Từ khi lão nhân vào cung đến bây giờ chưa có nói qua họ của mình. Bỗng
nhiên nghe được An Hoằng Hàn nói ra, hai mắt khẽ trợn to. Xem ra An
Hoằng Hàn đã bí mật điều tra qua ông rồi, điều này cũng khó trách, thái y thường ra vào hoàng cung, nếu thân phận không rõ thì rất dễ tạo ra rối
loạn.
Người đàn ông này làm việc cẩn thận, rất ít để lại cho kẻ địch cơ hội
xoay mình. Ông cũng không nghĩ tới có thể dấu diếm mãi mãi được,”Lão phu làm sao dám hoài nghi bệ hạ?”
Nếu chuyện này thật sự do ngươi làm thì con chồn nhỏ này sợ rằng đã sớm mất mạng.
“Từ thái y, trẫm mặc kệ thân phận trước kia của ngươi là gì nhưng ngươi
nhận Hoàng bảng đi vào thì tạm thời chính là thái y nước Phong Trạch.
Nếu như ngươi phải đi, trẫm sẽ không giữ ngươi. Nếu ngươi muốn tiếp tục ở lại trong cung thì phải tuân thủ quy củ hoàng cung, trẫm chắc chắn đối
đãi với ngươi như khách quý.” An Hoằng Hàn nhẹ nhàng vuốt ve cái trán
con chồn nhỏ, lạnh going uy nghiêm mười phần nói.
Tịch Tích Chi nháy mắt mấy cái, lão đầu này quả nhiên có lai lịch lớn,
không biết là thần thánh phương nào? Ông ta đối thoại trôi chảy với An
Hoằng Hàn, không thấy chút sợ sệt nào, trong xương cốt lại mang theo vân đạm phong khinh, dường như trời long đất lở ông cũng có thể cười đối
mặt.
Chít chít. . . . . . [Các ngươi đừng chỉ cố nói chuyện phiếm, ta cả người thương tích đây nè].
Móng vuốt đâm trọc An Hoằng Hàn nhằm thu hút sự chú ý của hai người.
Nàng còn là con chồn bệnh đang nằm sấp này các ngươi không thể không có
tim phổi như vậy được, cho dù muốn nói chuyện phiếm thì cũng đợi xem
bệnh xong cho nàng mới tiếp tục chứ.
Móng vuốt Tịch Tích Chi không sắc nhọn móng vuốt cũng không bén nhọn,
đâm vào da mềm còn tạm được, nhưng gặp gỡ phải thứ gì hơi cứng một chút
thì ai là trứng gà ai là tảng đá vẫn chưa xác định.
“Lão phu trước hết nhìn Vân chồnmột chút.” Lão nhân đưa tay tiếp nhận con chồn nhỏ, để nàng nằm ở trên bàn, bốn chân duỗi thẳng.
Tịch Tích Chi cực kỳ phối hợp, bộ lông trên hai cái chân mập bị vạch ra, lộ đến thịt non bị chà đạp bên trong. Xanh tím đan xen, nơi nghiêm
trọng còn lộ màu tím đen, có thể thấy được đối phương xuống tay rất độc
ác, nhiều nơi còn có thể nhìn thấy vết tích móng tay.
Lão giả không có những sở thích khác nhưng lại thích nuôi động vật, ở
trong nhà ông nuôi nhốt không ít loài chim quý hiếm. Sau khi nhìn thấy
khắp người con chồn nhỏ đều là vết thương nổi giận đùng đùng nói: “Bệ
hạ, con chồn nhỏ là sủng vật của người, lão phu không nên nhiều lời
nhưng nếu những vết thương đầy người này nhiều hơn mấy lần nữa thì con
chồn nhỏ đừng nghĩ có thể sống lâu dài ở trong hoàng cung.”
Lời lão nhân nói là thật, mấy nữ nhân trong cung kia không có vài người
là lương thiện. Toàn thân Tịnh Tích Chi thương tích là chứng minh tốt
nhất.
“Ngươi chỉ cần để ý chữa trị.” Ẩn ý, những chuyện khác còn chưa tới lượt ngươi quản.
An Hoằng Hàn đứng ở bên cạnh bàn, nắm tay trong tay áo dần dần nắm chặt. Từ trước đến giờ, hắn không trông nom quá nhiều việc hậu cung, ngay cả
số lần đến các cung khác ngủ cũng đếm được trên đầu ngón tay. Thái hậu
làm mưa làm gió ở hậu cung, An Hoằng Hàn cũng mắt nhắm mắt mở bởi vì các nàng cũng không tạo nổi bao nhiêu sóng gió cho nên hắn chẳng buồn đi để ý. Nhưng chuyện khi dễ con chồn nhỏ hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Lão giả lấy ra một bình sứ nhỏ từ bên trong hòm thuốc tử ở, vặn mở nắp đổ ra thuốc dán sền sệch.
“Thoa ngoài da, mỗi ngày xoa một lần, ba ngày sau sẽ khỏi hẳn.” Ngón tay khô quắt của cụ già bôi phủ lên vết thương của Tịch Tích Chi.
Lúc bị đám phi tần kia cấu véo, Tịch Tích Chi không có thời gian đi nghĩ chuyện khác. Bây giờ rảnh rỗi, đổi thành lão nhân, Tịch Tích Chi có cảm giác ngượng ngùng. Bị một người An Hoằng Hàn sờ qua thì thôi chẳng lẽ
còn đến phiên lão đầu sờ khắp toàn thân của nàng?
Càng nghĩ càng thấy thẹn thùng, Tịch Tích Chi lật người một cái ở trên
bàn, né tránh bàn tay của lão nhân. Kêu ‘chít chít’ gọi An Hoằng Hàn,
bởi vì nàng vẫn còn nhỏ cho nên âm thanh mang theo chút ngây thơ cực kỳ
chọc người yêu thích.
“Trẫm đến đi, Từ thái ý có thể đi về.” An Hoằng Hàn đưa tay đoạt lấy
bình nhỏ trong tay lão nhân, ôm con chồn nhỏ để nàng ngồi vững ở trên
đùi hắn.
Ngón trỏ móc ra một ít thuốc mỡ vẽ lên toàn bộ cái bụng phì của con chồn nhỏ, nhẹ nhàng xoa.
Thuốc mỡ lạnh như băng chạm vào vết thương nóng hừng hực của nàng tạo ra một cỗ cảm giác mát lạnh, mới bắt đầu có đau một chút nhưng càng về sau càng thoải mái, Tịch Tích Chi tựa như hưởng thụ nheo mắt lại.
Không khí giữa một người một con chồn vô cùng hoàn mỹ.
Lão nhân nhìn cảnh này, khóe miệng dần dần giơ lên nụ cười. Con chồn nhỏ này giống như trẻ sơ sinh, lớn lên mấy tháng đã biết nhìn người. Không
phải người mình quen biết liền không cho đụng vào.
Chà xát bàn tay một chút, lão nhân khom lưng hướng An Hoằng Hàn xin cáo
lui. Đế Vương lãnh khốc vô tình nước Phong Trạch đối với bất kỳ người
nào cũng không có chút tình cảm nào lại chỉ riêng sủng ái có thừa với
một con chồn nhỏ. Chuyện như vậy, tại sao có thể không thú vị?
Nguyên bản lão nhân định mấy ngày sau sẽ rời khỏi, lại không nhịn được muốn ở lại xem náo nhiệt.
Có người nuôi nấng, có người phục vụ, có người thuận lông. . . . . . Thú vui lớn nhân ở nhân gian. Tịch Tích Chi chép chép miệng mặc cho An
Hoằng Hàn lật đi lật lại nàng để bôi thuốc mỡ. Thỉnh thoảng ánh mắt ngó
ngó gương mặt tuấn tú của hắn, tại sao càng xem càng thấy đặc biệt đẹp
trai?
Lông mày An Hoằng Hàn nhíu lại, dùng sức chọc vào cái trán con chồn nhỏ, “Đừng dùng ánh mắt đắm đuối ấy nhìn trẫm, ngươi cũng không phải là mỹ
nhân, trẫm không có hứng thú đối với ngươi.”
‘Chít chit’. . . . . . Tịch Tích Chi nhe răng trừng mắt về phía hắn.
Toàn thân con chồn nhỏ đều được bôi thuốc mỡ một lươt. Đám lông tơ dính
chung một chỗ, từng chùm dựng thẳng đứng. Giống như bắt chước con người
không thành công ngược lại biến thành động vật dở dở ương ương.
Tịch Tích Chi cho rằng hình tượng bản thân bị tổn hại, nhìn thấy vạt áo
An Hoằng Hàn mở ra một đường may, thừa dịp thái giám cung nữ chung quanh không chú ý, len lén bò đi vào. Chuyện liên quan đến vấn đề hình tượng, nàng cũng không muốn bị cung nữ thái giám giễu cợt lần nữa.
Lần trước đi tắm ở ao trì đã ngắm An Hoằng Hàn thay quần áo, âm thanh
đám cung nữ kia cười cợt hình như lại phiêu đãng ở bên tai Tịch Tích
Chi.
An Hoằng Hàn không ngăn cản con vật nhỏ nào đó chui loạn ở trong vạt áo hắn.
Nhưng Tịch Tích Chi vừa chui vào, liền phát hiện một vấn đề nghiêm
trọng! An Hoằng Hàn chỉ mặc một tầng áo mỏng bên trong đều không mặc gì!
Cho nên, từ trước tới nay lần đầu tiên nàng tiếp xúc với lồng ngực An Hoằng Hàn mà không có chút khoảng cách nào.
Tịch Tích Chi hoảng sợ định chui ra ngoài nhưng không biết cái khe hở
quần áo kia đã đi đâu mất. Tịch Tích Chi tay chân luống cuống, chân sau
không đứng vững, thân thể xiêu vẹo ngã về đằng trước, đầu nhỏ nặng nề
đập vào lồng ngực An Hoằng Hàn. Miệng xẹt qua một viên nhô ra, dù không
cần suy nghĩ, Tịch Tích Chi cũng biết đó là núm vú An Hoằng Hàn.
Tịch Tích Chi lùi ra ngồi bệt ở nơi đó, bốn chân cứng ngắc không dám cử động nữa.
An Hoằng Hàn không ngờ tới con chồn nhỏ bò đi vào sau không an phận như
vậy, vừa định mang nàng ra thì có cái gì đó lạnh buốt xẹt qua núm vú
trước ngực hắn. Một cảm giác tê dại khẽ chạy dọc toàn thân.
Sau đó, một bàn tay to lôi con chồn nhỏ đi ra ngoài.
Tịch Tích Chi cuộn rút thành một đoàn, hận không tìm được cái hang nào
chui vào. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tịch Tích Chi cho rằng đối phương sẽ nổi trận lôi đình sau đó tính khí đại phát.
Mà An Hoằng Hàn không nói gì chỉ ôm nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng nhéo lỗ tai nhọn hoắt của nàng.
Tình huống này là như thế nào. . . . . . ? Tịch Tích Chi ngây ngẩn cả
người, An Hoằng Hàn không truy cứu? Không cần biết An Hoằng Hàn có ý
tưởng gì, lần dạy dỗ này nói cho nàng Tịch Tích Chi một bài học. . . . . . Y phục của nam nhân không thể tùy tiện chui loạn.
“Nói ngươi sắc, ngươi còn không thừa nhận, vừa mới ngươi đã làm cái gì?” Cách lúc lâu, An Hoằng Hàn sờ sờ cằm, trêu ghẹo con chồn nhỏ trêu nói.
Lại một hồi nhe răng, Tịch Tích Chi kiên quyết không thừa nhận nàng sắc, mới vừa rồi chỉ là một trận ngoài ý muốn, ngoài ý muốn!
“Bãi giá cung Phượng Tường.” Đã xử lý xong thương thế của con chồn nhỏ cũng là thời điểm đi tìm Thái hậu tính toán sổ sách.
—— lời ngoài lề ——
Đỏ mặt, che mặt. . . . . . Chương sau sẽ đi tính sổ. . . Được rồi, núm vú An Hoằng Hàn. . . . . . Ta thật tà ác