Thẩm Trĩ Tử choáng váng, trợn lớn mắt.
Cận Dư Sinh quay người chuẩn bị đi, cô nhanh tay, túm cậu lại: “Cậu nói lại lần nữa? Cậu, cậu cùng ai về nhà?”
Cô hưng phấn tới mức muốn hét lên.
Cô là đang lãng tai, hay là còn chưa tỉnh ngủ?
“Cậu, cậu quyết định rồi?” Cô vui như con sóc nhặt được hạt dẻ, “Hôm nay? Cậu chắc chắn hôm nay? Nhưng mà, tớ vẫn chưa sơn tường phòng cậu thành màu hồng, cũng chưa chuẩn bị…”
Cận Dư Sinh bị cô túm lại, dở khóc dở cười.
Cậu rũ mắt: “Vậy không đi nữa.”
“Đừng đừng đừng, đi đi đi!” Thẩm Trĩ Tử túm chặt cậu không tha, “Chúng ta cúp tiết tự học tối, bây giờ chuyển nhà luôn?”
Tề Việt trầm mặc.
Nghe đến câu này, rốt cuộc nhịn không được nữa: “Thẩm…”
“Đang bận!” Thẩm Trĩ Tử không thèm nhìn cậu ta, “Cậu có chuyện gì cũng đợi lát nữa hãy nói!”
Tề Việt: “…”
Ngừng một chút, cô mới ý thức được thái độ của mình hơi tệ.
Ho khẽ một tiếng, cô lại nghiêm mặt nói: “Tớ ốm rồi.”
Tề Việt ‘ừ’ một tiếng.
“Bác sĩ nói, không được đứng lâu bên ngoài.” Thẩm Trĩ Tử rất chân thành, “Cho nên cậu về trước đi, chúng ta nhắn tin trên wechat.”
Trong mắt cô viết đầy ý tứ, xin cậu đó mau đi đi.
Tề Việt im lặng hồi lâu.
Nửa ngày sau, cậu ta rũ mắt nói: “Được.”
Bóng lưng bỏ đi rất cô đơn.
Nhưng Thẩm Trĩ Tử không có tâm tình lo cho cậu ta, cô đang vui muốn chết, chỉ muốn nhảy tới hôn Cận Dư Sinh.
“Trời ơi tớ vui quá sao tự nhiên cậu lại nghĩ thông suốt rồi!”
“Cậu không biết lúc trước cậu luôn từ chối làm tớ buồn thế nào đâu! Tớ còn muốn trói cậu bắt về nhà nữa kìa!”
“Có lúc tớ còn nghi ngờ, có phải cậu bị lãnh cảm không cơ! Tớ dễ thương thế này mà cậu còn không muốn ở cùng, vậy trên đời còn ai xứng làm bạn cùng phòng với cậu nữa!”
Giọng Cận Dư Sinh đột nhiên trầm xuống: “Đừng nói bậy.”
Thẩm Trĩ Tử vội nhắm mắt lại.
Không cẩn thận một cái, cô đã nói hết suy nghĩ trong lòng ra rồi.
Cận Dư Sinh im lặng, đầu lưỡi chạm hàm trên: “Tôi đã nói với dì Bạch, thi xong sẽ dọn tới.”
“Ừ ừ.”
“Những chuyện khác…” Hai mắt cô sáng ngời, cậu không dám nhìn thẳng, “Thi xong chúng ta hãy nói.”
Thẩm Trĩ Tử hơi thất vọng: “Không nói bây giờ được à?”
Khó khăn lắm cậu ấy mới nói nhiều thêm hai câu.
Vì muốn nghe giọng cậu nên cô mới trở lại trường học sớm thế này mà.
“…Đi làm bài đi.” Cậu ngập ngừng, thấp giọng bổ sung, “Bài tập vật lý mấy hôm trước, kèm cả lời giải tớ đều để hết trong hộc bàn.”
“Cậu nhặt về rồi?” Thẩm Trĩ Tử kinh ngạc, “Nhặt rác về làm gì?”
Thân người cậu cứng đờ, nửa ngày sau, cậu mới chầm chậm quay người lại.
Giọng nói trầm thấp, vẻ mặt nghiêm túc: “Bởi vì nó là của cậu.”
***
Câu này nện cho Thẩm Trĩ Tử choáng váng.
Tới tận khi thi cuối kỳ xong, cô mới chậm chạp phản ứng lại.
Bởi vì là của cô…
Chín bỏ làm mười, cô giống như vừa kết hôn một lần vậy.
Vì để báo đáp cậu, ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông, cô thức dậy từ sáng sớm.
Sau đó thay quần áo tử tế, chải đầu, ngoan ngoãn ngồi trước cửa đợi cậu…
Đợi xe của công ty chuyển nhà tới.
Thẩm Trạm vuốt v e chó, ngữ khí lạnh nhạt: “Ha, em bị cậu ta bắt thóp đứ đừ như thế, ngộ nhỡ sau này chia tay, có phải định tự sát vì tình không? Cô bé ngu ngốc.”
Uy Phong Đường Đường kêu khừ khừ, giống như đồng ý với cách nói của cậu.
“Ha, trong tay anh cầm nhiều diều như vậy, ngộ nhỡ hai diều chạm nhau, có phải anh định cắt đứt luôn hai dây diều?” Cô không chút lưu tình cười nhạo lại ông anh họ, “Cẩu độc thân ngu ngốc.”
“…”
Khóe môi Thẩm Trạm co rút: “Thịnh Nhiễm là ngoài ý muốn.”
“Mỗi lần chia tay anh đều nói vậy.”
“Anh nói bạn gái cũ, bạn gái cũ là ngoài ý muốn!” Nhắc đến cái tên này, Thẩm Trạm vô cớ dâng lên một trận bực bội. Ngừng một lát, giọng nói cậu dần sụp đổ, “Nhưng em nói đến Thịnh Nhiễm… đến giờ cô ấy vẫn không chịu nghe anh giải thích. Quan hệ của em với cô ấy tốt như vậy, không thể nói đỡ giúp anh một hai câu à?”
Thẩm Trĩ Tử rất tiếc nuối: “Nói rồi cũng vô dụng, cậu ấy không nghe.”
Cô gái như Thịnh Nhiễm, ngoài mặt thì ôn hòa, bên trong lại cố chấp muốn chết.
Một khi đã nhận định là của mình, bất kể là tốt hay xấu cũng sẽ không từ bỏ.
Thế giới của cô trắng đen rõ ràng, không cho phép có loại sinh vật xám xịt như Thẩm Trạm tồn tại.
“Vậy… được rồi.” Thẩm Trạm thở dài, “Đợi đến khi em với bạn học Cận Dư Sinh có vấn đề về tình cảm, cũng đừng khóc lóc tới cầu xin anh nghĩ cách.”
Thẩm Trĩ Tử khinh bỉ nhìn qua: “Em sao có thể khóc lóc được.”
Cô chính là hán tử mình đồng da sắt đấy.
“Anh nói cậu ta.”
Thẩm Trĩ Tử trợn mắt: “Vậy thì càng không có khả năng! Em siêu chiều chuộng cậu ấy!”
Sao có thể để cậu ấy khóc!
Nhưng mà… khoan.
Nhắc đến chuyện này, trong đầu cô không thể khống chế mà xẹt qua một vài cảnh tượng.
Một đêm đòi hỏi vô độ…
Cô như con mãnh thú… xông nam phá bắc, cuối cùng làm cậu ấy ngất lịm đi!
Trên chiếc giường đơn trắng tinh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cậu, treo hai hàng nước mắt!
Nuốt nước miếng, cô nhịn không được mà nghĩ.
Hình như cô hơi hăng hái.
Cô có nên rút lại câu nói ban nãy không.
Đang chà sát hai tay thỏa trí tưởng tượng, chuông cửa ding dong vang lên ba tiếng.
Không nhiều không ít, ngay cả thời gian ngắt quãng cũng giống nhau.
Hai mắt Thẩm Trĩ Tử sáng quắc, nhảy phốc lên: “Chuyển phát nhanh! Tiểu bạch hoa của em tới rồi!”
Vọt ra mở cửa, ánh nắng ban mai thuận theo ngọn cây chiếu xuống.
Thiếu niên thân hình cao lớn, mặc áo gió sẫm màu, một tay nhắc chiếc vali nhỏ, đứng như một cái cây trong ánh mặt trời.
Ánh mắt chạm nhau, Thẩm Trĩ Tử suýt thì không kiềm chế được, xông lên ôm cậu.
Từ hôm nay là được ở chung một nhà rồi!
Hạnh phúc như vậy liệu có giảm thọ không đây!
Không được, vẫn nên rụt rè một chút.
Cô đè lại con hươu đang chạy điên cuồng, ra vẻ bình tĩnh sờ tóc mái: “Cậu, dậy sớm thật đấy.”
“…” Không phải đã hẹn trước, kêu giờ này cậu qua sao.
“Cậu mang nhiều đồ ghê?” Thẩm Trĩ Tử trợn mắt nói bừa, “Xem công ty chuyển nhà điều tới cái xe to chưa kìa.”
Cận Dư Sinh: “…”
Xe của công ty chuyển nhà là cùng một cỡ, tất cả đều to như vậy.
Giằng co hai giây, Thẩm Trạm cười ra tiếng: “Em để cậu ta vào trước đã có được không?”
Thẩm Trĩ Tử như vừa tỉnh mộng, muốn đón lấy vali trong tay cậu: “Tớ cầm giúp cho nhé?”
Hành lý của Cận Dư Sinh không nhiều, phần lớn đều là sách vở, so với những đồ khác còn nặng hơn mấy lần.
Cậu tránh tay cô: “Tôi tự cầm.”
Thẩm Trĩ Tử vừa dẫn đường, vừa luyên thuyên không ngớt: “Bây giờ nghỉ đông rồi.”
“Ừ.”
“Vào kỳ nghỉ sáng nào tớ cũng ngủ nướng, sớm nhất cũng phải chín giờ mới dậy.”
“Ừ.”
“Cậu rất khó gặp được tớ vào buổi sáng.”
Cận Dư Sinh im lặng: “… Cho nên?”
“Cho nên cậu phải nhìn tớ nhiều một chút!” Thẩm Trĩ Tử trợn mắt, “Thẩm Trĩ Tử dậy trước tám giờ vào kỳ nghỉ đông là rất hiếm hoi!”
Cậu nâng mắt, ánh mắt quét nhanh nhìn cô một cái.
Có lẽ do đang ở nhà, cô ăn mặc rất tùy ý, tóc chải lung tung cột cao, cả người trông lười nhác mà xinh xắn.
Đồ ở nhà in hình cậu bé bọt biển thật lớn, cổ áo tròn, quần áo mặc mỏng đi, độ cong dưới ngực lập tức hiện ra rõ ràng.
Cận Dư Sinh thu hồi tầm mắt. vẻ mặt phức tạp.
Đột nhiên cảm thấy mình đã đưa ra một quyết định sai lầm.
Nói gì thì cũng không nên tới.
Cậu rất muốn quay người bỏ chạy…
“Đầu óc cô em tôi không được tốt lắm, cậu cũng đã sớm biết rồi.” Thẩm Trạm cười nói, rất tự nhiên mà cầm lấy vali đồ đạc của cậu: “Thông cảm chút.”
Vali đặt trong tay, trong lòng cậu thầm kinh ngạc.
Không ngờ lại nặng như vậy.
Cậu chợt tò mò, không biết bên trong để những gì.
Thẩm Trĩ Tử không để ý, một đường lải nhải: “Phòng cậu ở tầng hai, ở ngay cạnh phòng tớ, chúng ta cách nhau rất gần! Được làm hàng xóm với tuyệt đại mỹ nhân như tớ đây, cậu có thấy vinh hạnh không?”
Ngập ngừng một chút, cô chớp chớp đôi mắt long lanh: “Chúng ta chỉ cách nhau một bức tường, nếu thấy nhớ tớ thì đối mặt với bức tường hô tên tớ lên. Nếu nghe thấy, tớ nhất định sẽ chạy qua bằng tốc độ ánh sáng!”
Mí mắt Cận Dư Sinh giật giật, hầu kết khẽ di động.
Tưởng tượng tới cái cảnh kia…
Cậu càng muốn quay người bỏ chạy.
Thẩm Trạm đi trước mở cửa phòng, Cận Dư Sinh dừng bước, vừa ngước mắt nhìn, một luồng ánh sáng nhẹ liền xông vào mắt.
Căn phòng tầng hai nằm ở hướng nam, ánh sáng rất tốt. Sàn nhà màu gỗ trải dài tới trước cửa sổ, bức tường cạnh cửa sổ đặt một giá sách màu trắng, cùng bộ với nó, bên dưới kê một chiếc bàn học dài cũng màu trắng.
Trong phòng kê một chiếc giường đơn rộng rãi, đồ đạc cùng drap trải giường đều cùng một bộ, đều là màu gạo đơn giản mà ấm áp.
Ngoài cửa kính sát đất là ánh mặt trời rực rỡ, phòng cậu và phòng Thẩm Trĩ Tử dùng chung một ban công.
Hô hấp Cận Dư Sinh ngừng lại.
Ánh sáng khiến người ta tham lam…
“Căn phòng này mấy ngày trước mới gọi người tới dọn dẹp.” Thẩm Trạm tiện tay giúp cậu để vali hành lý ở một góc, kêu người của công ty chuyển nhà trước đặt đồ đạc ở ngoài cửa, “Cậu xem nếu thiếu thứ gì, cứ nói với mợ.”
“À, phải rồi.” Chợt nhớ ra cái gì, cậu ta nhếch khóe miệng, “Trĩ Tử mấy ngày trước nói muốn sơn tường thành màu hồng, bị mợ ngăn lại đấy. Nếu cậu thật sự muốn sơn thành màu hồng cũng có thể gọi người tới sơn, đừng sợ phiền.”
Cận Dư Sinh trầm mặc: “… Không cần, cảm ơn mọi người.”
Hiện giờ thế này là được rồi.
Cậu không ham gì thêm nữa.
“Ây da, cảm ơn cái gì.” Thẩm Trạm ra vẻ thân thiết vỗ vai cậu, “Có điều nếu đã đến địa bàn của nhà họ Thẩm chúng tôi, cậu ở đây cũng phải nộp phí bảo kê đấy. Nói đi, khi nào thì đưa tiền?”
Cận Dư Sinh ngẩn ra.
“Anh cút ra!” Thẩm Trĩ Tử giận dữ đẩy ông anh họ ra, “Anh ở nhà em, sao không nộp phí bảo kê!”
Thẩm Trạm rất vô tội: “Anh là người nhà họ Thẩm!”
“Chẳng lẽ cậu ấy không phải?”
Lời vừa nói ra, cả ba đều sửng sốt.
Giây tiếp theo phản ứng lại, vành tai Thẩm Trĩ Tử đỏ bừng.
Não cô trống rỗng hồi lâu, mới lắp bắp nói: “Ý, ý em là, mỗi một người bạn em đều đối xử như người nhà, bởi vì tất cả mọi người đều, đều thân thiết như người một nhà…”
Cận Dư Sinh nhìn cô.
Cậu không nói gì, cảm xúc trong mắt khó lòng phân biệt.
Thẩm Trĩ Tử trong lòng hơi hoảng: “Cho, cho nên, tối nay tớ hẹn mấy đứa bạn ra ngoài ăn cơm, cậu cũng là bạn tớ, có muốn đi cùng không?”
Hai chuyện, hai chủ đề, khá gượng ép.
Ánh mắt cô khẩn trương cùng mong đợi.
Cận Dư Sinh trầm mặc một lát.
Cuối cùng vẫn thấp giọng từ chối: “Bữa tối tôi có hẹn rồi.”
Ngừng một chút, giống như giải thích, lại vừa như an ủi. Cậu nhẹ giọng bổ sung một câu——
“Để lần sau đi.”
***
“Haiz…”
Rượu quá ba tuần, dưới ánh đèn ấm áp, một bàn sơn hào hải vị, ly chén chạm nhau, Thẩm Trĩ Tử ôm mặt thở dài.
Giang Liên Khuyết tò mò: “Thi cuối kỳ đã kết thúc rồi, cậu sầu gì mà sầu thành cái dạng này? Thở dài suốt cả tối rồi đó?”
“Cậu không hiểu đâu.” Cô buồn bã, ngón tay cuộn đuôi tóc, “Tớ đang thấy rầu thay cho trí lực thấp kém của ông anh họ.”
Thẩm Trạm đang gặm ức vịt: “…”
Cậu ta phun đầu xương ra, buồn bực: “Không phải, anh thật sự không phải cố ý.”
Cậu nào biết Cận Dư Sinh không biết nói đùa.
Tùy tiện nói một câu thôi, vậy mà cậu ta lại giận?
“Không phải cố ý, đó chỉ là trò đùa não tàn vô ý thôi.” Ánh mắt Thẩm Trĩ Tử tràn đầy thương hại, “Tiềm thức của nhân loại so với ý thức càng khó thay đổi, anh hết cứu được rồi.”
“…”
Giang Liên Khuyết bật cười: “Các cậu đang nói ai?”
“Một anh chàng đẹp trai.”
“Tiểu tình nhân của nó.”
Hai câu thốt lên cùng lúc, Giang Liên Thanh cười ha ha: “Là người Thẩm Tam thích á? Sao không dẫn cậu ta tới cho mọi người nhìn?”
“Vốn là muốn đưa tới, nhưng cậu ấy bị Thẩm Trạm chọc tức nên bỏ đi rồi!” Thẩm Trĩ Tử bi phẫn đan xen, vỗ độp một cái lên tay Thẩm Trạm, “Anh nói xem vì sao cậu ấy lại có trái tim thủy tinh như vậy! Trái tim thủy tinh thì cũng thôi đi, vì sao lại đẹp trai như thế! Đẹp trai thì cũng thôi, vì sao còn mù mắt mà đâm vào tim em!”
Thẩm Trạm: “…”
Cậu ta yên lặng bỏ ức vịt xuống.
“Haiz, bỏ đi, em đi rửa mặt.” Thẩm Trĩ Tử xoa một tay đầy dầu, yên lặng cùng bi thương đẩy ghế, “Để dòng nước chảy xiết, cuốn đi giọt nước mắt hối hận của em.”
***
Tiếng nước róc rách.
Rửa tay xong, Thẩm Trĩ Tử vừa ngâm nga hát vừa đi về.
Quán ăn tư phòng được chia làm ba tầng, kiến trúc giếng trời, bốn mặt thông gió, trong vườn trồng cây hòe gai cổ thụ lớn.
Một đường đi thẳng, trong phòng tiếng nói cười vui vẻ, gió thổi vào mặt, cô hơi thất thần.
Không biết tối nay Cận Dư Sinh đi gặp ai… có ăn uống tử tế không.
Cô chợt bắt đầu rối rắm.
Có nên mua cho cậu ấy một phần lòng đỏ trứng xốp giòn nổi tiếng của tiệm ăn tư phòng không? Không biết cậu ấy có thích đồ ngọt không… nếu cậu ấy không thích, có thể cô sẽ lại bị từ chối lần nữa…
Suy nghĩ trong đầu loạn cào cào, vòng qua khúc quanh, trong phòng chợt truyền ra tiếng chén rơi vỡ xuống đất.
Ngay tiếp đó, giọng một người phụ nữ lải nhải không ngừng, thoạt nghe rất vồn vã, giống như đang trách móc.
Chậc.
Thẩm Trĩ Tử thầm cảm thán.
Không có tố chất, mới một câu không hợp đã quăng chén đập bát.
Thế nhưng giây tiếp theo, cô lại nghe thấy người phụ nữ nọ cất cao giọng: “Cận Tử Du, mày đúng là đứa vô lương tâm!”
Thẩm Trĩ Tử sửng sốt, cơ thể trong vô thức tiến lại gần.
Hiệu quả cách âm của phòng riêng rất tốt, người bên ngoài cũng không nhìn được vào trong.
Nhưng chính vì thế, cô mới càng thêm hoảng.
Mẹ kiếp! Là phụ nữ đó!
Không phải lại là người họ hàng lần trước đó chứ!
Bà ta lần trước đánh Cận Dư Sinh một bạt tai, lần này liệu có lấy mảnh vỡ cứa cổ tay cậu ấy không!
Ngay khi Thẩm Trĩ Tử hoang mang sợ hãi tính phá cửa xông vào, cô nghe thấy tiếng Cận Dư Sinh.
Trầm mà thấp, chậm rãi mà lười nhác, lẫn chút ý cười xa lạ cô chưa từng nghe thấy——
“Tiền tôi có thể cho bà, thế mạng bà có còn cần không?”