Lý Lộc đụng đầu vào khung cửa, cảnh tượng quá này kỳ lạ. Người như Lý Lộc vậy, ai biết cô đều chưa từng thấy cô luống cuống như thế. Keith dĩ nhiên cũng chưa, nên anh ta vội vàng xông tới xem có chuyện gì. Khi Keith đứng lên muốn tới đỡ Lý Lộc thì cô thối lui nửa bước vững vàng trên gót chân mình.
Keith lo lắng hỏi cô có sao không, anh ta đã ném vần đề vừa hỏi ra sau ót quên sạch sành sanh.
Lý Lộc nhịn đau xoa trán, nhỏ giọng nói: “Không sao, ai cũng sẽ có ngày bị khung cửa đập vào đầu.” Cô lắc lắc đầu tiếp tục đi ra ngoài, dường như bị đụng choáng váng, mấy bước đầu vẫn còn lảo đả. Keith rất lo lắng, lại không dám chặc cô lại xem có bị gì không.
Keith theo sát sau lưng Lý Lộc đi tới tr, trong thời gian này, chuông cửa vẫn còn ở kiên nhẫn ước màn hình giám thị trong phòng khác. Hai người nhìn thấy một gương mặt vặn vẹo, khuôn mặt kỳ quái này hoàn toàn chiếm cứ toàn bộ không gian trên màn ảnh.
Lý Lộc trầm mặc một hồi, sau đó mở hệ thống truyền tin giữa trong và ngoài nhà lên.
“Anh biết người này không?” Cô cố ý hỏi Keith như thế để tên ngoài cửa kia có thể nghe được.
Bản mặt to vặn vẹo kia càng cố ý sáp gần, bị thấu kính wide bẻ cong thành hình dạng quỷ dị hơn nữa.
Keith dò xét cẩn thận, trả lời: “Biết, hắn là Iris.”
“Anh nhìn lầm rồi, Iris làm sao có gương mặt đần độn như thế?” Nói xong, Lý Lộc tắt hệ thống truyền tin trong ngoài. Cô ngồi lên ghế sa lon, một tay đỡ trán, vẫn nhìn chằm chằm vào màn ảnh, chỉ là không biết đang suy nghĩ cái gì.
Keith cũng không để ý tới người bị chặn ngoài cửa. So với suy tính vấn đề Iris, anh càng muốn kéo tay Lý Lộc ra xem một chút, khổ nổi hai người chưa thân thiết tới mức đi làm chuyện mà hình như chỉ có người yêu mới có thể làm này. Nhắc mới nhớ, việc bọn họ vượt qua bước yêu đương, trực tiếp tiến vào giai đoạn ở chung đã từng khiến anh ngạc nhiên tới cỡ nào.
Thế nhưng Keith lại thấy vô cùng thất bại, lúc nào thì họ mới có thể chân chính “yêu đương bình thường” ? Theo vợ chồng Squall khẳng định thì “Tình yêu bình thường yêu” sẽ khiến phụ nữ cảm nhận được không khí lãng mạn, từ đó tâm tình vui vẻ thoải mái, tỷ lệ ôm ấp nồng nhiệt cũng được đề cao. . . . . .
Chuông cửa lại vang lên, màn hình điện tử tự động sáng lên.
Lúc này đã đổi người khác đứng ở ngoài cửa, theo khuôn phép cũ đứng cách mắt điện tử ba bước, Brad nói: “Mới vừa rồi thất lễ quá, tôi đã dạy dỗ tên ngu ngốc kia.”
Iris xoa xoa cục u trên ót, bị Brad kéo phòng vào Keith , trên người bọn họ cũng vác theo hai cái rương.
“Hai người tới đây gì?” Lý Lộc hỏi. Cô ngồi trên ghế sa lon, cái trán vì mới bị đụng nên nổi lên một cục u sưng đỏ.
Iris quay qua trái nhìn vết máu trên trán Keith lại quay qua phải ngó cục u trên trán Lý Lộc, sau đó bình luận: “Bạo lực gia đình, không phân cao thấp.”
“?” Lý Lộc nhướng mày, cô cảm thấy không hiểu.
Brad đã hiểu, tung cước đạp lên mu bàn chân của Iris, giữa tiếng kêu gào thê thảm Iris nói: ” Hôm nay chúng ta tới vì muốn xem cô khôi phục ra sao rồi, bây giờ thấy rất là tốt. Sau đó còn có một thỉnh cầu.”
“Mời nói.” Keith đáp.
“Chúng tôi muốn mượn bãi bắn của quý công ty dùng một chút.”
“Mượn bãi bắn. . . . . . Lúc nào thì mượn?”
“Hôm nay và ngày mai.”
“Có yêu cầu gì không?”
“Hy vọng bia có thể di động trên tám trăm mét.”
Keith liếc về phía cái hộp sau lưng hai người, mà Lý Lộc lại cất tiếng hỏi trước: ” Nhiệm vụ cấp A?”
Brad lắc đầu, Iris nói: “Cấp A+.”
Lý Lộc bíu mày, nhìn về phía Keith: “Có cách nào mượn được không?”
“Bãi bắn bia thì có, nhưng là không thể độc chiếm.”
“Có khó khăn gì sao?” Brad hỏi.
” Tuần sau công ty muốn tiến hành thẩm tra đầu năm, đánh giá năng lực cơ bản của toàn thể nhân viên, cho nên rằng không cách nào độc chiếm bãi bắn để các anh sử dụng một mình.”
Brad nói: “Không độc chiếm được cũng không sao, chúng ta có thể xài chung với bọn họ. Chỉ là bia di động của các anh có tốc độ bốn lăm cây số không?”
Lý Lộc hỏi: “Bốn mươi lăm cây số giờ, các ngươi muốn tiến hàng đánh lén trong xe hơi?”
“Có thể nói là như vậy, cho nên hai ngày nay cần tăng cường luyện tập.”
“Tôi nghĩ là có, người phụ trách phân bộ New York là một kẻ yêu thích bắn tỉa ở khoảng cách xa, đi với tôi đến công ty xem một chút, có lẽ sẽ có bất ngờ ngoài ý muốn.”
*** ***
Keith Williams đi làm trễ, hơn nữa trễ mà không xin nghỉ, đây là chuyện hết sức hiếm thấy. Nghe nói khi anh ta còn ở phân bộ Los Angeles luôn giữ vững kỷ lục đi trễ không. Vậy mà kỷ lục này lại bị phá vỡ ở phân bộ New York.
Điều này khiến cho người phụ trách chấm công là Dudley vô cùng mất mát. Đã quá chin giờ bốn mươi phút, hắn suy tính có nên gọi cho Keith gọi một cú điện thoại không? Vào giai đoạn này, người phụ trách Eyrie liền thò đầu ra khỏi phòng xin lỗi Dudley. Chứng kiến hắn mặt mày đưa đám để điện thoại xuống lần thứ N thì Eyrie cuối cùng cũng không nhịn được, từ phòng làm việc đi ra nói với Dudley: “Cậu đừng gọi điện thoại cho anh ta, có lẽ đêm qua người ta ân ái với cô bạn gái nhỏ, hôm nay cần nghỉ ngơi.”
“Cái gì? Bạn gái?” Dudley đứng lên, còn hết sức hiếm thấy vỗ bàn.
“Anh ta ở chung với bạn gái nha. Nhưng lần trước đến không gặp được bị tên chết tiệt kia chặn lại. Nhìn bộ dạng có vẻ anh ta rất yêu quý người phụ nữ kia.” Biết rõ Dudley quá mức sùng bái Keith, Eyrie xấu xa còn rất hứng thú đả kích người trẻ tuổi này.
“Bạn gái?”
“Tôi chưa nói với cậu sao? Cậu có nghe lọt không?”
“Bạn gái. . . . . .”
“Không biết là loại phụ nữ gì khiến Keith lộ ra biểu tình như vậy. . . . . . . Nhất định là dịu dàng xinh đẹp, giống như một đóa hoa mảnh mai.” Eyrie tự tiện trút tiêu chuẩn đánh giá phụ nữ xuống người Keith, “Nghe nói là phụ nữ phương Đông, nói không chừng là phiên bản của Yamato Nadeshiko, a, thật hâm mộ anh ta quá. Nước Mỹ này còn bao nhiêu người phụ nữ khiêm tốn ẩn nhẫn hiểu lễ nghi chứ.”
Dudley rất thất vọng, không biết nên dùng tâm tình gì nghênh đón tin tức này.
“Dudley, vẻ mặt cậu như thế là sao!”
“Keith có bạn gái nhưng. . . . . . vẫn chưa kết hôn. . . . . .” Dudley nói.
“Làm sao cậu biết anh ấy chưa kết hôn?”
“Trên hồ sơ có ghi.”
Eyrie lùi lại một bước, ngạc nhiên nói: “Trời ơi, đừng nói với tôi là cậu chuẩn bị ‘ giành giật tình yêu ’nhé!”
Dudley hung hăng trừng mắt liếc Eỷie: “Nói hưu nói vượn.”
“Vậy cậu rối rắm cái gì.”
“Chưa kết hôn nhưng có bạn gái, người đàn ông như vậy sẽ trút 80% tinh lực vào việc đeo đuổi người phối ngẫu. Việc này sẽ gây ảnh hưởng thế nào đến nghiệp vụ anh biết không! Khó trách Keith cự tuyệt xuất ngoại, chỉ muốn làm công việc huấn luyện viên.”
Eyrie thờ ơ nói: “Còn tưởng rằng anh lo lắng cái gì, không hổ là người tham tiên của phân bộ New York, người ta quen bạn gái cũng làm trở ngại việc kiếm tiền của cậu.”
“Tôi đang tính toán cho lợi ích của công ty.”
Eyrie nhún vai, bày ra biểu tình có quỷ mới tin. Trên cơ bản mà nói, tính cách của anh ta khiến anh ta không bao giờ được thuộc hạ sợ hãi kính trọng.
Điện thoại trên bàn làm việc của Dudley vang lên, anh ta cúi đầu nhìn màn hình, là điện thoại đến từ phòng nhân viên phía Đông lầu hai. Nhận cuộc gọi, đầu kia điện thoại truyền đến tiếng reo hưng phấn.
“Ngài Dudley, xin kéo cửa chớp phía Đông ra, hôm nay thật là bổ mắt.” Người đàn ông đầu kia hưng phấn nói, “Quá bổ mắt! Đúng là mỹ nhân!”
Dudley không hiểu ra làm sao, tạm thời bấm nút mở loa ngoài, sau đó chạy qua kéo cửa chớp phía Đông ra.
Lầu dưới dừng một chiếc Hummer màu xám không biết ở đâu ra, Dudley nhìn thấy trên cửa và mui xe có ít nhất hai mươi dấu đạn. Đây vốn là một chiếc xe việt dã có trần rất tốt, nhưng không biết là bị loại vũ khí gì biến thành như vậy ——trần nhà của nó đã không cánh mà bay, vì vậy biến thành một chiếc xe việt dã mui trần.
Chỉ bằng vào dấu đạn cùng “Thiết kế” mui trần nổi bật cũng đủ để cho cảnh sát ở bất cứ chỗ nào trong bang New York phải chặn nó lại hỏi thăm lai lịch.
Người đang xuống xe là Keith Williams. Dudley giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, xác nhận Keith đã trễ bốn mươi chín phút.
Ngay sau đó có người xuống xe. . . . .
Eyrie mở màn hình hệ thống theo dõi ra trước, từ phòng quan sát nhận tín hiệu từ nhà để xe. Phóng to màn hình thấy được ba người đàn ông vô cùng kỳ dị.
Một người cao lớn, chân dài vai rộng, có mái tóc màu nâu sẫm, vẻ mặt thờ ơ với tất cả mọi chuyện. Anh ta đã nhận ra mắt điện tử quang quan sát mình, hướng thẳng về ống kính nở nụ cười mỉm mê người.
Một kẻ có vẻ khô gầy, hai mắt lõm sâu nhưng lấp lánh có hồn.
Một người nhỏ gầy nhất, bộ đồ nam trên người rộng lùng thùng, giống như trộm đồ của người ta. Trên đầu đội mũ lưỡi trai, vành nón che mắt, đứng chung với mấy người trông không hòa hợp cho lắm.
Điện thoại bên kia truyền đến tiếng đám nhân viên hoan hô: “Mỹ nhân kìa, tôi cũng muốn!”
“Đẹp chỗ nào? Không nhìn ra.” Dudley nói.
Eyrie đột nhiên hít sâu một hơi, vội vàng lao thẳng về phía màn hình máy vi tính, túm lấy rìa màn hình, không thể tin nổi nói: “Đó là khẩu M21có dấu hiệu bị Vincent sửa chửa! Chúa ơi, không ngờ lại gặp được nó ở đây.”
Sau lưng người đàn ông cao lớn có mái tóc màu nâu sẫm kia mang một khẩu súng M21 ngụy ngang thành loại do Mỹ sản xuất.
Eyrie có thể hoàn toàn rõ ràng tính năng và đặc tính khẩu súng 7. 62mm M21dưới lớp vỏ trụy ngang kia. Loại súng có tầm sát thương 700 mét này nặng chừng chừng 4. 5 kí lô. 4. 5 kí lô là khái niệm như thế nào, súng ngắm truyền thống bình thường phải từ 10 kí lô trở lên, hình thể của M21 bảo đảm người sử dụng có thể di động một cách nhẹ nhàng nhanh chóng trên chiến trường.
Dĩ nhiên, Eyrie kinh ngạc như thế không phải vì bản thân khẩu súng. M21 mặc dù dùng rất tốt, nhưng nếu như sản lượng súng đạt tới một triệu ba trăm tám mươi ngàn khẩu cộng thêm mấy con số lẻ thì cũng không làm cho người ta cảm thấy hết sức quý giá như vậy.
Chỗ quý của cây súng này chính là dấu hiệu rỉ máu trên cán súng đã biến thành hình chữ”V” . Đó là dấu hiệu của những khẩu súng được điều chỉnh bởi nhân vật truyền kỳ Vincent. Nghe nói súng ống sau khi được Vincent điều chỉnh có thể đạt tới tốc độ bắn đạn cao và chuẩn xác nhất trong thực chiến
“Hả?” Dudley chủ yếu lo chuyện tài vụ và thư ký nên không hiểu.
Đầu kia điện thoại nói: “Eyrie, sao rồi, thấy được mỹ nhân làm người ta rung động rồi chứ.”
Đó là chuyện đương nhiên!
Eyrie cầm điện thoại lên, bấm số bộ phận an ninh, nói: “Trước khi tôi đồng ý cho chiếc Hummer mui trần kia ra ngoài thì phải ngăn nó lại.”
“Lão Đại, anh nhìn trúng nó?”
“Thật xinh đẹp.” Eyrie lầm bầm nói, mắt tỏa ra ánh sang xanh lè khiến Dudley run sợ.
Anh ta nhắm mắt lại, không ngừng nhắc nhở mình, phải lễ phép, phải tỉnh táo, sau đó thương lượng việc chuyển nhượng khẩu súng, nếu có thể giải quyết với giá dưới một triệu Dollar là tốt nhất, nếu như không thể. . . . . . Anh ta cắn răng, liều mạng, tiền là gì chứ, tiền có thể quan trọng bằng người kiếm cơm không! Tiền có thể quan trọng bằng bộ sưu tập sáng long lanh của anh ta không!
Lầu dưới, Brad kéo hộp đàn cello của anh ta từ trong xe ra, vác lên lưng. Iris thiếu kiên nhẫn, cậu ta vừa nghĩ đến bãi bắn liền bắt đầu”Rầm rầm rầm”. Vì vậy trong lúc Lý Lộc thay quần áo, đã lôi linh kiện khẩu súng ra lắp ráp xong xuôi. Brad thì khác, anh ta thà đến bãi bắn mới hưởng thụ niềm vui thú lắp ráp từng mảnh linh kiện thành khẩu súng.
Giống như uống cà phê phải đến tiệm cà phê, ăn Hamburger phải đến tiệm ăn nhanh, ăn tiệc Pháp phải đến nhà hàng cao cấp, đồ ăn Trung Quốc phải tới nhà hàng Trung Quốc. . . . . . Lắp ráp súng ống cũng phải có cảnh tượng xứng đôi hợp mới thú vị, đây chính là niềm tin của Brad.
Iris xoa xoa tay, anh ta nhìn thấy Lý Lộc đứng bên cạnh Keith, không nhịn được tật nói nhiều: “Cô theo bọn tôi tới đây làm cái gì, cũng muốn luyện tay một chút à? Tôi nhớ cô không biết đánh lén mà.”
Lý Lộc ngẩng đầu nhìn tòa nhà, hỏi Keith: “Anh làm ở chỗ này?”
“Đúng vậy.”
“Nếu tôi có chuyện phải đến tìm anh, có gây phiền phức cho anh không?”
“Sẽ không!” Keith mong cũng không được, “Nhất định phải tới tìm tôi, như vậy rất tốt!”
“. . . . . .” Lý Lộc nhìn Keith nắm chặt cánh tay mình, dùng bàn tay trống gãi gãi trán, thở dài, cuối cùng gật đầu, “Được, cứ quyết định như vậy đi.”
*** ***
Eyrie quan sát ba người Keith mang tới ở khoảng cách gần. Bọn họ ngồi trên ghế sa lon phòng làm việc, mặc dù là lần đầu tiên tới đây, nhưng cũng trông cũng không có vẻ bối rồi không thoải mái. Eyrie có thể cảm nhận được, bọn họ là người trong cùng một thế giới người, trên người đều có nhưng điểm tương tự rất kỳ lạ. Bởi vì thường xuyên liếm máu trên vết đao, cũng là người nổi bật trong nghêf, cho nên cũng không đặc biệt để ý bản thân đang ở hoàn cảnh gì. Dù là nơi xa lạ, cũng có thể hoàn toàn buông lỏng.
Trong này, anh ta chỉ biết Iris. Trước lễ giáng sinh, vì thỉnh cầu ngoại viện, Iris một người một ngựa tìm được căn cứ S. Q. ở bang Utah, khi đó, Eyrie đã từng có duyên gặp mặt một lần với cậu ta.
Keith tới đây vì muốn lấy được sự đồng ý của Eyrie. Dù sao cũng là bãi bắn của phân bộ New York, mà không phải tài sản riêng của anh, muốn dẫn người ngoài vào cần một vài thủ tục nhất định.
“Theo tôi được biết, Pandora cũng có nơi huấn luyện của mình, hơn nữa còn vô cùng thích hợp để huấn luyện thực chiến.” Eyrie nói.
“Đúng vậy, chỉ là một thời gian trước đây sân huấn luyện ở bang New York gặp sự cố bị hư hại, cho tới nay vẫn chưa sửa chữa.” Brad nói, “Cho nên lần này phải nhờ anh rồi.”
“Được rồi, tôi cũng không tiện hỏi han quá nhiều, tôi không phản đối.” Eyrie nói, “Nhưng mà tôi muốn đi xem mọi người tập luyện.”
“Tùy tiện thôi.” Iris nói, anh ta tràn đầy tự tin.
Cơ nghiệp của S. Q. rất lớn, sân huấn luyện của phân bộ New York nằm sâu trong một ngọn núi. Nghe nói ngay từ thời kỳ Tây Tiến đã có kẻ khai thác vùng đất hơn mười cây số vuông này, nhét vào trong cơ nghiệp của mình, sau đó lại rơi vào sự quản lý của S. Q. Tới hôm nay, nơi này đã trở thành một sơn trường hoang tàn vắng vẻ, trồng đầy thông liễu và thông đuôi ngựa.
Sau cơn bão tuyết, trên những hàng cây tùng và cây thông chật ních những lớp tuyết, cả mặt đất cũng phủ một lớp trắng xóa. Xe việt đã đi qua con đường phủ đầy tuyết đọng dừng lại dưới chân núi.
Bãi bắn chiếm cứ hai đỉnh núi. Mặc dù đây là đất tư nhân, nhưng vẫn là có một con đường công cộng xuyên thẳng qua giữa thung lũng. Có lúc cần luyện tập bằng đạn thật, vì để phòng ngừa xe cộ chạy qua bị đạn lạc bắn trúng, hai bên con đường đều có tường xi măng kiên cố bảo vệ. Mà thỉnh thoảng cũng dùng đến loại đạn xuyên giáp cực mạnh, với loại đạn này thì tưởng xi măng có dày đến nửa thước cũng không thể hoàn toàn che chắn tất cả nguy hiểm.
Trên mặt tuyết in dấu mất đường vết bánh xe, mà trong sân bắn cũng sớm có hai mươi mấy người nằm sấp trong tuyết tiến hành luyện tập các loại tư thế xạ kích.
Brad và Iris nhìn nhau, bọn họ không cảm thấy hứng thú với huấn luyện bắn súng cho lắm, bởi vì không có trong phạm vi quan tâm của bọn họ. Mà Keith và Lý Lộc thì tương đối hứng thú.
Người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề xem lề lối, đây chính là sự khác biệt giữa đội bắn lén và đội đột kích trên chiến trường. Brad và Iris thường tham dự cuộc chiến ở khoảng cách từ bảy trăm mét trở lên, cho nên công việc của bọn họ chủ yếu là giữ bí mật, chờ đợi, bắn. Mà những gì bọn họ học tập, cũng sẽ không rời ba hạng mục này.
Lý Lộc và Keith thì khác, bọn họ muốn phải xông lên trước làm loạn trận thế của kẻ địch, đánh thẳng vào chỗ hở phòng ngự của đối phương, hoặc là tự mình tiến hành nhiệm vụ tiêu diệt, hoặc làtạo cơ hội cho đội bắn lén hậu phương ra tay. Vì vậy hạng mục bọn họ luyện tập cũng tàn nhẫn và máu tanh hơn.
“Thế nào?” Keith hỏi Lý Lộc, ánh mắt thẫn thờ khi cô nhìn đội viên càn quét khiến anh ta cản thấy vô cùng kiêu ngạo.
Những đội viên dùng những tư thế khác nhau nằm trong tuyết.
” Huấn luyện rất tốt.” Cô nói, “Những bài tập này là để họ có thể ra tay trong bất kỳ trường hợp nào.”
Eyrie nói: “Đúng vậy. Trong thực chiến có thể xảy ra bất cứ chuyện gì. Có lúc không thể sử dụng tay thuận, hoặc phải dùng hai chân làm điểm tựa.” Anh ta nói xong, bỗng nhiên phát hiện một vấn đề.
Quan sát ở khoảng cách gần, dù diện mạo của người phương Đông có khó phân biệt hơn nữa, Eyrie cũng phải kết luận người trước mặt là một quý cô. Thấy cô và Keith đứng sát nhau, không khỏi nghĩ đến ” bạn gái nhỏ” chưa gặp mặt của Keith.
Về phần Dudley cũng theo tới thì hoàn toàn không phát hiện.