi đến chỗ chúng ta vậy?” Tiên Y vừa mới đi vào thiên viện của Tào di nương đã thấy nàng ta ngồi ở giữa sân, tiểu viện không lớn nhưng khoảng sân nhỏ tươi tốt, sạch sẽ, biết được ngay Tào di nương tuy rằng xuất thân nhà nghèo nhưng cũng là người gọn gàng.

Tiên Y nhanh chóng thành thực hành lễ, cười nói: “Hồi di nương, hôm nay Đại phu nhân bảo rằng, trời sắp chuyển lạnh, các phòng đang chuẩn bị may y phục nên phái nô tỳ tới hỏi các vị di nương có gì phân phó.”

Tào di nương nâng tay lên, sờ sờ búi tóc, không biết là cố ý hay vô tình mà tay áo hơi đổ xuống, lộ ra chiếc vòng được đúc bằng bạc ròng khắc thuỷ tiên trên cổ tay, chắc là đồ lão gia mới tặng cho nàng ta.

“Vẫn là phu nhân hiểu ý của người khác, biết được nỗi khó xử của thiếp, nếu không có y phục tươi sáng sao có thể phục vụ lão gia cho tốt.”

Tiên Y rũ mi, ý này nghĩa là muốn y phục diễm lệ.

“Ai, lần trước lão gia còn khen ta, nói là hoa thuỷ tiên tôn vẻ đẹp của ta nhất.”

Muốn lấy hoa thuỷ tiên làm chủ? Cũng không vượt quá quy củ.

“Nô tỳ nhớ kỹ, Tào di nương còn có gì phân phó?” Ý cười của Tiên Y không giảm, bày ra bộ mặt không hiểu sự khoe khoang của Tào di nương.

Tào di nương chắc cũng thấy khoe khoang với một con nhóc mười ba tuổi cũng giống như liếc mắt đưa tình với người mù, hơi chán, liền dựa vào ghế lười nhác hỏi: “Khi nào mới tới lấy số đo?”

Tiên Y trả lời: “Sau buổi trưa, vẫn là Lý nương tử lần trước.”

Tào di nương gật đầu, sau đó liền nhắm mắt dựa vào ghế không nói thêm gì nữa, một nha đầu bên cạnh nàng ta dẫn Tiên Y ra ngoài, cười làm lành lấy ra một túi gấm đựng tiền thưởng cho nàng. Tiên Y không so đo, dù sao nàng cũng là nha đầu Tam đẳng, nếu không phải mẫu thân nàng có trọng lượng thì có lẽ đã đưa nàng mấy đồng tiền rồi đuổi đi rồi, hơn nữa nàng không cần làm căng với một nha đầu, di nương cũng là nửa chủ tử, nếu nàng so đo thái độ của người ta, không nói kiếp này, có khi ngay cả kiếp trước cũng không chịu được.

Từ biệt nha đầu của Tào di nương, Tiên Y đi đến viện của Liễu di nương, Nhị cô nương không đến đây, Liễu di nương là một người im lặng, không nhiều lời chọn lãnh tiền, nàng ta cũng muốn y phục nhưng màu sắc phải trầm hơn, dù sao cũng không còn là một cô dâu mới vào cửa.

Tiên Y hơi đi chậm lại, bởi vì Chu di nương đã đưa Tứ thiếu gia đến chỗ lão thái thái, nàng đành phải qua thiên viện xa chính viện nhất. Nhưng càng lại gần nàng lại bồn chồn, buổi sáng mới phá hỏng chuyện Đại thiếu gia chọc phá Tam thiếu gia, mong rằng giọng nói của nàng không quá dễ nhận ra, nếu không phát sinh ra chuyện xấu gì nữa. Nếu là chạy chân sai vặt ở viện các thiếu gia khác thì đã sớm có người tranh đoạt, nhưng vị Hàn di nương này lại là người nghèo kiết xác, ngay cả nha đầu ngoại viện cũng không muốn đi. Hơn nữa viện này xa xôi, lẻ loi, nếu muốn lãnh sự cấp đồ cho họ thì Tiên Y chỉ có thể nhận mệnh tự đi, nhưng nàng vẫn le lói một tia may mắn, mong rằng không bị nhận ra.

Cổng viện cũ nát, cái viện nhỏ hẹp này chưa so sánh với chính viện, chỉ riêng so với Tào di nương đã không bằng một góc. Nơi này là viện quạnh quẽ nhất trong phủ ngoại lang, hàng năm nhiều mây, thưa thớt ánh mặt trời, Tiên Y chưa vào cửa đã thấy từng đợt gió lạnh, lạnh hơn một chút so chỗ hành lang, Tiên Y rụt rụt tay không hề ghét bỏ, ngược lại quy củ đứng hô về phía cửa: “Nô tỳ thỉnh an Hàn di nương.”

Sân rất nhỏ, tiểu viện không lớn nên thấy rõ một số chỗ rách nát đã được sửa lại, trên tường treo một ít thịt khô, còn có đồ ăn. Một bà lão thân hình lam lũ, có vẻ như không nghe tiếng Tiên Y kêu to ở cửa, chỉ nhìn không chằm chằm vào ấm nước trên bếp lò.

Qua một lúc nữa, mành cửa trong phòng chính tiểu viện bị kéo ra, lòng Tiên Y trầm xuống đánh vỡ sự hi vọng may mắn, người đi ra là Tam thiếu Kim gia Kim Phong Hoa một thân bố y.

Đúng là mỹ nhân, do đặc thù công việc kiếp trước, Tiên Y đã gặp qua không ít mỹ nhân, ngay cả ở kiếp này thì Đại cô nương Kim gia đã là mỹ nhân khó gặp, ngay cả thân thể này cũng là một mỹ nhân tiềm lực, chưa nói đến diện mạo ngọt ngào, giọng nói mềm mại, thân thể lại cân đối. Nhưng ngay cả những người nàng gặp qua và cả bản thân mình đều ảm đạm thất sắc khi đứng trước vị thiếu niên này. Không chỉ là về diện mạo, Đại cô nương và Tam thiếu gia cùng một cha nên đều có thiên hướng hơi giống lão gia, dung mạo cũng có chút tương đồng. Nhưng Tiên Y vẫn cảm thấy vị trước mắt này là loại mỹ mạo phi giới tính, trên người mang một loại phong tình quỷ dị, đó là thứ nam nhân không thể học được, nữ nhân cũng không thể có được.

Đây là một tín hiệu nguy hiểm, Tiên Y không nói rõ được lí do, nhưng nàng tin trực giác của mình.

“Nô tỳ thỉnh an Tam thiếu gia.” Tiên Y không ỷ thế hiếp người, huống chi nàng không hề có xung đột với mấy vị di nương, nàng sẽ không tìm kiếm cảm giác ưu việt trên người bất hạnh, đây cũng là nguyên nhân nàng được người trong phủ yêu quý.

Kim Phong Hoa khẽ nhấc mắt, đã biết đây chính là nha đầu buổi sáng giải vây giúp hắn. Tuổi tác nàng không lớn, chừng mười tuổi, búi tóc hình song ốc, đầu cài trang sức bạc, một thân váy nha hoàn màu vàng nhạt cùng thắt lưng đính đá màu đỏ. Hai tai trắng trẻo không đeo hoa tai, dáng người cân xứng tinh tế, nhìn nàng khẽ cười nói chuyện, Kim Phong Hoa cảm giác như có một hương vị ngọt ngào, thơm ngọt mềm mại giống như bánh táo đỏ tơ vàng hắn luôn yêu thích.

“Cô nương là?” Ống tay áo của Kim Phong Hoa khẽ động, khuôn mặt xinh đẹp bắt đầu đỏ ửng mang đầy vẻ ngượng ngùng, làm như rất ít nhìn thấy nha đầu trong phủ.

“Hồi Tam thiếu gia, nô tỳ là Tiên Y, nha đầu tam đẳng trong viện Đại phu nhân.” Tiên Y nhìn khuôn mặt đào hoa của Kim Phong Hoa, trái tim nảy lên một cái, không dám nhìn lần nữa.

“Ngươi tới có việc gì sao? Đại phu nhân có phân phó gì sao? Di nương bà ấy…” Kim Phong Hoa hạ giọng như muốn nói gì đó, song lại nghe được tiếng một nữ nhân yếu ớt từ trong nhà gọi ra.

Lúc này Tiên Y mới ý thức được, sợ Hàn di nương chỉ vừa mới nghỉ ngơi, không khỏi bất an trong lòng.

“Bên ngoài là ai tới?” Mành cửa một lần nửa lại được vén lên, Kim Phong Hoa vội vàng tiến lên đỡ, hiện giờ Hàn thị đã hơn ba mươi tuổi, già hơn nhiều so với Đại phu nhân. Dung nhan vốn dĩ tú mĩ nhưng lại bao trùm nét tang thương, cái vị chua xót này dù bà cười hay trầm mặc đều có thể làm người khác dễ dàng nhìn ra, cũng khó trách mấy năm gần đây Đại lão gia không bao giờ đến toà viện này.

“Nô tỳ thỉnh tội với Hàn di nương, nô tỳ đã quấy rầy người nghỉ ngơi rồi.” Tiên Y tiến lên vài bước, khom người hành lễ. Tuy nói nàng là nô tỳ trong viện Đại phu nhân nhưng không bao giờ quên hai chữ quy củ, mẫu thân từng nói ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây*, tuy lúc trước Tiên Y chỉ máy móc nghe theo, nhưng không biết vì sao nhìn thấy Kim Phong Hoa, nàng lại càng tin tưởng câu đó.

(*) Đây là ngạn ngữ Trung Quốc, sông Hoàng Hà có chu kỳ 60 năm, cứ 30 năm đổi hướng một lần, nếu bên này là phía Tây, thì sau 30 năm, nó đổi thành hướng Đông. Nói sự đời thay đổi, giống với câu sông có khúc người có lúc.

Hàn di nương chưa từng được đối xử như vậy, đỏ mặt xua tay liên tục, lại thấy rõ dung mạo của Tiên Y thì lộ ra nụ cười: “Là Tiên Y cô nương đích thân tới sao?”

Kim Phong Hoa tò mò nhìn mẫu thân, hắn là con dòng thứ, không được gọi sẽ không được đến chính viện thỉnh an Đại phu nhân, hơn nữa Trần thị lại cố ý không cho Tiên Y tiếp xúc với các thiếu gia, cho nên đôi khi Hàn di nương đến chính viện thỉnh an lại quen thuộc vị cô nương đặc thù này hơn Kim Phong Hoa.

“Hàn di nương khách khí, nô tỳ cùng lắm chỉ là nha đầu tam đẳng, không dám nhận một câu cô nương của di nương.” Tiên Y cười thoải mái hào phóng, nói thẳng chủ đề: “Đại phu nhân bảo nô tỳ một tiếng, thời tiết sắp chuyển lạnh, chuẩn bị phải may thêm y phục, không biết Hàn di nương có gì phân phó?”

Thật ra đây là lần đầu tiên Tiên Y làm chân chạy việc kiểu này, nếu là những người giảo hoạt, mắt liếc ai được sủng ái liền biết phải làm thế nào. Phải là di nương khá được sủng ái hoặc nhà thân mẫu có bối cảnh lớn thì mới được đích thân nô tỳ chính viện đến hỏi, y phục bốn mùa nhất định sẽ được làm nhanh; cũng chỉ có những di nương thất sủng mới muốn đổi y phục thành bạc để giữ lại dưỡng lão. Còn phần lớn nếu những di nương có yêu cầu gì với y phục đều sẽ tới chính viện nói hoặc trực tiếp phân phó nương tử lấy số đo, sao lại để nô tỳ của chính viện nhọc lòng làm gì.

Hàn di nương sửng sốt, lúc đầu còn tưởng Đại phu nhân dặn dò cái gì, không ngờ lại là cái này, những năm vừa rồi bà đều đổi thành bạc, hay là lần này Đại phu nhân có ý đặc biệt gì?

Kim Phong Hoa đưa mắt nhìn mẫu thân, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiên Y, khóe miệng hơi nhếch lại lập tức giấu đi, nói: “Làm phiền cô nương, vậy khi nào đến đo y phục?”

Hàn di nương kinh ngạc nhảy dựng lên: “Không cần đo, không cần. Y phục nương còn mặc được.”

Kim Phong Hoa không để ý đến mẫu thân, tiếp tục nói: “Lần này tốt nhất là y phục tươi sáng.”

Tiên Y vốn tưởng Hàn di nương sẽ lấy ngân lượng, không ngờ Kim Phong Hoa lại hạ quyết định. Có vẻ hắn là một người có chủ kiến, sợ là ngay cả Hàn di nương cũng không lay chuyển được. Nàng liền yên lặng ghi nhớ rồi khom người nói: “Nô tỳ nhớ kỹ, sau buổi chiều Lý nương tử sẽ đến đo y phục, các thiếu gia và cô nương cũng sẽ đến đó.”

Kim Phong Hoa gật đầu, trấn an mẫu thân xong liền móc túi tiền ra nhét vào tay Tiên Y, nhàn nhạt nói: “Đây là di nương thưởng cho ngươi.”

Tiên Y cầm túi tiền không nhìn liền nhét vào ngực áo, trên mặt không hề có biểu cảm kinh ngạc hay khinh thường, chỉ cung kính nói: “Đa tạ Hàn di nương ban thưởng, nếu không còn gì sai bảo, nô tỳ xin cáo lui.”

Kim Phong Hoa nhìn Tiên Y đã đi mà còn dụng tâm đóng cửa viên, không khỏi cảm thấy nha đầu này rất có ý tứ, cân nhắc nói: “Tiên Tiên?”

“Nương của cô nương đó là Trần ma ma thiếp thân của Đại phu nhân, tuy nói là Đại phu nhân…” Hàn di nương cười khổ một chút, lại nói: “Nhưng Trần ma ma là người tốt, Tiên Tiên cô nương cũng là một đứa bé ngoan.”

Kim Phong Hoa trầm mặc một lát, liền cười lôi kéo di nương trở lại trong phòng, dù gì chuyện đó cũng là việc nhỏ đối với hắn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.