Đừng Học Tiến Sĩ Sẽ Thoát Ế

Chương 47: Tình Thân (2)



“Vậy thì ông tiện nói với mẹ giùm con là con nhớ mẹ nhiều lắm.”

– ——————————————

Mạnh Xương Nghiệp đã sống một đời lâu dài và vẻ vang. Ông là một học giả, người đi đầu trong lĩnh vực năng lượng, đồng thời là người sáng lập hệ thống nhiệt điện trong nước. Sinh viên của ông trải rộng tại vô vàn trường đại học khắp toàn quốc, các quan chức cấp tỉnh và cấp bộ khi thấy ông đều có thái độ khiêm tốn và tôn trọng. Nhưng những thứ này chẳng thể ngăn cản cái chết trẻ của cô con gái độc nhất và sự tấn công của bệnh tật.

Khi Biên Thành bước vào phòng bệnh, Mạnh Xương Nghiệp đang chống khung tập đi, đứng cạnh cửa sổ, cầm dụng cụ tập nạng đứng cạnh cửa sổ với một chiếc xe tập đi, trong tay cầm một điếu Bảo Tháp Sơn.

Biên Thành đi tới, lấy điếu thuốc ra rồi dập tắt: “Trong phòng bệnh cấm hút thuốc, là nhân tài tố chất cao, xin chú ý sức ảnh hưởng.”

“Hầy,” Mạnh Xương Nghiệp đau lòng nói: “Ông xin xỏ lão Trình mãi lão ấy mới lén đưa cho ông đấy.”

Biên Thành chưa từng nghe qua cái tên này, chắc lại là bạn bệnh viện mới của Mạnh Xương Nghiệp.

Im lặng một lúc, Mạnh Xương Nghiệp lại thở dài, trong miệng phả ra một làn khói nhàn nhạt: “Sáng nay lão đấy đi rồi, không biết giờ có đang hút thuốc dưới đấy không.”

Biên Thành ném tàn thuốc vào thùng rác, thấy trên sàn nhà, trên tủ đầu giường, trong tủ quần áo, nơi nơi đều là lãng hoa, giỏ trái cây và thuốc bổ, mỗi thứ đều có viết tên người tặng, còn có cả “Chúc thầy sớm khỏe lại”, mặc dù mọi người đều biết chuyện đó là không thể.

Anh sắp xếp giỏ trái cây và tìm thấy một chùm chìa khóa dưới một quả cam. Anh trông có vẻ quen quen bèn hỏi: “Bố con đã tới đây ạ?”

“Ừ,” Mạnh Xương Nghiệp nhìn chùm chìa khóa, “Đĩa trái cây trong tủ lạnh là nó gọt đấy.”

Sau khi Biên Thành kể lại toàn bộ câu chuyện về việc cha mình tái hôn, Mạnh Xương Nghiệp trở nên lạnh lùng với con rể. Nhưng Biên Hoài Viễn vẫn niềm nở với ông, cách hai, ba ngày lại chạy tới bệnh viện một lần.

“Chìa khóa cũng không cầm thì bố đi kiểu gì?”

“Ai mà biết,” Mạnh Xương Nghiệp nói, “Dù sao nó cũng có tài xế mà.”

Biên Thành đỡ Mạnh Xương Nghiệp đến bên giường, lắc giường, đỡ lưng ông, chậm rãi để ông dựa vào thành giường. Tuy Mạnh Xương Nghiệp lẩm bẩm “Nằm đến mốc cả người rồi,” nhưng ông vẫn ngoan ngoãn không nhúc nhích.

“Hôm qua ông bảo Tiểu Lưu đẩy ông ra con phố đối diện bệnh viện, ” Mạnh Xương Nghiệp nói, “Tranh thủ lúc vẫn còn đi được thì sao lại không tới ăn mì gà yêu thích chứ?”

“Lại lẻn ra ngoài à?” Biên Thành cau mày, “Không thể gọi đồ ăn tới được ạ?”

“Lúc giao tới thì cũng nguội rồi!” Mạnh Xương Nghiệp bất mãn nói, sau đó thở dài: “Kết quả vừa tới cửa thì thấy tiệm đóng, trên cửa dán một tờ giấy đỏ ghi là: Tiệm bán hết hôm nay.”

Biên Thành ngồi xuống cạnh giường.

“Gần đây ông còn thường xuyên nằm mơ thấy mẹ con,” Mạnh Xương Nghiệp tiếp tục, “Nó luôn miệng trách không gặp được ông, giống như khi còn nhỏ vậy.”

“Ông đừng nói bậy bạ.”

“Nhiều điềm báo thế này,” Mạnh Xương Nghiệp nhìn anh, “Không chết thì cũng bất lịch sự quá.”

“Ông đừng nói những lời xui xẻo này nữa.”

“Con đang nói chuyện mê tín với học giả hả?” Mạnh Xương Nghiệp nhìn sắc mặt của anh, cầm tay anh lắc nhẹ, chợt mỉm cười: “Sao con còn trông giống người sắp chết hơn cả ông vậy?”

Có lẽ vì gần đây đã nghe thấy quá nhiều cái chết. Biên Thành nghĩ.

“Đừng xụ mặt nữa,” Mạnh Xương Nghiệp nói, “Ở tuổi này cũng chỉ có cái chết mới bù đắp được chút tiếc nuối.”

Biên Thành bị câu này làm cho kinh ngạc: “Ông còn nuối tiếc nào vậy?”

Mạnh Xương Nghiệp cười nói: “Đương nhiên là mẹ của con rồi.”

Biên Thành truy ngược lại dòng ký ức của mình, nhớ lại lời mẹ từng nói thuở ấu thơ: “Mẹ luôn nói ông rất thương mẹ.”

“Đúng vậy,” Mạnh Xương Nghiệp nói, “Ông chạy tới chạy lui giữa các nhà máy nhiệt điện khắp cả nước, gặp nhau chẳng được mấy lần, khó lắm mới có thời gian ở bên mẹ con, tất nhiên sẽ chiều mẹ con lên tận trời rồi. Nó muốn cái gì cũng được, muốn làm cái chi cũng được. Ông dùng cả thế giới bù đắp cho mẹ con, chỉ trừ thời gian và sự đồng hành.”

Im lặng một lúc, Mạnh Xương Nghiệp lại nói: “Không ngờ đời sau lại xảy ra chuyện tương tự.”

Biên Thành nói: “Mẹ thật sự rất cưng chiều con.”

“Mẹ con còn áy náy hơn cả ông nên tất nhiên còn chiều con hơn cả khi ông chiều mẹ con, ” Mạnh Xương Nghiệp nói, “Chiều con thành thằng nhóc bất lịch sự.”

“Ai nói vậy, tính cách con tệ thế này là do ông mà, ” Biên Thành nói, “Hồi nhỏ ông luôn đưa con theo, bởi vì có ông bên cạnh nên bất kể là doanh nhân hay chính trị gia ai cũng đều khách sáo với con. Con được đối xử tôn kính còn hơn cả năng lực của con nên tính cách mới thẳng thừng thế này.”

“Ồ,” Mạnh Xương Nghiệp nói, “Thì ra là lỗi của ông.”

“Dĩ nhiên.”

Mạnh Xương Nghiệp cười lớn mắng “không có lương tâm” rồi đưa tay lấy ly nước cạnh giường. Biên Thành nhanh tay hơn ông, lập tức đưa ly sang.

Ông ngoại chậm rãi cẩn thận uống nước, giống như một đứa bé sơ sinh vụng về. Biên Thành nhìn ông, nói: “Vậy là ông ngoại áy náy với con hả?”

“Cái thằng này nói chuyện càng ngày càng tếu.”

“Nếu thấy áy náy thì bồi thường cho con đi, ” Biên Thành nói, “Bằng thời gian và sự đồng hành.”

Mạnh Xương Nghiệp nhìn anh, nụ cười dần phai nhạt. “Yêu cầu này khó quá,” ông nói, “khó hơn cả việc xây dựng lại hệ thống tua bin nhiệt.”

“Thật ư?”

“Thật,” Mạnh Xương Nghiệp nói, “nhưng ông sẽ cố gắng hết sức. Tối hôm nay gặp mẹ con thì ông sẽ xin lỗi nó, bảo là ông tới muộn xíu.”

Biên Thành đắp chăn cho ông, đặt cốc nước lên bàn. “Vậy thì ông tiện nói với mẹ giùm con là, ” Biên Thành nói, “Con nhớ mẹ nhiều lắm.”

Mạnh Xương Nghiệp nhìn cháu trai hồi lâu rồi gật đầu.

Khi y tá Tiểu Lưu quay lại, Biên Thành hỏi tình trạng gần đây, có lẽ do lén đưa ông lão ra ngoài nên giọng điệu Tiểu Lưu có phần chột dạ.

Để lại ông ngoại cho y tá dễ mủi lòng chăm sóc, Biên Thành quay về nhà. Anh rửa mặt rồi mở máy tính. Mới một ngày không ngó tới, hộp thư đã thêm mấy bức chưa đọc.

Anh thấy thông báo của Văn phòng Giáo vụ, họ báo rằng sẽ có cải cách chương trình giảng dạy trong học kỳ tới, anh lại phải viết lại đại cương chương trình học, phiền muộn tràn tới như lũ lụt.

Sau đó điện thoại reo, Biên Thành nhìn thì thấy là một số lạ.

Anh nhấn nút nghe, một lúc sau bên kia có giọng nói: “Anh ơi?”

Là Giang Vũ. Biên Thành nhất thời căng thẳng: “Mẹ nhóc xảy ra chuyện gì à?”

“Mẹ?” Sự im lặng kéo dài khiến anh sốt ruột, “Hôm nay mẹ khỏe lắm.”

Khỏe thì gọi cho anh làm gì!

“Mẹ dậy, nấu cơm, còn tưới hoa.” Giọng nói của Giang Vũ vui vẻ.

“Tôi rất bận,” Biên Thành nói, “Nếu không có việc gì thì cúp máy đi.”

“Đợi đã!”

Biên Thành thở dài: “Rốt cuộc sao lại gọi cho tôi?”

“Ờm…” Giang Vũ nói: “Không có âm thanh…”

“Cái gì?” Biên Thành nhìn điện thoại của mình, điện thoại cho thấy cuộc gọi vẫn bình thường.

“Mẹ ngủ rồi, không ai để ý tới em hết, ” Giang Vũ nói, “thật yên tĩnh, quá yên tĩnh.”

“Tôi có công việc, không rảnh nói chuyện với nhóc.”

“Không cần nói.” Dường như Giang Vũ nhận ra anh lại sắp cúp điện thoại, lập tức bổ sung: “Anh cứ treo máy là được.”

Biên Thành hiểu đại khái: “Nhóc muốn tôi treo máy? Nhưng tôi làm việc cũng không có tiếng động.”

“Không sao,” Giang Vũ nói, “Em biết có người ở đó.”

Biên Thành do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không cúp máy, đặt điện thoại lên bàn. Thời gian chầm chậm trôi, máy in nuốt vào nhả ra giấy tờ, giọng nói thông minh vang lên, bàn phím gõ lách cách, anh dần dần quên mất còn có một người khác đang cùng chia sẻ âm thanh trong căn phòng này.

Sau khi hoàn thành công việc hành chính, anh mở luận văn viết cùng sinh viên ra nhưng mãi vẫn không có linh cảm.

Trong đầu có vô vàn thứ cần phải giải quyết, anh theo thói quen đứng dậy, đi đến bên cạnh cửa tủ và lấy cây vĩ cầm ra khỏi hộp. Khi bị tắc mạch suy nghĩ thì âm nhạc luôn có tác dụng thần kỳ.

Anh cầm cây cung của đàn, điệp khúc của Mendelssohn tái hiện lại trong đầu, bắt đầu kéo dây.

Những ký tự trong đầu nhún nhảy theo tiếng đàn, cuốn tới như cơn bão cát.

Khi anh mở mắt ra, kim phút lại qua được nửa vòng.

Thần Muse vẫn chưa quan tâm tới anh. Anh đặt cây vĩ cầm vào hộp rồi ngồi lại vào bàn, ánh mắt bay tới cảnh báo pin thấp của điện thoại mới nhớ ra người đang gọi điện với anh.

Anh cầm điện thoại: “Còn đó không?”

Người kia lập tức trả lời: “Buổi tối tốt lành!”

“Sao còn chưa ngủ?”

“Em đi ngủ ngay đây,” người kia trả lời ngay lập tức, “Em đang nghe nhạc.”

“Nhạc gì?” Biên Thành suy nghĩ một lúc, không thể tin hỏi: “Vĩ cầm của tôi?”

“Vâng,” Giang Vũ nói, “Nghe hay.”

Biên Thành trầm mặc một lát, hỏi: “Thính lực của nhóc ổn không?”

“Dạ?” Giang Vũ tựa như không hiểu ý anh, lặp lại: “Nghe hay.”

“Đừng nói nhóc là kiểu con nít đấy nhé?” Biên Thành nói, “Chỉ cần là món mẹ nấu thì sẽ ngon, chỉ cần là anh trai đàn thì sẽ hay.”

“Mẹ nấu ngon thật mà.”

Không biết vì sao, bỗng nhiên Biên Thành mỉm cười, nói: “Đi ngủ đi.”

“Vâng ạ,” Giang Vũ hăng hái nói, “Anh ngủ ngon ạ!”

Biên Thành cúp điện thoại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.