Con chồn nhỏ sợ mất thể diện, lúc ăn trưa, nàng cảm thấy ánh mắt các
thái giám cung nữ thỉnh thoảng dừng lại trên người. Có lẽ do mới vừa rồi quá mất mặt nên Tịch Tích Chi nghĩ bọn họ cười nàng. Nàng ăn đồ ăn cũng vô cùng buồn bực, nhưng đầu sỏ làm hại nàng bị mất hết mặt mũi lại ăn
nhiều hơn một bát cơm so với thường ngày.
Tịch Tích Chi tức giận nghiến chặt răng, hóa bi phẫn thành sức ăn, cái
đầu nhỏ đầy lông lá vùi vào trong bắt, điên cuồng cắn nuốt cơm. Mới vừa
ăn được hai cái, nàng cảm thấy vô vị tẻ nhạt, phum miếng cơm ra ngoài,
vừa vặn bắn toàn bộ vào trên mặt Lâm Ân.
Thù hận vừa rồi đã đòi lại toàn bộ rồi. Con chồn nào đó không cảm thấy
chút áy náy nào, bốn chân tức thì chạy về phía con gà quay. Dù chuyện ăn cơm là việc nhiệc nhưng cũng kiên quyết không thể thua người nào đó,
thua cũng phải thua cho đẹp!
Nhưng An Hoằng Hàn là người, Tịch Tích Chi là con chồn. Cái bụng nàng
nhỏ như vậy, dù ăn căng hết cỡ cũng chỉ hết hai cái đùi gà và một cái
cánh con gà. Có lẽ do liên quan đến việc biến thành động vật, Tịch Tích
Chi càng thích ăn thịt hơn so với kiếp trước.
Tịch Tích Chi nằm trên chiếc bàn lớn, hai móng vuốt không ngừng vỗ bụng
nhỏ của mình, từng đợt âm thanh ‘bộp bộp’ vang vọng trong đại điện.
Lâm Ân cầm khăn lau sạch sẽ mặt của mình, khuôn mặt bi thương nhìn trời
cao. Ông trêu ai ghẹo ai, không chỉ muốn chịu áp lực từ bệ hạ, còn phải
chịu một con chồn nhỏ khi dễ.
An Hoằng Hàn ôm lấy con chồn nhỏ nào đó đã ăn quá no, ngón tay chọc vào bụng con chồn nhỏ, nơi đó trướng phình rất to tròn.
“Sức ăn không nhỏ.”
Cũng không biết là khen hay chê. An Hoằng Hàn mới vừa nói xong, Tịch Tích Chi liền đánh ‘ợ’ một cái.
Tích Tích Chi không có hơi sức mắng người, cứ há miệng là tiếng nấc của
nàng. Ai nói ăn no cũng là một niềm hạnh phúc? Rõ rành rành đây là chịu
tội. Một tiếng nấc lại một tiếng nấc vang lên, Tịch Tích Chi khổ sở chịu đựng nghĩ muốn đánh nhau, nhưng bụng phồng quá lớn, đến lật người còn
thấy khó khăn.
An Hoằng Hàn nhìn ra con chồn nhỏ khó chịu, lập tức phân phó Ngô Kiến
Phong nói: “Nhanh đi viện Thái Y, cầm loại thuốc tiêu hóa tới đây.”
Mọi thị vệ đều từng học qua võ nên bước đi tương đối nhanh chóng. Sau
khi Ngô Kiến Phong rời khỏi đây, chỉ mất thời gian uống một ly trà,
trong tay liền cầm một bình sứ nhỏ trở lại.
“Bệ hạ, đây là đơn thuốc thái y Từ kê.” Ngô Kiến Phong chìa đôi tay trình lên.
An Hoằng Hàn mở miệng bình ra, đổ ra một viên thuốc, mở miệng con chồn nhỏ ra, đút vào trong.
“Lần sau xem ngươi còn dám khoe khoang.” An Hoằng Hàn bưng tới một ly nước xanh để con chồn nhỏ nuốt trôi.
Sau khi nuốt song viên thuốc, tác dụng cũng không phải lập tức phát huy
cho nên Tịch Tích Chi khổ sở không thể nhúc nhích. . . . . .
An Hoằng Hàn nhìn mà đau lòng, đặt con chồn nhỏ nằm ở trên đùi hắn, bàn
tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng nó, giúp nó tiêu hóa nhanh hơn.
Nhìn An Hoằng Hàn chăm sóc mình tỉ mỉ, toàn bộ tức giận của Tịch Tích
Chi đều biến mất. Nhắc tới cũng kỳ quái, An Hoằng Hàn rõ ràng coi nó làm sủng vật, mà Tịch Tích Chi lại vui vẻ chịu đựng, không sinh ra chút
chán ghét nào.
Chăm chú nhìn gương mặt tuấn tú của An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi hưởng
thụ được hắn ‘ xoa bóp ’, thoải mái kêu ‘chít chít’ ‘hừ hừ’, cảm giác
khó chịu cũng từ từ tiêu tan theo.
“Lâm Ân, mang thư án đến ao Thanh Nguyên, mấy ngày nay trẫm sẽ ở chỗ đó
xử lý chính sự.” An Hoằng Hàn xoa bụng con chồn nhỏ, giọng điệu lạnh
lùng phân phó Lâm Ân nói.
Lỗ tai như hình tam giác của con chồn nhỏ nào đó khẽ động đậy, chớp chớp mắt nhìn An Hoằng Hàn. Đi ao Thanh Nguyên xử lý chính sự, Ngự Thư Phòng không phải chỗ tốt nhất sao? Mặc dù cảnh sắc ở ao Thanh Nguyên cũng
không tệ, nhưng vì nguyên nhân này mà mang cái bàn thư án qua đó có thể
quá mức phiền hà hay không?
An Hoằng Hàn vỗ bụng con chồn nhỏ, nổi giận nói: “Không bị khó chịu, còn không mau chóng ngồi dậy, ngươi thật sự xem trẫm làm nô tài sai bảo?”
Theo nguyên tắc Tịch Tích Chi có thể hưởng thụ nhiều liền hưởng thụ
nhiều, nàng bị tiếng quát đó của hắn làm giật mình vội vàng bò dậy, kêu
‘chít chít’, hình như bảo hắn ở lại Ngự Thư Phòng xử lý chính sự.
An Hoằng Hàn đưa tay vuốt trán của nàng, cúi người xuống, nhỏ giọng rỉ
tai nói: “Ngươi không phải nghĩ nhanh chóng khôi phục một chút linh
lực?”
Để con chồn nhỏ tu luyện ban ngày, dù sao cũng tốt hơn buổi tối mỗi ngày nó lén lén lút lút chạy đi.
Tịch Tích Chi không biết tính toán của hắn, chỉ cho rằng tất cả là An
Hoằng Hàn suy nghĩ cho nàng, nhất thời cảm động đến hai mắt sáng lên.
Nàng tiến đến, cọ xát vào cánh tay An Hoằng Hàn.
Một người một chồn thay đổi vị trí, dời nơi xử lý chính sự thành ao Thanh Nguyên.
Thư án được đặt trong lương đình, phía trên đặt rất nhiều tấu chương.
An Hoằng Hàn ôm con chồn nhỏ, ngồi trên ghế dây mây, tay cầm bút lông,
nghiêm túc phê duyệt tấu chương. Thỉnh thoảng gió nhẹ thổi tới, lá trúc
xanh lao xao lay động, không khí hô hấp trong lành, cả người cũng thoải
mái không ít.
Con chồn nhỏ tiến vào trạng thái tu luyện, nhắm mắt nằm ở trên đùi An Hoằng Hàn, mắt điếc tai ngơ với âm thanh bên ngoài.
An Hoằng Hàn thỉnh thoảng vỗ về chơi đùa bộ lông nàng mấy cái, mỗi khi
xử lý chính sự mệt mỏi, hắn lại nhìn cá Phượng Kim Lân vùng vẫy trong
hồ.
Một người một chồn ở chung vô cùng tường hòa, hình ảnh như dừng lại ngập tràn cảm giác đẹp đẽ.
Cuộc sống gió êm sóng lặng luôn luôn trôi qua rất nhanh, đảo mắt mấy ngày đã vội vã trôi qua.
Sắc trời dần tàn, mặt trời dần dần lặn xuống phía tây sau dãy núi. Áng
mây được nhuộm thành màu da cam, từng đám mây giăng khắp nơi như trong
mộng ảo.
Tịch Tích Chi chạy chậm trở lại từ ao Thanh Nguyên đến điện Bàn Long,
cùng ăn xong bữa tối tắm rửa với An Hoằng Hàn, liền vô cùng ăn ý tiến
vào sau rèm đi ngủ.
Trải qua mấy ngày không ngừng cố gắng tu luyện, rốt cục Tịch Tích Chi
khôi phục được bảy tám phần. Cuộc sống trôi qua thoải mái rất nhiều, mỗi ngày không chỉ đơn thuần ăn một núi sơn hào hải vị, còn được ngủ long
sàng, lại còn có bàn tay An Hoằng Hàn thuận lông.
Tất cả cung nữ thái giám lui ra ngoài, cả trong điện Bàn Long chỉ có âm thanh An Hoằng Hàn cùng con chồn nhỏ hô hấp.
Ban đêm yên tĩnh, ánh nến bập bùng cháy tạo ra ánh sáng khẽ chiếu sáng
đại điện. Bấc đèn thỉnh thoảng bộp một tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng trong
đêm khuya.
Ngoài cửa sổ phía bên phải đầu giường, ánh trăng chiếu vào vừa vặn chiếu rọi một nửa chiếc giường lớn.
Lúc này An Hoằng Hàn cùng Tịch Tích Chi đã sớm tiến vào giấc mơ đẹp, vì
thế hai người đã bỏ lỡ một màn kế tiếp sắp xảy ra. Sau chiếc rèm màu
vàng, toàn thân con chồn nhỏ được bao quanh một tầng ánh sáng như có như không. Theo ánh sáng không ngừng lấp lánh biến hóa, như một ảo ảnh
xuyên thấu qua lớp chăn bông có thể nhìn thấy thân thể con chồn nhỏ biến thành một nữ nhi nhỏ bé trần chuồng khoảng bảy tám tuổi. Nhưng chỉ ba
bốn giây sau, hư ảo đột nhiên biến mất.
Tựa như không có chuyện gì đã xảy ra, Tịch Tích Chi như cũ là con vật
màu trắng đầy lông lá, mà tất cả sự xuất hiện vừa rồi chỉ như là ảo
giác, không để lại nửa điểm vết tích.