Thư ký Dụ và Tô Lạc buồn bực trở về cơ quan. Thư ký Dụ bảo Tô Lạc vào phòng làm việc, chất vấn cô: “Tô Lạc, cô và người họ Tiêu đó rốt cuộc
giở trò gì vậy?”
“Chẳng có trò gì hết.” Tô Lạc.
“Tôi còn không quen biết cậu ta, sao cô có thể dính dáng đến người đó?”
“Anh ta là cháu ngoại của ông Đường.”
“Cháu ngoại ư? Vậy chuyện tối qua mà cô nhắc tới là ý gì?”
Tô Lạc không muốn giải thích. Cô cảm thấy nếu kể chuyện bị Tiêu Kiến Thành lừa đi uống rượu sẽ càng chứng tỏ bản thân ngu ngốc.
Thư ký Dụ không nghĩ phức tạp như vậy, chỉ lên lớp Tô Lạc: “Làm việc ở quỹ từ thiện, đặc biệt là công việc tổ chức quyên góp, điều quan trọng
nhất là phải đứng đắn, nghiêm chỉnh, không để người khác bắt thóp của
mình. Làm việc ở cơ quan này, cô sẽ gặp rất nhiều đối tượng có tiền và
quyền thế nên phải hết sức cẩn thận. Nếu để chuyện cá nhân ảnh hưởng đến công việc, mọi người sẽ trở nên bị động. Cô là phụ nữ, càng cần xử lý
tốt mối quan hệ giữa công việc và cuộc sống…”
Nghe ông ta nói vậy, Tô Lạc càng tức giận, liền quay người đi ra cửa.
“Này, sao cô lại bỏ đi? Tôi còn chưa nói xong cơ mà.”
Thư ký Dụ rất không hài lòng.
Tô Lạc quay đầu. “Cháu phải đi tìm tên đó đòi đồ.”
“Cô tìm kiểu gì?”
“Cháu sẽ ngồi ở tòa cao ốc Hằng Đông đợi anh ta, đợi cho đến khi anh ta chịu quyên tặng mới thôi.” Tô Lạc nghiến răng.
Ưu điểm lớn nhất của Thư ký Dụ là chỉ cần ông ta không phải ra mặt,
cấp dưới làm gì cũng được, vì thế bây giờ ông ta chỉ nhắc nhở: “Cô phải
chú ý phương pháp làm việc đừng để chuyện bé xé ra to.”
“Cháu biết rồi.” Tô Lạc gật đầu, cuối cùng cũng có thể rời đi.
Vừa về văn phòng của mình, Tiểu Tần lập tức sán đến hỏi: “Tôi nghe bọn họ nói đồ quyên tặng đã bị thu hồi?”
“Vâng.”
“Sao lại ra nông nỗi này?”
“Đều là lỗi của em.”
“Cô không nên mắng bọn họ.” Tiểu Tần chợt nhớ đến chuyện Tô Lạc làm ầm lên ở chỗ Hồ Tổng.
“Cũng không hoàn toàn vì chuyện đó.” Tô Lạc nghiến răng. “Tại em gặp phải một tên tiểu nhân, tên tiểu nhân bỉ ổi.”
“Hồ Đại Sơn đúng là quá vô liêm sỉ, chúng ta tiết lộ chuyện này với giới truyền thông cho ông ta chết.” Tiểu Tần nói.
“Ông ta chưa là gì cả, có kẻ còn vô lại hơn.” Tô Lạc cuộn tay thành nắm đấm.
Bắt gặp bộ dạng phiền não của cô, Tiểu Tần tỏ ra hứng thú, thì thầm:
“Cô sao thế? Còn ai nữa? Xảy ra chuyện gì vậy? Cô bị ai bắt nạt à? Bị
thất tình hay thất thân?”
Tô Lạc dở khóc dở cười, đang chuẩn bị phản bác thì đằng sau đột nhiên vang lên tiếng đồ vật nặng rơi xuống nền nhà. Cô liền quay đầu về hướng đó. Một chiếc ba lô cũ kĩ đang nằm dưới đất. Một người đàn ông đứng bên cạnh. Anh mặc bộ quần áo bạc màu, gương mặt bụi trần mệt mỏi. Mặc dù
vậy, người đàn ông này vẫn toát ra khí chất ung dung, yên bình.
“Dương Nhuệ, cậu đã về rồi à?” Cùng lúc đó, Tiểu Tần vui mừng hét lớn.
Nghe tiếng Tiểu Tần, Dương Nhuệ gật đầu chào chị, nhưng ánh mắt của anh lại hướng về Tô Lạc.
Sau đó anh lên tiếng: “Tô Lạc, đã lâu không gặp.”
Tô Lạc còn chưa kịp trả lời, Thư ký Dụ đã từ phòng làm việc đi ra
ngoài, cất cao giọng: “Dương Nhuệ về rồi đấy à? Mau vào văn phòng tôi
một lát.”
Dương Nhuệ đành đi vào phòng của Thư ký Dụ. Ông ta nhiệt tình kéo anh, thuận tay đóng cửa.
Chiếc ba lô bám đầy bụi đất vẫn lặng lẽ nằm trên sàn nhà. Tô Lạc nhìn nó, có chút thất thần.
Tiểu Tần cất giọng bực tức: “Cái cậu Dương Nhuệ sao chỉ chào hỏi cô?
Nói với chị một câu sẽ chết à? Tốt xấu gì chị cũng từng là bạn học của
cậu ta.”
“Chị với anh ấy có phải bạn học đâu vì chuyên ngành hoàn toàn khác nhau.”
“Sao không phải, cùng học một trường cả. Trường của bọn chị bé bằng
lỗ mũi, vì thế anh chàng đẹp trai nào cũng trở thành tài sản chung của
đám nữ sinh.”
Tô Lạc phì cười. “Thế nào gọi là chung?”
“Hừm…” Tiểu Tần ngẫm nghĩ một lúc. “Thì… buổi tối trước khi đi ngủ tán gẫu về đối phương.”
Chuyện này mới mẻ đây, Tô Lạc tϠra hiếu kỳ. “Anh ấy có nhiều chuyện để các chị tán gẫu sao?”
“Tất nhiên rồi.” Tiểu Tần ra vẻ thần bí. “Cô nên biết, trường Sư phạm của bọn chị nữ nhiều nam ít, cậu ta lại là chủ tịch hội sinh viên,
không biết bao nhiêu nữ sinh muốn lao vào vòng tay cậu ta. Bạn gái của
cậu ta, về cơ bản… mỗi tháng thay một cô.”
Tô Lạc mở to mắt. “Nhiều như vậy à? Sao trước đây em chưa bao giờ nghe chị nhắc đến chuyện này?”
“Có lúc cậu ta còn bắt cá hai tay, mấy cô nữ sinh vì cậu ta mà quyết đấu với nhau ấy chứ!”
“Quyết đấu ư? Đấu thế nào? Chắc chị nói đùa phải không?” Tô Lạc không tin nổi.
Tiểu Tần tỏ ra nghiêm túc. “Đã biết chị nói đùa, sao cô còn hứng thú như vậy?”
Lúc này Tô Lạc mới biết Tiểu Tần trêu mình. Cô mỉm cười đánh chị.
Tiểu Tần lùi lại né tránh, giẫm phải cái ba lô của Dương Nhuệ, suýt vấp
ngã.
Tô Lạc vội đỡ chị. Tiểu Tần khó khăn lắm mới đứng vững, liền đá cái ba lô đó. “Không biết đựng đồ gì mà nặng thế?”
“Ừ.” Tô Lạc gắng sức kéo chiếc ba lô ra một góc. “Cái này cũ quá rồi, phải đổi cái mới thôi. Lần trước chúng ta tổ chức sự kiện, hình như vẫn còn một cái giống thế này, để em đi tìm cho anh ấy.”
“Cô đừng tùy tiện đổi ba lô của cậu ấy.” Tiểu Tần ngăn cô lại.
“Tại sao?”
“Chiếc ba lô này là của bạn gái cũ tặng cậu ấy vào dịp sinh nhật nên có ý nghĩa đặc biệt.”
Dương Nhuệ từng có một người bạn gái, tình cảm rất sâu đậm. Mấy năm
trước, hai người cùng về nông thôn làm giáo viên tình nguyện. Sau đó, vì không chịu được cuộc sống khổ cực, người bạn gái nói lời chia tay Dương Nhuệ, một mình quay về thành phố. Đây là câu chuyện cả quỹ từ thiện đều biết, cũng là ví dụ điển hình để các lãnh đạo hình dung công việc giúp
đỡ người nghèo gian khổ và vĩ đại đến mức nào.
Tô Lạc không ngạc nhiên, cũng chẳng tiếp lời. Ba lô bị mở ra, cô liền cúi xuống kéo khóa.
Bắt gặp bộ dạng này của Tô Lạc, Tiểu Tần không nhịn được lên tiếng:
“Tô Lạc, cô không những phải đấu với trời đất mà còn phải đấu với con
người, thật không dễ dàng chút nào.”
“Đấu gì chứ? Chị đừng nói lung tung.” Tô Lạc phủ nhận ngay.
May mà điện thoại bàn của Tiểu Tần đổ chuông, chị đi bắt máy nên tha cho Tô Lạc.
Phụ nữ dù yêu thầm đàn ông đi chăng nữa, nhưng nói đi nói lại, vẫn không thể từ bỏ sĩ diện.
Tô Lạc về chỗ của mình, không biết nên làm gì vào lúc này. Đến khi
trời nhá nhem tối, Dương Nhuệ mới từ văn phòng của Thư ký Dụ đi ra. Nhìn thấy cô vẫn ngồi ở bàn làm việc, anh kinh ngạc hỏi: “Sao muộn như vậy
em vẫn chưa về?”
“Em đang viết nốt báo cáo.” Tô Lạc giả vờ gõ bàn phím.
“Về thôi em, gần bảy giờ rồi còn gì.” Dương Nhuệ kéo cái ba lô nặng trịch của anh, đeo lên vai.
“Anh định đi đâu bây giờ?” Tô Lạc hỏi.
“Anh tìm một nơi ở tạm.”
“Sao không về căn hộ của anh?”
“Anh ít về đây, không cần thiết thuê nhà nên đã trả phòng.”
“Vậy anh đến nhà em nghỉ tạm đi, dù sao em trai em cũng ít khi về nhà.” Tô Lạc nhiệt tình mời mọc.
Dương Nhuệ ngẫm nghĩ, lắc đầu. “Thôi khỏi, anh ra nhà nghỉ gần đây cho tiện.”
Vừa rồi, Tô Lạc phải lấy hết dũng khí để nói những lời này. Trước mặt Dương Nhuệ, cô luôn ăn nói vụng về.
Dương Nhuệ đi vài bước, lại quay đầu hỏi cô: “Em đã ăn tối chưa?”
“Chưa ạ.”
“Tối nay có hẹn không?”
“Em làm gì có hẹn.” Tô Lạc phủ nhận ngay.
“Vậy thì chúng ta cùng đi ăn chút gì đi!” Dương Nhuệ tùy tiện nói.
Đến giờ cơm, đồng nghiệp hẹn nhau đi ăn uống là chuyện bình thường.
Tô Lạc đi theo anh vào thang máy xuống dưới, trong lòng phỏng đoán,
không phải anh muốn ở bên cạnh cô đấy chứ?
Gần cơ quan có một quán cơm niêu nhỏ. Dương Nhuệ đi vào chào hỏi bà chủ quán rồi dẫn Tô Lạc đến cái bàn nhỏ ở phía trong cùng.
Quán ăn rất chật chội nên mọi người đều phải ngồi sát vào nhau. Mặt
đất đầy giấy ăn, đũa tre, xương cục… Dương Nhuệ ăn rất nhanh, trán lấm
tấm mồ hôi. Lúc cúi xuống ăn cơm, Tô Lạc cách anh rất gần, đỉnh đầu gần
như chạm vào nhau, nhưng đến khi ngồi thẳng người, anh tựa hồ cách cô
rất xa, mỗi người như ở một phương, cái bàn chắn ở giữa.
Một con mèo mập mạp quanh quẩn dưới chân thực khách để tìm đồ ăn
thừa. Nếu có người giẫm phải nó, nó sẽ phát ra tiếng kêu kỳ lạ nhưng vẫn không chịu bỏ đi.
Dương Nhuệ ngoảnh đầu nhìn con mèo, lên tiếng. “Mèo ở thành phố không sợ người, khác hẳn mèo ở nông thôn.”
“Chúng sợ người ư?”
“Cũng không hẳn là sợ nhưng chúng sẽ giữ khoảng cách với con người.
Thật ra ở nông thôn, có lẽ do đất rộng người thưa nên mỗi cá nhân đều
giữ khoảng cách với người khác.” Dương Nhuệ vừa nói vừa rút giấy ăn, đưa một tờ cho Tô Lạc, còn mình cầm lau mồ hôi. Tô Lạc nhận tờ giấy, cũng
buông đũa.
“Em không ăn nữa à?”
“Vâng, em nuốt không trôi.”
“Còn thừa nhiều như vậy, đồ ăn không ngon sao?”
“Không phải, hôm nay em chẳng có cảm giác thèm ăn gì cả.” Tô Lạc nói
thật, hơi rượu của buổi tối hôm qua vẫn còn lưu lại trong dạ dày khiến
cô rất khó chịu.
Dương Nhuệ nhìn nồi cơm còn già nửa, ánh mắt có chút tiếc rẻ.
Tô Lạc phát hiện ra điều đó liền nói: “Để em gói mang về.”
Dương Nhuệ nở nụ cười tự giễu. “Anh xin lỗi! Anh đúng là người nhà quê một trăm phần trăm rồi, keo kiệt, bủn xỉn.”
“Không phải đâu, em cũng định gói mang về mà.” Tô Lạc vội vàng gọi bà chủ quán mang hộp không đến.
Cô xách túi đựng hộp cơm, đi cùng Dương Nhuệ về nhà nghỉ. Cô liếc
trộm gương mặt nhìn nghiêng của anh, phát hiện anh gầy hơn trước, nước
da cũng đen sạm nhưng đường nét dưới cằm đặc biệt đẹp đẽ. Cô chỉ vào
chiếc ba lô của anh, làm như vô tình hỏi: “Anh đựng cái gì mà ba lô rách nát thế?”
“À, là ít đá ở trên núi.” Dương Nhuệ đáp.
“Đá ư?” Tô Lạc ngạc nhiên.
“Ngày mai anh đi gặp một người bạn học ngành địa chất để kiểm tra xem có phải là khoáng thạch không?”
“Nếu phải thì tốt quá.”
“Ừ, có thể khai thác kiếm tiền.”
“Nơi đó mà tìm ra cách làm giàu là anh có thể quay về thành phố đúng không?” Tô Lạc rất vui mừng.
Dương Nhuệ dừng bước, lắc vai để giữ chiếc ba lô thăng bằng rồi mới trả lời: “Còn rất nhiều nơi nghèo khổ hơn vùng núi đó.”
“Vậy anh…” Tô Lạc vô thức hỏi tiếp: “Trước sau gì anh chẳng quay về, lẽ nào anh định xóa đói giảm nghèo cả đời?”
“Anh không nghĩ nhiều như vậy.” Dương Nhuệ đáp.
Câu trả lời của anh khiến Tô Lạc hoang mang.
Đúng lúc này đến nhà nghỉ, Dương Nhuệ quay người nói với Tô Lạc: “Anh tới rồi, em mau về sớm nghỉ ngơi đi!”
“Em cùng anh vào làm thủ tục.”
“Không cần, có phải lần đầu tiên anh đến đây đâu, em cứ mặc anh.”
Tô Lạc đành gật đầu, quay người đi về. Cô đang đấu tranh nội tâm ghê
gớm, khó khăn lắm mới gặp nhau một lần, vậy mà lại chẳng có thu hoạch
gì. Với tính cách của cô, chỉ hận không thể đi thẳng vào vấn đề, trực
tiếp bày tỏ tình cảm, để đối phương trả lời một lần cho xong.
Nhưng thật ra, người không có tình cảm thực sự mới hành động lỗ mãng, còn người có tấm chân tình sẽ thường suy tính thiệt hơn. Ai dám tùy
tiện chọc thủng tờ giấy đó? Dù thế nào, có tờ giấy ngăn cách cũng có cơ
hội phát triển, một khi nói trắng ra, đối phương chấp nhận thì không
sao, nếu không chấp nhận thì bản thân sẽ chẳng còn đường lùi.
Tô Lạc cầm túi đồ ăn, ci đầu đi thẳng, như những lần trước.
Dương Nhuệ đột nhiên gọi cô từ đằng sau: “Tô Lạc…”
Tô Lạc liền quay đầu, anh đi tới, cất giọng bình thản: “Về vụ đấu
giá, em cũng đừng nóng vội quá. Nếu có số đồ quyên tặng đó thì càng tốt, không có, chúng ta sẽ nghĩ cách khác.”
“Nhưng trường học của anh…”
“Trường học trước sau cũng sẽ xây. Chúng ta làm từ thiện chứ không
phải kẻ ăn mày. Em đừng để bản thân chịu ấm ức.” Dương Nhuệ tỏ ra kiên
định.
Tô Lạc cảm thấy trong lòng sôi sục. Cô đã biết điều này từ lâu nhưng khi Dương Nhuệ thốt ra miệng, cô càng sáng tỏ, thông suốt.
“Vâng em biết rồi!” Tô Lạc mím môi, gật đầu.
Dương Nhuệ mỉm cười, đột nhiên giơ tay vỗ vai cô. “Được rồi, em về đi!”
Nói xong, anh quay người đi về phía nhà nghỉ.
Tô Lạc dõi theo bóng lưng người đàn ông, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
Buổi tối, thành phố ồn àoà náo nhiệt hơn ban ngày.
Trên đường phố, người và xe cộ đông đúc, ai nấy đều có vẻ bận rộn, tất bật.
Tô Lạc đột nhiên không muốn về nhà, cô quyết định đi thăm bố.
Đến căn hộ bố thuê, mấy ông già đang chơi cờ ở dưới sân nhận ra cô, lớn tiếng hỏi: “Cháu gái, đến thăm lão Tô phải không?”
“Vâng ạ.” Tô Lạc lễ phép trả lời.
“Bây giờ buổi tối, ông ấy đi làm chứ không ở nhà.”
“Bố cháu đi làm ư?” Tô Lạc cảm thấy hơi kỳ lạ, cô chưa từng nghe bố nhắc đến chuyện này.
“Ừ, ông ấy làm bảo vệ buổi tối, cháu không biết sao?”
“Bố cháu không nói với cháu ạ.”
“Ông ấy đi làm một tháng nay rồi, ở tòa nhà đằng kia.” Một ông già
chỉ tay về phía xa. Tô Lạc ngoảnh đầu, thấy một tòa nhà cao tầng sừng
sững ở đó. Xung quanh đây toàn những ngôi nhà thấp cũ kĩ nên tòa cao ốc
đó càng nổi bật, giống như bồng bềnh trên không trung.
Tô Lạc nói cảm ơn rồi đi bộ qua bên đó. Nhìn khoảng cách đuờng chim
bay thì gần nhưng trên thực tế, cô phải đi hết con ngõ nhỏ, qua một con
đường, mất nửa tiếng đồng hồ mới tới nơi.
Từ xa xa, cô đã nhìn thấy ông Tô đang ngồi bên một chiếc bàn nhỏ,
viết lách gì đó. Cửa kính ở đại sảnh đã đóng kín, chỉ mở một cánh cửa
nhỏ ở bên cạnh cho người ra vào. Tô Lạc đi vào trong mà bố cô không hề
hay biết.
“Bố viết gì vậy?” Tô Lạc đứng trước bàn, lên tiếng hỏi.
“Tiểu Lạc đấy à?” Ông Tô ngẩng đầu, mừng rỡ khi nhìn thấy con gái. Ông đưa quyển sổ cho cô xem. “Bố đang viết nhật ký trực ban.”
Tô Lạc liếc qua, thấy chữ của bố cô xiêu vẹo. Có lẽ do tuổi tác đã cao nên ông cầm bút không chắc.
“Bố phải trực đến bao giờ?” Cô hỏi.
“Từ bảy giờ tối hôm nay đến bảy giờ sáng mai.”
“Lâu vậy sao? Bố ngủ ở đâu ạ?”
Ông Tô xua tay. “Làm gì có chỗ ngủ. Bố ngồi trực ở đây, thỉnh thoảng còn phải đi tuần một vòng nữa.”
“Thế sao được? Bố đã nhiều tuổi, làm sao có thể thức thâu đêm?” Tô Lạc chau mày.
Ông Tô cười, đứng dậy vươn vai: “Không sao, ban ngày bố có thể ngủ bù.”
“Họ trả bố bao nhiêu một tháng?”
“Một nghìn hai.”
“Thấp quá, bố đừng làm nữa.” Tô Lạc xót xa trong lòng.
“Bố ở nhà một mình cũng chẳng có việc gì, ra ngoài làm thuê cũng tốt, ngày tháng sẽ trôi qua nhanh hơn.” Ngữ khí của ông Tô có chút thê
lương.
Nghe bố nói vậy, trong lòng Tô Lạc nhói đau, cô không biết phải tiếp lời thế nào.
Nhìn thấy hộp cơm trong tay con gái, ông Tô hỏi: “Con gái ngoan mang cơm cho bố đấy à?”
Tô Lạc rất áy náy. “Hôm nay con ăn tối ở ngoài, ăn không hết nên đóng hộp đem về.”
“Cơm gì thế?”
“Cơm niêu ạ.”
Ông Tô giơ tay sờ hộp cơm. “Vẫn còn ấm này.”
“Vâng, con cũng vừa ăn xong, bố có ăn không ạ?” Nhìn ra ý tứ của ông, Tô Lạc chủ động hỏi.
“Có, dù sao bây giờ cũng chẳng bận việc gì.” Ông Tô đáp cầm hộp cơm, lấy đôi đũa từ trong ngăn kéo, và từng miếng lớn.
“Bố chưa ăn tối sao?” Tô Lạc hỏi.
Ông Tô hàm hồ đáp: “Chiều nay bố mải chơi bài quên cả thời gian, đến giờ phải đi làm nên không kịp ăn.”
“Bố sống một mình càng cần chú ý chăm sóc bản thân.” Tô Lạc không nhịn được, cằn nhằn một câu.
Ông Tô gật đầu, loáng một cái đã ăn hết hộp cơm. Tô Lạc lục ví, rút
năm trăm tệ nhét vào tay ông. “Lần trước bố kêu đau đầu, có thời gian
nhớ đi bệnh viện khám.”
Ông Tô gật đầu, bỏ tiền vào túi quần.
“Con về đây, có chuyện gì bố hãy gọi điện cho con, đừng gọi về nhà.” Tô Lạc dặn ông.
“Thật ra, bố muốn về thăm cả nhà.” Ông Tô tiễn con gái ra cửa, lên tiếng giải thích.
“Chẳng có gì đáng thăm, ngày nào mà chẳng như vậy.”
“Chuyện riêng của con thế nào rồi?” Ông hỏi bằng giọng điệu quan tâm.
“Vẫn vậy ạ.”
“Con cũng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi rồi, phải chú ý mới được.
Bố thấy tòa nhà này không ít thanh niên có tiền, hôm khác bố sẽ tìm hiểu xem sao.”
Tô Lạc lập tức cắt lời: “Đừng, bố cứ mặc kệ con, bố đừng làm vậy.”
“Được rồi, con không muốn thì thôi.” Ông Tô nói.
Hai bố con đứng ở cửa ra vào, Tô Lạc chào ra về: “Bố, con đi trước đây.”
Ông Tô đột nhiên hỏi: “Bố nghe nói chỗ ở của ba mẹ con sắp bị di dời, chuyện đó có thật không?”
“Con cũng nghe Tiểu Kiệt nói vậy nhưng không rõ lắm.”
“Ờ…” Ông Tô định tiếp tục lên tiếng thì có người từ đại sảnh đi đến, nói: “Phiền hai người nhường lối!”
Hai bố con Tô Lạc vội đứng tránh sang một bên. Hai người đàn ông đi
ra ngoài, một người tình cờ chạm mắt Tô Lạc. Ánh mắt anh ta vụt qua một
tia ngạc nhiên, sau đó để lộ nụ cười đắc ý.
Tô Lạc nghĩ thầm, đúng là gặp ma giữa ban ngày.
Người đàn ông quay sang ông Tô gật đầu tán thưởng: “Chú làm rất tốt, tôi sẽ bảo công ty cung cấp dịch vụ biểu dương chú.”
“Cảm ơn, cảm ơn cậu!” Tuy không hiểu đầu cua tai nheo nhưng ông Tô vẫn nhiệt tình cảm ơn.
“Tòa văn phòng của chúng ta đúng là cần tăng cường công tác quản lý,
nhất là ngoài giờ làm việc, không được tùy tiện cho người không liên
quan vào trong.” Tiêu Kiến Thành nhấn mạnh. Anh ta vốn tưởng Tô Lạc đến
tìm mình, bị bảo vệ chặn ở ngoài cửa.
“Anh nói thế là có ý gì?” Tô Lạc chau mày.
Tiêu Kiến Thành liếc cô một cái, thản nhiên đáp: “Có chuyện gì cần gặp thì cô hãy hẹn với thư ký của tôi vào giờ làm việc.”
“Tôi đâu phải đến tìm anh.” Tô Lạc lập tức phản bác.
Tiêu Kiến Thành tất nhiên không tin, lại nói tiếp: “Có điều về chuyện đồ quyên tặng, chúng ta giải quyết theo trình tự, pháp luật thì thích
hợp hơn.”
“Đúng vậy, chúng tôi sẽ làm theo trình tự pháp luật. Với loại người
như anh, chẳng có gì để nói cả.” Bây giờ, thái độ của Tô Lạc thay đổi
hoàn toàn, ngữ khí cũng cứng rắn hơn.
Tiêu Kiến Thành tưởng có thể bắt thóp cô, lập tức hỏi lại: “Nếu đã không có gì để nói với tôi, thế thì cô đến đây làm gì?”
“Ai mà biết anh ở đây chứ. Tôi đến đây là để – tìm – bố – tôi.” Tô Lạc nói rành rọt từng từ, sau đó khoác tay ông Tô.
Tình thế hoàn toàn xoay chuyển, ánh mắt Tiêu Kiến Thành lộ vẻ lúng túng, trong khi Tô Lạc hết sức đắc ý.
Ông Tô vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra nên hơi cúi người, tỏ thái độ cung kính.
Tiêu Kiến Thành ho khan hai tiếng, nhân cơ hội điều chỉnh tâm trạng,
nghiêm mặt chỉ tay ra đằng sau. “Được thôi, sau này có chuyện gì, cô hãy trực tiếp liên hệ với luật sư Châu.”
Bây giờ Tô Lạc mới chú ý, người đi cùng Tiêu Kiến Thành chính là luật sư Châu. Luật sư Châu mỉm cười, gật đầu với cô. Tô Lạc cũng đáp lại
bằng một nụ cười. Sau đó, cô quay sang Tiêu Kiến Thành nói: “Không thành vấn đề, tôi cũng không muốn làm phiền đến Tiêu Tổng.”
Tiêu Kiến Thành đi xuống bậc thang, luật sư Châu lập tức đi theo anh
ta. Tô Lạc vẫn khoác tay bố, dõi theo bóng “kẻ chiến bại”, trong lòng
hớn hở.
“Tiểu Lạc, sao con lại quen cậu ta?” Ông Tố hỏi.
“Con và anh ta tiếp xúc qua công việc ấy mà.”
“Con nói chuyện chẳng lịch sự gì cả.” Ông Tô là người theo lề lối xưa, rất chú ý vấn đề phép tắc.
“Anh ta có lịch sự với con đâu?”
“Nhưng cậu ta có tiền, tòa nhà này là của cậu ta.” Ông Tô chỉ tay lên trần nhà, gương mặt lộ vẻ kính nể.
“Thế thì có gì ghê gớm, người có tiền chẳng ai tốt đẹp cả!” Tô Lạc
thản nhiên như không. Cô buông tay bố, ngáp dài. “Buồn ngủ quá, con về
trước đây, tạm biệt bố.”
“Đi đường cẩn thận, con nhớ đi chỗ sáng ấy.” Ông Tô dặn dò.
“Vâng ạ.” Tô Lạc vừa trả lời vừa nhảy hai, ba bước xuống bậc thang,
đi bộ về nhà mình. Nhưng mới đi một đoạn dưới chân đột nhiên sáng loáng, bóng cô đổ dài về phía trước.
Tô Lạc quay đầu, ánh đèn pha ô tô chói mắt ở ngay sau lưng. Cô hơi
căng thẳng, nơi này đều là tòa nhà văn phòng, buổi tối rất vắng vẻ. Cô
lập tức đi lên vỉa hè, tay nắm chặt túi xách. Nhưng chiếc ô tô đó không
có dấu hiệu phóng đi, mà ngược lạị, từ từ dừng ở bên cạnh cô.
Tô Lạc giật mình, ngó nghiêng xung quanh, chuẩn bị bỏ chạy. Đúng lúc đó, cửa xe mở ra, một người đàn ông bước xuống. “Tiểu Tô!”
Tô Lạc đưa mắt nhìn, thì ra là luật sư Châu, người vừa gặp ở cửa tòa nhà.
“Luật sư Châu, chào anh!” Tô Lạc thở phào nhẹ nhõm.
“Cô về nhà phải không? Để tôi tiễn cô.” Luật sư Châu chủ động đề nghị.
“Không cần đâu, nhà tôi cách đây không xa.”
“Lên xe đi, con gái buổi tối đi một mình không an toàn.”
Anh ta đã nói vậy, Tô Lạc cũng không khách sáo, liền lên xe rồi chỉ đường về nhà mình.
Luật sư Châu vừa lái xe vừa hỏi: “Cô và Tiêu Tổng có vẻ thân quen đúng không?”
“Anh nhầm đấy, chúng tôi chẳng quen biết gì cả.”
“Cô đừng khiêm tốn nữa, nghe hai người nói chuyện là biết ngay.” Luật sư Châu cười. Thái độ của anh ta rất hòa nhã, khác hẳn buổi sáng.
Tô Lạc không biết giải thích thế nào, đành nhấn mạnh một lần nữa: “Tôi thật sự không quen anh ta.”
Luật sư Châu đi thẳng vào vấn đề: “Thật ra, tôi thấy quỹ từ thiện của các cô nên thương lượng về vụ đồ quyên tặng vừa rồi.”
“Thương lượng thế nào? Tiêu Kiến Thành chẳng nói lý lẽ gì cả.” Tô Lạc đáp.
“Khụ khụ…” Luật sư Châu cười. “Cô đừng so đo, tính tình của Tiêu Tổng hơi công tử một chút.”
“Tôi có so đo gì đâu. Nhưng đây là làm từ thiện chứ không phải chúng tôi đi ăn xin.”
“Tiêu Tổng có suy nghĩ của anh ta.”
“Suy nghĩ gì?”
“Nói ra thì dài lắm, nhưng nếu có thể thương lượng, chúng ta hãy hẹn
một buổi nào đó nói chuyện tử tế. Dù thế nào, tình trạng của ông già
chắc cô cũng rõ, bây giờ mọi việc đều do Tiêu Tổng quyết định.”
Nghe anh ta nói vậy, Tô Lạc đành gật đầu.
Xe ô tô nhanh chóng đến nhà Tô Lạc, luật sư Châu dừng xe, hỏi: “Cô sống ở đây à?”
“Đúng vậy.”
“Chỗ này có hàng phở rất ngon.”
“Anh từng đến đây ăn à?”
“Tôi sống ở khu chung cư bên cạnh.”
“Lần sau anh tới, tôi sẽ mời anh ăn tô lớn.”
“Được nhất định tôi sẽ đến thưởng thức.”
Tô Lạc xuống xe, chào tạm biệt luật sư Châu.
Về đến nhà, Tô Lạc nhìn thấy một cô gái ngồi xổm trước cửa, vùi đầu
vào cánh tay. Cô dừng bước, thở dài. “Chuyện gì nữa đây? Hai đưa lại cãi nhau à?”
Cô gái ngẩng đầu nhìn Tô Lạc, đồng thời cất giọng khẩn cầu: “Chị, chị hãy nói với Tiểu Kiệt đừng lạnh nhạt với em.”
“Hai đứa hục hặc bao nhiêu lần, tôi nói bấy nhiêu lần, bây giờ chẳng có tác dụng nữa.”
“Vậy chị cho em vào nhà để em nói rõ với anh ấy.”
“Mỹ Huệ, cô cứ về trước đi. Hơn mười giờ rồi, Tiểu Kiệt chắc đã đi ngủ rồi.”
“Anh ấy chưa ngủ đâu, vừa rồi còn nghe điện thoại của em mà.”
“Nó không chịu gặp cô à?”
Mỹ Huệ gật đầu.
“Không gặp thì bỏ đi, việc gì cô cứ phải tìm nó. Trên đời này chẳng thiếu đàn ông tốt hơn.”
Mỹ Huệ lại năn nỉ: “Chị cho em vào nhà đi mà, em chỉ nói hai câu rồi đi ngay.”
Tô Lạc xua tay. “Tôi chịu, cô cũng biết tính em trai tôi rồi đấy.” Nói xong, cô đi vào trong nhà, đồng thời khép cửa lại.
Tô Kiệt đang ngồi trước máy tính chơi điện tử. Nhìn thấy Tô Lạc, cậu hỏi ngay: “Con bé đó vẫn chưa đi à?”
“Chưa, còn ngồi ở cửa kia kìa.”
“Không phải em nói, nhưng chị thấy nó có phiền không?” Tô Kiệt ngửa đầu thở dài.
“Đàn ông các cậu còn phiền hơn.” Tô Lạc phản bác.
“Lăng nhăng, giả dối, đùa giỡn phụ nữ.”
Tô Kiệt thản nhiên đáp: “Chị, đàn ông đều như nhau, trừ khi chị không lấy đàn ông.”
Tô Lạc đẩy người cậu. “Mau đi giải quyết con bé đó đi. Để một cô gái
ngồi trước cửa nhà còn ra thể thống gì. Mẹ đi đánh bài về mà bắt gặp
chắc sẽ mắng cậu chết thôi.”
“Em không muốn để ý đến nó nữa.”
“Cậu không muốn để ý cũng phải nói cho rõ ràng, đừng rầy rà mãi.”
Tô Kiệt rất miễn cưỡng nhưng cũng đứng dậy đi ra ngoài. Tiếp theo,
ngoài cửa vang lên tiếng mắng nhiếc của Tô Kiệt và tiếng nấc nghẹn của
Mỹ Huệ.
Lại một lúc sau, tiếng bước chân của hai người mỗi lúc một xa.
Tô Lạc định nhắn tin cho Dương Nhuệ nhưng nhìn đồng hồ đã mười một
giờ đêm nên cô lại thôi. Đúng lúc này, điện thoại bất chợt đổ chuông, là Tiêu Kiến Thành gọi tới.
“Tô Lạc, ra ngoài uống rượu đi, chúng ta tiếp tục đọ sức.” Giọng anh
ta lè nhè, đầu kia truyền đến tiếng nhạc và tiếng cười nói ồn ào.
“Gì cơ?” Tô Lạc không khỏi ngạc nhiên.
“Tối qua cô thắng, tôi không phục, hôm nay uống tiếp đi.”
“Anh điên à? Tôi không uống.”
“Không uống cũng phải uống. Tôi nói cho cô biết, tôi chưa say, tôi thật sự…
chưa say!” Qua điện thoại, Tô Lạc cũng có thể nghe ra anh ta sắp gục đến nơi. Cô còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã tắt máy.
Tên họ Tiêu quả nhiên không xong rồi, xem ra, cuộc sống của anh ta rất thối nát. Tô Lạc thầm khinh thường, tắm rửa rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau, Tô Lạc đi làm sớm hai mươi phút. Cô định đến nhà nghỉ
tìm Dương Nhuệ để cùng ăn sáng nhưng nhân viên quầy lễ tân nói cho cô
biết, anh đã trả phòng.
Tô Lạc vội đến cơ quan, văn phòng không một bóng người. Cô lấy di
động định gọi cho Dương Nhuệ, nghĩ thế nào lại buông xuống, bởi cô không biết nói gì bây giờ, lẽ nào bảo muốn tìm anh cùng ăn sáng?
Một lúc sau, Tiểu Tần đến. Thấy Tô Lạc thẫn thờ trong văn phòng, chị
liền đi vào, quan sát gương mặt cô rồi hỏi: “Tối qua thế nào?”
“Gì cơ?”
“Chẳng phải cô ở cùng Dương Nhuệ sao? Đã thành “liệt sĩ” chưa?”
“Liệt sĩ?”
“Chính là hiến thân một cách vinh quang ấy.”
Tô Lạc đấm đối phương một cái. “Chị nói linh tinh gì thế?”
Tiểu Tần kêu đau, sau đó bày ra vẻ mặt nghiêm túc, cảnh cáo cô: “Cô
phải nắm chắc cơ hội, cô và cậu ta mỗi người một nơi, muốn gặp nhau cũng chẳng dễ dàng. Lúc cần ra tay thì hãy ra tay. Tôi nghe nói, mấy cô gái
nông thôn như hoa như ngọc ở chỗ cậu ấy đang xếp hàng tranh làm “liệt
sĩ” kia kìa.”
“Ai muốn thì cứ làm đi.” Tô Lạc cất giọng thản nhiên.
“Cô còn cứng miệng?” Tiểu Tần chỉ tay vào trán cô.
Lúc này, Thư ký Dụ xuất hiện ở cửa, lớn tiếng hỏi: “Tô Lạc, sao cô
còn ở đây, chẳng phải hôm nay cô cần đi gặp Tiêu Tổng hay sao?”
Nhìn thấy lãnh đạo Tiểu Tần lủi rất nhanh.
“Cháu không muốn đi.” Tô Lạc đáp.
“Tại sao?”
“Chúng ta làm từ thiện chứ không phải ăn mày.” Tô Lạc lặp lại lý luận của Dương Nhuệ.
Tuy nhiên, chiêu này không ăn thua với Thư ký Dụ, ông ta trách móc:
“Cô lấy đâu ra nhiều đạo lý thế? Nếu không đi, chuyện này giải quyết thế nào?”
“Luật sư Châu đề xuất chúng ta có thể thương lượng.”
“Vậy thì cô mau đi thương lượng cho tôi!” Thư ký Dụ lập tức chỉ tay ra cửa, như một vị lãnh tụ.