Dương Thư Mị Ảnh

Chương 24



Thanh âm này, ngữ điệu này, Quân Thư Ảnh không cần nhìn cũng biết là ai.

Y mở to mắt thản nhiên liếc nam nhân trước mặt. Sắc mặt hắn tái nhợt, có chút không bình thường, nhưng nhan sắc kia lại hồng sắc tiên nhiễm. Cả người hắn choàng áo choàng màu đen thật to, màu đen càng làm nổi bật làn da tái nhợt, ấn ký đỏ tươi trên trán cũng khiến hắn nhìn có chút kỳ dị yêu diễm. Hắn trước kia là một nam nhân xinh đẹp. Bệnh trạng như bây giờ nhưng chẳng những không có tỳ vết nào, ngược lại hắn càng thêm tuyệt mỹ mê hoặc lòng người.

Nhưng vẻ đẹp này lại làm Quân Thư Ảnh chán ghét. Hơn nữa y biết Thanh Lang cùng người nam nhân trước mặt này có quan hệ như thế nào, lại chán ghét tới cực điểm. Loại quan hệ đó làm y nhớ tới cơn ác mộng chính mình gặp phải, đến bây giờ vẫn chưa thoát khỏi. Quân Thư Ảnh liếc mắt một cái, lộ ra vẻ khinh thường cũng không để ý tới hắn,

Nam nhân kia hừ lạnh một tiếng, chậm rãi đến gần, thong dong rút ra một thanh chuỷ thủ, lưỡi dao sắc bén phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

“Quân Thư Ảnh, ngươi cũng có hôm nay. Ngươi có biết ta muốn làm gì ngươi không? Để ngươi không biết mình sẽ bị hành hạ ra sao, không cho phép ngươi muốn làm gì thì làm, bắt ngươi làm những gì ta muốn, như vậy mới có thể giải mối hận trong lòng ta.” Hắn đem chuỷ thủ đặt trước mặt Quân Thư Ảnh, khua tay múa chân, nghiến răng nói; “Ta cứ như vậy mà moi tim ngươi ra, được chứ?”

Quân Thư Ảnh mở to hai mắt, nhìn gương mặt xinh đẹp tràn đầy hận ý gần ngay trước mắt kia, khoé miệng lộ ra một nụ cười lạnh: “Ngươi dám sao? Ngươi dám cãi lệnh Thanh Lang sao? À, ta quên, ngươi hiện giờ tiền đồ có thể còn hơn trước, Thanh Lang cũng trở thành.. có thể gọi là “tình lang” của ngươi nhỉ? Nhưng không biết ngươi…”

Lời chưa thốt ra hết, trên mặt Quân Thư Ảnh đã trúng một quyền thật mạnh. Tuy rằng nam nhân kia không có nội lực, một quyền này cũng đã đủ mạnh rồi. Những lời nói chưa kịp thốt ra bị nuốt trở vào, đầu lưỡi của Quân Thư Ảnh bị răng cắn phải, máu tươi tràn ra khoé miệng. Cặp mắt hoàn mỹ bừng lên lửa giận. Hắn kéo tóc Quân Thư Ảnh, buộc y ngẩng đầu, cổ lộ ra bên ngoài y phục. Lưỡi dao đặt lên động mạch cổ, chậm rãi di chuyển. Hắn từ từ mở miệng, thanh âm trầm thấp lạnh lùng hoàn toàn tương phản với lửa giận trong mắt hắn: “Ngươi nói ta không dám cãi lời, không dám không nghe lời hắn? Ngươi nói ta không có cách nào đối phó với ngươi sao?”

Lưỡi dao sắc bén trượt xuống vai Quân Thư Ảnh, nhẹ nhàng ấn xuống. Một vệt máu xuất hiện, nhanh chóng thấm ướt xiêm y. Quân Thư Ảnh đau đớn kêu lên, hít một hơi thật sâu, rồi hớp từng ngụm không khí như cá nổi trên mặt nước.

“Tuy nói là ta không dám giết ngươi, nhưng ta cũng không muốn giết ngươi. Chỉ một đao khiến ngươi chết, không phải quá dễ dàng cho ngươi sao?” Giọng nói đầy hận ý ác độc, lưỡi dao sắc bén theo miệng vết thương tiếp tục nhẹ nhàng trượt xuống. Đầu Quân Thư Ảnh đầy mồ hôi lạnh, khoé miệng đã suy yếu vẫn cố nhếch lên, cười lạnh nói: “Ra là ngươi không phục tùng Thanh Lang sao?! Ngay cả phản kháng cũng không dám, đúng là hợp với gương mặt nữ nhân của ngươi.”

Lúc này, nam nhân kia cũng không áp chế được lửa giận đang bùng phát. Hắn cầm thanh chuỷ thủ ném sang bên cạnh, kim loại va vào tảng đá nghe “keng” một tiếng, rồi sau đó là một trận hỗn độn, hắn dùng đôi tay thon dài tái nhợt nắm cổ Quân Thư Ảnh, đẩy y ngã xuống đất, nghiến răng nghiến lợi nói: “Là ai huỷ hoại tất cả mọi thứ của ta? Là ai hại ta người không ra người, quỷ không ra quỷ? Là ai hại ta ra nông nỗi này? Là ngươi! Tất cả đều do ngươi mà ra! Hắn nói không giết ngươi, không để ngươi chết, ta cũng không dám xuống tay. Ngươi cho vậy là ta không có biện pháp nào đối phó ngươi?! Ngươi chỉ là một tên tù nhân, có tư cách gì cười nhạo ta?”

Cổ bị bóp chặt làm cảnh vật trước mắt Quân Thư Ảnh tối đen, mặt đất lạnh lẽo ẩm ướt bên dưới khiến y khó có thể chịu được, thân thể bắt đầu suy yếu. Y đưa tay lên đôi tay đang đặt trên cổ mình, giãu giụa cố đẩy hắn ra, nhưng thân thể thon dài thoạt nhìn trông có vẻ gầy yếu lúc này tựa như nặng ngàn cân, y đẩy không ra, ngược lại còn bị trấn áp.

—————————

Thanh Phong Kiếm Phái lúc này không còn yên vui náo nhiệt như vài canh giờ trước. Khách nhân đến chúc thọ đã rời đi, khoảng hơn mười đệ tử giáo phái đang thu dọn tàn tích trong đại sảnh, lúc đó đám người Tín Bạch cũng tới sảnh nghị sự.

Viên Khang Thọ, vuốt còm râu, nhíu mày nói: “Tên tà giáo này dám một mình quang minh chính đại xuất hiện ở Thanh Phong Kiếm Phái, lại đúng lúc phần lớn cao thủ đều ở đây, là do hắn không biết hay quá tự cao tự đại?!” Nói xong liền nhìn về phía Sở Phi Dương, thấy Sở Phi Dương chỉ lẳng lặng cúi đầu trầm tư, cũng không nói tiếp.

Tín Bạch nói: “Xem ra tên tà giáo đó là do không biết kiềm nén dã tâm. Những kẻ này trước nay hành sự đều không theo lẽ thường, không biết hắn có mưu đồ gì. Nhưng lại muốn làm ô uế danh tiếng Sở Phi Dương, thật đáng hận.”

Sở Phi Dương ảm đạm cười nói: “Hắn chỉ là nói bậy, hòng kéo dài tời gian tìm cách thoát thân. Sư phụ không cần phải quan tâm đến chuyện đó.”

Tín Vân Thâm cũng chạy đến bên phụ thân, nhu thuận đấm lưng bóp vai, nói: “Đúng vậy, hắn chỉ là tên tiểu yêu, không nên vì hắn mà làm hỏng tâm trạng vui vẻ trong ngày đại thọ. Hắn bị trúng một chưởng nặng như vậy, chắc chắn lành ít dữ nhiều, hiện có lẽ không thể nào dậy nổi mà đến quấy phá chúng ta.”

Tống Lam Ngọc ở bên cạnh lên tiếng: “Không được! Ta nhất định sống thì gặp mặt chết phải thấy thi thể. Ta muốn lấy máu cùng thủ cấp của hắn tế các oan hồn của Tống gia.” Nói xong y quay sang Sở Phi Dương, thanh âm đầy vẻ nỉ non: “Sở đại ca.”

Sở Phi Dương khẽ thở dài nói: “Tống công tử bình tĩnh lại đi. Đây là đại sự liên quan đến an nguy của võ lâm Trung Nguyên, sớm muộn rồi Tống gia cũng sẽ được báo oan thôi.”

Phía sau đột nhiên vang lên một thanh âm yếu ớt khác. “Sở đại ca”, tay áo Sở Phi Dương bị người phía sau kéo lấy. Sở Phi Dương xoay đầu lại, thấy Mai Hân Nhược khẽ cười nhìn mình, ánh mắt trong như nước. Sở Phi Dương gật đầu với nàng, rồi quay sang Tín Bạch. “Sư phụ, Mai lão gia có nhắn cho người, gần đây lão gia có nhận một số việc, mấy ngày nữa sẽ có một số hàng hoá được đưa đến trang viên Mai gia, lão gia muốn đệ tử đến Mai gia ở lại vài ngày để trông chừng.”

Tín Bạch nhìn Mai Hân Nhược đang mỉm cười ở phía sau Sở Phi Dương, trên mặt liền nở nụ cười hài lòng, nói: “Lão già này cứ lo kinh doanh mà sinh thần của lão phu cũng không đến, giờ lại đi lôi kéo hảo đề đệ của ta, đúng là suy nghĩ của thương gia. Ngươi cứ đi đi, đi bao lâu thì tuỳ, lão nhân ta cũng không ngăn cản các ngươi.” Nói xong lại cười ha hả.

Tống Lam Ngọc nhíu mày nói: “Nhưng còn tên tà giáo đã đến Thanh Phong Kiếm Phái, Sở đại ca, ở đây đang có chuyện hệ trọng như vậy, sao có thể dễ dàng rời đi?”

Viên Khang Thọ cũng cười nói: “Tống tiểu tử, việc này ngươi không hiểu cũng đừng nên xen vào. Tóm lại đừng làm lỡ chuyện tốt của Sở đại ca ngươi.”

Mai Hân Nhược xấu hổ nhìn về phía Sở Phi Dương, Sở Phi Dương lại cười nói với Viên Khang Thọ: “Viên minh chủ nói đùa rồi. Mai lão gia chỉ uỷ thác vãn bối vài ngày mà thôi, hoàn thành xong vãn bối sẽ mau chóng trở về. Sẽ không trì hoãn lâu đâu.”

Sắc mặt Mai Hân Nhược ảm đạm, Tống Lam Ngọc thì phấn khởi hẳn lên. Tín Vân Thâm ở một bên nhìn, cảm thấy thật tức cười, nháy mắt ra dấu với Sở Phi Dương. Sở Phi Dương chỉ có thể bất đắc dĩ cười lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.