Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi

Chương 38



Editor: Jena (wordpress jena và wattpad miknao)

*

Bộ não của trai thẳng không quanh co lòng vòng như chú chim nào đó, đâu nghĩ được nhiều đến vậy.

Dù sao Thịnh Diễn nghe thấy thế thì chỉ thấy người này vụng về: “Anh ngốc hả, ngay cả nơ cũng không biết thắt.”

Nói xong thì cứ thế đẩy cửa phòng thay đồ của Tần Tử Quy ra.

Rồi khựng người tại trận.

Tần Tử Quy đang dựa vào vách ngăn, vạt áo sơ mi được sơ vin trong quần dà màu đen, hai chân thẳng tắp phô ra dáng người vai rộng eo hẹp, cúc áo cũng bị cởi xuống dưới xương quai xanh để lộ cần cổ thon dài và bờ xương lạnh lùng, nơ được cầm trong tay thõng xuống dưới.

Không phải là dáng vẻ nghiêm túc tỉ mỉ cấm dục sạch sẽ thường ngày, trái lại còn mang theo cảm giác khác đầy….

Gợi tình.

Vốn từ vựng của Thịnh Diễn có hạn, chỉ có thể nghĩ ra chữ này để bình luận.

Nhưng anh gợi tình của anh, tôi thẳng của tôi.

Cậu sẽ không bị vẻ đẹp của một người con trai cám dỗ đâu.

Nghĩ đoạn Thịnh Diễn nghiêm mặt lấy nơ từ tay Tần Tử Quy ra tròng lên cổ hắn.

Kết quả tầm mắt lại rơi xuống nốt ruồi nhỏ bên cổ Tần Tử Quy, sau đấy một vài ký ức không hay lắm nháy mắt trào dâng.

Thịnh Diễn: “…”

Răng cậu lại ngứa rồi.

Tần Tử Quy thấy động tác của cậu dừng lại thì cúi xuống nhìn theo tầm mắt cậu, biết rõ còn hỏi: “Sao thế?”

Do chênh lệch chiều cao nên khi hai người đứng mặt đối mặt, hơi thở Tần Tử Quy vừa hay rơi vào bên tai Thịnh Diễn, nối ruồi nhỏ trêu người kia cũng di chuyển theo yết hầu như khiêu khích Thịnh Diễn.

Cho nên tai Thịnh Diễn ngứa, răng cũng ngứa, không chỉ ngứa mà còn cảm thấy phòng thay đồ này nóng phát hoảng.

Thật sự là phiền chết mà.

Thịnh Diễn cắn răng túm lấy hai đầu nơ dùng sức kéo: “Không sao, chỉ là thấy anh hơi bị phiền đấy, bao lớn rồi mà còn bắt người ta phải thắt nơ cho.”

Hoá ra khi một số người cảm thấy khó chịu thì sẽ đỏ tai.

Tần Tử Quy ỷ vào chiều cao của mình nhìn phản ứng của Thịnh Diễn không sót một chút nào, đoạn thản nhiên nói: “Ừm, không có gì thì tốt, tôi thấy cậu cứ nhìn chằm chằm vào cổ tôi còn tưởng là cậu lại muốn cắn.”

Shhh-

Vì Thịnh Diễn dùng nhiều sức quá nên dây nơ bị cột thành nút chết.

Tần Tử Quy nhìn vành tai đỏ rực của Thịnh Diễn, khé nhướn lông mày: “Sao? Bị tôi nói trúng à?”

“Nói trúng cái rắm.” Thịnh Diễn luống cuống tay chân bắt đầu tháo cái nút chết kia, “Tôi có phải chó đâu, đang nhiên lại đi cắn anh làm gì?”

“Các loài động vật thường hay cắn liếm nhau để thể hiện sự thân mật với đối phương, con người cũng không ngoại lệ.” Tần Tử Quy nói nhẹ bẫng như một nhà khoa học thật sự.

Khiến Thịnh Diễn nhớ lại giấc mơ không đứng đắn đêm đó.

Thân mật cái gì, yêu thích cái gì chứ, chả bao giờ có chuyện đấy.

Chẳng qua chỉ là vì Tần Tử Quy không cho cậu ăn cổ vịt nên mới nghẹn hỏng thôi.

Thịnh Diễn giả vờ bình tĩnh tiếp tục tháo nơ, cố gắng tháo xong sớm để chuồn, nhưng càng sốt ruột lại càng lóng ngóng, cái nút kia tháo thế nào cũng không ra.

Nhưng muốn tháo nơ thì phải nhìn vào cổ Tần Tử Quy, mà cứ nhìn vào cổ Tần Tử Quy thì cậu lại phát hiện không chỉ yết hầu có nốt ruồi kia mê người, ngay cả xương quai xanh cũng rất thu hút.

Bờ xương hiện ra rõ ràng, rất muốn cắn.

Giống như xương quai xanh vịt ấy.

Hơn nữa Tần Tử Quy cứ nói chuyện bên tai cậu khiến vành tai cậu ngá ngáy không thôi, khó chịu muốn chết.

Thịnh Diễn nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa thế là đẩy Tần Tử Quy vào tường, hung hăng: “Đừng lộn xộn, cũng đừng nói chuyện nữa, nếu không bị nơ siết chết thì đáng đời anh!”

Tần Tử Quy cao 1m87 chừng như vô cùng yếu đuối bị Thịnh Diễn đẩy vào tường, rồi bị người ta bạo lực cổ vẫn bình chân như vại: “Sao vành tai cậu đỏ thế?”

“Ai đỏ? Anh không nghe thấy tôi nói gì à?” Thịnh Diễn vịt chết vẫn còn cứng miệng, bắt đầu gây sự vô lý.

Tần Tử Quy đành khuất phục dưới dâm uy của ngón tay đang gõ vào mồm mình.

Thịnh Diễn nhìn vào gương Tần Tử Quy đang bị mình hung hăng dí vào góc tường, quần áo thì lộn xộn, cổ áo còn bị vạch ra rộng hơn lúc cậu mới vào, vẻ mặt cậu cũng không hung dữ như cậu nghĩ, chẳng những không dữ mà vành tai lẫn cổ đều đỏ bừng, nhìn qua giống như là…

“Sao, đừng nói là thẹn thùng đấy nhé?” Tần Tử Quy nói trước một bước.

Thoáng cái Thịnh Diễn chỉ cảm thấy Tần Tử Quy đang tìm chết.

Thẹn thùng?

Nực cười, sao cậu lại phải thẹn thùng, lại còn thẹn thùng trước mặt Tần Tử Quy? Hắn cũng chả phải…

“Có phải thật ra cậu cũng không thẳng đến mức đấy đâu nhỉ?”

Lần thứ hai Tần Tử Quy nói nhẹ bẫng nhưng chẳng khác nào một quả bom hạng nặng.

Thế là Thịnh Diễn nổ tung luôn: “Tần Tử Quy! Anh nói ai không thẳng hả? Anh đừng có mà tự cao tự đại! Gay bọn anh lúc nào cũng tự cho mình là nhất à? Tôi là trai thẳng! Cho dù anh có đẹp như thần tiên thì tôi cũng không có gì đó với anh đâu nhé! Anh hiểu không hả?”

Nói xong cũng mặc kệ nơ trên tay chưa được gỡ xong đã nóng nảy kéo lung tung vài cái, sau khi dùng bạo lực kéo hết ra thì nhét vào tay Tần Tử Quy rồi xoay người vội vã rời đi.

Trang phục của thợ săn ma cà rồng trên người cậu rất cuốn hút.

Tần Tử Quy dựa vào tường, từ tốn bình luận một câu: “Bộ quần áo này mặc vào, có vẻ eo cậu cực kỳ nhỏ.”

Vốn Thịnh Diễn đang đi đến là lãnh khốc, nghe thế thì trực tiếp lảo đảo một cái.

Tần Tử Quy lại cúi đầu cười.

Tự mình sửa sang lại quần áo xong rồi đi ra ngoài.

Vừa hay gặp Trần Du Bạch đi đến, thấy hắn thì hỏi: “Cậu với Thịnh Diễn lại cãi nhau à?”

Tâm trạng Tần Tử Quy coi như không tệ: “Không.”

Trần Du Bạch không hiểu cái gì: “Hai cậu không cãi nhau thế sao Thịnh Diễn lại như ăn phải thuốc súng thế, mặt mày đỏ bừng, tôi mới hỏi có câu đã bị cậu ấy mắng một trận.”

Tần Tử Quy không trả lời, chỉ nghiêng đầu nhìn Trần Du Bạch: “Cậu cảm thấy dáng vẻ tôi thế nào?”

Trần Du Bạch đánh giá từ trên xuống dưới một vòng, bình luận: “Rất đẹp trai, nhưng so với tôi thì kém một chút, sao thế?”

“Vậy nếu ai đó nói cậu không thẳng thì sao?” Tần Tử Quy lại hỏi.

Trần Du Bạch nghe thế thì ôm vai Tần Tử Quy, cười cà lơ phất phơ rồi hồn nhiên bảo: “Cái này cũng bị cậu nhìn ra à? Vậy tôi cũng không giả vờ nữa, thế nào lão Tần, nể tình tôi thầm mến cậu nhiều năm, tối nay mời tôi bữa cơm nhá?”

Quả nhiên, đây mới là phản ứng bình thường của trai thẳng bình thường, chỉ đùa giỡn cho qua chuyện thôi.

Còn một số người nào đó dường như nhạy cảm, phản ứng hơi quá rồi.

So với chán ghét thì giống như trốn tránh hơn.

Chỉ sợ không ép buộc nữa thì có lẽ cậu ấy sẽ vĩnh viễn không bao giờ đối mặt với chuyện này.

Tần Tử Quy nhìn theo hướng Thịnh Diễn rời đi, híp mắt lại rồi lơ đễnh hất tay Trần Du Bạch trên người mình xuống: “Đừng động tay động chân, nhìn lại hành vi của mình một chút, nếu không coi chừng bị đánh.”

Nói xong thì chậm rãi đi ra ngoài.

Để lại Trần Du Bạch: “?”

Bị ai đánh? Nhân duyên của y tốt như thế, ai lại đi đánh chứ?

Trần Du Bạch không tin lời tà đạo, nhất định một hai phải kề vai sát cánh với Tần Tử Quy.

Vừa mới đi qua góc tường đã thấy Thịnh Diễn và Lâm Khiển đnag thử súng, cao hứng định chào hỏi, kết quả vừa mới giơ tay lên đã bị “bốp” một cái, chỗ nào đó trên người bị ăn quả đắng.

Cúi đầu nhìn, một viên đạn bắn trúng tim y, một màu đỏ tươi loang lổ trên quần áo.

“Xin lỗi, bắn lệch.”

Thịnh Diễn coi như không có gì xảy ra cất súng lại, nhưng trên mặt chẳng có chút xíu ý tứ xin lỗi nào.

Nói xong thì nghiêng đầu nói với nhân viên: “Súng không có vấn đề gì, chỉ bắn chơi thôi.”

Trần Du Bạch: “??”

Y khiếp sợ nhìn Tần Tử Quy.

Tần Tử Quy lạnh nhạt vô tình vứt tay y trên người mình xuống: “Đã bảo cậu rồi đừng có mà động tay động chân không chừng bị đánh đấy, cậu lại không nghe.”

Trần Du Bạch: “???”

Y trêu chọc ai à?!

Y không hề trêu chọc ai, chủ yếu là do Tần Tử Quy.

Thịnh Diễn mặt đỏ tai hồng đi từ trong phòng thay đồ ra, chỉ cảm thấy Tần Tử Quy gần đây đúng là có hơi thiếu đánh, ba cái thứ không biết xấu hổ cũng dám nói, mấy thứ đùa giỡn quá trớn cũng dám bày.

Cậu, Thịnh Diễn, chính là một người đàn ông trai thẳng sắt thép, sao cậu lại có thể có ý đồ tà đạo gì với người mình coi là anh trai hơn mười năm qua được?

Rõ ràng là do Tần Tử Quy cong gặp ai cũng thấy cong.

Hôm nay không dạy hắn làm người, chỉ sợ hắn không biết được toàn bộ hai hộ gia đình tầng 26 không biết ai mới là người làm chủ thật sự!

Đến lúc lấy được súng, Thịnh Diễn đã nghĩ ra nên bắn chết Tần Tử Quy như thế nào.

Nhưng vì an toàn và hiệu quả trò chơi, súng không phải súng thật gì, độ chính xác có vấn đề, đạn cũng không phải đạn xịn mà là đạn bột màu. Sau khi Thịnh Diễn thử hai phát súng thì hướng vào phòng thử đồ, lên nòng nhắm bắn.

Tần Tử Quy vừa vặn xuất hiện trong tầm mắt cậu.

Rồi cậu không chút do dự “pặc” một tiếng bóp cò.

Rồi Trần Du Bạch bị bắn trúng tim.

Trước mặt bao nhiêu người, choàng vai bá cổ còn ra thể thống gì!

Gay mấy người có thể thu liễm một chút không hả!

Thịnh Diễn cảm thấy chiêu này của mình gọi là giết gà doạ khỉ.

Tần Tử Quy cảm thấy chiêu này của Thịnh Diễn gọi là bài trừ dị loại.

Lâm Khiển cảm thấy chiêu này chỉ đơn thuần là tranh giành tình cảm.

Chỉ có Trần Du Bạch cảm thấy đúng là hoạ vô đơn chí mà!

Đang định đấu tranh thì chị nhân viên đã đứng trước sảnh lớn cầm loa hô: “Mọi người yên tĩnh nào, yên tĩnh, thợ săn ma cà rồng và ma cà rồng chia làm hai bên cùng tập hợp, tôi sẽ thông báo quy tắc trò chơi cho mọi người một chút.”

Thế nên lại nghẹn lời về.

Cảnh tượng rất nhanh đã yên tĩnh lại, chị nhân viên cũng hắng giọng đi thẳng vào vấn đề.

“Chào mọi người, hoan nghênh mọi người đến với lâu đài cổ trong hoạt động mùa hè nhiệt tình của chúng tôi, hoạt động lần này của chúng tôi chính là trò chơi đối kháng CS cosplay người thật, hai mươi cặp chơi “tình nhân” ở đây sẽ lần lượt vào vai ma cà rồng và thợ săn ma cà rồng, vậy thì sau đây tôi sẽ cho mọi người biết các quy tắc cơ bản.”

“Đầu tiên tôi sẽ nói một chút về bối cảnh câu chuyện. Câu chuyện xảy ra ở châu Âu vào thế kỷ 14, ma cà rồng hoành hành ngang ngược nên thợ săn ma cà rồng cũng từ đó ra đời, hai phe này đánh đến không chết không ngừng, vậy nên hôm nay chính là vòng quyết thắng bại cuối cùng.”

“Quy tắc thắng bại của hoạt động lần này sẽ chia ra làm hai chế độ. Một loại là PK giữa các bên, nếu một bên người chơi bị đào thải toàn bộ thì những người còn lại của bên kia sẽ thắng lợi, sẽ nhận được giải thưởng lớn của chúng tôi. Loại kia là tìm trứng ẩn, cần người chơi tự mình tìm kiếm, người thắng sẽ được ban tổ chức chặng giải thưởng độc quyền của hoạt động Mùa hè nhiệt tình lần này.”

“Quy tắc loại cụ thể như sau, mỗi thợ săn ma cà rồng được trang bị một khẩu súng và 10 viên đạn màu, khi bắn trúng cơ thể ma cà rồng nhưng không bao gồm tứ chi thì sẽ loại ma cà rồng ngay tại chỗ. Ma cà rồng cần tìm được cây thánh giá có tên của thợ săn ma cà rồng trong lâu đài, khi đọc tên người đó lên thì có thể loại được thợ săn, còn nếu thợ săn ma cà rồng có vũ khí bị ma cà rồng tiếp cận cắn lên cổ thì cũng sẽ trực tiếp bị loại.”

“Về phần chế độ ẩn nấp và manh mối liên quan cần người chơi tự mình khám phá trong lâu đài rộng 3000m vuông này, nếu có thắc mắc thì nhân viên đóng vai thi thể của chúng tôi luôn sẵn sàng giải đáp cho mọi người.”

“Thời gian tổng cộng hai giờ, nếu sau hai giờ không có bên nào bị loại hoàn toàn, cũng không ai có thể thắng game ẩn thì toàn bộ người chơi đều thất bại, không có giải thưởng.”

“Nếu không còn thắc mắc nào, vậy thì ma cà rồng có thể ẩn náu trước, sau hai phút thì thợ săn ma cà rồng có thể chính thức vào sân, thời gian đếm ngược cũng sẽ chính thức bắt đầu.”

“Sao lại còn vụ cắn người?” Nhân viên vừa dứt lời Thịnh Diễn đã bất mãn nhíu mày.

Tần Tử Quy bình thản giải thích: “Rất bình thường, tôi đoán không chỉ có cắn người, nhất định còn có cơ chế ẩn khác, dù sao đây cũng là trò chơi theo chủ đề tình nhân.”

“Tình nhân mà lại cắn tới cắn lui?” Thịnh Diễn cảm thấy mình và chữ “cắn” đúng là có thâm thù đại hận.

Phản ứng của cậu quá mức kịch liệt, nên Trần Du Bạch cũng không nhịn được nghiêng đầu: “Vợ chồng nhỏ nhà người ta cắn cổ là chuyện bình thường mà, không phải người yêu thì cũng chả ai ta đi cắn đâu.”

Cậu mới là vợ chồng nhỏ!

Cả nhà cậu đều là vợ chồng nhỏ!

Nghĩ đến mấy ngày gần đây Tần Tử Quy đều bắt nạt mình cùng với cảm giác phiền lòng kỳ quái kia, Thịnh Diễn trực tiếp lên nòng: “Cắn thì cắn, tôi cũng chả sợ. Hơn nữa đàn ông đàn ang phải nói chuyện bằng súng chiến, các cậu cứ chờ chết đi!”

Tần Tử Quy gật đầu: “Ừm cậu nói đúng, đàn ông chân chính thì không sợ hãi, hoan nghênh săn giết.”

Này thật đúng là khiêu khích trắng trợn!

Thịnh Diễn đang định nói lời ác độc thì Tần Tử Quy đã đưa tay vén tóc cậu: “Nhưng vẫn phải chú ý an toàn trước nhất.”

Giọng siêu trầm kết hợp với động tác vuốt tóc, double bạo kích.

Hệ thống ngôn ngữ của Thịnh Diễn đang định nói lời chua ngoa cứ thế bị đình chỉ.

Sau đó Tần Tử Quy được nhân viên dẫn vào trước, coi như chẳng có gì xảy ra mà rời khỏi hiện trường.

Để lại người đàn ông chân chính sau khi bị khiêu khích là Thịnh Diễn cắn răng quay đầu nhìn Lâm Khiển: “Cậu nói xem, có phải vừa nhìn đã biết tôi là trai thẳng không?”

Lâm Khiển vừa mới được ăn một bát cơm chó đầy lù cảm thấy cậu có hiểu lầm gì đó về bản thân rồi, nhưng xuất phát từ lo lắng cho sự an toàn của mình nên vẫn cười rất lễ phép: “Cậu vui là được. Dù sao tôi cũng hy vọng các cậu tốt nhất đừng có mà diễn vở kịch người quỷ tình chưa dứt là được.”

“Không thể nào.” Thịnh Diễn cầm súng lên, lãnh khốc vô tình, “Cậu không hiểu được ham m/uốn thắng bại của con trai đâu.”

Thịnh Diễn đúng thật là một người có khát vọng chiến thắng rất mạnh.

Khoảnh khắc cậu cầm súng tiến vào lâu đài, khí chất cả người nháy mắt thay đổi.

Nếu nói bình thường Thịnh Diễn chỉ là một đại thiếu gia lười biếng tuỳ hứng thì khi cầm súng lên, cậu liền trở thành một thợ săn chân chính.

Cảnh giác, nhạy bén, phản ứng mau lẹ hung hăng, nhưng vẫn rất bình tĩnh.

Phối với ánh sáng ảm đạm của toà lâu đài cổ cùng với nhạc nền âm u, cả chiếc mũ đen trên người, nhìn qua cậu mang lại cảm giác nguy hiểm mà đầy quyến rũ.

Hơn nữa áo gió màu đen bao lấy thắt lưng khiến cho đôi chân của cậu trở nên rất dài, mà vòng eo cũng rất nhỏ.

Đúng là một anh chàng đẹp trai.

Đáng tiếc cô chỉ dám nhân lúc không có Tần Tử Quy ở đây để lén lút hoa si một chút thôi.

Nhưng trong lâu đài lớn như vậy đã vang lên rất nhiều tiếng đạn, Thịnh Diễn vẫn chưa bắn phát nào, chỉ có khí thế mạnh bừng bừng mà vẫn chưa ra tay.

Lâm Khiển trốn sau lưng cậu, không nhịn được hỏi nhỏ: “Anh, sao lại không nổ súng thế? Anh yên tâm đừng sợ không đủ đạn, em gái đây cho anh tất.”

Thịnh Diễn thật sự không biết Lâm Khiển đường đường là một cô gái xinh đẹp sao lại có tế bào hài hước kỳ cục thế, cậu chỉ đành cầm súng áp sát góc tường, nhỏ giọng đáp: “Loại súng này tốt hơn súng đồ chơi một chút, mỗi viên đạn khi bắn đều phát ra tiếng, còn phải kéo cò lên nòng, cho dù dùng tốc độ nhanh nhất thì cũng cần 5 giây mới có thể bắn được phát tiếp theo. Cả toà lâu đài này chỗ nào cũng là gian phòng lẫn hành lang, bắn phát đầu không trúng thì trong lúc đợi bắn phát thứ hai ma cà rồng đã trốn rồi, như thế chẳng khác nào tiêu hao đạn vô ích, đạn mà không còn thì chỉ có thể chờ chết.”

Cho nên dù nhìn bề ngoài là thợ săn chiếm quyền chủ động, nhưng trên thực tế lại đang kiểm tra kỹ thuật của họ.

Ít nhất Thịnh Diễn có thể tin rằng, loại súng này mà cho những người chưa từng động vào súng bao giờ, bắn xong 10 viên đạn thì cũng chưa chắc có thể bắn trúng được 1 người.

Huống chi những người đó ngay từ đầu đã giơ súng lên cồng kềnh như vậy, liều mạng truy đuổi đối phương, ngoại trừ tiêu hao sức lực và đạn ra thì cũng không hề có ích.

Lâm Khiển nghe xong câu trả lời của cậu thì lại hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”

“Ôm cây đợi thỏ.” Thịnh Diễn trả lời ngắn gọn, “Lâu đài này có tổng cộng ba tầng, nếu họ muốn tìm cây thánh giá thì nhất định phải lên tầng.”

Dứt lời đã có tiếng bước chân truyền đến, Thịnh Diễn ló người sát từ góc tường ra, giơ súng lên nhắm bắn bóp cò, trong nháy mắt có âm thanh phát ra rồi cậu lại áp sát tường lần nữa.

Sau đó trong lâu đài đã vang lên âm thanh có người bị loại.

“Ma cà rồng XXX bị người chơi Thịnh Diễn bắn chết ở cầu thang bên trái tầng một lâu đài. Số lượng ma cà rồng hiện tại là 19, số lượng thợ săn còn lại là 20…”

“Đậu xanh.” Nghe được thông báo này, Lâm Khiển không nhịn được văng tục, “Sao thông báo lại còn làm lộ cả vị trí của chúng ta nữa thế, bây giờ mình có cần tìm chỗ mới không?”

“Đi sang cầu thang bên phải.” Đột nhiên Thịnh Diễn nói to hơn, nhưng người lại dán sát vào bờ tường trong bóng tối không nhúc nhích, giơ tay chỉ cậu rồi chỉ vào Lâm Khiển rồi lại chỉ ra xa.

Lâm Khiển hiểu ý cậu, cố ý rầm rầm chạy tạo ra động tĩnh lớn.

Trên cầu thang đã truyền đến nhiều âm thanh: “Họ hình như đổi chỗ rồi, nhất định không thể tưởng tượng được chúng ta lại dám đi từ chỗ này sang, suy đoán này của chúng ta quả nhiên…”

Bằng–

Pằng pằng–

Còn chưa dứt lời, hai người đã bị bắn hạ.

Lúc người đầu tiên bị bắn thì người còn lại đã xoay người chạy lên trên, nhưng bị Thịnh Diễn chống lan can nhảy lên hai bước đuổi theo, rồi bắn thêm phát nữa trực tiếp hạ gục.

Nhìn cậu chạy từ xa về, Lâm Khiển không nhịn được giơ ngón cái: “Anh, trâu bò quá đi!”

Thịnh Diễn lên đạn: “Cũng tạm.”

Nhưng vì góc hành lang thật sự quá hép, ánh sáng cũng mờ mịt mà súng lại không chất lượng lắm. Bình thường Thịnh Diễn quen dùng súng lục chứ không phải súng trường, cho nên có 2 lần chỉ bắn vào tứ chi không bắn trúng người.

Nhưng vẫn dựa vào thành tích dùng 8 viên đạn loại 6 người vững vàng đứng đầu bảng thợ săn.

Lâm Khiển cũng tuỳ cơ ứng biến, dưới sự chỉ đạo của Thịnh Diễn bắn 6 viên đạn loại được 2 người.

Còn những thợ săn khác đã tiêu hao hết số đạn ban đầu, từng người một bị loại hoặc chỉ có thể ngồi chờ chết.

“Làm sao bây giờ, bây giờ còn những 7 ma cà rồng mà chỉ còn 4 thợ săn thôi.”

Vừa dứt lời thông báo đã vang lên: “Ma cà rồng XXX và thợ săn XXX cùng đồng quy vu tận.”

Lâm Khiển: “…”

Được rồi, bây giờ còn 3 thợ săn và 6 ma cà rồng.

Ý thức được điều này, Lâm Khiển trực tiếp lấy toàn bộ đạn còn lại trong túi mình đưa cho Thịnh Diễn: “Tôi chỉ để lại 1 viên trong hộp đạn cho mình thôi, còn lại cho cậu hết, bây giờ chỉ có dựa vào cậu mới có thể thắng được.”

Thịnh Diễn không từ chối.

Bây giờ họ có tổng cộng 6 viên đạn, mặt khác số đạn của thợ săn còn lại có lẽ nhiều nhất cũng chỉ có 2, nhưng muốn giết 6 người kia thì tỷ lệ thắng rất không khả quan.

“Có điều cậu nói xem, còn ít người như vậy mà sao chúng ta vẫn chưa gặp được Tần Tử Quy với Trần Du Bạch nhỉ?” Lâm Khiển vừa dùng súng mở một vừa phòng vừa hỏi.

Thịnh Diễn lạnh lùng: “Rất bình thường.”

Cậu và Tần Tử Quy quá hiểu nhau, từ nhỏ đã cùng nhau chơi biết bao nhiêu trò, đối phương chơi theo phong cách gì thủ phaps gì suy nghĩ gì đều rõ như trong lòng bàn tay, cho nên trong tiềm thức có lẽ đã né đối phương đi.

Ngược lại cậu càng thấy có 1 điểm kỳ lạ hơn: “Sao thợ săn lại bị loại nhanh như thế, theo lý thuyết lâu đài này lớn vậy mà đối phương vẫn luôn bị truy đuổi, chẳng có lý nào lại tìm được cây thánh giá nhanh vậy cả.”

Vừa dứt lời phía đối diện đã có 4 tên đàn ông cao to vọt ra: “Các anh em mau lên! Họ không có đạn, cắn đi!”

“???” Thịnh Diễn nhìn mấy người to cao vạm vỡ kia xông tới mà khiếp sợ.

Cái đcm?

Sao lại có cả kiểu này nữa?

Cậu còn đang nghĩ sao thợ săn lại bị loại nhanh thế, thì ra có người dùng cách kia để cắn người à? Sao lại ghê thế? Mấy người không sợ tôi ba ngày chưa tắm ư?

Thịnh Diễn phản ứng theo bản năng bắn một phát đạn giế.t chết một người.

Nhưng thời gian lên đạn cũng đủ để ba người còn lại xông đến cắn chết cậu.

Thắng thua bây giờ không còn quan trọng nữa, nhưng nếu bị ba người này cắn, vậy đời này cậu sẽ không để họ sống bước ra khỏi đây!

Thịnh Diễn xoay người bỏ chạy.

Lâm Khiển nhìn thấy ba người kia chạy qua phía mình, còn nói cái gì mà: “Nữ thì thôi không cắn, nếu không lại bảo ức hiếp cậu, đi cắn anh đẹp trai kia đi.”

Lâm Khiển nghe mà sợ ngây người.

Mấy anh cắn anh đẹp trai không phải cũng là ức hiếp người ta à?

Đến khi cô nàng phản ứng lại lập tức giơ súng lên bắn vào sau lưng mấy người kia, kết quả tốc độ di chuyển của đối phương quá nhanh, không cẩn thận bắn trật.

Vốn dĩ cô còn muốn bắn tiếp nhưng khi sờ vào túi mới nhớ ra mình đã đưa cho Thịnh Diễn hết rồi, vậy nên chỉ có thể tự ra dấu chữ thập cầu nguyện cho Thịnh Diễn, xong xuôi thì chạy về hướng ngược lại.

Sợ quá đi mất, cô đuổi theo cũng không bảo vệ được Thịnh Diễn từ miệng ba người kia được, chỉ có thể đi tìm cây thánh giá có tên mình và Thịnh Diễn, nếu có thể tìm được giấu trên người mình thì còn có thể sống lâu thêm chút.

Còn nếu không thì cùng lắm gặp Tần Tử Quy cũng được, nếu không vợ hắn bị người ta cắn mất!

Nội tâm Lâm Khiển gào thét điên cuồng chạy trốn trong lâu đài.

Còn Thịnh Diễn bên kia đang điên cuồng chạy trốn, vừa nạp đạn vừa nghiến răng nghiến lợi.

Cậu, Thịnh Diễn, ông vua trường bắn.

Cậu đã bao giờ rơi vào tình cảnh này đâu?

Phàm là khẩu súng lục trong tay cậu lúc này thì ba tên kia đã hồn về tây thiên lâu rồi!

Nhưng hết lần này đến lần khác trong tay cậu lại là khẩu súng gỗ rách nát, thế cũng thôi đi, hộp đạn lại còn bị kẹt lại, chờ đến khi vất vả lắm cậu mới chạy đến góc tầng 3 tạm thời cắt đuôi được mấy người kia rồi dùng sức vỗ một cái thì mấy viên đạn mới lăn ra.

Cách đó không xa lại truyền đến tiếng gào rú của đám người điên: “Anh em nhanh lên cắn chết anh đẹp trai đấy đi! Đó là nhiệm vụ của ma cà rồng chúng ta!”

Có ma cà rồng nào như mấy người không?

Sau khi có đối tượng so sánh, ba cái ý nghĩ mông lung khi nhìn thấy Tần Tử Quy là ma cà rồng của Thịnh Diễn cũng đều tan biến.

Cậu muốn trừ hại cho dân.

Thịnh Diễn nghĩ rồi cắn răng, giơ súng lên định cá chết lưới rách.

Kết quả một giây trước khi ba ma cà rồng điên cuồng kia đuổi đến, Thịnh Diễn vừa giơ súng lên đã bị túm cổ tay kéo vào phòng, rồi lại bị kéo vào trong cửa tủ chật hẹp.

Trong bóng tối, tay trái cậu bị giam cầm gắt gao trên vách tủ.

Cùng lúc đó, tay phải cậu giơ súng chạm vào ngực đối phương.

Tư thế đối kháng 1 – 1.

Hành động thiếu suy nghĩ một cái là chết ngay tức khắc.

Đối phương lại cúi người xuống mặc kệ họng súng của cậu, đôi môi ấm áp phủ dưới vành tai cậu, hơi thở quen thuộc bao phủ cả người cậu mang đến cảm giác áp bách: “Cậu nổ súng, tôi cắn cậu, chúng ta cùng đồng quy vu tận, thế nào?”

Giọng nói lạnh lùng trời sinh không có chút ý tứ dụ dỗ nào nhưng chẳng hiểu sao vẫn mê hoặc lòng người như thế.

Nổ súng trong hoàn cảnh này thì sẽ bị lực cản trùng kích từ phía sau, bất kể là cậu hay Tần Tử Quy đều sẽ bị thương thật.

Thịnh Diễn biết lần này mình không chạy thoát nhưng cũng không muốn bị tên chó Tần Tử Quy này lấy cái đồng quy vu tận ra để vũ nhục, càng không muốn nhận cái mũ “không thẳng đến mức đấy”.

Cho nên cậu bóp cò ngửa cổ lên, hung hăng: “Bớt nói nhảm đi, ông đây tuân thủ quy tắc trò chơi, anh muốn cắn thì cắn, dù sao tôi cũng là trai thẳng, tôi cũng chả sợ… ứm…”

Thịnh Diễn còn chưa nói xong thì cổ áo sơ mi đã bị kéo ra, bên cổ bị người nào đấy cắn phập một cái.

Nháy mắt chân cậu mềm nhũn, bật ra một tiếng rên không thể kìm nén được, sau đấy bị một bàn tay khác vòng quanh thắt lưng đỡ lấy.

“Trai thẳng à, đừng kinh ngạc thế chứ.”

*

Hết chương 38.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.