Sau khi mệt mỏi đi về Cực Nhạc Thành, Mộ Phi Sắt cũng không có thời gian nghỉ ngơi. Đợi cho Yến Minh khống chế đám người Thiên Địa hội, thì nàng lại tới thẩm vấn bọn hắn.
Quả nhiên bọn họ đến đây là vì mơ tưởng đến trăm vạn lượng bạc trong truyền thuyết a! Lần trước, bọn chúng khiếp sợ uy lực Bộc Dương Mạch, cùng với thị vệ của nàng là Yến Minh – một Hỏa hệ Hồn sư, cho nên luôn một mực âm thầm chờ đợi thời cơ. Khi biết tin Bộc Dương Mạch đã trở về Hoàng Thành, và Mộ Phi sắt ra khỏi thành, thì mới bắt đầu động thủ.
Mà ngay cả lúc ở Tề Nhiễm thành, mấy con ngựa của nàng bị thương cũng là kiệt tác của Thiên Địa hội, bọn hắn vọng tưởng muốn hành trình của đoàn người Mộ phi Sắt bị chậm trễ. Mà đối thủ còn lại của bọn hắn chỉ là đám dân chúng tay không tấc sắt, căn bản là không thể uy hiếp, cho nên mới tiến đến cướp bóc. Nhưng Thiên địa hội lại tính toán sót một sự kiện, đó là ở đây vẫn còn Vân Nhược Lan trấn thủ.
Cho đến khi cả năm mươi người đều bị biến thành nô lệ, thì bọn người Thiên Địa hội mới kịp khôi phục lại tinh thần. Nhìn địa phương tồi tàn trước mặt này, tại sao lại xảy ra nhiều chuyện không thể dự đoán trước được a! Có thể nguyên nhân là do nơi này có một vị Tiểu lĩnh chủ mới xuất hiện đi!
Hơn năm mươi người khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi tèm lem, luôn miệng nói trong nhà còn có mẹ già con nhỏ, với hy vọng có thể nhận được sự đồng tình của tiểu nữ nhân trước mặt. Nhưng bọn họ không ngờ là chỉ có thể đổi lấy được một nụ cười lạnh nhạt như ma quỷ.
“Vậy các ngươi muốn ta tiễn các ngươi một đoạn đường không?”
Chỉ một câu nói hời hợt, Mộ Phi Sắt đã thành công ngăn lại một đám đại pháo hôi miệng của bọn chúng. Đám người Thiên địa hội cũng biết rõ mạng nhỏ của mình tùy thuộc vào một câu nói của Tiểu lĩnh chủ trước mắt, cho nên đành ủ rủ chấp nhận số mệnh nô lệ của mình.
Sau khi được Mộ Phi Sắt phân phó, Hương Liên và Phú Quý cũng ba chân bốn cẳng chạy đi thu thập tốt một gian phòng cho mấy phụ nhân vào may quần áo. Để lại Mộ Phi Sắt một mình, tay đang khẽ vuốt lên thân cây sáo mà Vân Nhược Lan tặng, quyết định đem mấy con lợn con mà nàng vừa mua được, trở thành đối tượng luyện tập đầu tiên của nàng.
Trên đường trở về Cực Nhạc Thành, Mộ Phi Sắt đối với năng lực Ngự Thú Quyết có chút hiểu rõ. Cho nên trước đây đám lợn, gà chưa bao giờ nhu thuận, nay dưới sự điều khiển của Mộ Phi Sắt, lại vô cùng ngoan ngoãn, làm cho mấy người đi theo càng ngày càng sùng bái nàng.
Mộ Phi Sắt không biết nên khóc hay nên cười khi nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ cùng khâm phục của mọi người. Nhưng hiện tại nàng đang tự sám hối với lương tâm của mình, vì đã mang tâm pháp cao thâm mà mẫu thân lưu lại để hù dọa mọi người cũng những động vật vô hại nhỏ bé kia.
Trên đường đi, Mộ Phi Sắt cũng có gặp qua mấy người đang đi làm, nàng chỉ đơn giản gật đầu, rồi đến thẳng chỗ mấy đàn gia súc. Đến nơi, Mộ Phi Sắt lấy từ trong tay áo một cây sáo, hít một hơi thật sâu, rồi thổi ra những âm điệu đơn giản nhất. Thanh âm vang lên, hình thành một ca khúc quỷ dị, vốn đây là một khúc nhạc vui vẻ, nhưng mấy đại hán gần đó vô tình nghe phải, làm cho gân xanh của bọn họ đều nổi lên. Mấy con lợn trong chuồng ngay lập tức hiện lên trạng thái run rẩy sợ hãi.
Thổi xong một khúc ngắn, Mộ Phi Sắt liền quan sát phản ứng của mấy con heo, sắc mặt không có gì biến hóa, khẽ gật đầu, rồi lại bình tĩnh rời đi. Mấy đại hán nhìn thấy cảnh này, đành tự an ủi chính mình, đây chính là chứng minh cho lòng thiện tâm của Lĩnh Chủ đại nhân, chắc chắn ngài thấy bọn họ làm việc mệt mỏi, cho nên cố ý mang sáo ra thổi để an ủi bọn họ a!
Những chuyện này, Vân Nhược Lan cũng rất vừa vặn thu vào trong mắt, đáy lòng cũng hiện lên ý cười. Có lẽ, tiểu đồ đệ của hắn chính là một tuyệt đỉnh thiên tài về phương diện tu luyện, cùng với sự nhạy bén và can đảm, nhưng về cầm kỳ thi họa thì… Có vẻ việc này phải làm cho nàng đau đầu một hồi a! Mặc dù nàng là hài tử của sư tỷ, nhưng có lẽ đây chính là điều duy nhất nàng không giống mẫu thân của mình.
Trước kia, Ngự Thú Quyết trong tay sư tỷ đã trở thành bí pháp phát ra hào quang vạn dặm, mà hiện tại, Phi Nhi có thể tiếp nhận toàn bộ sao? Vân Nhược Lan nghĩ đến đây, khẽ mỉm cười, đôi mắt thâm thúy hiện lên ý cười thản nhiên. Trên người tiểu đồ đệ của hắn, cho dù có việc gì xảy ra cũng chính là kỳ tích a!
***
Bận rộn đến tận nửa đêm, Mộ Phi sắt vội vã rửa mặt, sau đó liền lên giường chìm vào giấc ngủ. Khi nàng mơ màng tỉnh lại, thì sắc trời đã sáng trưng. Tiểu Hoàng Điểu đang bày một bộ dáng buồn ngủ, gật gù đậu trên gối nàng.
Dùng ngón tay khẽ vuốt nhẹ lên bộ lông vũ của Tiểu Hoàng điểu, Mộ Phi sắt khẽ cười, tiểu tử này hình như hơi ỷ lại vào nàng rồi nha!
Lúc trước Mộ Phi sắt cũng có nghe Vân Nhược lan cùng với Yến Minh nói, Hỏa Cước điểu là một hỏa hệ huyễn thú thuộc loại hiếm thấy, tuy hiện giờ nàng cũng chưa nhận thấy được Tiểu hoàng điểu này có chỗ nào nổi bật, nhưng là lời nói của hai vị hồn sư kia nàng cũng không quên đem ghi tạc vào trong lòng.
Nàng biết rõ ý tứ của bọn hắn, nếu nàng thu Tiểu hoàng điểu này làm huyễn thú của mình thì đó là một chuyện vô cùng tốt. Đúng là không cách giữa nàng và Tứ tinh Hồn sư đã không còn xa, nhưng hiện tại nàng còn một đống sự việc cần phải giải quyết. Nàng không thể dành thời gian cho việc khác được, nhưng nàng chắc chắn sẽ có một ngày, nàng sẽ làm cho huyễn thú tự mình dâng tới cửa cho nàng…
Hí mắt nhìn đôi mắt ti hí của Tiểu hoàng điểu đang mơ màng, Mộ Phi sắt khẽ mỉm cười. Nếu như nó muốn ở bên cạnh nàng, thì trước hết cứ duy trì trạng thái hiện tại đi. Dù sao tiểu gia hỏa nàng cũng đang mê mẩn món bánh của Phú Quý. Mỗi ngày nó đều đi theo vị đầu bếp thật thà chất phác đòi ăn bánh, nàng cũng tùy ý nó, bằng không với cái mỏ nhỏ nhắn của nó chắc chắn không bỏ qua mấy cọng tóc trên đầu Phú Quý.
Tiểu hoàng điểu dùng cái đầu nhỏ cọ cọ vào đầu của Mộ Phi Sắt, kêu lên chiêm chiếp, giống như muốn nói “Buổi sáng tốt lành” với nàng. Mộ Phi Sắt nhìn những tia nắng sớm phản chiếu lên bộ lông của Tiểu hoàng điểu, lười biếng nói: “Chim nhỏ, ta cho ngươi một cái tên được không? Chiêm chiếp, cái tên này không tệ nha!”
Tiểu hoàng điểu nghe nàng nói lên hai tiếng mà vừa nãy nó vừa kêu lên, nghiêng nghiêng đầu, tựa hồ rất hài lòng, gật gật đầu nhìn nàng. Mộ Phi Sắt sững sờ khi thấy hành động của tiểu hoàng điểu, cười to. Quả nhiên là một huyễn thú thông minh, lanh lợi, nàng có thể cam đoan rằng chỉ số của nó sẽ không hề thua kém con người bao nhiêu a!
Vào buổi sáng ấm áp, Tiểu hoàng điểu được lĩnh chủ đại nhân đặt cho một cái tên dí dỏm, tức thì liền bị mọi người trong phủ biết được. Ngoại trừ Vân Nhược Lan đang có thâm ý nhìn Tiểu hoàng điểu, thì mọi người ai cũng vui vẻ luôn miệng gọi cái tên “Chiêm chiếp”, làm cho Mộ Phi Sắt cảm thấy vô cùng buồn cười.
Dưới sự chỉ thị của Lĩnh chủ đại nhân, mọi người trong thành đều bận rộn với công việc riêng của mình. Thích đại nương cùng Ngũ thẩm dẫn theo mấy người giỏi về thêu thùa, vào phủ để bắt đầu công việc may quần áo. Những công việc như sửa chữa lại nhà cửa, khai khẩn đất hoang, chăn nuôi gia súc, gia cầm, đều trật tự tiến hành
Mộ Phi Sắt thừa dịp Hương Liên đang thất thần, một mình đem cây hoa quế được trồng trong chậu vào phòng của mình để tiến hành thí nghiệm. Có lẽ là khí hậu ở đây khác nhau, cho nên cây hoa quế này được mang từ Hoàng Thành đến, quá mức ốm yếu, mặc dù Hương Liên đã dốc lòng chăm sóc cẩn thận, nhưng lá cây vẫn héo rũ xuống giống như muốn chết.
Mộ Phi Sắt lấy tay che lên lớp bùn đất chỗ gốc cây, dưới tác dụng của những tia sáng mặt trời lọt qua cửa, làm cho người khác rất khó có thể nhận thấy những tia sáng bạc trong lòng bàn tay của Mộ Phi Sắt, nhưng là với cặp mắt sắc bén, nàng còn có thể nhận thấy được hòa lẫn những tia sáng bạc là một chút màu xanh, như ẩn ẩn như hiện đi ra từ ngón giữa của nàng. Như có điều suy nghĩ, ánh mắt Mộ Phi Sắt liếc về chiếc vòng ngọc vẫn đeo trên cổ tay, sau đó vẫn tinh tế quan sát biến hóa của cây Hoa Quế.
Lúc trước, cây hoa quế vẫn còn ỉu xìu, thì giờ đây lại như được rót thêm tiên lực, thân cây vốn gầy gò thì lại đột nhiên trở nên tráng kiện hơn vài phần. Lá cây cũng trở nên xanh tốt, bóng loáng hơn rất nhiều. Nhìn kỹ lại, thì thấy câu hoa quế đã cao hơn không ít.
Mộ Phi Sắt kinh ngạc thu tay lại, ánh mắt lại một lần nữa rơi xuống khóm hoa vừa mới xuất hiện không lâu. Cây hoa quế được dị năng của nàng tẩm bổ, không nói đến cành lá xum xuê như được bón thuốc kích thích, thì lại đột nhiên xuất hiện thêm mấy khóm hoa nữa.
Mộ Phi Sắt mở hai tay của mình ra, nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng nõn, không nói lời nào. Sau một lúc, nàng nắm chặt hai bàn tay lại thành quyền, bởi vì nàng hoài nghi đến một chuyện, hình như dị năng của nàng có tiến hóa!
Dị năng chữa trị của nàng, trên căn bản là không thể thay đổi bản chất của vật thể. Vải thô, cây hoa quế, rồi những bông hoa mới nở kia, đây đều là những vật thể mà nàng sử dụng dị năng để khôi phục lại sau khi nàng tấn cấp lên Hồn Sư. Nàng có thể nhận thấy rõ ràng được là trạng thái bản chất của chúng đã được cải thiện lên rất nhiều. Chẳng lẽ dị năng của mình cũng theo sự tấn cấp Hồn Sư mà có thể tiến hóa?
Kết luận này làm cho Mộ Phi Sắt vô cùng mừng rỡ, hoa dệt trên gấm lại có thể tiến hóa thì sao lại có thể ghét bỏ được chứ?
Tâm tình của Mộ Phi Sắt vô cùng tốt, khi nàng quay đầu lại, thì đột nhiên thấy hai cặp mắt đang sững sờ, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào mắt nàng. Thủy Lăng cùng với Chiêm Chiếp không biết đã đến hậu viện từ lúc nào, Mộ Phi Sắt cũng không biết chúng nó có thấy biểu hiện khác thường của nàng hay không. Mộ Phi Sắt thầm mắng mình quả thật quá chủ quan, nhưng trên mặt vẫn mang theo vẻ bình tĩnh nói hai chúng nó cứ tiếp tục chơi, sau đó dùng bước chân thật nhanh ly khai.
Hai con huyễn thú im lặng, quay sang đối mặt với nhau, trong con ngươi có điều gì đó vui vẻ, giống như thầm nói với nhau, Mộ Phi Sắt quả nhiên rất đáng yêu.
Mộ Phi Sắt hoàn toàn không biết bản thân mình bỗng nhiên được hai con huyễn thú vô hại khen ngợi. Bởi vì nàng đang phải bề bộn chọn lựa ra những tên tù binh để đi vào trong núi Ác ma thu hoạch trái cây. Nhưng lần này, Vân Nhược Lan lại một mực đòi đi theo, mà ngay cả Bạch Lộc cũng không chịu trở về Hồn Nguyện Châu mà cùng với Tiểu Hoàng Điểu ầm ĩ đòi đi xem náo nhiệt. Mộ Phi Sắt cũng chỉ liếc mắt nhìn Vân Nhược Lan một cái, yên lặng đồng ý.
Vài ngày không gặp, khi Hầu Vương nhìn thấy Mộ Phi Sắt thì rất hưng phấn, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng ưu nhã của Thần Lăng ở phía sau, thì trong nháy mắt giống như gặp phải quỷ, trốn thật là xa.
Cuộc sống ở phần ngoài núi Ác Ma này cũng chỉ đa số là những loài động vật bình thường. Đương nhiên dã thú cùng với huyễn thú khác nhau rất xa, cũng giống như sự chênh lệch giữa người bình thường cùng với Hồn sư ở thế giới con người mà thôi.
Mặc dù Bạch Lộc là một loại huyễn thú ôn hòa, nhưng khi động vật bình thường nhìn thấy cũng sẽ sinh lòng sợ hãi.
Mộ Phi Sắt khó hiểu nhìn Chiêm Chiếp, Hầu Vương cũng chưa bao giờ sợ hãi nó như vậy, điều này chứng tỏ Tiểu Hoàng Điểu này che giấu quá sâu, hay là phán đoán của Vân Nhược Lan cùng với Yến Minh đã sai lầm? Nhưng nàng vẫn tin tưởng cái lý do thứ nhất, bởi vì hai nam nhân này cũng không có bất kỳ lí do nào mà lừa gạt nàng sự tình này!
Trong khi Vân Nhược Lan đang nhàn nhã tham quan xung quanh , thì cuối cùng Hầu Vương cũng lại xuất hiện với một tâm trạng kinh hồn táng đảm, làm cho Mộ Phi Sắt không khỏi sinh lòng thương xót. Khẽ vuốt ve lên cái đầu xù lông của Hầu Vương, Mộ Phi Sắt ôn nhu truyền đạt ý định của mình, rằng nàng cần bầy khỉ hỗ trợ hái quả táo, và nàng cũng đảm bảo để lại cho bọn nó đầy đủ thức ăn, phần dư còn lại thì nàng sẽ mang về tất cả.
Hầu Vương vừa nghe đã hiểu ý tứ của Mộ Phi Sắt, kêu ra vài tiếng “chít chít”, dẫn đầu đám khỉ đi đến chỗ hái quả táo. Đám người dân từ sớm đã biết Lĩnh chủ đại nhân có thể sai khiến động vật, cho nên thần sắc vẫn bình thường, nhưng còn đám người thổ phỉ khi chứng kiến cảnh này chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối.
Mang theo tâm tình vui vẻ như có như không, Mộ Phi sắt nói với mọi người: “Hôm nay ta mang mọi người đến đây, chính là nói về kế hoạch mà ta muốn đem những trái cây này bán ở Tề Nhiễm thành. Đây là loại trái cây mà ở Tề Nhiễm thành chưa từng xuất hiện. Ngày đầu tiên chỉ cần lấy ra một số lượng ít, còn về việc bán được hay không, thì cần phải trông chờ vào các ngươi!”
Khi vừa nghe đến có thể trở về Tề Nhiễm thành, tên đầu lĩnh chủ đám người Thiên địa hội tên là Phan Phúc còn không kịp vui mừng, thì đã nhận được ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Mộ Phi Sắt đang nhìn mình.
Mộ Phi Sắt chỉ nhàn nhạt nói: “Mỗi Hồn Sư thường thường đặt cấm chế ở Hồn Nguyên châu của người thường là không giống nhau, người duy nhất có thể giải, chỉ có Hồn Sư đó mà thôi. Có nghĩa là nếu như đám người các ngươi dám có ý định chạy trốn, thì nhất định sẽ chết rất thê thảm. Các ngươi cũng không phải người ngốc, sẽ không tính toán lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn chứ?”
“Đại nhân, nô tài không dám!” Phan Phúc nghe thấy vậy sợ tới mức mồ hôi chảy ra ròng ròng, vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Hắn vừa mới nghĩ mình có thể nhân cơ hội này mà trốn đi, nhưng quả nhiên đó chỉ là chuyện hoang đường mà thôi!
“Thừa dịp hiện tại là đầu xuân, các ngươi nên tranh thủ. Phan Phúc, ngươi đã ở Tề Nhiễm thành nhiều năm, tất cả đều nắm rõ trong lòng bàn tay, lần này ngươi cần phải bỏ ra nhiều tâm tư a!” Ngữ điệu của Mộ Phi sắt vẫn rất bình tĩnh, nhưng là làm cho Phan Phúc đang quỳ trên mặt đất không dám thở mạnh.
Mọi việc vẫn tiến hành thuận lợi, đội ngũ những người đi ra ngoài buôn bán cũng đã chọn lựa xong.
Lúc này, bỗng nhiên thanh âm lo lắng của Nhan Đông vang lên: “Lĩnh chủ đại nhân, lĩnh chủ đại nhân. Có một vị công tử xưng là khách nhân của đại nhân, nói muốn gặp ngài. Ôi trời… vị công tử này, núi Ác Ma cũng không phải là nơi ngươi có thể tùy tiện đi lại a!
Mộ Phi Sắt đi tới nơi phát ra tiếng gọi của Nhan Đông, nhưng còn chưa đến nơi đã nghe thấy một thanh âm lười biếng giống như đã từng nghe qua: “Tiểu lĩnh chủ, chúng ta lại gặp mặt!”