Nếu bệ hạ đã mở lời hỏi thăm, Lâm Ân nhất định phải theo ý bệ hạ, hát xướng cùng người. Nghịch ý bệ hạ, mình sẽ không có quả tốt để ăn.
“Bẩm bệ hạ, nô tài nghe nói vị ngự trù này có sở trường nhất là. . . . . . nấu thịt chồn. Hắn làm thịt con chồn, màu sắc hương vị nồng nàn, ngoài cháy trong mềm, thanh thúy ngon miệng. Phàm người nếm qua đều khen rằng mùi vị tuyệt hảo.” Lâm Ân làm tổng quản nhiều năm, từ rất lâu đều phải suy đoán tâm tư của bệ hạ. Nếu như đoán đúng, đó chính là mọi sự tốt đẹp. Chẳng may đoán sai, khi đó đầu óc của mình có thể giữ được hay không, chính là một vấn đề còn cần cân nhắc.
Toàn thân đầy lông tròn xoe cứng ngắc, hai chân nắm vạt áo An Hoằng Hàn lại thật chặt. Trong lòng cực kỳ sợ An Hoằng Hàn tặng nó cho vị ngự trù này, sau đó ở trường hợp nhiều đại thần như vậy trình diễn tiết mục vừa lột da nấu xương nó.
Không muốn trêu chọc sự chú ý của An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi nâng bốn chân không còn sức lực lên, lén lút đi xuống. Nếu không chạy trốn, chẳng lẽ chờ trở thành thức ăn trong miệng người khác?
Động tác mờ ám của con chồn nhỏ không thoát khỏi cặp mắt An Hoằng Hàn, khóe miệng nâng một đường cong nhàn nhạt, thình lình kéo lấy chân trước của Tịch Tích Chi, “Bây giờ mới chạy trốn, có phải quá chậm hay không?”
Ý tứ An Hoằng Hàn là con chồn nhỏ đã thành công nâng lên hứng thú của hắn, bây giờ mới nghĩ đến muốn chạy trốn khỏi hắn, đã muộn. Cho dù nó muốn bỏ đi, hắn cũng sẽ tóm chặt lấy. Một con sủng vật thú vị như vậy, không nuôi dưỡng ở bên cạnh mình sẽ không thú vị biết bao?
Mà nghĩa khác của lời nói này quá nhiều, nghe vào trong lỗ tai Tịch Tích Chi liền thay đổi thành. . . . . . ngươi mà trốn không thoát thì chờ bị chiên dầu đi thôi.
Run rẩy rụt đầu một cái, Tịch Tích Chi kêu ‘chít chít’, dùng cái đầu lông lá đi chà xát bàn tay An Hoằng Hàn, mỗi một động tác đều mang theo lấy lòng. Miễn không làm thịt nó thì cho dù trở thành một con sủng vật, nàng cũng chấp nhận!
Cặp mắt điềm đạm đáng yêu nhìn thẳng chằm chằm An Hoằng Hàn, nếu nhìn kỹ, còn có thể nhìn ra trong cặp mắt kia chứa một chút nước mắt.
Ánh mắt một con sủng vật điềm đạm đáng yêu? An Hoằng Hàn cảm thấy mình thật sự bị thần kinh rồi. Nhưng nhìn bộ dáng con chồn nhỏ bị sợ thành ra như vậy, trái tim vô cùng cứng rắn lại bị xúc động.
“Lâm Ân. . . . . .” An Hoằng Hàn vừa mới kêu một tiếng, cả thân thể Tịch Tích Chi sẽ run theo một cái.
An Hoằng Hàn ôm lấy con chồn nhỏ từ trên bắp đùi. . . . . .
Tịch Tích Chi cho rằng An Hoằng Hàn Hàn đưa nàng cho Lâm Ân, sau đó đưa cho ngự trù nấu ăn, tứ chi cùng lúc bấu thật chặt vịn vào cánh tay An Hoằng Hàn, giống như con bạch tuộc, kéo cũng kéo chẳng được.
Một màn kịch như vậy bị quần thần xem ở trong mắt, ánh mắt nhìn đều vô cùng buồn bực. Mặc kệ là người hay động vật, loài nào sau khi nhìn thấy bệ hạ đều phải nhún nhường sợ hãi, nếu có thể trốn xa liền trốn càng xa càng tốt. Vậy mà con chồn nhỏ này lại cứ dính lấy bệ hạ? Nói cách khác, sự thân thiện của bệ hạ tăng cao cho nên sủng vật mới có thể thích hắn như vậy?
Tất cả đại thần chạm đến cặp mắt lạnh lẽo không chút nhiệt độ nào của An Hoằng Hàn đều lập tức bỏ đi cái ý nghĩ này. Làm sao bệ hạ có thể thân thiện?
Sứ giả là người đầu tiên cười ra tiếng, “Con chồn này thật thích bệ hạ.”
Thích cái lông! Lần thứ hai nghe lời nói như thế, Tịch Tích Chi không nhịn được mắng ở trong lòng. Nếu không phải tính mạng bản thân gặp nguy hiểm, nàng đến mức phải tóm thật chặt cánh tay An Hoằng Hàn sao? Ngươi cho rằng động tác này không mệt mỏi ư?
“Thật sao?” Nghe nói như thế, An Hoằng Hàn nổi lên vẻ vừa ý trong lòng, nâng con chồn nhỏ lên, hỏi “Ngươi thích trẫm?”
Tịch Tích Chi dám nói chữ ‘không’ sao? Cái mạng nhỏ của nàng còn bị lão gia ngài nắm trong tay đây nè. Đầu nhỏ gật đầu liên hồi, ‘chít chít’. . . . . . Thích. . . . . . Thích. . . . . .
Có lẽ cũng bởi vì lần gật đầu này, nhất định sau này hai người tách rời không được, không ngừng dây dưa.
Nhìn thấy con chồn nhỏ có một mặt linh tính như thế, quần thần kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm.
“Vân Chồn có thể nghe hiểu tiếng người sao?” Không chút nghi ngờ nào, con chồn nhỏ kia gật đầu, không phải đang trả lời câu hỏi của bệ hạ ư?
“Thật là sủng vật thần kỳ, khó trách nhiều người tán gia bại sản như vậy cũng muốn có được một con.”
Đó là những lời nói đối thoại của các đại thần . . . . .
Dạ yến bắt đầu, cũng ngồi không ít nữ quyến. Một phần là đám thê tử của đại thần, một phần là công chúa Phong Trạch quốc.
Mấy năm trước An Hoằng Hàn chém giết hết tất cả huynh đệ, nhưng lại không động đến đám công chúa này, dụng ý hắn làm như thế không một ai thấu hiểu. Trong lòng các đại thần cũng từng nghĩ, dù những nữ nhân này có tiền đồ thế nào, cũng không uy hiếp được ngôi vị hoàng đế của bệ hạ, cho nên bệ hạ mới lựa chọn tha cho các nàng một mạng. Nhưng thủ đoạn của người nam nhân này tàn nhẫn như vậy, sẽ có lòng dạ nữ nhân mà niệm tình máu mủ sao? Suy nghĩ của các vị đại thần lại lung lay.
Các nữ nhân cũng thích động vật nhỏ dễ thương, nhìn thấy con chồn nhỏ biết điều đến vậy, một đám người quan sát sang bên này.
“Con chồn nhỏ thật đáng yêu, thật muốn sờ sờ.”
“Ta cũng vậy, Tam tỷ, con chó lông dài kia cũng không đáng yêu bằng con chồn nhỏ.”
Một đám công chúa kích động, nhiệt liệt thảo luận.
“Lục tỷ, hoàng huynh cưng chiều tỷ như vậy. Hễ tỷ muốn gì thì hầu như ngày hôm sau đã cho ngươi đưa tới. Không bằng tỷ đi cầu xin hoàng huynh, để huynh ấy ban con chồn nhỏ cho tỷ?” Không biết người nào giựt giây nói.
Tầm mắt tất cả các công chúa chuyển dời, cùng tụ tập đến trên người cô gái mặc một bộ y phục bằng tơ lụa màu hồng nhạt. Dung mạo cô gái phi phàm, một đôi mắt đẹp rực rỡ bức người, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, tinh xảo lại mỹ lệ. So sánh với Dư công chúa, vô luận là phong cách, hay là dung mạo, đều cực kỳ xuất sắc.
“Cũng chỉ là một con chồn nhỏ thôi, vì sao bổn cung phải nuôi?” Lục công chúa An Nhược Yên chẳng thèm ngó tới, từ trước đến giờ nàng không thích những động vật nhỏ kia, đặc biệt là sủng vật đầy lông. Sủng vật thích rụng lông, nàng đã từng nuôi dưỡng qua một con mèo, khi đó khắp nơi trong tẩm cung có thể thấy được lông của động vật.
“Lục tỷ, đây chính là Vân Chồn đã không thấy trăm năm, nói không chừng thiên hạ chỉ còn một con này.” Một giọng nói nhút nhát trong trẻo truyền đến từ phía sau.
Người nói chuyện có cái đầu rất nhỏ, chỉ tầm mười tuổi, một đôi mắt to lóe sáng trong veo như nước cực kỳ sạch sẽ.
An Nhược Yên hình như rất ghét tiếng nói này, “Thập tứ muội, ngươi biết cái gì? Nếu ngươi ưa thích thì tự mình đòi hỏi với hoàng huynh đi, ở chỗ này giựt giây bổn cung làm cái gì?”
Tiểu cô nương mím chặt miệng, rụt rè nhìn con chồn nhỏ trong ngực hoàng huynh đang ngồi trên ngai vàng. Nàng cực kỳ thích con chồn nhỏ này, nhưng những năm gần đây hoàng huynh chưa bao giờ nhìn qua nàng một cái. Dù cho nàng đi xin, hoàng huynh cũng sẽ không ban cho nàng. Chỉ có Lục tỷ mới lấy được Vân Chồn, may ra nàng còn có cơ hội sờ một cái. Nhưng nàng không có ý nghĩ giựt giây Lục tỷ cái gì, chẳng qua cảm thấy con chồn nhỏ cực kỳ đáng yêu.
Rất nhiều công chúa khuyên An Nhược Yên, cuối cùng đều thất bại, chỉ có thể buồn chán nhìn con chồn nhỏ.
Thật sự rất đáng yêu. . . . . .
Thấy An Hoằng Hàn không có mang nàng đưa cho Lâm Ân, trái tim Tịch Tích Chi treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống dưới.
“Lâm Ân. . . . . .” Một tay An Hoằng Hàn vuốt ve bộ lông con chồn nhỏ, lại hô.
Trái tin nhỏ của Tịch Tích Chi lại bị dọa sợ nhảy đến điên loạn.
Nhìn cử động cả kinh sợ hãi của con chồn nhỏ, An Hoằng Hàn Hàn không khỏi mỉm cười. Thật là một tiểu tử không chịu được kinh sợ.
“Sai ngự trù làm mấy món ăn đơn giản là được, nhưng mùi vị tuyệt đối không thể kém.” An Hoằng Hàn lạnh lùng phân phó nói.