Dương Thư Mị Ảnh

Chương 131: Phiên ngoại 7



Khi Thanh Lang tỉnh lại, trong đầu nặng trịch hệt như có một thanh thiết chuỳ ở bên trong đập loạn, hắn nhịn không được rên lên một tiếng. Nơi hắn đang nằm mặc dù bằng phẳng rộng rãi, nhưng xóc nảy lắc lư kinh khủng, còn có tiếng mã xa chuyển động truyền vào trong tai.” Ngươi tỉnh? cảm thấy sao rồi?” một thanh âm thanh lạnh truyền tới, phảng phất giống như tuyết tan chảy đầu xuân, mát lạnh, thấm vào lòng người

Thanh lang gắng gượng mở ra hai mắt, trong tầm nhìn vẫn có chút mơ hồ, lọt vào mắt là thân ảnh một thiếu niên toàn thân trang phục lụa là.Cậu thiếu niên ôm một thanh kiếm trong tay, ngồi xếp bằng bên cạnh hắn.

” Nước… ” Thanh Lang mở miệng, trong cổ họng phả ra cả khói.

Thiếu niên kia từ trong lòng móc ra túi nước, nâng đầu Thanh Lang lên cẩn thận cho hắn uống. Khi dòng nước mát lạnh trôi vào cuống họng, Thanh Lang mới thực sự cảm thấy hồi sinh.

” Ngươi là ai? Là ngươi đã cứu ta?” Thanh Lang quan sát thiếu niên tuấn tú trước mặt, kéo ra khoé môi khô nứt nở một nụ cười mà hắn tự cho là thiện ý.

” Ngươi té xỉu ven đường, là đường chủ của chúng ta cứu người. ” cậu thiếu niên lắc đầu nói. ( đường chủ: bố em Yến Kỳ nè- lúc bố em chưa đảo chính để làm giáo chủ đó)

” Nga?! Các ngươi là người thế nào? Không sợ ta là người xấu?” Thanh Lang cười ‘ hắc’ ‘hắc’ hai tiếng, lại bị sặc đến ho khan liên tục, khở sở bất kham.

” Thiên Nhất Giáo.” Cậu thiếu niên nghiêm túc, chính xác ngắn gọn mà đáp lời hắn, sau đó bế khẩu không thèm nhắc lại.

Thanh Lang lộ ra bộ dáng ngạc nhiên, lại quan sát thiếu niên trước mặt từ đầu đến chân một lượt, lên tiếng nói lại ” Vậy các ngươi thực sự không cần lo lắng ta là người xấu.”

Thiếu niên kia thế nhưng không có đáp lời, diện vô biểu tình mà ngồi đó.

Thanh Lang chán đến chết quay ra quan sát hoa văn trên nóc xe. Không khí bên trong xe buồn bực khiến hắn khó chịu, vài lần lên tiếng muốn trêu đùa thiến niên, nhưng cậu ta chỉ vài từ đơn giản ngắn gọn đã trả lời mọi vấn đề của hắn, không nói dư thừa.

Thanh Lang buồn chán đến ngứa ngáy___ có lẽ là thực sự toàn thân ngứa ngáy, lớp kết vẩy nơi miệng vết thương bắt đầu ngứa lên, giống như có vô số loài côn trùng đang đục khoét.

Thanh Lang vì khó chịu mà ngọ nguậy, cố nén đau đớn, nhe răng trợn mắt lật qua lật lại.

Cậu thiếu niên cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa đành mở miệng ” Ngươi trọng thương vừa tỉnh, đừng lộn xộn.”

Thanh Lang quay đầu nhìn y, suy nghĩ một chút liền cười nói ” Nga— Ngươi được sắp xếp đặc biệt chiếu cố ta sao. Sớm nói thôi—-”

” Ngươi muốn làm cái quỷ gì?” thiếu niên hồ nghi hỏi.

” Vết thương của ta rất khó chịu, ngươi mau nghĩ biện pháp đi.” Vẻ mặt Thanh Lang khổ sở .

Lời hắn nói hoàn toàn là thật. Hắn không sợ đau, nhưng ngứa ngáy giống như trăm ngàn móng vuốt đang cào gãi thế này thật khó chịu.

” …….” thiếu niên trầm tư trong chốc lát, mở miệng ” Chịu đựng.”

“……..” Thanh Lang ngay lập tức im lặng.

Chỉ sau một lát Thanh Lang lại một lần nữa khôi phục tinh thần, giật giật khoé miệng :” Cái kia……. trên người ta có thuốc trị thương, bôi trên vết thương cũng có thể hoá giải đôi chút.”” Ở đâu?” Thiếu niên tiến lại gần.

Thanh lang ngửi thấy một mùi hương tươi mát giống như cỏ non ập vào trước mặt, hắn nhịn không được hít vài hơi.

” Ngươi thật dễ ngửi.” Thanh Lang cười nói.

Thiếu niên nghe vậy không hài lòng mà cau mày, thế nhưng Thanh Lang rõ ràng thấy lỗ tai hắn có chút đỏ ửng, không khỏi len lén cười trong lòng, ngoài mặt cũng không dám để lộ chút nào. Sợ rằng nếu tiếp tục trêu chọc y, chắc chắn sẽ tức giận.

Cậu thiếu niên từ trong người Thanh Lang lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, vừa mở ra nhìn, bên trong là thuốc mỡ xanh biếc. Vươn một ngón tay lấy một chút bằng hạt đậu để dưới mũi ngửi ngửi, nghi hoặc hỏi ” Thuốc này không phải thứ bình thường. Ngươi từ đâu mà có?”

” Chiến lợi phẩm.” Thanh Lang mím môi cười, ngược lại là vẻ mặt đau khổ nói ” Giúp ta thoa một chút đi, ta khó chịu đến chết.”

Thiếu niên kia gật đầu, nghiêng người về phía trước. Cự ly gần tới mức nhìn thấy cả lông tơ trên khuôn mặt thanh tú nghiêm túc của y, lông mi rất dài, cái mũi thẳng tắp, bởi vì đang tập trung tinh thần mà hơi cắn lên cánh môi mỏng…

” Tên ngươi là gì?” Thanh Lang ngây ngất mà hỏi thăm.

” Quân Thư Ảnh “

” Tên rất hay….. Ta gọi ngươi Tiểu Quân được không?”

” Tuỳ ngươi.” Quân Thư Ảnh thờ ơ đáp, lực chú ý đều đặt dưới tay. Vết thương trên người Thanh Lang thực sự quá mức doạ người, một vết đao chém thật dài gần như vắt ngang trước ngực hắn, miệng vết thương tuy đã kết vẩy, cùng ngừng chảy máu, nhưng bởi vì không kịp băng bó, cho nên da thịt lộ ra ngoài, thoạt nhìn đặc biệt ghê sợ. Còn có nhiều vết sẹo cũ, hoặc sâu hoặc nông, cùng với thân thể thiếu niên còn đầy khí tức ngây ngô thực sự không phù hợp.

Ngón tay vừa chạm đến miệng vết thương, thùng xe đột nhiên mở ra. Hai người cùng nhìn về phía cửa xe, một thiếu niên tú lệ nhẹ nhàng nhanh nhẹn nhẩy lên, kèm theo đó là tiếng chuông ngân vang.

Thanh Lang nheo con mắt tới mức nhíu mày.

” Phó đường chủ, đường chủ cho mời người.” Người vừa tới chớp mắt mấy cái nhìn hai người trước mặt, nhẹ nhàng nói.

” Biết rồi.” Quân Thư Ảnh đem dược đặt bên người Thanh Lang, đứng dậy muốn đi.

” Tiểu Quân, ngươi cứ thế là đi?!” Thanh Lang uỷ khuất lên tiếng, nét mặt còn làm bộ đau đớn khó chịu muốn chết.

” Ta đi bái kiến đường chủ rồi trở lại thăm ngươi.” Quân Thư Ảnh hướng hắn gật đầu một cái, xoay người xuống xe.

Trong xe chỉ còn lại Thanh Lang cùng thiếu niên dung mạo tú lệ kia. Thanh Lang cười cười nhìn về phía hắn, còn chưa mở miệng, thiếu niên kia đã quay sang hắn làm mặt quỷ, như một trận gió xuống xe, chạy theo Quân Thư Ảnh đã đi xa, chỉ truyền lại tiếng chuông giòn tan vui tai.

Thanh Lang thở dài một hơi, tự mình cầm lấy thuốc mỡ, cúi thấp đầu một chút hướng miệng vết thương bôi loạn, vừa than thở mà ai oán chính mình số khổ, bị trọng thương cũng không có người chăm sóc.Cửa xe đột nhiên lại mở ra, Thanh Lang ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy một người có vẻ là thị vệ ôm một tiểu nam hài khoảng tám tuổi lên xe.

” Công tử, thuộc hạ ở bên ngoài hầu hạ. Công tử cứ chơi đùa khi cần cứ gọi thuộc hạ.” Thị vệ kia đem tiểu nam hài buông xuống, khom lưng cung kính.

Vị tiểu công tử kia đưa cánh tay nhỏ bé mũm mĩm, làm bộ giống như đại nhân vẫy vẫy tay áo, thị vệ kia liền nhẩy xuống xe.

Cánh tay đang cầm thuốc mỡ của Thanh Lang đã sớm cứng giữa không trung từ lâu, miệng còn mở rộng quả thực suýt chảy nước miếng.

” Tiểu oa nhi thật xinh đẹp…..” Thanh Lang nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn phấn ngọc điêu mài của tiểu công tử kia, tự trong đáy lòng buột ra tiếng ca ngợi. Dường như hắn có thể thấy được sáu bẩy năm sau, một tiểu mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành….

Tiểu công tử nghe được hắn ca ngợi, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý, khiến cho Thanh Lang càng thèm thuồng không ngớt.

” Ta nghe bọn thuộc hạ nói, cứu được một người sắp chết. Ta có lòng đến đây xem. Là ngươi sao?” Vị tiểu công tử làm bộ khẩu khí như đại nhân, khoanh hai tay bước thong thả về phía trước hai bước.

” Là ta.” Thanh Lang nhe răng cười, sau đó vươn hai tay, dụ dỗ lừa gạt nói ” Tiểu oa nhi, lại chỗ ca ca. Không phải ngươi muốn chơi đùa sao? Ca ca cùng ngươi chơi đùa a.”

Tiểu công tử ngờ vực mà nghiêng ngiêng đầu, từ từ đi qua…

Quân Thư Ảnh đến phía trước đội ngũ, nghe xong đường chủ phân phó, mới quay trở về. Mới đi được phân nửa đường, đột nhiên nghe thấy trong xe truyền đến một tiếng khóc lớn ‘ Oa’, rồi sau đó là tiếng khóc rung trời.

Quân Thư Ảnh biến sắc, thi triển khinh công, vài bước đã bay trở về trên xe, cản lại tên thị vệ rồi tự mình lên trước, đã thấy tiểu công tử đứng trước cửa xe trên mặt đầy nước mặt đang khóc đến thảm thương. Phía sau là Thanh Lang đang ngồi dựa vào một góc, vẻ mặt vô tội nhìn y.

Tiểu công tử kia vừa thấy có người đi lên, bất chấp tất cả bổ nhào về phía trước, Quân Thư Ảnh vội vàng đón lấy bế lên. Tiểu nam hài ở trong lòng Quân Thư Ảnh khóc đến nghẹn ngào, lên tiếng tố cáo ” Cái ca ca kia thật đáng sợ! Oa——” ( em tiểu yến kỳ sợ anh Lang từ nhỏ, thảo nào……)

Quân Thư Ảnh vỗ vỗ tiểu nam hài trong lòng, ánh mắt sắc lạnh trừng Thanh Lang một cái, đối với thủ hạ phía sau phân phó” Nhìn hắn”. nói xong liền xuống xe, đi về phía một chiếc xe ngựa khác. Thanh Lang vén rèm xe lên, thấy Tiểu oa nhi kia dựa vào trong lòng Quân Thư Ảnh dần dần ngừng khóc, còn ghé qua vai Quân Thư Ảnh nhìn về phía này, hắn liền làm một cái mặt quỷ hung ác, khiến tiểu công tử kia sợ đến khóc oà, mới cảm thấy thoả mãn mà quay đầu lại, nhắm mắt dưỡng thần.

Đội nhân mã của Thiên Nhất Giáo theo đại lộ thẳng tiến. Trên ven sườn núi lộ ra vài thân ảnh, đang nhìn theo đội nhân mã hùng hậu.

” Đội nhân mã kia treo cờ Thiên Nhất Giáo. Ghê tởm, nếu không phải thân mang trọng trách, chúng ta sẽ xuống dưới đánh một trận.” Một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi căm hận nói.” Thiên Nhất Giáo thế lực rất lớn, tấn công lúc này cũng vô dụng. Chúng ta phải mau lên đường.” Một cánh tay vỗ vỗ bả vai thanh niên, từ phía sau lộ ra một thiếu niên tuấn mỹ oai hùng. Thiếu niên đạm nhiên cười, cũng nhìn về phía giáo chúng Thiên Nhất Giáo cách đó không xa.

” Đại sư huynh nói đúng. Sư đệ, ngươi cũng biết chúng ta thân mang trọng trách, đừng… chậm trễ nữa.” Người bên cạnh lại tiếp lời, sờ sờ cằm, cười nói ” Bất quá ở trong ma giáo lại nghe thấy tiếng hài tử khóc, thật không phù hợp.”

” Có gì không phù hợp?” thanh niên kia hừ lạnh một tiếng ” Thiên Nhất Giáo luyện công phu tà môn, nói không chừng chính là bắt tiểu hài tử về luyện công. Đám yêu nhân này!”

” Được rồi, không nên nhìn nữa. Chúng ta tiếp tục đi thôi.” Thiếu niên được gọi là sư huynh lên tiếng thúc giục. Mọi người lại bắt đầu tiến về phía trước.

Thiếu niên đi ở sau cùng, quay đầu lại nhìn thoáng qua, nghĩ đến vừa mới nãy nhìn thấy một thân ảnh thon dài kiên cường ôm một tiểu oa nhi khẽ dỗ dành, không khỏi lắc đầu cười, quay người thi triển khinh công, lao nhanh về hướng ngược lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.