Thiết ~
Kiều Kiều hướng Băng Vô Ngân liếc mắt một cái, khinh bỉ chà chà vài tiếng, đá đá cái chăn che ở trên chân.
Thế nhưng ánh mắt cảnh giác trước sau cũng không hề rời đi.
Ai biết người đàn ông này có thể hay không thẹn quá thành giận giết mình. . . . . .
Quả nhiên,
Thời khắc nhìn thấy Băng Vô Ngân tay phải nhấc lên không trung, nàng căng thẳng hỏi dò: “Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Muốn làm gì!”
Lập tức kinh hoảng lui về phía sau đi, sau đó lớn tiếng kêu to.
“Ai ai ai! Ta nói, ngươi hóa ra là loại nam nhân hẹp hòi, quân tử động thủ không động khẩu, không đúng, là quân tử động khẩu không động thủ. . . . . . Ngươi dĩ nhiên đánh nữ nhân, không coi là anh hùng hảo hán!”
Nàng ấp a ấp úng thật vất vả đem toàn bộ lời nói phun ra hết, sau khi nói xong, hai tay hoàn ngực, đánh đánh xoa xoa.
“Hanh ——”
Băng Vô Ngân không để ý đến nàng, trực tiếp xoay người rời đi, không có nửa điểm lưu luyến.
Nữ nhân này dĩ nhiên đem mình tưởng tượng thành nam nhân hèn mọn như vậy, thực sự là làm hắn tức giận cực kỳ, đường đường một đời xà quân, nàng dĩ nhiên xem thường như vậy, cũng thật là tổn thương mặt mũi của hắn.
“Ồ? Này liền đi ?”
Băng Vô Ngân sau khi rời đi, Kiều Kiều để ngón tay ngậm ở trong miệng, có chút thất lạc tự lẩm bẩm.
“Hừ, ai them quản ngươi có đi hay không . . . . . .”
Nàng rầm nằm xuống, nhắm mắt lại, nhưng là trong đầu đều là bóng dáng của hắn không ngừng lóe lên, hắn thật đúng là cái nam nhân biến ảo không ngừng, chân trước còn gọi nàng nương tử nương tử đối với mình nhiệt tình không tha, sau một cước liền đối với chính mình lạnh như băng.
Trong lòng có chút không thoải mái, nhưng là nàng không biết rốt cục là không thoải mái chỗ nào a, lẽ nào là bởi vì nàng bị hắn lạnh nhạt?
Một đêm chưa chợp mắt ——
“A a a a a ——”
Sáng sớm, Kiều Kiều liền rống lên một tiếng kêu như lợn bị chọc tiết, chấn động đến mức cả gian phòngđầu muốn rung lên.
“Cô nương, người làm sao làm sao a?”
Chỉ thấy trước mắt đột nhiên nhiều thêm một người, dọa Kiều Kiều nhảy dựng lên.
Nhìn kỹ, nàng ta mặc một cái cung trang màu xanh nhạt, cài trâm Lưu Vân, mi tâm như cũ là một điểm một nốt chu sa, dáng người uyển chuyển, eo như ước tố, ánh mắt haongr hốt bất động nhìn nàng. . . . . .
“Nha, thật là một cô gái thanh tú.”
“Ngươi là ai?”
Kiều Kiều đánh giá nàng, nhìn đến nỗi Cẩm Sắt thẹn thùng rũ mắt nhìn xuống đất.
“Nữ tì gọi Cẩm Sắt, là vương chỉ cho nô tỳ làm nữ quan thiếp thân của cô nương, sau này ta là người của ngài rồi!” Nàng âm thanh ôn nhu nói.
Dưới sự hỗ trợ của Cẩm Sắt, Kiều Kiều rất nhanh rửa mặt xong xuôi, kỳ thực nàng là không thích người ta hầu hạ , nhưng là. . . . . .
“Cô nương, ngươi nếu như không cho nô tỳ hầu hạ, nô tỳ sẽ bị vương xử phạt, van cầu ngài, đừng làm khó nô tỳ . . . . . .”
Được rồi, Kiều Kiều tức giận thầm nghĩ, cái tên vương đáng chết——
Dùng qua ngọ thiện, nàng buồn bực ngán ngẩm ngồi ở phía trước cửa sổ, hai tay nâng mặt ngóng nhìn bầu trời xanh thăm thẳm đờ ra.
Ở trong cung lúc này, thật là khó sống a, tẻ nhạt muốn chết? Hắn mới nửa ngày không tới, nàng liền lại thiếu kiên nhẫn , thêm vào phiền muộn trong lòng liền nổi nóng buồn bực tròng lòng liền cảm thấy khó chịu không thoải mái.
Ở bên cửa sổ ngồi nửa ngày, thực sự là tẻ nhạt, Kiều Kiều chà xát hai tay từ trên ghế nhảy xuống, hắn không để ý tới nàng, nàng liền không them quan tâm hắn, nàng liền chạy ra ngoài tìm thú vui?
Đi chơi ——
“Cô nương, ngươi đi đâu vậy a?”
Vừa muốn ra ngoài, liền bị âm thanh Cẩm Sắt gọi lại, gay go, bị tiểu nha đầu này phát hiện.
“Ta ở trong phòng buồn muốn hỏng rồi, đi ra ngoài đi dạo.”
“Ta bồi cô nương cùng đi.”
Cẩm Sắt thả cái khay bên trong tay xuống, liền theo tới.
Kiều Kiều nghĩ thầm, cũng được, chính mình đối với nơi này chưa quen thuộc, có nàng dẫn dắt rất nhanh là có thể thăm dò địa hình nơi này, như vậy. . . . . .
Đối với mình mà nói, vẫn là có trợ giúp, nghĩ như vậy nàng đúng là thật cao hứng lên tinh thần chơi đùa.
Hiện tại là ban ngày, trong cung này vẫn không có người nào qua lại, Kiều Kiều cảm thấy kỳ quái.
“Cẩm Sắt, tại sao ta luôn cảm thấy, trong cung này là lạ đâu?”
Thời gian thật dài, không gặp Cẩm Sắt phát ra tiếng, nàng liền có chút hiếu kỳ quay đầu lại, nàng há miệng ngạc nhiên nàng ta dĩ nhiên nhìn thấy Cẩm Sắt cách chính mình khoảng cách thật xa dám chừng 10m, mồ hôi rơi, chậm rãi di chuyển nàng bước từng bước uyển chuyển bộ bộ sinh liên.
“Cô nương, chờ ta ——”
Mộ Dung Kiều Kiều ở bên cạnh đại thụ đứng một lúc, nàng vừa nãy đến đây không có nhanh a, tốc độ này đều theo kịp rùa đen.
“Cô nương, ngươi đi thật là nhanh. . . . . .”
Ngạch. . . . . . Kiều Kiều trước mắt nhất thời tràn đầy gân xanh, không phải là nàng đi nhanh, mà là nàng ta đi quá chậm, được rồi, bất quá nàng đại nhân đại lượng, không them bất hòa với một tiểu cô nương nhạn thức bình thường.
Vốn còn muốn hỏi nàng ta cái nghi ngờ vừa nãy trong lòng mình, tại sao này ban ngày trong cung đúng là quạnh quẽ, so với ban đêm.
Nhưng là. . . . . .
Trong chớp mắt từ khóm hoa trung phi ra một cái đồ vật.
Ầm ầm ầm ~
Một vật nện ầm ầm lên cánh cửa phía sau gáy nàng, mà Kiều Kiều mới vừa rồi trên mặt còn như gió xuân ấm áp, bây giờ ý cười biến mất hoàn toàn không có, thay vào đó chính là một mảnh lạnh giá.
“Dựa vào, nàylà thế đạo gì a, ai như thế tẻ nhạt, công nhiên vào ban ngày ban mặt dám mưu sát người tại nơi công chúng——!”
Ánh mắt của nàng nhìn về phía vật thể lạ vừa rơi, đi về phía “hung khí gây án”, vẫn là nàng may mắn, không phải lúc trước nàng ham mê vận động thích bóng rổ cùng bóng đá, phỏng chừng lúc nãy đầu của nàng liền nở hoa rồi.
Mắt thấy quả túc cầu nâng lên hạ xuống vài lần trên sân rồi lăn đến chân nàng thì ngừng. Đôi mi đẹp đẽ của Kiều Kiều khẽ loan, khuôn mặt không ngừng mà co rúm, Cẩm Sắt vội vàng chạy lại đây không ngừng kiểm tra đầu của nàng “Cô nương, không có sao chứ, chúng ta hay là đi mau đi.”
Vừa nói chuyện, vừa muốn lôi kéo nàng rời đi, Mộ Dung Kiều Kiều làm sao chịu để yên như vậy chứ, không có tra ra hung thủ, liền muốn nàng cho qua, còn rời đi một cách chật vật và không khí tiết như vậy nữa chứ.
Nàng thuận lợi nhặt lên quả cầu bên cạnh chân, nhìn hình dáng chắc là đồ chơi của tiểu hài tử, chẳng lẽ này trong cung có hài tử?
Chẳng lẽ sẽ là con của hắn?
Thiết!
Thật đúng là nam nhân trăm người như một, nếu là tiểu hài tử không cẩn thận đá trúng nàng, thì nàng cũng không thể cùng tiểu hài tử cứng đối cứng đúng không, nhân gia nàng còn là mỹ nữ có phẩm chất có tu dưỡng.
Thế nhưng, ngay khi nàng muốn đi đem cầu này trả lại đối phương, thì đột nhiên từ khóm hoa một đầu nhỏ nhắn lộ ra, một âm thanh hết sức êm tai truyền đến bên nàng.
Thanh âm kia giống như chuông bạc, thế nhưng ——
Nhưng giọng điệu lại hết sức hung hăng cùng bá đạo, quả thực chính là quá mức ồn ào không ngừng, làm ô nhiễm tai của nàng.
“Người này ai vậy?”
Nàng không rõ hỏi Cẩm Sắt, mi tâm nhăn lại, đầu thiên hướng phía bên kia, hiếu kỳ hỏi.
“Cô nương, chúng ta hay là đi mau đi.”
Cẩm Sắtcố gắng thuyết phục nàng rời nhanh rời khỏi nơi này, nàng ta gấp đến độ như là gặp quỷ đang đuổi đến nơi, làm cho lòng hiếu kỳ của Mộ Dung Kiều Kiều cuồn cuộn dâng lên.
Nàng nhất định phải biết được người đến là ai.
“Các ngươi đứng lại, tiểu tiện tì mặc áo hồng nhạt, cầm túc cầu của bổn phi đem lại đây!”
Một thanh âm đột ngột xuất hiện làm Kiều Kiều nhất thời như tiếng nổ bên tai, Hoa phi xuyên qua khóm hoa, từ một bên kia của ngự hoa viên đi tới, theo hầu nàng theo nàng còn có năm, sáu mỹ nữ trang phục hoa mỹ.
Thời điểm nhìn thấy các nàng, trong lồng ngực của Kiều Kiều lửa giận bắt đầu cháy rừng rực, Móa nó~ dám gọi chính mình tiểu tiện tì, nữ nhân này coi nàng ta là ai vậy?
Lại nói, nàng xác thực không biết nàng ta là ai, nhưng là, sao lại có nữ nhân không có lễ phép đến như vậy chứ, cho dù là bên ngoài có hoa mỹ làm sao, nội tâm cũng là cực kỳ đáng ghê tởm, nàng ngay cả nhìn nàng ta thêm một chút thôi cũng sợ ô uế con mắt xinh đẹp của nàng.