Duy Ngã Độc Tiên

Chương 1: Đăng sơn bái sư (thượng)



Trên bầu trời, hai đạo nhân ảnh đứng đối diện cách nhau hàng ngàn dặm. Trong đó một đạo thân ảnh, cước đạp trên thất thải tường vân, toàn thân không ngừng tản phát hào quang mang kim sắc nhu hòa. Nhìn y khoảng ngoài hai mươi tuổi, khuôn mặt đầy tôn nghiêm, thân hình cao lớn, toàn thân bao phủ một tầng tiên khí nhàn nhạt.

Đạo nhân ảnh kia hoàn tòan tương phản, chân đứng trên ô vân, người mặc hắc bào, áo choàng màu đỏ phấp phới sau lưng, thoáng nhìn hắn khoảng ba bốn mươi tuổi, sắc mặt hung tợn.

Người thanh niên lãnh đạm nói:

“Gặp nhau hôm nay, chuyện giữa chúng ta cũng nên kết thúc đi!”

Trung niên nhân “hừ” một tiếng, đáp :

“Tưởng ngươi đã chết, vậy để bổn tông nhân tiện thành toàn cho ngươi.”

Mặc dù cách nhau ngàn dặm, nhưng thanh âm bọn họ dường như không gặp chút trở ngại nào.

Kim quang cùng hắc hồng đồng thời sáng rực, thất thải tường vân và ô vân nhanh như chớp tiến sát nhau.

“Oanh”

Kim quang đột nhiên trở nên chói mắt. Trong khoảnh khắc, ngàn vạn đạo hào quang sáng rực.

“Á! Không thể nào, ngươi, ngươi làm sao có thể… chẳng lẽ cửu thiên trọng kiếp đó, ngươi đã …” Thanh âm của trung niên nhân vô cùng kinh hoàng.

“Không sai, ngươi đoán đúng, Thiên thượng địa hạ – duy ngã độc tiên (trên trời dưới đất chỉ mình ta là tiên), đi chết đi” Ngàn vạn đạo hào quang cùng kim quang hợp nhất, hóa thành một cỗ năng lượng siêu phàm bắn tới…

“Không cần…. “

……

Mặt trời lơ lửng trên cao tỏa ra ánh sáng nóng rực. Giữa giờ ngọ nóng bức, mặt đất vàng khô ran không còn chút khí ẩm, chỉ cần chút gió thổi qua sẽ làm từng trận bụi đất bay lên mù mịt, khiến người ta phải cố nín thở —

“Con bà nó, cái thời tiết quỷ quái này thực sự oi bức quá, càng lúc càng nóng, không khéo hại lão tử chết mất”

Một thanh âm trẻ con tức giận vang lên. Chỉ thấy hai đứa trả đang cởi trần ngồi dưới gốc đại thụ ven đường, nương dưới bóng mát thân cây mà tránh nắng. Vừa lên tiếng là đứa lớn hơn, thoáng nhìn khoảng tầm tám chín tuổi, thân hình nhỏ bé mảnh khảnh, da vàng như nghệ, mũi cao, mắt nhỏ, trên đầu tóc ngắn rối bù, phù lên như đống cỏ khô, trên trán, bên thái dương đầy mồ hôi, sắc mặt vô cùng bức bối.

“Long ca, đừng óan thán như vậy, thời tiết này không phải chúng ta làm chủ được. Cái đó gọi là tâm yên tĩnh thì tự nhiên cảm thấy mát mẽ thôi. Có điều, cũng hy vọng trời mưa lớn một trận ngay bây giờ, xoa diệu cái oi bức này đi.”

Đứa trẻ vừa lên tiếng ngồi bên cạnh ít tuổi hơn một chút, so với đứa trẻ mà nó gọi là Long ca, hình dáng cũng dễ coi hơn nhiều, trên vai khoác áo vải bố sạch sẽ, mặt trắng, mắt to, hai mí, tóc dài được túm gón gàng sau gáy, khoảng bảy, tám tuổi, thấp bé hơn đứa kia rất nhiều.

Long ca liếc mắt đứa trẻ vừa lên tiếng một cái, hắng giọng nói :

“Đồng ý, tiểu đậu nha, vậy ngươi cũng đừng có nói cái gì mà văn với chả vẽ có được không, nghe khó chịu lắm. Điều kiện gia đình ngươi cũng chẳng khá giả gì mấy, tiểu tử ngươi mỗi ngày lại khóc lóc đòi đi học, ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, học có tác dụng gì chứ??? Ta thấy chẳng bằng ngươi cùng ta đi nhặt củi, như vậy có thể trợ cấp thêm chút chi tiêu hàng ngày cho gia đình”

Hai hài tử này đều là trẻ sống trong thôn, Long ca tên là Hải Long, mất cha mẹ từ khi nó còn rất nhỏ, chỉ để lại cho nó một căn nhà lá mùa hè không che được mưa, mùa đông không chắn được gió, thường phải nhận tiếp tế từ dân trong thôn mới có thể sống sót đến ngày nay. Hiện giờ mỗi ngày nó đều nhặt củi kiếm sống, đem củi kiếm được trao đổi với thôn dân lấy lương thực. Đứa trẻ bị nó gọi là Tiểu Đậu Nha cũng sống trong thôn, tên là Trương Hạo. Hai đứa là huynh đệ thân thiết từ nhỏ tới lớn. Điều kiện gia đình của Trương Hạo so với Hải Long cũng không khá hơn bao nhiêu, cha mẹ nó chỉ dựa vào mảnh đất thuộc loại cằn cỗi bạc màu nhất trong thôn để duy trì kế sinh nhai. Bọn chúng đều là con nhà nghèo khó, sớm đã biết nghĩ dù còn chưa đến mười tuổi. Bọn chúng tự coi mình như người lớn, cả giọng điệu cũng đã ăn theo phong cách người trưởng thành.

Nghe Hải Long nói, dáng vẻ nho nhã lịch sự của Trương Hạo lập tức hiện lại nguyên hình, cười hắc hắc nói :

“Long ca, ta chẳng nói thế nào cũng phải theo lão nho già đó học lấy ít chữ nghĩa, sao lại bảo ta bỏ học giữa chừng? Chỉ có việc đó mới thể hiện được trình độ của ta! Kiếm củi ta cũng mặc kệ, ngươi cũng biết, ta rất lười biếng, ngoại trừ ăn uống ngủ nghỉ ra, không nghĩ đến điều gì khác!”

Long ca gõ lên đầu Trương Hạo một cái, cười mỉa :

“Vẫn biết tiểu tử ngươi là loại gì, cái gì mà học hành này kia, rõ ràng ngươi ngại việc đồng áng nên kiếm cớ. Ta thấy, hiểu biết của ngươi chẳng khá hơn ta bao nhiêu, đã vậy đối với huynh đệ chúng ta, chữ to bằng quả dưa hấu e rằng cũng không chịu chui vào.”

Trương Hạo cáu tiết hét :

“Còn gõ vào đầu ta, ta sẽ đánh lại đó. Ta mặc dù có lý tưởng vĩ đại cao xa đó, tuy rằng nhàn hạ nhưng đều có mục đích chủ yếu.”

Hải Long vừa cười hắc hắc, trước ánh mắt chăm chú đề phòng của Trương Hạo, lại gõ một cái lên đầu nó, lực đạo rõ ràng còn mạnh hơn vừa rồi một chút. Trương Hạo kêu “ai ui” một tiếng rồi hung hãn nhào đến. Hai đứa vừa đánh vừa chửi nhau thô tục. Hải Long hiển nhiên là mạnh hơn Trương Hạo một chút, trong chốc lát đã đè chặt đối thủ xuống mặt đất, cười ha ha hét :

“Đã phục chưa!”

Trương Hạo mặc dù bị khống chế nhưng miệng vẫn không chịu nhận thua, hừ một tiếng, không cam lòng nói :

“Trời quá nóng, sợ ngươi nóng quá nên ta mới nhường cho ngươi mát lòng một chút, vậy mà ngươi cũng không nhận ra.”

“Hứ!” Hải Long ném Trương Hạo qua một bên, lau mồ hôi chảy đầy trên trán, ngồi phịch xuống gốc đại thụ, nói :

“Tiểu tử ngươi lúc nào cũng nói đúng, nóng quá, không đùa với ngươi nữa. À phải, vừa rồi ngươi nói với ta về lí tưởng to lớn cao xa là cái gì vậy? Nói thử cho ta nghe xem cái ý tưởng đó của ngươi xa vời vĩ đại cỡ nào?”

Trương Hạo đắc ý nói :

“Lý tưởng của ta đương nhiên là vô cùng cao xa rồi.”

Ánh mắt thần bí nhìn Hải Long bên cạnh, thấp giọng nói :

“Lão đại, ngươi còn nhớ những gì Tôn gia gia trong thôn kể về chuyện thần tiên không? Ta có tin tức chính xác nhé.”

Hải Long cả kinh trong lòng, ngồi thẳng dậy, Tôn gia gia mà Trương Hạo nói chính là vua kể chuyện trong thôn, thường ngày hay kể những câu chuyện li kỳ cổ quái khiến đám trẻ thích thú, trong đó những truyện liên quan đến thần tiên là hấp dẫn bọn chúng nhất, Hải Long quái lạ nhìn Trương Hạo, nói :

“Tiểu tử ngươi không phải là phát điên đó chứ, chuyện đó cơ bản không thể là thật! Làm gì có người biết bay!”

Trương Hạo đáp :

“Sao lại không, chắc chắn có chứ. Lý tưởng của ta là được như những vị tiên nhân, có thể học được bản lĩnh bay lượn, lúc đó trời đất chẳng phải để chúng ta ngao du còn gì? Cách đây khoảng một năm từng có hai người y phục hoa lệ cưỡi ngựa đến thôn chúng ta. Dường như bọn họ đều là người phương xa, vào thôn để xin nước uống. Ngươi cũng biết đó, cha ta rất hiếu khách, ân cần chiêu đãi họ. Lúc đó ta đang ngủ trong phòng, nghe thấy có khách phương xa liền chạy đến xem náo nhiệt, vừa đúng lúc nghe họ nói chuyện. Trước kia ta cũng chẳng tin chuyện thần tiên gì đó nhưng theo lời hai người nọ ta mới biết chuyện đó có thật a! Họ nói , ở Liên Vân Sơn cách đây ngoài trăm dặm có một môn phái gì đó vẫn còn một vài tiên nhân sinh sống. Bọn họ đến đây lần này chính là muốn đi bái sư, môn phái đó có rất nhiều vị thần tiên biết bay lượn a. Theo ngữ khí của họ thì nhất định không sai đâu.”

Nghe Trương Hạo nói vậy, Hải Long lập tức kích động, mở to hai mắt hỏi lại:

“Thật vậy hả? Thật sự có thần tiên?”

Trương Hạo đắc ý đáp:

“Đương nhiên là thật. Ngoài ra hai người đó còn nói, môn phái này mỗi năm năm lại thu nhận đồ đệ một lần, dường như không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ cần biết chữ là được, ngay cả tuổi tác cũng không có hạn chế. Nếu có thể làm thần tiên thì tốt biết bao! Muốn ăn gì, uống gì chỉ tiện tay biến ra là có, hắc hắc, cuộc sống ăn nhiều làm ít như vậy là hợp với ta nhất. Tiểu Trùng, bây giờ ngươi biết tại sao ta lại đi theo lão nho già học chữ chưa?”

Hải Long nghe Trương Hạo nói vậy liền ngẩn người, dường như cả việc Trương Hạo gọi nó bắng ngoại hiệu đáng ghét đó nó cũng không quan tâm, nó không ngờ lý tưởng của Trương Hạo lại cao xa như vậy.

Trương Hạo nhìn dáng vẻ há hốc mồm ngạc nhiên của Hải Long như vậy lại càng đắc ý, vỗ lên vai nó nói:

“Tiểu Trùng, việc này là bí mật của ta, nếu ta không coi ngươi là huynh đệ tốt ta đã không kể cho ngươi. Thế nào? Từ bây giờ bắt đầu cùng ta đi học chữ không, đợi bốn năm nữa, ngươi mười ba tuổi, ta mười hai tuổi, chúng ta sẽ cùng đến môn phái đó xin bái sư. Nói không chừng sau vài năm học nghệ, chúng ta lại có thể áo gấm về quê. Khi về đến thôn, ta sẽ hóa phép một núi vàng cho cha mẹ, để bọn họ cùng hưởng phúc.”

Mơ tới đó, Trương Hạo không khỏi nở nụ cười.

Hải Long chớp mắt, miệng lâm râm nói:

“Nếu đến đó bái sư rồi, họ có bao ăn không? Chỉ cần có thể cho ta ăn no, ta sẽ đi cùng ngươi.”

Đối với truyền thuyết thần tiên, chẳng hiểu sao nó lại không hề nghĩ tới.

Trương Hạo đáp:

“Đương nhiên là bao ăn rồi, vả lại còn cho ăn ngon là đằng khác. Chẳng phải Tôn gia gia đã nói thần tiên đều ăn tiên quả, uống rượu ngon hay sao. Cùng ta học chữ với lão hủ nho đi. Chờ khi chúng ta cùng thành thần tiên rồi, cho dù muốn thành hoàng đế cũng không phải là không thể ha”

Hải Long gãi đầu nói:

“Chẳng phải còn những bốn năm sao? Vả lại, chuyện hư vô mịt mù thế này ta mới khó tin.”

Ngoài miệng nói vậy nhưng nhìn dáng vẻ đắc ý tự tin của Trương Hạo, kỳ thực nó cũng tin tưởng vài phần.

Trương Hạo mất hứng hậm hực:

“Rõ ràng là phí nước bọt mà, nếu sớm biết ngươi không có chí hướng như vậy, cho dù ngươi chịu đi cùng ta, có lẽ họ cũng chỉ thu nhận ta mà không điếm xỉa gì đến ngươi đâu.”

Hải Long hốt nhiên biến sắc nói:

“Ngươi nói cái gì? Ta không bằng ngươi? Ngoại trừ tướng mạo ra ta có điểm nào không so được với ngươi, hừ, cái tên Trương bạch diện ngươi thì có gì tốt. Đi bái sư hả? Được, ta đi cùng ngươi, đến lúc đó xem ai bị người đuổi về? Đợi ngày mai ta lấy củi về chúng ta sẽ cùng đi học chữ, ta dù sao cũng là đứa thông minh nhất thôn mà.”

Trương Hạo cười thầm, cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nó đương nhiên hiểu rõ tính khí hiểu thắng của Hải Long chịu không được kích thích, ôm lấy bả vai Hải Long, nắm trong tay tấm áo vải thô đã dính không ít bùn đất cười khì khì nói:

“Thôi được rồi, đứa thông minh nhất thôn, về nhà ta đi. Hôm qua Lý thúc mang đến một ít khoai lang, hôm nay mời ngươi ăn cùng.”

Khoai lang đối với Hải Long còn hấp dẫn hơn thần tiên nhiều, đôi mắt mờ mịt liền đại phóng quang mang: “Oa, có khoai lang để ăn, tốt quá, được ăn khao thì ta không thể bỏ qua. Rốt cuộc cũng có thể cải thiện một bữa, đi, đi nhanh lên, về nhà ngươi ăn khoai.”

Hai đứa vừa đùa vừa đi về phía thôn trang cách đó không xa

Liên Vân Sơn Mạch bốn năm sau.

Dãy núi Liên Vân nằm ở biên giới phía tây, cách xa Trung Nguyên hàng ngàn dặm, do bảy mươi hai đỉnh núi nhấp nhô lên xuống tạo thành. Mỗi ngọn núi đều cao vút tầng mây, quái thạch ngổn ngang, suối nhỏ róc rách bốn bề. Biển mây vô cùng vô tận như chiếc cầu vồng nối liền đỉnh núi, vất vưởng bên sườn, cái tên Liên Vân Sơn Mạch cũng vì vậy mà thành.

Liên Vân Tông nằm trong dãy núi Liên Vân là một trong thất đại tu chân tông phái, chỉ vì nằm ở nơi hoang vu hẻo lánh mà tầm ảnh hưởng không bằng lục đại tông phái còn lại ở Trung Nguyên, nhưng dù sao đây vẫn là một đại phái tu chân có lịch sử lâu đời. Tương truyền, vạn năm trước, Liên Vân tổ sư ngồi trên ngọn Tiếp Thiên Phong trong dãy Liên Vân ngộ đạo phi thăng thành tiên nhưng còn lưu lại tu chân bảo điển. Ngàn năm sau, vài người hữu duyên vô ý đi đến nơi này phát hiện thủ bút của Liên Vân tổ sư, vì cảm phục ngài mà bọn họ ở lại đây thành lập Liên Vân Tông. Những ngày bình thường, bảy mươi hai đỉnh núi trong dãy Liên Vân đều bị tiên trận của Liên Vân tổ sư lưu lại bao vây, người ngoài đến đây căn bản không thể xâm nhập vào trong.

Hôm nay vừa đúng ngày Liên Vân Tông thu nhận đồ đệ năm năm một lần, đỉnh Tiếp Thiên Phong tỏa ra vạn đạo hào quang, mây mù bao phủ bảy mươi hai ngọn núi dường như xảy ra biến hóa, mây mù dần tan, một con đường nhỏ hiện ra bên ngoài dãy núi. Chỉ cần tiến theo con đường mòn này có thể trực tiếp tới được mười hai đỉnh núi vòng ngoài của dãy Liên Vân, đó là nơi kiểm tra thu nhận đồ đệ.

Yêu cầu thu nhận đồ đệ của Liên Vân tông so với lục đại tông phái kia còn khắt khe hơn, mỗi lần thu đồ đệ đều có nhiều người báo danh nhưng đủ điều kiện vượt qua kì kiểm tra lại vô cùng ít ỏi. Vốn dĩ nơi đây cách xa Trung Nguyên, dân cư thưa thớt, điều kiện lại khắc nghiệt, khiến cho người đến đây báo danh càng ngày càng ít. Thời kì cường thịnh vạn người tới báo danh của mấy ngàn năm trước đã qua lâu rồi, số người báo danh năm năm trước còn chưa đến một trăm, cuối cùng số người được thông qua lại chẳng lấy nổi một người.

Địa Linh Phong, một trong mười hai ngọn núi vòng ngoài của dãy Liên Vân, bốn nam tử trung niên quần áo mộc mạc đứng lặng im trên đỉnh núi. Tướng mạo của bọn họ đều rất bình thường, mặc áo vải mộc mạc, sau lưng đều đeo một thanh trường kiếm.

“Lục sư huynh, Liên Vân tiên trận đã mở ra bốn ngày rồi, Địa Linh Phong chỗ chúng ta đến một bóng ma cũng chẳng có, không lẽ bây giờ cả người đến báo danh cũng hết hay sao? Còn nhớ năm năm trước tổng cộng chỉ có gần một trăm người báo danh, nếu cứ thế này, chỉ e Liên Vân Tông chúng ta không có người nối nghiệp”

Vị trung niên được gọi là Lục sư huynh than nhẹ một tiếng đáp:

“Cửu đệ, ngươi phải cẩn thận ngôn từ của mình, cái gì mà bóng ma hả? Nếu để cho sư phụ nghe thấy sợ rằng ngươi chạy không kịp đâu. Ài, lại nói, chúng ta ở Địa Linh Phong này đã hai mươi năm mà đồ đệ thu nhận cũng không quá mười người. Những kẻ có thể vượt qua kỳ kiểm tra quả thực quá ít khiến cho Liên Vân Tông hiện giờ chẳng có lấy một tên đệ tử đời thứ năm.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.