Nhìn những người trong huyện này, đặc biệt là với cục công an huyện
chính cục trưởng Tu Bột dẫn đầu mọi người nhìn chằm chằm vào cặp chân
dài xinh đẹp kia của Lâm Miểu cùng vẻ mặt xinh đẹp của nàng (người trong huyện vẫn đối với nam nhân hình dạng anh tuấn cũng không thích ),
Giang Tu Nhân nghĩ thầm, rãnh rồi, quên kiểm tra cái này rồi, Lâm Miểu
mặc thành như vậy, khó trách những người này muốn chảy máu mũi. Vừa mới
nghĩ vậy, tất cả khách nhân Bắc Trữ thị tới đều chứng kiến cách đó không xa một người cảnh sát tuổi còn trẻ thật sự chảy máu mũi. . . . . .
Cổ Tân An hung hăng trừng Tu Bột vài lần, làm cho huyện đào viên mất thể diện.
Giang Tu Nhân nghĩ, dù sao cũng như vậy. Anh cười mời Lâm Miểu tới:
“, Miểu Miểu, nhận thức một chút Cổ thư ký cùng Dịch Huyện trưởng. Cổ
thư ký, Dịch Huyện trưởng, đây là thê tử Lâm Miểu của ta, nàng nghe nói
huyện đào viên đẹp nhất chính là hoa sen, cho nên cùng sang đây nhìn
xem.”
Không ngoài ý muốn , người huyện đào viên toàn thể há to mồm. Đây là vợ của tiểu nhi Bí thư Tỉnh ủy? Tuổi quá nhỏ!
Lâm Miểu hào phóng ứng đối: “Cổ thư ký, Dịch Huyện trưởng, các người
hảo, tôi là Lâm Miểu. Cổ nhân có nói, trúc màu xanh, hoa sen thơm mát,
cho nên muốn đến xem.”
Nhìn thấy Lâm Miểu ứng đối tự nhiên, người huyện đào viên giờ mới
hiểu được, cô bé trước mắt này không phải tiểu thanh niên bình thường
của xã hội, mặc dù trang phục của nàng rất tốt.
Giang Tu Nhân bỏ lại lãnh đạo huyện, bắt đầu bình tĩnh lặng lẽ mà vùi đầu vào trong công tác. Những người lãnh đạo huyện đều nghĩ, xem ra lời đồn là thật sự, cái trưởng cục công an này thật sự có bản lĩnh.
Như là không biết trước mắt người chồng này chính là vừa rồi miệng ba hoa trên xe cùng nữ đồng sự ! Hai mắt không sợ hãi như vậy, con mắt rõ
ràng có thần (nguyên văn:thanh mục hữu thần); nói chuyện có lý có cứ,
chủ yếu và thứ yếu rõ ràng. Rất rõ ràng, Giang Tu Nhân trước đó nhất
định làm rất nhiều công tác điều tra, anh thường xuyên làm cho người
huyện cục á khẩu không trả lời được, liên tiếp lau mồ hôi.
Lâm Miểu nhìn thấy cái huyện cục này công tác thật sự rất hỗn loạn,
đều không có người thư ký ghi chép lại, trong này thật sự là núi cao
hoàng đế xa, quan cấp bậc lớn đè chết người. Đều chỉ nghĩ chỉ cần tiếp
đãi lãnh đạo tốt, đối với công tác cũng tạm được. Lâm Miểu hiểu rõ Giang Tu Nhân là phản cảm nhất , Lâm Miểu lần nữa chứng kiến bộ dạng Giang Tu Nhân lúc làm việc, lần đầu tiên nàng cùng Thành Thành đồng dạng, hai
mắt trợn to, giống bộ dạng lúc này .
Lâm Miểu lập tức hành động làm người ghi chép, nàng xem phó cục
trưởng Phong Thu Minh rõ ràng là xuất thân binh nghiệp, giống như đối
với mấy cái hiện tượng này cũng có rất nhiều bất mãn. Sau khi hội nghị
chấm dứt, Lâm Miểu lặng lẽ đem bản ghi chép của hội nghị đưa cho Phong
Thu Minh : “Phong phó cục trưởng, đây là bản ghi chép hội nghị.” Lâm
Miểu nhìn thấy mặt của Phong Thu Minh trong nháy mắt căng đến đỏ bừng,
Lâm Miểu không muốn hắn quá khó chịu, lập tức đi đến sau lưng Hà Nam .
Sau khi chấm dứt công tác, người trong huyện đem bọn họ kéo đến một
khách sạn, nhìn thấy khách sạn xa hoa như thế, người của Bắc Trữ cục
thành phố hai mắt nhìn nhau dò xét, không nghĩ tới huyện nghèo khó hơn
tỉnh Nghiễm Nam cũng tiếp đãi nơi xa hoa này. Lần này GiangNamđem cái
huyện này chia cho Bắc Trữ thị, chính là hi vọng thay đổi diện mạo lạc
hậu nơi này.
Giang Tu Nhân lập tức mang theo mọi người lui ra ngoài, từ chối có
công việc quan trọng cần thu xếp, hôm nay nhất định phải trở về. Đám
người Bí thư, Huyện trưởng ngỡ ngàng lung túng ( nguyên văn: mờ mịt thất thố), bọn họ không hiểu được có chỗ nào làm không được ? Đắc tội vị
công tử của bí thư này.
Phong Thu Minh vẫn âm thầm chằm chằm vào Lâm Miểu, cũng một mực lặng
lẽ quan sát Giang Tu Nhân, hiện tại hắn biết mình phải làm gì. Nhưng mà
nhiều ánh mắt chằm chằm vào, hắn không có cơ hội tới gần Lâm Miểu.
Lâm Miểu thông minh cảm thấy, nàng rất bình tĩnh (bất động thanh sắc) mà chuyển đến bên người Phong Thu Minh, lặng lẽ kín đáo đưa cho hắn tờ
giấy, Phong Thu Minh cảm thấy bội phục, cô bé này không tầm thường.
Trên đường trở về, tất cả mọi người còn bị khách sạn xa hoa vừa rồi
dọa cho sợ. Lâm Miểu cười nói: “Vì cảm tạ hôm nay mọi người để cho ta
ngồi xe của các người, ta mời mọi người ăn cơm, phải đi quán ăn Hàn Quốc mà Thành Thành mới vừa nói.”
Trên xe mọi người cùng nhau nói ra: “Cô mời khách, đương nhiên là đến ‘ khúc kính thông u ’ ăn.” Một vị đồng chí lập tức đem điện thoại của
mình đưa tới trước mặt Lâm Miểu: “Chúng ta muốn ăn cá muối (bào ngư)
tươi, tôi biết việc này tương đối lâu.” Lâm Miểu thật sự tiếp nhận điện
thoại của hắn gọi cho Lư Huệ, nghe xong Lâm Miểu điện thoại, toàn bộ xe
sôi trào. Mạc Phi tranh thủ thời gian thông tri xe dẫn đường phía trước.
Đêm hôm đó, Giang Tu Nhân cùng Lâm Miểu đều uống quá nhiều, mặt hai
người đỏ tới mang tai về đến nhà, Quý Nhiên bỏ qua Giang Nam, nói cho
bọn nhỏ phụ thân của bọn họ có chút tức giận .
Vị Bí thư Tỉnh ủy này tự kiềm chế mà đối với nhi tử, con dâu: “Hai
người các con tuổi cộng lại cũng vượt qua 50 rồi, còn không hiểu chuyện! Uống nhiều như vậy!”
Lâm Miểu lập tức nhấc tay: “Báo cáo! Ba ba, con không phục, anh ấy
già, rõ ràng kéo cao số tuổi bình quân của chúng con .” Giang gia từ
trên xuống dưới lập tức cười, GiangNamtự mình cũng không nín được nở nụ
cười, ông phất phất tay, đại xá hai người. GiangNamcười híp mắt nhìn hai người lên lầu, sức hấp dẫn của con người là một trong điều kiện tiên
quyết, tình yêu mới có khả năng thủy chung mà hướng người mở rộng ra,
bọn họ dù là người cũng không thực hiện. Nếu như tình yêu là bầu trời
bao la nhất định không hề có đám mây mới thổi qua, thế giới khác phái
đối với người không hề có hấp dẫn nữa, cuộc sống chẳng phải quá nhàm
chán?
Hai người tắm rửa xong cùng nhau ngã xuống giường, Giang Tu Nhân chưa từng có cảm giác chính mình trải qua giống như lúc này thở không ra
hơi, loại cảm giác này giống như chính là chuyện đời trước, Lâm Miểu
dưới thân quá đẹp, bị nàng cầm chặt sinh mệnh của chính mình là tuyệt
vời như thế, tuyệt với đến thiếu chút nữa anh không thể tự chế mà nhảy
cẫng, anh tranh thủ thời gian dừng lại để cho động tác nàng tiếp tục
khuấy động, thở dốc nhìn Lâm Miểu cùng đồng dạng bởi vì uống rượu mà
kích động không thôi.
Lâm Miểu nhìn thấy hai người giống như hài nhi mới ra sinh đồng dạng
trơn bóng, dáng người cường tráng kia từng bị chính mình nhìn lén qua
hiện ra chân thật ở trước mắt, nàng vươn tay ra vuốt ve lần đầu tiên
nhìn thấy cũng đã làm cho nàng rất ngạc nhiên và cơ bụng rất hấp dẫn
nàng, vẫn cùng trong tưởng tượng đồng dạng tràn ngập sức mạnh , cứng rắn , chính là cơ bụng tương đối còn cứng ngắc chính là cái linh kiện khác
của anh cũng sâu, giờ phút này uy phong lẫm lẫm chính là như đại pháo
phóng lên trời đồng dạng đặt ở bên trong một mảnh cỏ dại, thẳng hùng
dũng oai vệ khí phách hiên ngang, mặc dù thấy qua nhiều lần, Lâm Miểu
vẫn thấy mặt nàng đỏ tâm nhảy.
Giang Tu Nhân nhìn xem tiểu thê tử dưới thân thẹn thùng không thôi,
cười tà: “Thích không? Sắc nữ, lần đầu tiên lúc em nhìn thấy anh cởi
quần áo, ánh mắt của em chằm chằm vào chỗ này của anh, nhìn không chuyển mắt. Em biết không? Lúc ấy bị em nhìn anh thậm chí muốn phun ra. Thật
không muốn buông tha em, khi đó sẽ đem em xử lý.”
Lâm Miểu thẹn thùng đánh bụng chồng: “Anh thật không biết xấu hổ. . . . . .” Giang Tu Nhân biết rõ Lâm Miểu nói anh đêm đó cũng không có
buông tha nàng, anh cười nói: “Hắc hắc, ai kêu em bị anh đây người ác kẻ cướp lại là lưu manh coi trọng ?”
Lâm Miểu khinh thường nói: “Xem ra anh đối với hiểu biết của chính
mình vẫn còn có vẻ tương đối chính xác.” Sau đó ngăn cản Giang Tu Nhân
tiến công: “Thời khức em trả thù rốt cục đã đến .” Giang Tu Nhân trợn
mắt, không dám tin nhìn Lâm Miểu, bàn tay lớn chỉ chỉ đại pháo giữa háng của mình nói: “Em đây là muốn mạng nhỏ của anh cùng huynh đệ của anh.”
“Nếu để cho anh đạt được chính là muốn mạng của em.”
“Xem ra anh phải dùng vũ lực chinh phục em.”
Lâm Miểu giãy dụa muốn ngồi dậy, bị Giang Tu Nhân nhanh một chút bổ
nhào như hổ đói vồ mồi, làm càn dây dưa trên thân thể của nàng, bàn tay
lớn nóng hổi chen vào giữa hai chân nàng gắt gao khép lại, dùng ngón tay khéo léo mà sờ cái điểm kia một chút làm Lâm Miểu cảm giác muốn chết,
dục vọng của nàng theo dịch cùng một chỗ tuôn ra, cái ót chống đỡ cái
giường, cong than người lên uốn éo, Giang Tu Nhân sao có thể chịu được
động tác yêu mỵ như vậy, anh cơ hồ là đói khát mấy ngàn năm vội vàng
đem vú của Lâm Miểu nâng lên cao ngậm ở trong miệng thật sâu, như kiểu
thú con bú sữa, mà một ngón tay của anh theo nàng vặn vẹo mà trượt vào
trong lối giữa chặt khít của Lâm Miểu.
Lâm Miểu thiếu chút nữa để cho tiếng mình thét lên, Giang Tu Nhân quá biết rõ lấy lòng nữ nhân như thế nào, anh quen thuộc toàn bộ nơi mẫn
cảm trên người nữ nhân, ngón tay của anh càng thâm nhập ở trong lối giữa chặt khít của nàng mà xoay tròn vặn vẹo, Lâm Miểu muốn cao trào, Giang
Tu Nhân lúc này cố tình dừng lại, thở hào hển hỏi: “Có phục hay không?”
Lâm Miểu khóc nức nở, cái biến thái này lại muốn tra tấn nàng, ngón
tay của Giang Tu Nhân còn đang trong thân thể của nàng, lại muốn chết mà vẫn không nhúc nhích, nàng đành phải chính mình một bên uốn éo một bên
rên rỉ nói: “. . . . . . Chán ghét.”
“Không phục? Lại tiếp tục!”
Giang Tu Nhân đột nhiên rút ngón tay ra dùng sức tách hai chân Lâm
Miểu ra, làm nơi riêng tư của nàng lộ ra trước mắt anh, bắp đùi trắng
nõn chỗ khe hở hồng nhạt làm cho đầu Giang Tu Nhân cháng váng, anh nhọc
nhằn nuốt muốn khắc chế dục vọng của mình lập tức chôn sâu vào, anh muốn từ từ đến, chậm rãi mà nhấm nháp mùi của nàng, anh muốn mang đến cho
thê tử mình một loại thể nghiệm khó có thể quên được. Bởi vì giờ phút
này anh tin tưởng hậu quả của mình khi liều lĩnh xông vào, chính là kiên trì không đến hai phút sẽ xong việc, như vậy tuy có thể làm cho anh
thỏa mãn tính dục cần thiết cực nhanh, nhưng mà thật sẽ rất mất mặt, anh còn không muốn cho thê tử cho là anh chỉ là “Người phát thơ” , là “Đưa
tin” .
Giang Tu Nhân cúi đầu xuống vùi vào giữa hai chân của Lâm Miểu, hô
hấp của anh nóng rực thổi tới trên da dẻ của nàng mang đến run rẩy giống như điện giật, anh dùng ngón tay tách của nàng ra, bắt đầu dùng đầu
lưỡi của anh thăm dò hạch tâm ham vọng thần bí của nàng, đầu lưỡi như
loại ra đa tìm được, thần bí nổi lên, ngậm lấy, rất nhanh liếm tới. Lâm
Miểu đột ngột trợn to hai mắt, không thể tin được Giang Tu Nhân rõ ràng
tra tấn nàng như vậy, nhưng mà đầu lưỡi nóng ướt của anh thật sự quá
thần kỳ, một loại run rẩy kinh hỉ trong người nổ tung, Lâm Miểu bắt đầu
mắt nổ đom đóm, thậm chí có chút hít thở không thông, bắp đùi của nàng
dùng sức kẹp chặt đầu Giang Tu Nhân, miệng vừa hô hấp vừa phát ra tiếng
thét lên, nhưng mà thanh âm của nàng nghe tới phảng phất là chân trời
truyền đến đồng dạng xa xôi, vẻ kinh hỉ này khiến lối giữa nàng co rút
lại nhịp nhàng, sau đó toàn thân nổ tung giống như gió xóay mang tất cả
đi, Giang Tu Nhân đã muốn nâng thân thể lên, lấy tay che miệng của nàng : “Hư. . . . . . Nhỏ giọng một chút, tuy trong này cách âm không tệ,
nhưng thanh âm của em thật sự quá lớn. . . . . .”
Lâm Miểu khóc nức nở nghĩ muốn càng nhiều, nàng nâng cái mông của
mình lên đụng chạm tính khí cứng rắn tráng kiện của anh, trong miệng lầm bầm nói: “Em chán ghét anh, . . . . . . Nhanh lên.”
Giang Tu Nhân lộ ra một cái mỉm cười rất nam nhân, “Em muốn cho anh được như ý sao?”
“Ừ. . . . . . Đúng vậy, đúng vậy.”
“Em cam đoan anh sẽ cho em bay lên trời, muốn sống muốn chết.”
“Nhanh lên. . . . . .”
“Em hi vọng anh làm như thế nào? Hung một chút? Hay là ôn nhu một chút?”
“. . . . . .” Lâm Miểu nói không ra lời, hiện tại nàng duy nhất hi
vọng chính là anh có thể nhanh tiến vào thân thể của nàng thỏa mãn nàng.