Từ lúc kí ức hiện lên trong đầu, Tịch Tích Chi đã không còn cảm thấy sợ
hãi như vừa rồi. Vẻ mặt thản nhiên, dù sao lần này đi tới thế giới này
vốn là một món lời do nàng nhặt được, ít nhất nàng sống lâu được thêm
mấy tháng, đây chính là chuyện mà người khác cầu không được. Nếu nói đến người chịu thiệt thòi? Như vậy không thể nghi ngờ là An Hoằng Hàn, hắn
vất vả khổ sở nuôi nàng béo mập lại không đòi thu lại được chút ích lợi
nào.
Khói mù càng lúc càng dày đặc, hun đốt đến mức khiến thần trí Tịch Tích
Chi ngày càng mơ hồ, đầu nặng như trì, suy nghĩ dần dần đứt quãng.
Phía ngoài cung Yên Vưu, mười mấy thị vệ đang âm thầm nhìn chằm chằm tình hình.
“Bẩm báo thị vệ Ngô, tẩm cung Lục Công Chúa bốc cháy rồi.” Một thị vệ mang đao cuống quýt chạy tới bẩm báo.
Trong không khí có mùi khét.
Từ xa nhìn lại, khói mù từng chút bay ra từ ngói Lưu Ly.
Ngô Kiến Phong nhíu mày, “Mau! Đi dập hỏa.”
Bệ hạ phân phó còn tại đó, ngộ nhỡ con chồn nhỏ gặp chuyện không may, bọn họ đều đừng nghĩ được sống.
Ngọn lửa càng cháy càng lớn, từng trận khói bay ra từ tẩm cung. Khi Ngô
Kiến Phong dẫn người chạy đến, nơi đó đã ngập tràn trong ánh lửa. Nơi
bốc cháy là tận cùng bên trong tẩm cung cho nên tạm thời còn không có
cháy ra bên ngoài.
Ngô Kiến Phong nhìn khói càng ngày càng dày đặc, trái tim đông lạnh lại một nửa.
Đúng lúc ấy thì có bóng dáng hai người chạy ra khỏi tẩm cung.
Một người là Lục Công Chúa, một người còn lại là người hầu điện Bàn Long Tiểu Tuân Tử.
Ngô Kiến Phong không dám để cho bất cứ người nào chạy, nếu Vân chồn xảy
ra chuyện, bệ hạ truy cứu tới, đầu hắn nhất định không giữ được, “Bắt
lấy bọn họ!”
Thị vệ lĩnh mệnh, nhanh chóng đè lại Tiểu Tuân Tử, một tiếng ‘rắc rắc’
liền bóp gãy cánh tay của hắn ta. Khi bắt An Nhược Yên thì thị vệ không
dám dùng sức quá mạnh, bởi vì đối phương là công chúa, trước khi bệ hạ
còn chưa đến, bọn họ còn không dám quá mức làm quá, chỉ tìm một sợi dây
trói chặt nàng.
“To gan! Bổn cung là công chúa nước Phong Trạch, các ngươi lại dám dĩ hạ phạm thượng(1).” An Nhược Yên không ngừng giãy giụa, nhưng nàng ta chỉ
là một nữ nhân yếu đuối mà thôi, nơi nào chống lại được hai người thị vệ giữ chặt hai bên. Đôi tay bị trói chặt ra sau lưng, sau đó một tên thị
vệ giữ lại.
(1)Dĩ hạ phạm thượng: ý nói kẻ dưới, người địa vị thấp mạo phạm, gây tội với người trên, người địa vị cao hơn.
Ngô Kiến Phong phân phó thị vệ nhanh đi dập hỏa, từng thùng nước hắt đến nơi lửa cháy hừng hực.
“Thị vệ Ngô, lửa. . . . . . lửa cháy quá lớn, dập mãi không tắt!” Nhìn
từng thùng nước hắt về phía hỏa hoạn nhưng không có chút hiệu quả, rất
nhiều thị vệ đều sốt ruột.
Ngô Kiến Phong lau mồ hôi trên trán, “Dập lửa! Còn đứng đó nói nhảm nhiều như vậy, đều không muốn sống sao!”
Lửa càng cháy càng lớn, chỉ một lát sau, liền lan ra toàn bộ cung điện.
Những đồ trong cung điện, đa số là vật dễ cháy, một mồi lửa liền cháy.
Âm thanh ‘phừng phừng’ vang lên từng đợt, ánh lửa từng đợt hiện lên
trong điện.
An Hoằng Hàn cùng đám người Lâm Ân chạy tới từ điện Bàn Long, còn chưa
tiến vào cung Yên Vưu, từ xa đã nhín thấy lửa cháy ngập trời, chiếu sáng cả một vùng trời trong đêm.
Khói dầy đặc không dứt, bay thẳng lên.
Sắc mặt An Hoằng Hàn càng trở thêm lạnh lùng, bước chân nhanh chóng vào
cung Yên Vưu, thấy tất cả thị vệ và thái giám đều xách theo thùng nước
dập lửa, lập tức đến chỗ Ngô Kiến Phong, mở miệng liền hỏi: “Vân chồn
đâu?”
Ngô Kiến Phong khẩn trương đè chuôi kiếm, trên trán mồ hôi lạnh ròng
ròng chảy ra: “Hồi. . . . . . Hồi bẩm bệ hạ, lúc bọn thuộc hạ phát hiện
ánh lửa thì đã lập tức cứu hỏa rồi. Vân. . . . . . Vân chồn vẫn còn ở
trong cung điện, xin bệ hạ cho thuộc hạ thêm một chút thời gian, thuộc
hạ nhất định cứu ra Vân chồn.”
Hai mắt An Hoằng Hàn sắc bén, nhấc chân, không chút lưu tình đạp Ngô
Kiến Phong. Dùng sức rất mạnh, khiến Ngô Kiến Phong thân cao mét bảy bị
đạp ra xa mấy mét.
Lâm Ân sợ tới mức run rẩy hai vai, lần này, bệ hạ thật sự tức giận.
“Chờ các ngươi dập tắt lửa, Vân chồn đã sớm chết cháy rồi! Trẫm phân phó các ngươi trông chừng chặt chẽ, đặt an toàn Vân chồn lên hàng đầu! Phế
vật(2), một đám ăn hại.” An Hoằng Hàn không khống chế được quát mắng
nói, âm thanh vô cùng lạnh lẽo.
(2)Phế vật: chỉ đồ bỏ đi, kẻ vô dụng, ăn hại không làm được chuyện gì.
Ngô Kiến Phong che ngực, phun ra một ngụm máu, “Do thuộc hạ không làm tròn trách nhiệm, cầu xin bệ hạ thứ tội.”
An Hoằng Hàn nhìn hắn một cái, cái gì cũng chưa nói lại đủ làm người ta rùng khắp cả người.
Lửa cháy hừng hừng, mạnh mẽ bốc lên.
“Trước tiên áp giả Lục Công Chúa cùng tên thái giám kia vào Thiên Lao,
chờ sau khi trẫm trở về sẽ mang ra nghiêm hình thẩm vấn.” An Hoằng Hàn
bình tĩnh nói hết những lời này, chậm rãi đi về phía cung điện nơi đang
bị ngọn lửa bao quanh.
Đưa tay đoạt lấy thùng nước mà thái giám xách trong tay, đổ từ trên đầu
xuống. Long bào trơ nên ướt sũng, dán chặt vào thân thể An Hoằng Hàn,
hắn bước chân nặng nề vọt vào cung điện đang cháy, không có chút do dự.
Mọi người nhìn thấy một màn này xong, đều kinh ngạc không khép miệng được.
Lâm Ân lấy lại tinh thần đầu tiên, hô to một tiếng: “Bệ hạ, nơi đó nguy hiểm!”
Cũng không biết An Hoằng Hàn có nghe thấy hay không, tóm lại bóng dáng của hắn đã biến mất nơi cửa chính cung điện.
Toàn bộ người bên ngoài gấp gáp hoảng loạn một trận, Lâm Ân chỉ huy thị
vệ cùng thái giám dập lửa, tất cả mọi người không dám có chút lười
biếng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thế lửa vẫn không kiềm chế được, thanh xà nhà trong cung điện phát ra âm thanh ‘kẹt kẹt’, dễ nhận ra sắp giữ không được rồi.
Không lâu sau, Ngự Lâm quân cũng gia nhập đội ngũ dập lửa, tất cả mọi người liều mạng lấy nước dập lửa.
Lo lắng bệ hạ sẽ xảy ra chuyện, Lâm Ân còn từng phái ra vài tên thị vệ
vào đám cháy, tìm kiếm tung tích bệ hạ. Nhưng đã lâu như vậy, phàm là
người đi vào không có một người còn sống trở về.