Thật lâu sau đó. . . . . .
“Nếu không ngày mai em hẹn Thành Thành, anh ước chừng Mạc Phi đến Hongkong đi chơi vài ngày?”
Lâm Miểu nhảy dựng lên: “Thật sự? ! Bọn họ có thể đi ra ngoài sao?”
Giang Tu Nhân khí định thần nhàn mà đem Lâm Miểu kéo về trong ngực
của mình: “Việc tư đương nhiên không có dễ dàng như vậy, công sự lại rất đơn giản. Mạc Phi hiện tại phân công quản lý đồng sự Thành Thành.”
Lâm Miểu ngồi xuống: “Em đi làm thức ăn khuya cho anh.”
Nghe được phòng bếp có động tĩnh, Lâm Trí cùng vợ đứng dậy xem xét,
nguyên lai nữ nhi của mình khí thế ngất trời làm thức an khua cho chồng
mình. Con rể như là đại gia chính là kiểu dáng ngồi ở trước bàn ăn, xem
tạp chí uống trà. Hai người nhìn nhau, xem ra Giang Tu Nhân thật là có
thủ đoạn.
Giang Tu Nhân nhìn thấy bọn họ, đứng lên nói: “Cha, mẹ, cùng ăn khuya với nhau a.”
Lâm miểu chấn động: “Chính là em chỉ làm cho một mình anh !”
Mặt Lâm Trí một hồi run rẩy, Hoàng Dĩnh trợn mắt một cái: “Con bây
giờ là Tiểu bạch mắt lang, mẹ thật sự là phục con rồi!” Nhìn thấy Giang
Tu Nhân ngượng ngùng, Hoàng Dĩnh tiếp tục nói: “A Nhân, con ăn đi, buổi
tối ta với cha con không thích ăn khuya.”
Lâm Trí rảnh rỗi nói: “Ai nói tôi không ăn, tôi hôm nay muốn ăn.”
Ba người còn lại: “. . . . . . . . . . . . .” Kết quả là Lâm Miểu
phân ra một nửa cho ba ba. Cũng may làm khá nhiều, Giang Tu Nhân cũng ăn được không ít.
Giang Tu Nhân trở lại gian phòng, cười ha ha: “Không nghĩ tới, cha có đôi khi cũng như đồng dạng tiểu hài tử..” Một lần nào đó, thời điểm
trong nhà tụ hội, Hoàng Dĩnh như thật nói chuyện này cho Quý Nhiên. Tất
cả mọi người nở nụ cười.
Nhìn thấy con gái sáng sớm đứng dậy chuẩn bị linh kiện cảnh sát trên
đồng phục cho con rể, ủi nóng, thuần thục hầu hạ con rể mặc vào. Lâm Trí lại bất bình rồi, hắn ném 1 cái liếc cho con gái: “Tiểu Bạch mắt
lang.” Hoàng Dĩnh cảm thấy chồng thật sự có chút sụp đổ, nàng cười nói:
“Con gái ngoan, đừng để ý tới ba của con, ba của con là buổi tối ngày
hôm qua ăn nhiều rồi, ở đây động kinh đó.”
Lâm Miểu cùng Giang Tu Nhân: “. . . . . . . . . . .”
Vạn a di làm cho một nhà bọn họ bốn bữa sáng. Tại trên bàn cơm, đừng
nói là Lâm Trí cùng Hoàng Dĩnh, chính là vạn a di cũng cực kỳ bị kích
thích.
Lâm Miểu động tác một bộ thuần thục hầu hạ Giang Tu Nhân làm cho bọn
họ ba người há hốc miệng, đã lâu mới khôi phục năng lượng lại.
Bên ngoài cửa của Ban ngoại sự mở ra, Lê Mỹ Nhàn nhìn thấy Giang Tu
Nhân mở cửa cho thê tử, ánh mắt tràn ngập ý nghĩ – yêu thương và sủng
nịch đến chói mắt nàng. Nàng nhìn đến Giang Tu Nhân tùy ý hôn Lâm Miểu:
“Ngoan ngoãn, công tác tốt.” Lâm Miểu gật gật đầu: “Chúc anh hôm nay
trôi qua phong phú!” Hai người ăn ý như vậy.
Lâm Miểu nhìn thấy Lê Mỹ Nhàn một hồi ngạc nhiên, Giang Tu Nhân cũng
nhìn thấy. Lê Mỹ Nhàn nhút nhát đi lên: “A Nhân. . . . . .” Giang Tu
Nhân khoát khoát tay, hắn không đếm xỉa Lê Mỹ Nhàn chào hỏi mình, lên xe của mình, nhanh như chớp, tài xế đem xe lái ra cửa chính của Ban ngoại
sự .
“Lê phó tổng, cô là tìm tôi sao?”
Lê Mỹ Nhàn rất tiều tụy, nàng gật gật đầu: “Tôi có thể cùng cô nói chuyện không?”
Lâm Miểu gật đầu: “Việc tư không bàn nữa, cô thấy rồi, tôi thật
không có một chút hứng thú. Nếu như là công sự, giữa trưa tôi đến tập
đoàn hãy nói sau. Hiện tại tôi muốn công tác. Cô trước mời trở về đi.”
Lâm Miểu lễ phép trả lời.
Lê Mỹ Nhàn phiền muộn mà thẳng bước đi, Lâm Miểu thật sự không đem nàng để ở trong lòng, nhìn thấy bộ dạng Giang Tu Nhân cùng Lâm Miểu giờ ở chung, nàng cũng triệt để hết hy vọng. Nàng cũng sẽ không ngu xuẩn
cho rằng hai người bọn họ diễn trò cho nàng xem, điểm ấy nàng vẫn phải
tự mình hiểu lấy.
Giữa trưa Giang Tu Nhân được Lâm Miểu tiếp đón ở tập đoàn, hắn ngồi ở trên ghế sa lon xem tài liệu của mình, Lâm Miểu ngăn trở lời Lê Mỹ Nhàn muốn nói: “Giản Đan, cho những người ngày hôm qua lên đi.” Rất nhanh ,
những người kia đều đi vào văn phòng, nhìn thấy Lâm Miểu ngồi ở trước
bàn làm việc, mà Giang Tu Nhân ngồi ở trên ghế sa lon, hết thảy không
nói cũng hiểu. (chị này hôm nay dữ dằn quá ta)
Lâm Miểu nhìn Như Bình núp ở đằng sau, nói ra: “Tối hôm qua tôi cùng
với Giang tổng tài đã thông qua, cái ác nhân (kẻ ác) này hay là để ta
làm a. Quản lí Như Bình, tập đoàn hi vọng tại trong vòng 24 tiếng đồng
hồ, bộ phận nhân sự có thể nhận được đơn từ chức của ngươi.” Lâm Miểu
ánh mắt sắc bén làm cho tất cả mọi người đánh cho một cái rùng mình, bắt đầu từ ngày hôm qua, đã không có người nào xem thường tiểu cô nương
không đến 20 tuổi này.
Lê Mỹ Nhàn cảm kích nhìn Lâm Miểu: “Lâm Miểu. . . . . .” Lê Mỹ Nhàn
nghẹn ngào . . . . . . Lâm Miểu khoát tay, làm cho nàng không nói lời
nào.
Như Bình liếc qua Giang Tu Nhân cách đó không xa, vừa định mở miệng,
lập tức bị Lâm Miểu cắt đứt: ” Quản lí Như Bình, tôi khuyên cô một câu,
thận trọng từ lời nói đến việc làm. Mặt là người khác cho, mặt mũi là
của mình.”
Lâm Miểu nhìn lướt qua mọi người: “Sự tình lần này hi vọng tất cả mọi người có thể cảnh giới. Tập đoàn Trường Giang và Hoàng Hà lúc này tuyệt không cho phép có người nào có ý định phá hư! Lê phó tổng, về phần bộ
phận PR tập đoàn người quản lí mới, do cô cùng người ở bộ quản lí sau
khi thương lượng, sẽ lại quyết định.” Lê Mỹ Nhàn cảm kích nhìn Lâm Miểu, Lâm Miểu chưa bao giờ mang theo việc tư để trả thù, sự khác biệt là Lâm Miểu xử lý rất công chính, cũng cho mình tại tập đoàn một lần nữa dựng
nên uy tín.
Buổi tối Giang Tu Nhân đem Thành Thành đưa đến Giang gia, Giang Nam
cùng Quý Nhiên cũng biết cô bé này bắt được Tất Trung Nguyên, đối với
nàng rất nhiệt tình. Tại trên bàn cơm đều gắp rau cho Thành Thành, làm
cho mặt Thành Thành đỏ rần. Giang Tu Nhân trừng đôi mắt to xinh đẹp, vỗ
vỗ đầu Thành Thành: “Thành Thành, cô lại có thể cũng đỏ mặt? Thực ly
kỳ!” Lâm Miểu ho khan một hồi.
Người Giang gia: “. . . . . . . . . . .”
Thành Thành nhịn không được đá Giang Tu Nhân một cước. Giang Nam cùng Quý Nhiên đều rất yêu mến cô bé này, Thành Thành cũng là nữ hài thuần
túy, khó trách có thể cùng Lâm Miểu làm bằng hữu.
Mới ăn được một nửa, Mạc Phi tiến đến, nhìn thấy Thành Thành, hắn
sửng sốt một chút, sau đó mặt liền đỏ, Hạng Nghê hiểu rõ nói: “A, nguyên lai có người muốn làm chuyện giải hòa nha?” Giang Nam cùng Quý Nhiên
nhìn xem Mạc Phi, lại nhìn nhìn Thành Thành, đã trải qua chuyện tình của nhi tử cùng Lâm Miểu, cải biến rất nhiều. Nàng hiểu được, có lẽ cái gọi là môn đương hộ đối còn có thể hại Giang gia, lời nói kia của Giang Tu
Nhân nàng chính là rõ mồn một trước mắt.
Quý Nhiên cao hứng gật đầu: “Hảo, hảo! Hảo!” Ba tiếng hảo này của Quý Nhiên, làm cho Lâm Miểu còn có Mạc Phi đều thở dài một hơi. Lâm Miểu
đối Thành Thành nói: “Thành thành, mẹ mình thích ăn nhất là nấm rơm,
trong nhà còn có một chút, cậu đi làm cho mẹ được không?” Lâm Miểu còn
chưa nói xong, Thành Thành đã đứng lên, vén tay áo lên: “Vật liệu ở
đâu?”
Giang Tu Nhân trái lại đá Thành Thành một cái: “Uy , cô cũng không
phải vợ anh, cô tích cực như vậy làm gì?” Thành Thành hợp thời sắm vai
thiếu nữ đẹp câm.
Thành Thành làm quả nhiên mỹ vị vô cùng, Giang Nam đều ăn nhiều hơn
một chén cơm. Quý Nhiên thương tiếc vuốt đầu Thành Thành: “Hảo hài tử,
từ nay về sau thường xuyên đến trong nhà chơi, không cần phải khách
sáo.” Cô bé Thành Thành này, giữ mình trong sạch, biết rõ tiếc phúc
(luyến tiếc hạnh phúc) cùng cảm ơn, tâm tư đơn thuần, đối Giang Tu Nhân
trung thành, mới công tác liền giúp Giang gia hai lần đại ân. Phần nhân
tình này, Quý Nhiên cho là đúng không sai.
Buổi tối ngủ thì Lâm Miểu nói cho Giang Tu Nhân: “Kỳ thật lần này là
Mạc Phi tức giận.” Lâm Miểu nhịn cười không được: “Nghe nói là thời điểm bọn họ đang chuẩn bị XXOO, Thành Thành cảm thấy quá đau đớn, sau đó đem Mạc Phi đá xuống giường, Mạc Phi bởi vậy bị trẹo ở eo, cảm thấy thật
mất mặt. . . . . .” Lâm Miểu còn chưa nói xong Giang Tu Nhân cười khàn
giọng, Lâm Miểu đoạt lấy điện thoại của anh: “Đừng gọi cho Mạc Phi, Mạc
Phi nếu như biết rõ anh cũng biết rồi, hắn sẽ càng thêm cảm thấy thật
mất mặt . Ngàn vạn đừng cho lọt vào tai Thành Thành. Nếu như Thành Thành tìm em tính sổ, em liền bắt anh đền.” Lâm Miểu cũng nhịn không được mà
cười.
Giang Tu Nhân đình chỉ cười, mắt xấu xa hỏi: “Mạc Phi không có thành công?”
Lâm Miểu cười to: “Nghe nói không có, còn đang giai đoạn chuẩn bị, Mạc Phi đã bị đá xuống giường.”
Ngày hôm sau, Giang Tu Nhân nhìn thấy Thành Thành, vẫn là nhịn không
được, anh đang nhìn đến một khắc kia của Thành Thành mà bắt đầu cười,
còn cười ra nước mắt, Lâm Miểu cũng nhịn không được. Thành Thành quả
nhiên thẹn quá hoá giận, đuổi theo Lâm Miểu một hồi hảo đánh: “Mình nói
rồi không thể nói cho chồng cậu biết!”
Lâm Miểu tránh ở sau lưng Giang Tu Nhân: “Không nói cho chồng mình,
chúng mình như thế nào giúp cậu nha? Chồng mình nói an bài các ngươi đi
Hongkong một chuyến, đến lúc đó chúng mình cũng đi. Như vậy bạn chí cốt
a?”
Thành Thành lúc này mới dừng tay: “Nhớ kỹ, ở trước mặt hắn các người
ngàn vạn đừng nói mình tiết lộ, mình sẽ không bỏ qua cho các người là
gian phu dâm phụ đây.” Lâm Miểu nhảy vào trong ngực Giang Tu Nhân, hai
người cười ha ha.
Chính là phải nhìn Mạc Phi nữa, Giang Tu Nhân nhịn được, Lâm Miểu như thế nào cũng nhịn không được nữa: “Mạc Phi, eo của anh còn đau không?
!”
Mạc Phi xoáy tay áo lên, lớn tiếng nói: “Thành Thành! Em chết cho anh !”
Thành Thành rũ cụp lấy đầu: “Bằng hữu, quả nhiên là lấy ra bán , đám
tỷ tỷ, quả nhiên là lấy ra làm hại!” Nàng quyến rũ đối với Mạc Phi, lè
lưỡi, như con mèo: “Meo meo, em sai rồi! Cho dù đánh cho dù phạt. . . . . .”
Lâm Miểu cười đến không được, làm cho Giang Tu Nhân phải xoa bụng cho nàng.
Giang Tu Nhân cũng cười ra nước mắt, lúc này, bốn người đang ngồi ở
đại sảnh ‘ Khúc Kính Thông U ’ ăn cơm, bởi vì Giang Tu Nhân đem ghế lô
tặng cho nhạc phụ. Nhìn thấy bốn người cười thoải mái đến như vậy, các
công nhân viên đều bị lây, tất cả mọi người thật cao hứng.
Lâm Miểu vỗ vỗ tay: “Chúng ta đêm nay đi ca hát a? Điểm sôi (điểm
nóng) K cũng không tệ lắm.” Lập tức xuất hiện một cảnh quỷ dị, ba người
đồng sự cúi đầu xuống ăn, phảng phất không nghe thấy đề nghị của Lâm
Miểu. (haha, ta mắc cười quá, sao ai cũng sợ vậy trời)
Mạc Phi đột nhiên ngẩng đầu, đối với Thành Thành: “Anh biết rõ trừng
phạt em như thế nào rồi, liền phạt em nghe Lâm Miểu ca hát cả đêm.”
Lâm Miểu cao hứng nói: “Cứ định như vậy! Thành Thành, kỳ thật mình ca hát không khó nghe , dù sao chính mình cảm thấy mình cũng không tệ
lắm.”
Mặt Giang Tu Nhân một hồi run rẩy, cái bà vợ này thật đúng là dám nói.
Thành Thành thâm tình cầm tay Mạc Phi: “Thân ái, anh tiếp tục tức giận đi nha.”
Lâm Miểu: “. . . . . . . . . . . . . .” Ngửa mặt lên trời thở dài: quá không để cho Lâm Miểu ta có chút mặt mũi!
Lâm Miểu nhảy dựng lên: “Nếu không, mình tại đây hát cho các người nghe.”
Giang Tu Nhân quá sợ hãi, tranh thủ thời gian kéo Lâm Miểu ngồi
xuống: “Anh nói, bà xã, chỗ này là chỗ làm ăn của anh, em cũng không sợ
đem sói đưa tới sao.”
Lâm Miểu tức giận nắm chặt khuôn mặt Giang Tu Nhân: “Anh tin hay
không tin em cho anh đi đút cho chó ngao Tây Tạng? !” Giang Tu Nhân
tranh thủ thời gian xin khoan dung: “Bà xã, bà xã, anh sai rồi, không
cho phép hủy dung .”
Thành Thành cùng Mạc Phi liếc nhìn nhau, một người nói: “Anh no rồi
sao?” Một người nói: “Chưa có no bụng, chẳng qua là cảm thấy quá mệt mỏi .” Sau đó nhất tề nói ra: “Chúng ta nhắm mắt lại ăn!”
Giang Tu Nhân cùng Lâm Miểu lập tức cắt điện.