Đường Lý

Chương 14: Chịu đựng một chút



Thứ hai trời mưa.

Cuối tuần nghỉ hai ngày liền, làm người ta có chút nhàn hạ lười biếng. Minh Hạnh thức dậy từ sáng sớm, có hơi giật mình khi nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sau khi đến Đường Lý, hầu như mỗi ngày đều nắng to, chưa bao giờ nhìn thấy trời mưa.

Minh Hạnh dậy sớm như thường lệ, uống một cốc sữa bò, ăn thêm một cái bánh mì. Sau đó cô cầm ô và chuẩn bị đến trường.

Đường Lý trời mưa lất phất, đằng xa xa núi lớn kéo dài, xanh biếc sạch sẽ, xung quanh toàn sương mù và nước mưa, chóp mũi đều là vị tươi mát.

Minh Hạnh không nhịn nổi lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh.

Cô gửi ảnh cho Nhậm Kiều Kiều và Lộ Tuyển.

Có lẽ là quá sớm nên Nhậm Kiều Kiều vẫn chưa tỉnh, chỉ có Lộ Tuyển trả lời tin nhắn của cô.

Lộ Tuyển: [Xem ra cậu rất hưởng thụ đấy.]

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Minh Hạnh nhìn thấy tin nhắn nhắc nhở, vẫn còn ngây ra, sau đó gửi tin cho anh: [Dậy sớm thế? Vẫn chưa đến bảy giờ.]

Lộ Tuyển: [Tâm trạng không tốt, không ngủ được.]

Minh Hạnh không nhịn được muốn cười.

Minh Hạnh nghĩ, rồi gọi điện thoại cho Lộ Tuyển.

Bên kia rất nhanh đã bắt máy.

Bên kia đầu dây bên, giọng mũi Lộ Tuyển có hơi nặng nề, anh nói gần đây bị cảm cúm nhẹ.

“Vậy phải chú ý sức khỏe.” Minh Hạnh dặn dò anh.

“Cảm ơn đã quan tâm.” Lộ Tuyển đáp lại rất quan cách.

Minh Hạnh lại muốn cười.

Khóe môi cô cong lên, giọng nói cũng mang theo ý cười: “Có chuyện gì khó khăn thì cứ tìm tớ bất cứ lúc nào, tớ sẽ cố gắng hết sức.”

“Cậu nghĩ lại đi.” Giọng mũi của Lộ Tuyển quá kỳ lạ, Minh Hạnh nghe có chút không quen.

“Cậu lại không ở trường, tìm cậu có tác dụng gì.”

Minh Hạnh: “Vậy thì đợi tới về rồi nói nhé.”

Đang nói chuyện, cô rẽ vào khúc cong, đã bước vào con đường nhỏ.

Sau khi trời mưa, mặt đường trở lên lầy lội, có hơi trơn trượt không dễ đi, Minh Hạnh một tay cầm ô, một tay khác lại đang nói chuyện điện thoại, nhất thời có phần khó khăn.

Thế là cô tắt điện thoại.

Lúc không mưa cô đi trên đường này đã không quá thuận lợi, hiện giờ lại còn mưa, mặt đất ẩm ướt lầy lội, còn có nước tù đọng trong các ổ gà, càng thêm khó đi hơn.

Minh Hạnh nhìn mặt đường, bước đi thật thận trọng.

Lo lắng cái gì thì cái đó đến.

Khi băng qua một con mương nhỏ, Minh Hạnh nhất thời nhìn gì đó, cô trượt chân ngã khuỵu xuống, toàn thân không khống chế được ngã lăn xuống đất.

May mà mông đặt xuống bãi cỏ, nếu không thì đau chết mất, cái mông ngồi lấm lem bùn đất.

Minh Hạnh vội vàng đứng lên.

Một cơn đau nhức trên cổ chân, giống như kéo căng gân cốt.

Cô thử nhấc chân lên, không khỏi nhíu mày, đau đến mức hít một hơi lạnh.

Thật sự xong đời rồi.

Trong chốc lát Minh Hạnh có chút tuyệt vọng, bất chấp chân của mình, cô chỉ đang nghĩ hôm nay không biết có thể đến trường lên lớp đúng giờ không.

Cô vẫn nửa ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm lấy cổ chân, cố gắng hết sức chịu đựng cơn đau.

Thật sự rất đau, đau đến mức không làm sao đi tiếp được.

Trình Phóng đã tỉnh từ sáng sớm, phát hiện ngoài trời đang mưa.

Lúc này anh mới nhớ ra trời mưa đường không dễ đi, rất dễ bước hụt chân hoặc trơn trượt.

Chỉ là khi anh thức dậy, Minh Hạnh đã ra ngoài rồi.

Cô vì trốn tránh anh hay thật sự là…

Trình Phóng không khỏi cười một tiếng, nghĩ rằng không cần quan tâm cô.

Dù gì thì trong mắt cô, anh cũng là một con mãnh thú.

Nhưng anh không thể không nhìn ra bên ngoài thêm vài lần, nhớ rằng bình thường cô đi con đường này cũng không quá suôn sẻ.

Trình Phóng mặt lạnh, hạ giọng chửi một tiếng, rồi vẫn đi ra ngoài.

Đi không được bao lâu, từ xa nhìn thấy một bóng người nhỏ bé, một tay ôm lấy cổ chân, nửa ngồi xổm trên mặt đất.

Mẹ nó đúng thật, sợ cái gì thì cái đó đến.

Sắc mặt Trình Phóng càng không tốt, lúc này bước chân càng nhanh hơn.

Sau khi đi nhanh được hai bước, anh đổi sang chạy.

Bên tai vang lên tiếng mưa rơi, lại thêm sự chú ý của Minh Hạnh lại ở chân mình, cho nên mãi đến khi Trình Phóng ngồi xổm bên cạnh mình, cô mới phản ứng là có người đến.

Quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt u ám của Trình Phóng.

Còn chưa kịp nói gì, anh đã chìa tay ra, giống như muốn bế cô.

Minh Hạnh phản ứng, lùi lại theo bản năng, cô muốn tránh tay của Trình Phóng.

Mắt Trình Phóng tối sầm, một tay túm giữa không trung.

Khi đó, anh dừng động tác chỉ khoảng mấy giây, sau đó lại chìa tay, hoàn toàn không cho Minh Hạnh cơ hội phản ứng, trực tiếp cứng rắn bế người lên.

Cả cơ thể Minh Hạnh nhẹ tênh, không khỏi hoảng sợ. Cô giương mắt lên, chống lại ánh mắt tức giận nhưng lo lắng của Trình Phóng.

Anh sầm mặt, đường nét trên mặt cứng rắn, cơ bắp trên cánh tay ôm người phồng lên. Anh sải bước về phía trước, sức lực ổn định.

Anh mở miệng nói, ngực phập phồng: “Cô trẹo chân rồi thì có thể đi được chắc? Không muốn gãy chân thì cố mà cư xử tốt với ông đây.”

Mẹ nó chứ, sợ đến vậy sao?

Lần đầu tiên Minh Hạnh được người ta bế như vậy, chỉ cảm thấy không dễ chịu, cơn đau nhức dưới chân truyền đến từng trận, như thể cô cảm nhận được đã đi sâu hơn vào trong xương tủy.

Nước mưa rơi tí tách trên người anh, Trình Phóng cúi người che chắn nước mưa cho cô, lúc cúi đầu nhìn thấy lông mày cô nhíu chặt, cô đau đến mức mặt nhăn hết cả lên.

Tim Trình Phóng mềm ra, anh hạ giọng, an ủi nói: “Chịu đựng một chút.”

Trình Phóng quay về đường cũ chỉ mất chưa đến năm phút.

Bước vào cửa lớn, anh đặt cô ngồi lên ghế, sau đó ngồi xổm xuống.

Trong mấy phút mà mắt cá chân đã sưng tấy, Trình Phóng kiểm tra một chút, xác định không bị thương đến xương cốt.

Sau đó anh đứng dậy, cầm băng gạc băng bó cho cô xong, anh mở tủ lạnh tìm đá viên bọc vào trong khăn mặt.

“Không bị thương đến xương.” Trình Phóng nói: “Chườm đá lạnh trước đã, có thể giảm đau.”

Trình Phóng giống như quen việc, xử lý vết thương cho cô rất nhanh, nửa ngồi xổm trên mặt đất, không ngại mệt cũng không ngại bẩn.

Anh cứ ngồi xổm như vậy, một tay nâng mắt cá chân của cô, chườm đá lạnh khoảng mười phút.

“Còn đau không?” Anh ngẩng đầu hỏi Minh Hạnh.

Quả thật đỡ hơn nhiều.

Minh Hạnh lắc đầu, nhỏ giọng trả lời: “Không đau nữa rồi.”

Trình Phóng liếc nhìn thời gian.

Đi đi về về đã chậm gần nửa tiếng, giờ đã là bảy giờ ba mươi, giờ học buổi sáng của trường trung học sắp bắt đầu rồi.

“Đi thôi, tôi lái xe đưa cô ra đường lớn.” Trình Phóng tiện tay cầm áo mưa, đang chuẩn bị đẩy xe ra thì đột nhiên ánh mắt lại nhìn thấy gì đó.

Anh lại xé khăn mặt ra, tay còn lại kéo tay Minh Hạnh.

Minh Hạnh tránh né không kịp, cổ tay bị anh nắm chặt.

Lòng bàn tay anh nóng rực, ngón tay dùng sức nắm chặt, cũng không nói lời nào, anh lấy khăn lau khuỷu tay phía sau cho cô.

Động tác nhanh nhẹn.

Thấy Minh Hạnh hoảng sợ vùng vẫy thoát khỏi tay mình, Trình Phóng bật cười, giơ khăn mặt trong tay lên: “Được rồi cô nương, có bẩn không đây.”

Trên khăn mặt dính đầy bùn đất.

Cô ngã như vậy, trên người khó tránh khỏi dính chút bùn đất.

Minh Hạnh mím môi, chỉ cảm thấy động tác của anh quá thân mật khiến người ta cảm thấy không thoải mái, ánh mắt cô cảnh giác nhìn Trình Phóng, nói: “Cảm ơn anh, tôi có thể tự làm được.”

Lúc ở trên đường hành động của anh đã quá mức thân mật.

Trình Phóng nhìn cô, hừ lạnh một tiếng, mắng: “Vong ân phụ nghĩa.”

“Giúp cô chườm đá lạnh thôi chứ có lợi dụng cô đâu. Nhìn cô như thể tôi đã làm gì cô vậy.” Trình Phóng đứng trước mặt cô chặn cô lại, khiến cô muốn đi cũng không đi được.

“Ông đây nếu thật sự muốn lợi dụng cô thì cũng không phải sờ vào chỗ này.”

Anh liếc xuống, ý chỉ điều gì đó.

Lông mày Minh Hạnh càng nhăn lại.

Mặc dù Trình Phóng quả thực đã giúp đỡ cô, nhưng cô không thích nghe mấy lời như vậy, trong lòng bài xích theo bản năng.

“Cậu buông ra, tôi sắp muộn rồi.” Minh Hạnh rũ mắt nói, cũng không nhìn anh.

“Đã nói là đưa cô đi, gay gắt cái gì.” Trình Phóng nhìn thấy ánh mắt bài xích của cô, trong lòng cũng không thoải mái, nhưng vẫn kiên quyết đưa cô đi.

Đương nhiên anh biết ở trong mắt cô, anh chính là một tên lưu manh chẳng làm được chuyện gì đứng đắn.

Mặc dù cũng đúng là như vậy.

Trình Phóng không nói nhiều, trực tiếp nhấc người ngồi lên xe máy, sau đó chân dài bước lên: “Bám lấy.”

Chỉ hai chữ ngắn gọn, nói xong liền khởi động xe.

Trình Phóng làm việc gì cũng luôn sạch sẽ nhanh nhẹn, làm nhiều hơn nói.

Căn bản Minh Hạnh cũng không có nhiều cơ hội phản ứng lại, xe cũng đã đi được một đoạn rồi. Cô sợ ngồi không vững, tay vội bám vào một bên yên xe.

May mà Trình Phóng lái xe cũng không phải quá nhanh.

Chưa tới mười phút đã đến trường học.

Trình Phóng phanh xe, một chân giẫm xuống dưới đất. Sau khi dừng xe ổn định, anh chìa tay muốn đỡ Minh Hạnh xuống.

Lúc này, ở cổng trường có khá nhiều người, mọi người đi ra đi vào đều tò mò nhìn về phía họ.

Thứ nhất là nhan sắc của hai người cực thu hút người khác, thêm nữa nhìn khí chất hai người khác nhau rất nhiều, đương nhiên không tránh khỏi thu hút sự chú ý của mọi người.

Minh Hạnh cúi thấp đầu, cẩn thận lùi về phía sau, không muốn để Trình Phóng đỡ tay cô.

“Cẩn thận chút.” Trình Phóng lên tiếng.

Chân của Minh Hạnh vẫn đau, cô cũng không dùng quá sức, nghiến răng chịu đựng, khập khiễng bước vào cổng trường.

Trình Phóng cứ đứng nhìn ở cửa cổng, nhất thời vẻ mặt cũng không tốt.

Không bao lâu thì bên trong đã vang lên tiếng chuông vào lớp.

Hôm nay Phùng Dụ dậy muốn, cậu vội vàng chạy đi, kết quả vừa đến cổng trường liền nghe thấy tiếng chuông.

Cậu ta đang định đi vào thì bị Trình Phóng kéo lại.

Phùng Dụ vốn muốn tức giận, vừa nhìn lại, lửa giận trên đỉnh đầu đột nhiên biến mất.

“Anh Phóng.” Cậu ta gọi một tiếng nịnh hót.

“Chân cô giáo Minh của cậu bị thương rồi, hôm nay lên lớp cậu linh hoạt chút giúp ông đây.”

Tâm trạng Trình Phóng không tốt, giọng điệu rất nóng nảy: “Thấy cô ấy đứng lâu thì lấy ghế cho cô ấy, có việc gì cũng phải tranh giành làm, biết chưa?”

Phùng Dụ liên tục gật đầu.

Trình Phóng buông tay, ra hiệu bảo cậu ta đi vào.

Nhìn thấy Phùng Dụ cũng đã vào rồi, Trình Phóng nhấc chân đi về phía cổng lớn hai bước.

Sau đó lại dừng bước.

Trong lòng không nhịn được thầm mắng chửi.

Minh Hạnh không cần nhìn anh, anh đi vào cũng sắc mặt cũng không tốt.

Thật khốn nạn, cho dù biết mình mặt nóng dán vào mông lạnh (*) nhưng anh vẫn muốn đi vào xem.

(*) mặt nóng dán vào mông lạnh: ám chỉ sự việc một người khi được người khác nồng nhiệt thì cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững. Nhiệt tình không được đáp lại, người ta cảm thấy như mới lãnh một xô nước lạnh.

Cứ như vậy Trình Phóng đứng ở cổng một lúc.

Cũng đã khoảng mười mấy phút trôi qua.

Doãn Hạo gọi điện hối thúc anh, hỏi sao hôm nay anh vẫn chưa qua đây.

Đến muộn bị trừ tiền đấy.

Lúc này Trình Phóng mới lên xe máy rời đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.