Đừng Học Tiến Sĩ Sẽ Thoát Ế

Chương 34: Hồi Ức Đại Học (7)



“Bây giờ ta tuyên bố hai con là chồng và chồng.”

– ———————————-

Khi môi cậu vừa chạm tới, chàng trai chỉ hơi kinh ngạc rồi lập tức đưa tay nhấn gáy cậu hôn sâu hơn.

Khoang miệng của chàng trai ấm áp, ẩm ướt. Có lẽ do tác dụng của cồn nên chỉ cần một cú chạm nhẹ của đầu lưỡi cũng khiến Văn Địch cảm giác có một dòng điện chạy dọc xuống theo sống lưng cậu, tê rần từ đầu tới chân.

Các quý bà khó chịu kéo áo sát vào người, người đàn ông trung niên có được bài siêu mạnh nhưng vẫn thua đang luôn mồm chửi bới.

Văn Địch nếm được vị ly cocktail mình vừa uống trong miệng anh, đầu cũng choáng váng như thể vừa thật sự uống rượu. Sau khi tách ra cậu vẫn còn hơi mơ hồ, hỏi anh ta: “Tiếp theo nên làm gì?”

Chàng trai liếc mắt, tăng gấp đôi số tiền cược: “Em có nguyện ý cùng anh đánh cược một lần nữa không?”

Giữa môi và răng vẫn còn hơi thở của anh ta, nghĩ tới nghĩ lui, vô thức gật đầu.

Từ khi bằng lòng kết hôn thì cuộc sống cậu đã có bước ngoặt lớn, tương lai phía trước mịt mù khói sương, đã trật bánh khỏi cuộc sống thường nhật từ lâu, chút mạo hiểm này có là thá gì?

Chàng trai mỉm cười nói với nhà cái: “Chia bài.”

Giống như lốc xoáy trên biển, Văn Địch bị cuốn vào ván bài hỗn loạn. Cậu nhìn từng lá bài được chia, từng lá được lật. Tỷ lệ cược tăng rồi giảm, nồi đầy rồi rỗng. Cuối cùng, tiền cược trước mắt chàng trai gần như chất thành núi.

(Hy: Trong một ván bài poker, toàn bộ tiền cược của người chơi được gom lại gọi là nồi)

Xung quanh bàn bài là một đám đông du khách tụ lại xem náo nhiệt. Trong lần gom sạch nồi cuối cùng, mọi người thốt lên những tiếng cảm thán đầy ngưỡng mộ. Chàng trai đứng dậy, Văn Địch nhào vào người anh, hai người ôm chặt nhau rồi lại hôn nhau.

“Năm mươi xu!” Văn Địch thở hổn hển nhìn anh, “Em còn tưởng rằng đây là tiểu thuyết cơ!”

Họ đã thắng được số tiền bị cướp. Một đêm ngắn ngủi lại có thăng trầm của cả đời người.

Văn Địch đặt tay lên eo chàng trai, động tác này vô cùng tự nhiên đến mức cậu chẳng ý thức được mình đang ôm đối phương.

“Văn phòng cấp giấy kết hôn đã mở cửa,” cậu nói, “Chúng ta kết hôn đi!”

Thủ tục rất đơn giản, chỉ cần điền đơn, nộp tiền và kiểm tra giấy tờ tùy thân. Vì biết mình sẽ đi bar nên trước khi ra khỏi nhà Văn Địch đã cầm hộ chiếu theo, chàng trai cũng có bằng lái xe Mỹ. Lúc lấy hộ chiếu và bằng lái xe ra, cả hai nhìn nhau.

“Cũng sắp sửa kết hôn rồi, cũng phải biết tên thật của nhau chứ?” Văn Địch hỏi.

Chàng trai đưa bằng lái xe cho cậu, cậu đưa hộ chiếu cho anh, hai người đều thưởng thức ảnh thẻ của đối phương.

Văn Địch đọc dòng chữ tiếng Anh, hỏi: “Cheng nào vậy?”

“Cheng trong “thành phố”, ” Chàng trai hỏi, “Sao tên tiếng Anh của em không phải là Wendy…”

“Ký tên!”

(Hy: Tên Biên Thành phiên âm là Bian Cheng, tên Văn Địch phiên âm là Wen Di)

Lúc hai người bước ra khỏi văn phòng cấp giấy, Las Vegas đã hoàn toàn tỉnh giấc. Trên phố nhộn nhịp khách du lịch, nghệ sĩ đường phố, cosplayer, tượng người, ảo thuật, nhiều vô số kể, Elvis Presley có tận ba người.

Sau khi thức cả đêm và đi một quãng đường xa, lẽ ra Văn Địch bây giờ đã kiệt sức nên ngã xuống, nhưng có lẽ vì cuộc hôn nhân hay phép màu nào đó mà cậu vẫn rất phấn khích.

Họ đến khách sạn cạnh Cục cấp giấy chứng nhận và tìm thấy khu vực tổ chức tiệc cưới, nhân viên tươi cười tiến tới và giới thiệu gói hôn lễ cho họ.

Chàng trai xem các package được bày la liệt, bỗng nói với Văn Địch: “Anh có ý tưởng này nhưng chắc chắn em sẽ phản đối.”

“Nói thử đi, ” Văn Địch bảo, “Bây giờ đầu óc em không tỉnh táo, chưa biết chừng sẽ đồng ý đấy.”

“Mai anh trả tiền được không?” Chàng trai chỉ vào một cột trên tờ đơn, “Hôm nay là một ngày kỳ diệu nên hãy để nó tiếp tục là một ngày kỳ diệu nhé.”

“Anh muốn làm gì?”

“Đám cưới bỏ trốn.”

(Hy: bắt nguồn từ tiếng Anh (Elopement Wedding) là một hình thức đám cưới mà cô dâu và chú rể sẽ “bỏ trốn” cùng nhau đi đến một nơi mà không ai được biết đến ngày trọng đại của họ.)

Văn Địch ngơ ngác nhìn anh.

“Không phải chúng ta đang bỏ trốn sao?” Chàng trai nói.

Nếu một ngày trước, một đêm trước, thậm chí hai giờ trước mà có người yêu cầu Văn Địch từ bỏ số tiền sẵn có để tổ chức một đám cưới hào nhoáng thì chắc chắn cậu sẽ tát người ta một cú đảo lộn trời đất. Nhưng bây giờ cậu lại nói: “Được chứ.”

Chắc cậu điên rồi. Nhưng xét thấy toàn bộ vũ trụ cũng đang vô cùng khác thường thì cậu điên thế này cũng là bình thường.

Chàng trai không chút do dự dùng toàn bộ tiền thắng cược mua elopement package.

Văn Địch chẳng hề đau lòng.

Trên tầng cao nhất của khách sạn, một chiếc trực thăng phành phạch cất cánh. Tiếng động cơ gầm rú chói tai, áp suất không khí do gió mai đem tới ép chặt vào từng mảnh vải. Hưng phấn, thánh phục khiến từng hơi thở đều run rẩy. Ngoài cửa sổ, biển đèn neon của Las Vegas giống như những vì sao lấp lánh vào ban ngày, tạo thành một cảnh quan thành phố tráng lệ.

Nội thất bên trong trực thăng được bố trí ấm cúng và tinh tế. Hoa trắng lá xanh nở rộ trong cabin, cố tình tạo một bầu không khí thư thái lãng mạn trong một không gian nhỏ. Ghế ngồi được xếp thành hai hàng đối diện nhau, cặp đôi mới cưới ngồi ở một bên, người làm chứng ngồi ở phía còn lại. Văn Địch thấy bên người người đàn ông đó là một quyển sách rất đẹp, chắc là lời chứng hôn của nghi thức. Trên sách là một bông hồng giấy.

Văn Địch nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ. Trực thăng bay qua những con đường đan xen trong thành phố, bỏ lại mấy ngôi nhà cuối cùng đằng sau, sau đó tầm nhìn đột nhiên trống trải. Bên dưới là dòng nước chảy xiết cuồn cuộn tung bọt trắng xóa của đập Hoover và ầm ầm đổ xuống dọc theo dòng sông Colorado. Xa xa là Grand Canyon chằng chịt những khe núi giống như những vết nứt trên mặt đất. Những vách đá chồng chất lên nhau, họa lên những dấu vết địa chất hàng trăm ngàn năm, tiếng sông chảy rền vang vọng về từ hẻm núi.

Giọng của phi công từ hàng ghế đầu vọng vào cabin: “Chúng ta đến nơi rồi.”

Máy bay trực thăng dừng ở phía trên con đập, người làm chứng mỉm cười với bọn họ, cầm sách lên rồi bắt đầu nghi thức. Đầu óc Văn Địch vẫn còn ong ong, người làm chứng nói về “Sức mạnh tình yêu”, “Cùng bên cạnh nhau”, “Ý nghĩa của việc tìm kiếm sự sống”, từ nào cậu cũng nghe hiểu nhưng hoàn toàn không hiểu được ý nghĩa bên trong nó.

Sau đó người làm chứng hỏi bọn họ lời thề hôn nhân.

Văn Địch nhìn chàng trai này.

“Chắc chắn anh sẽ trả em 700 đô.” Anh nói.

“Và cả điện thoại.” Văn Địch sửa lại.

Bọn họ nói tiếng Trung nên người làm chứng vẫn mỉm cười và để họ trao nhẫn cho nhau.

Chàng trai nhìn Văn Địch.

“Cái này cho tụi tôi được không?” Văn Địch chỉ vào bông hồng giấy, hỏi.

Người làm chứng gật đầu, Văn Địch tháo cánh hoa hồng ra gấp thành dải giấy, uốn thành hình tròn rồi đưa cho chàng trai. Vào lúc đeo nhẫn Văn Địch nhận ra tay anh cũng vô cùng đẹp.

“I now pronounce you husband and husband.” người làm chứng nói. (Bây giờ ta tuyên bố hai con là chồng và chồng)

Văn Địch chưa kịp phản ứng gì thì chàng trai đã nghiêng người hôn cậu. Không phải nụ hôn dồn dập như thác lũ chảy xiết mà nhẹ nhàng như suối chảy róc rách nhưng cậu vẫn run rẩy, chắc là do trực thăng.

Chàng trai hơi lùi lại, ánh mặt trời rọi vào từ cửa sổ phía sau, tỏa ra vầng hào quang chói lóa sau lưng anh. Anh nhìn Văn Địch, chậm rãi nở nụ cười: “Đám cưới vui vẻ.”

Văn Địch nhìn anh, tim đập rộn ràng, thậm chí còn át cả tiếng động cơ trực thăng và tiếng gió thét dưới hẻm núi. Ngoại quốc, quán bar, gặp cướp, đánh bài, kết hôn, hôm nay nhiều chuyện ngoài ý muốn đến thế, điên cuồng đến thế nhưng tất cả đều chẳng sánh được với giây phút này, với nụ cười này.

Adrenaline và hormone gần như nhấn chìm cậu, nhận thức của cậu như ngựa hoang đứt cương chạy loạn lên, hiện tại cậu rất cần thứ gì đấy để bình tĩnh lại. Cậu quá hưng phấn, thậm chí còn hưng phấn đến mức muốn nhảy xuống hẻm núi sâu vạn trượng kia. Có lẽ vui vẻ quá độ cũng đem lại cảm giác mất trọng lực.

Người làm chứng lấy sâm panh và những chiếc ly đã chuẩn bị sẵn dưới ghế đưa cho họ. Văn Địch cầm lấy một chiếc ly rồi uống cạn.

Đúng, đây chính là thứ cậu cần, rượu.

Chàng trai muốn cùng cậu nâng cốc chúc mừng nhưng bàn tay cầm ly khựng lại giữa không trung. Sau khi Văn Địch phát hiện ra thì cậu lại rót đầy ly rồi nghiêng tới, nhẹ nhàng chạm vào chiếc ly còn lại. Tiếng leng keng lanh lảnh bị tiếng gió rít của hẻm núi nuốt trọn.

“Uống từ từ thôi,” chàng trai nói, “Nếu em nôn trên trực thăng…”

Còn chưa nói xong Văn Địch đã cạn sạch ly. Chàng trai muốn lấy ly sâm panh về nhưng Văn Địch chơi xấu ôm nó vào lòng: “Để em yên.”

Anh ta do dự một lúc rồi rút tay lại.

Chiếc trực thăng bắt đầu vòng về, bỏ lại dòng sông Colorado ở đằng sau. Chàng trai nhìn cậu và hỏi: “Em không hét vài câu hả?”

Văn Địch nhướng mày.

“Đây là một nơi thích hợp để hét đấy, ” chàng trai chỉ hẻm núi phía dưới, “Không chửi vài câu sao?”

Văn Địch cúi đầu, làn sóng dập dìu trên mặt nước. “Không,” cậu buông ly rượu xuống và đổ một phần lớn từ chai, “Bây giờ em đang rất vui.”

Rượu không mang đến sự tê liệt như mong đợi mà chỉ khiến nhận thức chệch hướng đổi thành sự cuồng loạn – dòng máu chảy rần rần trong người dần chậm lại, trống ngực cũng dần dịu xuống nhưng sự bình yên ngắn ngủi này giống như mặt biển trước đêm bão táp, nước ngầm sôi sục trong vực sâu, đến thời cơ sẽ dâng thành sóng thần.

Máy bay trực thăng quay trở lại nóc khách sạn, Văn Địch vén mái tóc bị gió thổi bay nhìn chàng trai nọ, cảm giác giông bão đang ngủ yên càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Ánh mắt người đàn ông sâu thăm thẳm, anh mở miệng: “consummate our marriage?”

(Cambridge dictionary: to make a marriage or romantic relationship complete by having sex; Hy: hoàn thiện đám cưới hoặc mối quan hệ lãng mạn bằng việc lên giường, you know what I mean =)))

Trong tay anh là hai tờ tiền, vừa đủ tiền taxi. Văn Địch lấy tiền từ tay anh, nói: “Dĩ nhiên rồi.”

Họ vẫy một chiếc taxi trên đường chính và nói tên khách sạn.

Hai người cùng ngồi ở ghế sau, cách nhau một khoảng vừa phải. Tay Văn Địch đặt cạnh đùi, ngón út vừa vặn kề bên mu bàn tay đối phương. Cử chỉ đụng chạm nhỏ này giống như một miếng điện cực, khiến mảng da nơi đấy tê tê. Cậu thấy mình nóng như bị lửa thiêu.

Cậu không quay lại nhìn biểu cảm của chàng trai mà nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Khi xe rẽ vào một con phố nào đó, cậu đột nhiên nắm lấy tay anh.

“Dừng xe.” Cậu nói với lái xe.

Thì ra nơi cậu ở nằm trên đường tới khách sạn của chàng trai kia. Rất gần, may quá, đợi thêm xíu nữa chắc cậu tắt thở mất.

Chàng trai không hỏi gì, chỉ mở cửa theo cậu ra khỏi xe, nắm chặt tay cậu suốt quãng đường.

Thang máy chậm rì rì, như thể phải mất cả vạn năm mới lên tới tầng năm, Văn Địch tưởng mình suýt thì chết trong lúc chờ rồi.

Họ loạng choạng bước vào cửa. Cậu nhét thẻ từ, quay người ôm chàng trai nọ, đối phương thuận thế tiến lên hai bước đẩy cậu vào tường rồi bắt đầu hôn cậu. Cậu luồn tay vào vạt áo anh, cuốn lên, lộ ra những đường cơ săn chắc.

Tới lúc áo được cởi xuống tới vai, bọn họ tách nhau ra chỉ một thoáng, hơi thở của anh phả vào trán cậu: “Uống nhiều vậy còn cứng nổi không?”

Ngón tay cậu đặt trên ngực anh, có lẽ do tỷ lệ mỡ trong cơ thể rất thấp nên cơ ngực vừa săn chắc vừa đàn hồi. Ngực anh chậm rãi phập phồng theo nhịp thở, Văn Địch có thể cảm nhận được sức mạnh đằng sau những khối cơ ấy qua xúc cảm trên đầu ngón tay.

Ngón tay lướt qua cơ ngực, ôm lấy eo chàng trai: “Nhìn những thứ này cũng đủ để em cứng rồi.”

Mặc dù đang là giữa trưa nhưng rèm của cửa sổ sát đất rất dày, phòng cũng tối om, chỉ có thể thấy được hình dáng mờ nhạt của đồ đạc. “Lên giường đi.”

Văn Địch cởi áo, kéo chàng trai vào căn phòng bên trái: “Đây là phòng suite bạn em đặt, có hai phòng ngủ.”

Chàng trai nhìn về phía căn phòng còn lại nhưng nhanh chóng bị tay cậu xoay đầu về phía mình, rướn người áp môi mình lên môi anh. “Không có ai đâu, chắc vẫn đang giao lưu trên giường với người đàn ông Bắc Âu của cậu ấy.”

Chàng trai cúi đầu hôn cậu rồi đóng sầm cửa phòng ngủ.

Ký ức sau đó vừa hỗn loạn vừa điên cuồng, cậu chỉ loáng thoáng nhớ được vỏ giấy bạc rách, cơn đau ê ẩm, cú thúc mãnh liệt và vô số nụ hôn. Men say và t.ình dục, ba mươi tiếng đi vòng vòng không ngừng nghỉ, chẳng bao lâu sau khi kết thúc Văn Địch mơ màng thiếp đi.

Trong cơn say giấc tăm tối, ý thức phiêu diêu trong đầu. Ánh trăng rơi ngoài cửa sổ, ánh đèn đầu giường xiêu vẹo, rút ngắn rồi lại kéo dài.

Đột nhiên có người lay mạnh cậu, lắc cậu rớt khỏi giấc ngủ. Ý thức cậu như chiếc phao chìm rồi lại nổi, cuối cùng cũng nhập vào cơ thể cậu.

Văn Địch hất tay, giận dữ nhắm mắt hét: “Đừng có quấy rầy tôi!”

“Còn dám cáu với tôi!” Giọng nói không cảm xúc quen thuộc vang lên: “Hôm qua lang chạ với ai mà không nghe điện thoại vậy? Tôi đi tìm ông khắp nơi, sốt ruột muốn chết, nếu ông còn không về là tôi đi báo cảnh sát đấy!”

“Hả…” Văn Địch xoay người, chợt cảm thấy dưới eo đau nhức, “Hôm nay là ngày mấy?”

Tưởng Nam Trạch nhìn điện thoại, “Ngày bảy?”

Văn Địch chợt mở to hai mắt: “Bảy? Không phải sáu?”

“Nói sảng gì đấy?” Tưởng Nam Trạch vỗ vai cậu, “Dậy mau, chúng ta còn phải lên máy bay nữa! Ông không đi học hả?”

Văn Địch xoa mặt, nhíu mày, vẫn còn choáng váng sau cú sốc. Ký ức đầy đủ full HD của cậu mới chỉ dừng ở khúc đáp máy bay xuống Las Vegas, phần sau thì rối tinh rối mù. Hình như mình vào quán bar nào đấy thì phải? Hình như mình đã gặp ai đấy thì phải?

“Mà này, anh đẹp trai mà ông hẹn hò tối hôm kia đâu rồi? Kỹ thuật của anh ta thế nào? Có mạnh không?”

Văn Địch ngơ ngác nhìn hắn: “Anh đẹp trai? Anh đẹp trai nào cơ?”

“Cái anh tụi mình gặp trong quán bar í.” Tưởng Nam Trạch nhìn vỏ giấy bạc bị xé rách trên tủ đầu giường, nhướng mày, “Đừng nói là từ lúc tôi đi ông với anh ta chơi trên giường một ngày một đêm nhé? Trước ở chỗ ảnh, sau ở chỗ tôi? Biết chơi đấy.”

Văn Địch đứng dậy, gáy đau âm ỉ như bị ai đấy dùng gậy đập vào, xương cốt toàn thân kêu răng rắc. Cậu thấy Tưởng Nam Trạch khoanh tay đứng nhìn cậu đầy hứng thú bèn cúi đầu nhìn xuống, rít một tiếng rồi lập tức kéo chăn lên che. Bỗng cậu sững lại rồi mở chăn ra quan sát một lúc, cau mày: “Quần áo tôi đâu rồi?”

Tưởng Nam Trạch nhếch môi lắc đầu, đi đến phòng khách nhặt quần áo lên rồi ném qua. Văn Địch uể oải đưa tay nhặt lên, vừa sờ vào đã lập tức nghẹt thở.

Cậu nhanh chóng mặc bộ quần áo hôi mùi rượu lên, mặc kệ toàn thân đau nhức chạy vội vào phòng khách lục lọi dưới đệm sofa. Sau đó nhấc thảm lên, cầm đèn bàn lên, tìm kiếm khắp nơi.

Tưởng Nam Trạch khó hiểu dựa vào cửa: “Sao vậy?”

Văn Địch chậm rãi ngừng động tác, đứng thẳng lên, trên mặt lộ ra vẻ khó tin: “Tiền…”

“Hả?”

“Tiền tôi mất rồi!” Văn Địch nói: “Chắc chắn là do thằng cha trong quán bar, tôi bị cướp rồi!”

– ———————————-


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.