Một tay An Hoằng Hàn xuyên qua dưới bụng con chồn nhỏ, ôm nàng lên, ngón tay khẽ vuốt lông tơ của nàng, “Đến chỗ nào tìm nữ nhân?”
Ba nữ nhân này nhất định không phải người bên trong hoàng cung, bởi vì
nếu tồn tại dung mạo tuyệt sắc như thế thì rất khó không khiến kẻ khác
chú ý. Trong đôi mắt An Hoằng Hàn thoáng hiện lên tia sáng, nhớ đến cảnh con chồn nhỏ hoá thành hình người lúc trước. Ánh mắt hắn lần nữa lại
nhìn về phía bọn họ trong đại điện, tuy rằng bọn họ xinh đẹp,dù sao
trong đó khuôn mặt luôn mang theo chút khí tức mị hoặc.
“Bọn họ cũng thế. . . . . . ?” Lời nói tiếp theo, An Hoằng Hàn không nói hết, chỉ dừng ở nửa câu, đã đủ để khiến Tịch Tích Chi hiểu ý tứ của
hắn.
Tịch Tích Chi thoải mái gật đầu, chít chít. . . . . . [Là mỹ nhân bươm bướm].
Lời con chồn nhỏ muốn nói, An Hoằng Hàn nghe không thể nghe hiểu được.
Nhưng nhìn từ biểu hiện của con chồn nhỏ, An Hoằng Hàn đã biết được đáp
án, ba nữ nhân dung mạo xinh đẹp này, chỉ sợ cũng do Yêu Tinh hóa hình
mà thành.
Nhưng con chồn nhỏ mũm mĩm này,đi chỗ nào quen biết được những Yêu Tinh này?
Không thể trách An Hoằng Hàn sinh lòng nghi ngờ, bởi vì từ trước đến giờ thanh danh của đám Yêu Tinh không hề tốt đẹp gì ở trên thế gian, chỗ
nào cũng có một đám người bị Yêu Tinh hãm hại. An Hoằng Hàn lo lắng con
chồn nhỏ về sau bị lừa gạt mất, ánh mắt lạnh lẽo thâm trầm nói: “Sau này ít giao du cùng những thứ không đứng đắn kia, hiểu chưa?”
Thứ gì không đứng đắn? Tịch Tích Chi không thích nghe lời này! Bởi vì
hiện tại nàng cũng là một thành viên trong tộc Yêu Tinh, An Hoằng Hàn
nói như vậy, nàng cảm thấy hắn không coi nàng thuộc vào tộc Yêu Tinh.
Thực ra Yêu Tinh cũng giống con người, cũng phân chia ra tốt xấu, giống
như ba con bươm bướm ở phía dưới, bọn họ tu luyện đến trình độ kia đều
dựa vào hút lấy Thiên Địa Linh Khí một cách đường hoàng.
Tránh thoát khỏi bàn tay to đang vuốt ve nàng, Tịch Tịch Chi thở phì phì ngồi xuống trên bàn. Trong lòng rất bực bội, âm thầm suy nghĩ, nàng vất vả tốn sức muốn đi tìm Yêu Tinh giúp một tay, trái ngược lại bị vị Đế
Vương nào đó quay ra vu khống.
Nếu như hắn cho rằng nàng cũng là thứ tà đạo, thì đã chẳng nuôi nàng lớn như vậy. Cũng không phải không có hắn, Tịch Tích Chi nàng liền không
sống được.
Mặc dù trong lòng giận dỗi, Tịch Tích Chi vẫn hiểu rõ, bản thân vô cùng ỷ lại vào An Hoằng Hàn. Giả dụ nàng thật sự muốn rời khỏi thì nàng cũng
không muốn thế.
Ý thức được lời mình nói làm tổn thương tới tâm hồn con chồn nhỏ nào đó, An Hoằng Hàn duỗi ra ngón tay đụng nó một cái.
Tịch Tích Chi cố ý nghiêng thân thể đi, không để ý tới hắn.
An Hoằng Hàn lại chọc chọc bụng nhỏ của nó. . . . . .
Chít chít. . . . . . Tịch Tích Chi không nhịn được kêu lên hai tiếng.
“Trẫm cũng không phải trách cứ ngươi, mà lo lắng chẳng may ngươi gặp
phải bằng hữu xấu, bị người ta lừa đi luyện thành đan thì làm thế nào?
Trẫm nghe những đạo sĩ thường nói, nội đan của Yêu Tinh là nguyên liệu
luyện đan rất tốt.” Mặc kệ con chồn nhỏ giận dỗi thế nào, An Hoằng Hàn
trong nháy mắt ôm lấy nó, kéo vào trong ngực.
Nếu ngay cả một con chồn nhỏ đơn thuần mà An Hoằng Hàn cũng xử lí không được thì sao hắn có thể thống trị tốt nước Phong Trạch?
Thấy con chồn nhỏ đã có chút buông lỏng, An Hoằng Hàn không ngừng cố
gắng, “Có vài Yêu Tinh hút tinh khí của loài người để đạt được thành quả tu luyện. Cho dù ngươi không muốn thừa nhận thì đó cũng chắc chắc là sự thực. Trẫm chỉ lo lắng ngươi đi chệch đường, ngươi là sủng vật do trẫm
nuôi, chẳng lẽ trẫm lên tiếng quản giáo ngươi, cũng không được?”
Sao nàng có thể đi chệch đường? Tịch Tích Chi thật sự là tu tiên đứng
đắn mà, so với những kẻ trong tộc Yêu Tinh, Tịch Tích Chi tuyệt đối là
dòng nước trong sạch nhất trong đó.
“Chẳng lẽ trẫm lo lắng ngươi cũng có lỗi?” An Hoằng Hàn ném ra một đòn
nặng cân cuối cùng, chút cơn tức còn lại trong lòng của con chồn nhỏ nào đó hoàn toàn triệt để biến mất.
Cũng đúng, người ta quan tâm ngươi…ngươi phát cáu cái gì! Trái lại
Tịch Tích Chi cảm thấy thật xấu hổ, An Hoằng Hàn làm đúng nghĩa như một
bằng hữu, lo lắng an toàn cho sinh mệnh con chồn của nàng, tại sao nàng
có thể cáu kỉnh với hắn! Kết quả là, móng vuốt Tịch Tích Chi vỗ nhẹ vào
mu bàn tay của hắn, tỏ vẻ áy náy của mình.
Khoé miệng An Hoằng Hàn khơi lên cười một tiếng, tính khí của con chồn này luôn tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
“Ngươi hiểu là tốt rồi.”
Phía dưới nhạc công đã chuẩn bị ổn thỏa, cuối cùng sau khi bọn họ bàn
bạc quyết định đàn một khúc ‘ Điệp Luyến Hoa ’. Bởi vì khúc nhạc này,
bất kể ca từ hay là âm luật(1) đều có vẻ phù hợp với phong cách ba cô
nương kia.
(1)Âm luật: hiểu đơn giản quy luật của âm thanh, ở trung hoa, thì quy luật này phụ thuộc vào Ngũ hành: Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ.
Lúc sau nghe xong Lâm Ân báo lại, Tịch Tích Chi cười như hoa nở. Thầm
than, những nhạc công kia thật có con mắt nhìn! Chuyến đó đều bị bọn họ
nhìn được.
Tiếng đàn nhẹ nhàng dần dần vang lên, tất cả mọi người cũng ngừng thở, tập trung tinh thần nhìn trong đại điện.
Trong nháy mắt khi ba nữ tử kia vừa lên sân khấu, người phía dưới đã sớm nhốn nháo, rối rít hỏi thăm cô nương nhà nào, bộ dạng quá xinh đẹp.
Không ít thiếu niên quan viên tất cả đều nhìn ba bong hình xinh đẹp
giống như bị hớp mất hồn.
Ở đây chỉ có hai người có thể mắt nhìn thẳng không chớp, người thứ nhất
đương nhiên là chủ nhân bữa tiệc An Hoằng Hàn, một người khác chính là
Đông Phương Vưu Dục đang ngồi dưới.
Trừ bỏ lúc mới mở màn hắn ta có thoáng chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại lấy lại dáng vẻ công tử văn nhã dịu dàng như ngọc.
“Thái tử điện hạ, ngài thấy thế nào? Thuộc hạ chưa từng nghe nói có ba
nữ tử này.” Tên thị vệ bên cạnh có chút hồ đồ, nữ tử có tài múa cao
siêu, đa số đều là tài nữ nổi danh.
Chỉ cần sau khi thoáng nghe ngóng, lập tức liền có thể biết được thân
phận. Nhưng ba nữ tử kia giống như rơi từ trên trời xuống vậy, chưa ai
từng gặp qua, thậm chí nghe nói qua.
“Yên lặng theo dõi biến hóa.” Dù sao sự tình đã đến nước này, ngoài việc bọn họ quan sát thì đã không có cách nào khác.
Tiếng đàn uyển chuyển thanh thúy chậm rãi vang lên, theo tiếng đàn, bóng dáng ba nữ tử dần dần bắt đầu có động tác. Họ lấy hình dạng một kiểu
đứng hình tam giác, thành các cặp cạnh nhau. Ngay khi tiếng đàn tranh
vang lên một tiếng thì đùi phải của bọn họ nâng lên, thong dong mà múa,
dáng vẻ ung dung chứa ý cảnh tuyệt đẹp. Tay áo vung thật dài, phập phồng cao thấp theo tiếng đàn, từ đó tạo thành hình dạng nước chảy, tựa như
một dải lụa bay phất phơ trong gió.
Động tác của các nàng vô cùng nhẹ nhàng, mỗi một lần nhảy lên cùng xoay
tròn, đều nắm giữ vô cùng tốt. Vừa giống như là bay lượn, lại giống như
đang đi bộ; khi thì như đứng thẳng, khi lại giống như nghiêng nghiêng.
Tựa như ba con bươm bướm xinh đẹp, đập cánh bay lượn quanh khóm hoa,
tham luyến mùi hương của hoa cỏ.
So sánh với điệu múa ‘Phượng Hoàng Cùng Bay’ vừa rồi, điệu múa này độ
khó có chút thấp hơn, nhưng người nhảy múa nắm giữ được tiết tấu âm nhạc và vũ điệu lại cao hơn rất nhiều. Động tác của bọn họ không chỉ thể
hiện việc đặc biệt hiểu rõ âm luật, càng thêm làm người ta nhìn mà than
thở.
Dường như bọn họ hiểu rõ từng nhịp một, sau đó tùy ý nhịp điệu đó dẫn dắt bọn họ biểu diễn ra điệu múa này.
Điều này không chỉ dựa vào huấn luyện là có thể cho ra hiệu quả. Mà phải nhờ vào cảm giác của những người đó đối với âm luật . . . . . .
Nhưng số người có thể cảm giác được âm luật vô cùng ít, bởi vì mỗi âm
điệu phát ra có khác nhau, nhưng đại đa số con người nghe không ra mà
thôi.
“Đẹp. . . . . . Đẹp, thật sự là một điệu múa vô cùng đặc sắc!”
Tiếng vỗ tay ‘bốp bốp’ không ngừng vang lên, so với lúc trước, càng chấn động hơn.
Mặc dù ba nữ tử này không lựa chọn điệu múa có độ khó nhất để nhảy,
nhưng dựa vào kỹ thuật nhảy mà bọn họ vừa biểu hiện ra thì tất cả mọi
người đều hiểu, không phải người ta không biết nhảy, mà là người ta
không muốn nhảy!