Dưỡng Thú Thành Phi

Quyển 1 - Chương 56: Biết rất nhiều bí mật



An Hoằng Hàn giống như ý thức được điều đó, cau mày, nói, “Trẫm hỏi, ngươi chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu là được.”

Suy xét một lúc, dường như chỉ có biện pháp đấy, Tịch Tích Chi bèn gật đầu với hắn.

“Bên trong chiếc lắc này có cất giấu gì đó?” Giọng nói An Hoằng Hàn chứa đựng từ tính quay quanh bên tai Tịch Tiếc Chi.

Lắc tay có chứa tà khí, nói cách khác không phải là tà khí bị cất giấu ở bên trong?

Tịch Tích Chi trịnh trọng gật đầu.

“Có hại đối với thân thể con người?”

Tịch Tích Chi tiếp tục gật đầu.

“Chỉ có ngươi và trẫm mới cảm nhận được?” Với phản ứng vừa rồi của Lâm
Ân thì chiếc lắc tay này trong mắt bọn họ căn bản không có bất kì chỗ
khác thường. Nhưng mà một khi An Hoằng Hàn cầm chiếc lắc tay liền cảm
nhận được tia tà khí trong đó.

Đổi lại là ai khác có chút tu vi hoặc người trời sinh có cặp mắt Âm
Dương cũng có thể nhìn thấy điểm khác thường của chiếc lắc tay.

Tịch Tích Chi nghĩ, lắc đầu, kêu ‘chít chít’ một đống lời.

An Hoằng Hàn nào nghe hiểu được ý nó kêu nhưng nhìn dáng vẻ vội vàng
giải thích của nó cũng đoán được mấy phần, “Trừ trẫm cùng ngươi còn có
những người khác có thể cảm nhận được, chỉ là loại người đó rất ít?”

Lần này, Tịch Tích Chi gật đầu.

An Hoằng Hàn giữ ngôi vua nhiều năm, trước kia tranh đoạt ngôi vị hoàng
đế đã từng có một vài huynh trưởng, hoàng đệ mời vu sư(1) đến giúp họ bí mật hành hạ đối phương. Ngày trước, An Hoằng Hàn cũng không tin quỷ
thần, do thứ đổ đó như có như không, còn không bằng dùng thủ đoạn của
bản thân tự đi tranh giành càng thêm hiệu quả. Cho nên đến khi gặp loại
chuyện này, An Hoằng Hàn mới tin vài phần.

(1)Vu sư: kiểu như chức nghiệp phù thủy, chuyên yểm bùa, nguyền rủa, ….

An Hoằng Hàn đã hiểu đại khái chân tướng sự việc, từ trước đến giờ, Tả
Tướng luôn dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, không ngờ đến cả chiêu này
cũng nghĩ ra. Chắc chắc, chiếc lắc này có người cố ý thêm vật gì đó vào
trong nhằm giết hại cháu trai Hữu Tướng.

An Hoằng Hàn không cảm thấy hứng thú với sự tranh đấu gay gắt giữa hai
vị Thừa tướng. Nhưng trong Kinh Đô có một Vu Sư lại làm khiến An Hoằng
Hàn để ý.

Con người có pháp thuật vô cùng ít ỏi, được chia làm hai kiểu, một kiểu
là người có phẩm chất cao quý, có tín ngưỡng riêng của bản thân, thường
là các hòa thượng và đạo sĩ; kiểu khác là người có nhân phẩm thấp kém,
chuyên giúp tàn sát người khác chính là Vu Sư.

Hai kiểu người này tu luyện pháp thuật, có sự khác biệt rất lớn. Kiểu
người trước coi nhiệm vụ lấy việc giúp đời làm niềm vui. Nhưng trong đa
số kiểu người đó, người thật sự có được pháp thuật thường là cao tăng
đắc đạo. Còn kiểu người sau vì tiền tài, họ chuyên làm chuyện hại người
lợi mình.

Nhìn sắc mặt của An Hoằng Hàn trở nên nặng nề, Tịch Tích Chi thức thời ngậm miệng, không kêu loạn ‘chít chít’.

Cách lúc lâu, An Hoằng Hàn đột nhiên ngẩng đầu lên, hô, “Ảnh Vệ.”

Âm thanh vang lên không lớn nhưng lời vừa nói khỏi miệng, nháy mắt ngoài cửa sổ, hai bóng đen nhanh chóng vọt thân vào phòng.

Hai nam tử mặc áo choàng màu đen quỳ gối xuống dưới đất, hành lễ nói: “Tham kiến bệ hạ.”

Tịch Tích Chi quay thân thể mũm mĩm lại, nhìn chằm chằm hai Ảnh Vệ trước mặt. Đây là lần thứ hai nàng gặp bọn họ, Tịch Tích Chi đối với hai từ ‘ Ảnh Vệ ’ vẫn rất tò mò. Nếu sau khi An Hoằng Hàn kêu Ảnh Vệ liền xuất
hiện thì chẳng phải đối thoại giữa nàng và hắn cũng bị bọn họ nghe được
sao?

“Hai người các ngươi mang theo mười Ảnh Vệ nữa, bí mật quan sát tình
hình trong phủ Tả Thừa Tướng, nhớ đừng làm người khác phát hiện được.
Mặt khác, các ngươi điều tra xem trước khi Tả Tướng đi, dẫn theo những
người nào đi Phong Châu.”

Tuy pháp thuật Vu Sư không đủ để uy hiếp đến an toàn của An Hoằng Hàn.
Nhưng nếu Tả Tướng yêu cầu Vu Sư đối phó với nhiều đại thần trong triều
thì chuyện này sẽ trở nên khó xử lý. Tốt nhất Tư Đồ Phi Du không có tâm
tư đó, nếu không cho dù ông ta là người có tài thì An Hoằng Hàn hắn sẽ
nhất định chặt đầu ông ta.

“Tuân lệnh bệ hạ.” Ảnh Vệ nhận nhiệm vụ xong liền tung người nhảy ra khỏi cửa sổ.

Ánh mắt Tịch Tích Chi vẫn không chớp nhìn chăm chú theo.

“Bọn họ đi rồi, ngươi còn đang nhìn cái gì?” An Hoằng Hàn rất bất mãn
với việc con chồn nhỏ nhìn chằm chằm người khác, nhíu lông mày, mạnh mẽ
quay đầu con chồn lại.

Chít chít. . . . . . Tịch Tích Chi nói ra nghi hoặc của bản thân, hết chỉ miệng mình lại chỉ miệng An Hoằng Hàn.

Tịch Tích Chi càng lúc càng cảm thấy việc giao tiếp giữa hai người có
vấn đề, sợ An Hoằng Hàn không hiểu ý của nàng, nàng nghĩ hết cách dùng
cả động tác khoa tay múa chân.

“Ngươi lo lắng đối thoại giữa chúng ta bị bọn hắn biết sẽ truyền ra
ngoài?” Ngón tay An Hoằng Hàn vỗ về chơi đùa bộ lông con chồn nhỏ, hắn
có thể cảm nhận được bộ lông xù đang hòa tan lạnh giá trong lòng mình.

Thấy An Hoằng Hàn cuối cùng hiểu, Tịch Tích Chi gật mạnh đầu một cái.

“Đừng lo chuyện ấy, cả cuộc đời của chín mươi chín Ảnh Vệ chỉ trung tâm
với Đế Vương triều đại đương thời. Từ lúc bắt đầu khi bọn họ thì đã tiếp nhận huấn luyện bí mật, không tiếp xúc người nào khác ngoài Đế Vương.
Hơn nữa, bọn họ đã ăn tâm đan từ nhỏ, cách ba tháng phải dùng thuốc giải ngân tâm đan một lần để kéo dài tính mạng.”

Ngân Tâm Đan là bí dược trong hoàng thất. Trừ Dược Sư luyện chế dược thì những người khác chưa từng gặp qua phương thuốc Ngân Tâm Đan. Loại đan
dược này ít nhiều tạo thành một đảm bảo cho Ảnh Vệ trung thành.

Sau khi Tịch Tích Chi nghe thế, trong lòng cảm thấy đồng tình với bọn
họ. Cả đời đám Ảnh Vệ có phải rất đáng buồn hay không? Một đời chỉ có
thể sống cuộc sống trong chỗ tối, mặc cho Đế Vương sai khiến.

An Hoằng Hàn phân phó thái giám truyền lệnh, dùng xong bữa ăn, liền ôm
con chồn nhỏ đi tắm, tẩy sạch một thân toàn bụi, sau đó nằm ngủ trên
long sàng.

Ánh trăng Hoa xuyên thấu qua ô cửa sổ mở rộng, từng luồng sáng chiếu lên trên sàn nhà tạo ra những dấu ấn màu bạc. Đèn lồng treo bên ngoài hành
lang, phát ra thứ ánh sáng màu vàng yếu ớt, ánh lửa chớp lóe.

Đêm tối đen như mực, xung quanh hoàn toàn vắng lặng.

Con chồn nhỏ vốn đang ngủ, đột nhiên mở cặp mắt màu xanh thẳm ra, lặng
lẽ vén lên chăn bông, leo ra khỏi cạnh người An Hoằng Hàn. Nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn, thấy An Hoằng Hàn đang ngủ say, Tịch Tích Chi vươn
người nhảy lên, vững vàng tiếp đất.

Nàng tung tăng chạy ra ngoài điện, phải hao hết sức lực toàn thân mới
đẩy ra một khe hở ở cửa chính đủ để nàng đi qua khe hở. Bên ngoài mười
mấy thị vệ gác đêm, Tịch Tích Chi khẽ bước nhẹ chân, rón ra rón rén chui ra ngoài.

Ỷ vào thân thể bé nhỏ, Tịch Tích Chi chạy nhanh ra ngoài, lao ra khỏi điện Bàn Long.

Nàng không biết rằng, lúc nàng vừa rời khỏi, người trên giường đã sớm mở mắt..

Tất cả hành động kỳ quái của con chồn nhỏ đều bị An Hoằng Hàn thu vào
đáy mắt, hắn nửa ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa chính, nở nụ cười nhạt
không dễ phát hiện. Càng ngày càng trở nên thú vị. . . . . .

Một con chồn nhỏ chỉ hiểu tiếng người nào có công việc gì mà bận rộn như vậy? Trong chiếc lắc tay có tà khí, nó biết. Người nào có thể nhìn thấy tà khí, nó cũng biết. Hơn nữa lúc trả lời vấn đề, con chồn nhỏ không
chút nào phải suy tính hay do dự, dường như trả lời những vấn đề này rất dễ dàng đối với nó.

Con chồn nhỏ mới chỉ được sinh mấy tháng, cho dù thông minh thì những
chuyện này không thể không cần thầy dạy cũng biết. An Hoằng Hàn lấy một
cái áo khoác phủ thêm lên người, không làm kinh động bất luận kẻ nào, im hơi lặng tiếng từ cửa sổ biến mất ở trong đêm đen.

Biết càng nhiều bí mật hoàng cung, Tịch Tích Chi càng cảm giác không an
toàn. Nói thẳng ra, bây giờ nàng sống phụ thuộc vào An Hoằng Hàn. Nếu
đến một ngày An Hoằng Hàn không còn hứng thứ nàng nữa thì Tịch Tích Chi
nàng cũng không còn đường sống để đi.

Trong thân thể nàng không có một chút linh khí bảo vệ, muốn lấy tính
mạng nàng dễ như trở bàn tay. Trong hoàng cung, linh khí trong ao Thanh
Nguyên là dư thừa nhất, cho nên thừa dịp đêm tối, Tịch Tích Chi chạy
chậm trên con đường đến thẳng ao Thanh Nguyên để sớm tu luyện. Hiện giờ
khôi phục lại linh khí mới là chuyện tình cấp thiết nhất.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.