Tịch Hi nghe được rành mạch, im lặng cúp điện thoại. Cô bị ca ca đánh cho. Bởi vì tại hôm nay, ba ba được an bài đến Trung Quốc công tác là
công nhân viên chức nghiên cứu tư tưởng chính trị làm một chức phó,
triệt để ly khai chính trị sân khấu. Tịch Thụy chỉ vào Tịch Hi mắng:
“Ngươi muốn chết, Tịch gia chúng ta không ngăn cản ngươi, nhưng ngươi
không cần phải đem chúng ta đều kéo vào chôn cùng với ngươi. Lục gia là
ai? ! Lâm Miểu chính là cứu nhi tử cùng lão bà của Lục Phong hắn ! Ngươi duy trì như vậy, nói rõ chính là không để cho Lục gia hắn mặt mũi! Lục
gia muốn Tịch gia chúng ta chết, sẽ không so với bóp chết một con kiến
khó hơn!”
Phụ thân Tịch Hi sớm xoải bước, hắn từ lúc nhận được bổ nhiệm về sau
liền đem chính mình nhốt tại trong thư phòng. Đã từng, hắn cách vị trí
tỉnh trưởng này chỉ có một bước ngắn. Hiện tại, hết thảy đều đã xong. . . . . .
Ngày hôm sau, Tịch Hi nhận được điều lệnh, đến nhà tù cho nữ phạm tội ở Cam Túc đi làm một người nữ cảnh ngục. Sắc mặt nàng tái nhợt trở nên
một mảnh mờ mịt, nàng run rẩy tiếp nhận lệnh điều động của mình. Thu Anh thở dài một hơi: “Đừng nghĩ từ chức, làm việc cho giỏi. Đây là ca ca cô hắn dùng toàn bộ thân gia (bản thân và gia đình) đổi lấy cho cô, cô làm việc đó thì cô phải đảm đương tất cả tội. Tôi nghe nói, chuyện này 2
bên đều kinh động rồi, đừng làm việc ngốc nữa, Tịch Hi, cô còn muốn hại chết bao nhiêu người cô mới bỏ qua? Nếu như không phải ca ca cô cứu cô, dù là cô chỉ bị bỏ tù ba năm, tôi cam đoan ba năm cô ở trong ngục đây
mỗi một ngày đều là địa ngục. Cho nên ca ca côi dùng toàn bộ thân gia
hắn đổi lấy bình an của cô, đừng cô phụ (phụ lòng) hắn.”
Tịch Hi cầm cái lệnh điều động nặng trịch này, nàng bây giờ là khóc
không ra nước mắt, chết bọn ta không dám nghĩ. Nàng hối hận chính mình
bị ghen tỵ với mông muội, chính là hết thảy đều không thể vãn hồi. . . . . . Nàng bước đi về đoàn tàu phía tây, từ nay về sau không có rời khỏi
Cam Túc nửa bước, Tịch Hi suốt đời không lập gia đình. Người một nhà
Tịch Thụy định cư Canada, 3 năm sau phụ thân về hưu cùng mẫu thân cũng
đi Canada. (yêu chi mà khổ thế hả)
Hôn lễ của Lâm Miểu cùng Giang Tu Nhân chỉ có thể dùng ngoài ý muốn cùng hai chữ khôi hài để hình dung.
Merce đến Bắc Trữ cũng không phải tới một mình, cùng đi với hắn còn
có Lục Phong cùng thê tử, hài tử của hắn. Ba người bọn hắn cười mỉm
nhìn xem rõ ràng đã hóa đá Lâm Miểu cùng Giang Tu Nhân.
Trận chiến của Lục Phong gây cho Lâm Miểu sợ hãi. Mặc dù Giang Tu
Nhân kiến thức rộng rãi, cũng không thoát há hốc miệng. Máy bay của Lục
Phong cũng không có hù ngã Lâm Miểu cùng Giang Tu Nhân, bởi vì Chu Vĩnh
Hạo cùng Tống gia đều có máy bay của mình.
Chính là bọn họ nhìn thấy máy bay Lục Phong nghiêm túc chậm rãi duỗi
ra liên tiếp, sau đó từ trong máy bay từ từ lái ra ba cỗ xe BC xe có rèm che, treo đều là hiệu giáp a. Sau đó nhìn thấy Lục Gia Minh tiểu bằng
hữu từ trong cửa sổ xe quay xuống duỗi ra bàn tay mập mạp nhỏ bé của hắn quơ: “Ba ba ~ mụ mụ ~”
Nhìn thấy đã hóa đá Lâm Miểu, Tần Viên cười nói: “Con tôi mỗi lần đều muốn như vậy, hắn thích đi theo xe hơi trượt trên mặt đất như vậy. Thời điểm vừa mới bắt đầu, mẹ chồng ta cùng công công sợ tới mức mặt đều
thay đổi.”
Lâm Miểu mù mịt nhưng nói: “Tôi đoán con của cô khẳng định cho rằng người người ngồi đều là máy bay nhà mình .”
Tần Viên nhịn không được nở nụ cười: “Thật đúng là, bất quá hiện tại tôi bắt đầu uốn nắn hắn.”
Lục Phong cùng Giang Tu Nhân bắt tay: “Giang huynh, chúc mừng anh kết hôn.”
“Cám ơn Lục huynh có thể tới tham gia hôn lễ của tôi.” Giang Tu Nhân cười nói.
“Đại Cẩu Hùng ~”
“Tiểu đậu tằm ~”
Merce đem Lâm Miểu gắt gao ôm vào trong ngực: “Tiểu đậu tằm, em sẽ hạnh phúc. Em biết cái gì là hạnh phúc.”
“Cám ơn Đại Cẩu hùng, em sẽ .”
Lục Phong ở phi trường cũng nhìn thấy máy bay Chu gia cùng Tống gia,
hắn rất kỳ quái, bọn họ làm sao có thể cùng một chỗ? Nhìn xem biểu lộ
của Lục Phong toát ra cùng hai huynh đệ Tống Phi Dương đồng dạng, Giang
Tu Nhân giải thích đến: “Vĩnh Hạo là bạn học cùng lớp đại học của tôi,
hắn là phù rể của tôi.” Lục Phong nhìn Giang Tu Nhân một cái sâu sắc,
đó là một người thông minh. Hắn biết mình đang làm cái gì. Hắn có thể
lấy nữ nhân đã từng có cha là bí thư, cũng đã biểu lộ lập trường Giang
gia hắn. Giang gia hắn không phải thế gia, Giang gia chỉ là trò chơi quy tắc áp dụng người, Giang gia đối với chính mình định vị rất chuẩn xác,
hết thảy các thế gia đều cùng Giang gia hắn không quan hệ. Giang gia chỉ kiếm tiền bọn họ nên kiếm phần tiền đích thực, được chia phần đáng được ích lợi bộ phận kia.
Nghi thức hôn lễ của Lâm Miểu cùng Giang Tu Nhân là bắt đầu ở trong tiếng cười, lại đang chấm dứt trong tiếng cười.
Lúc người điều khiển chương trình là Merce tiên sinh mới mở miệng,
hắn một giọng tiếng phổ thông Bắc Trữ thị làm cho 900 tân khách cười
khàn hơi. Rất rõ ràng, vị tân nương này là giáo sư dạy tiếng phổ thông
cho nam nhân ngoại quốc anh tuấn này.
Lục Phong cùng Tần Viên còn có hai huynh đệ Tống gia đích thực… Không cách nào che dấu quý khí làm cho rất nhiều người xì xào bàn tán, Giang
bí thư chính là mời khách quý như thế nào?
Lục Phong đem tấm biển mà phụ thân ghi ‘ Hành vương nói, đi đường
ngay ’ đưa cho Giang Tu Nhân cùng Lâm Miểu. Nhìn thấy ghi ba chữ ‘ Lục
Kiều Sơn ’, hơn nữa ghi chính là ‘ Giang Tu Nhân tiểu hữu tân hôn chi hỉ ’, những người lãnh đạo kia đều trầm mặc. Trong chuyện đắc ý này làm
cho kể cả tỉnh trưởng Triệu Vĩnh có thể ngũ vị tạp trần (ngọt, chua, cay đắng, mặn), đặc biệt nhìn thấy Chu Vĩnh Hạo lại là phù rể của Giang
Tu Nhân, hắn đã nghĩ có thể bị kinh hãi. (GTN anh mở mày mở mặt rồi nhé, toàn là các thương gia có tiếng đến dự đám cưới không à)
Nhưng khi Chu Vĩnh Hạo đứng ở bên người Giang Tu Nhân thực hiện chức
trách phù rể của hắn thì phía dưới vừa cười phun ra. Bởi vì mặc dù Lâm Miểu một thân áo cưới xa hoa, chính là Chu Vĩnh Hạo một thân toàn bộ
màu đen đứng ở bên người Giang Tu Nhân một thân màu trắng bạc thì Lâm
Miểu lập tức biến thành ‘ phù rể ’ của bọn họ. Chu Vĩnh Hạo cùng Giang Tu Nhân còn có Lâm Miểu nhìn thấy mọi người phía dưới cười phun, còn
không biết xảy ra chuyện gì? Ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều
nghĩ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì không may? Vẫn là Thành Thành phản ứng
nhanh, nàng lập tức kéo Chu Vĩnh Hạo qua đến bên cạnh mình, không cho
hắn tiếp tục đứng ở bên người Giang Tu Nhân. Cái này lại càng không
được, Tiểu Thuần cười đến thẳng ôm lấy bụng đang mang thai của nàng,
Tống Phi Dương cũng chẳng quan tâm thê tử, bởi vì hắn chính mình cười
đến đều quên thê tử đang mang thai. Về sau chuyện này, mỗi khi có người
có hôn lễ ở Bắc Trữ liền bị nhắc tới.
Thành Thành kéo Chu Vĩnh Hạo qua: “Huynh đệ, anh quá trêu người ~ anh vẫn là cách lãnh đạo chúng tôi xa một chút.”
Chu Vĩnh Hạo vẫn chưa hiểu bọn họ đang cười cái gì? Hắn trợn to hai
con ngươi xinh đẹp của chính mình chớp, chớp mắt nhìn xem Thành Thành:
“Lãnh đạo?”
Thành Thành cảm giác mình bị điện giật, tứ chi nàng có điện, đầu ‘
ông ’ xuống. Nàng chỉ còn lại có si mê nhìn xem phù rể. Người phía
dưới nhìn qua chính là cảnh tượng như vậy: chú rể cùng tân nương ngây
ngốc đứng, phù dâu dùng ánh mắt mười hai vạn phần háo sắc nhìn xem phù
rể. Sau đó, lại bắt đầu cười vang. (ôi Thành Thành cũng háo sắc thế à)
Lâm Miểu nhìn nhìn Thành Thành, mới biết được phía dưới những người
này cười cái gì. Nàng lôi kéo Thành Thành: “Đừng chảy nước miếng ~ hồi
hồn ~” thật không nghĩ đến trước mặt bọn họ trong lời nói đồng thời mở
ra, trong lời nói Lâm Miểu tất cả mọi người nghe được rành mạch. Ngoại
trừ Mạc Phi, hơn nhiều người tuổi trẻ đều gõ cái bàn nổi lên.
Nghi thức kết hôn của bọn họ làm tân khách trong tiếng cười lớn từng đợt rồi lại từng đợt đã xong.
Hậu quả Thành Thành bắt nàng gánh chịu trong chuyện này là nàng phải
giặt sạch quần áo một tháng, đặc biệt cường điệu, là giặt tay.
Lâm Miểu cùng Giang Tu Nhân không có thời gian đi hưởng tuần trăng
mật, bởi vì còn có 20 này là tới lễ mừng năm mới rồi, Giang Tu Nhân
công tác bề bộn nhiều việc, hơn nữa Lâm Miểu cũng không thể rút ra thời
gian trở về, cho nên hai người quyết định thời điểm lễ mừng năm mới cùng ba ba, mụ mụ của Lâm Miểu cùng đến Mĩ quốc thăm Lâm Hâm, vừa mới tính
ra. Điều này làm cho Hoàng Dĩnh rất hài lòng, đối con rể này sử dụng thủ đoạn không phải bình thường theo đuổi nữ nhân bây giờ còn là thoả mãn.
Sau khi kết hôn cuộc sống của Lâm Miểu cũng không có thay đổi quá
lớn, chỉ là nhẫn cưới trên tay nhắc nhở thân phận nàng đã kết hôn. Nàng
đã từng giơ tay phải lên, nửa thật nửa giả nói: “Đây là vũ khí sắc bén
em dùng để hộ thân.” Sau đó, ở trong mắt của mình hắn đến chỗ nào đều là trượng phu tai hoạ.
Tỉnh Nghiễm Nam năm nay mùa đông đặc biệt lạnh, Lâm Miểu nhớ tới Lâm
Hâm đã từng đã nói với nàng: “Nếu nói toàn cầu thay đổi ấm áp chính là
kế hoạch phát đạt quốc gia chủ nghĩa đế quốc dùng để chế ước quốc gia
đang phát triển tiến trình công nghiệp hoá là một loại thủ đoạn ti
tiện. Cho nên ta nhất định sẽ phấn đấu cả đời vì quốc gia phát triển
cùng phồn vinh.” Lâm Miểu cảm thấy bắt đầu kính nể.
Lâm Miểu khó được có cơ hội cùng Thành Thành đi ra ngoài uống cà phê, đây là ham mê của các nàng. Trước kia còn chưa biết Giang Tu Nhân hai
người đều muốn tìm cơ hội, hiện tại về kinh tế hoàn toàn không có vấn đề rồi, thời gian ngược lại đã không có. Thành Thành nhẹ nhàng mà hát
đến: “Ta muốn đi Quế Lâm nha, ta muốn đi Quế Lâm, khi ta có thời gian
thời điểm ta không có tiền, khi ta có tiền thời điểm ta lại không thời
gian. . . . . .”
Lâm Miểu nắm tay Thành Thành lên: “Thành Thành, cậu có nghĩ tới hay không muốn làm mất vết sẹo kia?”
Thành Thành thu lại nụ cười, lắc đầu: “Mạc Phi nói qua, đây là một bộ phận của con người mình, không cần phải gạt bỏ.”
Lâm Miểu sắc mặt u ám: “Thành Thành, cậu cùng Mạc Phi đều rất may mắn. Có thể tìm tới lẫn nhau.”
Thành Thành bắt lấy tay Lâm Miểu: “Miểu Miểu. . . . . .”
Lâm Miểu ngược lại nở nụ cười: “Thành Thành, cậu thành thật nói cho mình biết, các ngươi thành công không? ” (ta không hiểu)
“Không có, mỗi lần đều bị cắt đứt. . . . . .” Thành Thành áo não gục xuống bàn, làm cho Lâm Miểu cười to không thôi.
Mạc Phi đón Thành Thành, năm mới sắp đến, cục công an là bận rộn
nhất. Mạc Phi vội vàng gói phần món ăn: “Miểu Miểu, tôi là còn tốt, có
thể đi ra ngoài đi dạo, cô không thấy chồng cô đều bề bộn thành cái dạng gì rồi? Đến bây giờ còn không có ăn đâu đấy, tôi còn phải giúp hắn mang một phần.”
Lâm Miểu phất phất tay, cho bọn họ đi trước, hiện tại Lâm Miểu chính
là người phú quý rảnh rỗi. Nàng ngồi một mình ở LLO(một trong quán cà
phê cao cấp của Bắc Trữ), lặng yên nhìn nữ nhân cách đó không xa đánh
đàn dương cầm. Cô ấy kỹ xảo thành thạo cùng tư thế ưu nhã đều hấp dẫn
lấy Lâm Miểu, Lâm Miểu rất ngạc nhiên nữ nhân này. Tuổi của cô ấy cùng
mình tương tự, cũng đang lúc này ở trong này công tác mà không phải ở
trường học. Nếu như hoàn cảnh cô ấy không cho phép, vì sao còn có thể
học Piano?
Nữ nhân đánh đàn đã xong diễn tấu của mình, cô ấy mỉm cười đối với
Lâm Miểu vẫn nhìn nàng nhìn không chuyển mắt, Lâm Miểu cũng trả nàng một cái mỉm cười.
Chỉ chốc lát, nữ nhân kia thay đổi một thân đồng dạng là kiểu CD
trang phục mùa đông mới chân thành đi về hướng Lâm Miểu. Cô thản nhiên
cười: “Lâm Miểu nhĩ hảo, tôi là Trác Quân. Tôi có thể ngồi xuống không?”
Lâm Miểu gật gật đầu.
Lâm Miểu nhìn thấy nhân viên phục vụ cùng Trác Quân lên trà: “Quân
tỷ, đây là trà của ngài.” Trác Quân gật gật đầu: “Cám ơn, xin cho chúng
ta sầu riêng bơ.” Trác Quân ân cần nói: “Lâm Miểu, đây là cửa tiệm chúng tôi mới khai trương điểm tâm, Hồng Trà phối hợp loài ngựa này đến Sera, hương vị đặc biệt hảo, cô nếm thử.” Phảng phất Lâm Miểu chính là đồng
dạng lão bằng hữu của nàng.
Lâm Miểu cũng không để ý chút nào, nàng nói rõ cám ơn, sau đó cầm lấy điểm tâm nếm thử một miếng, lại nhấp một miếng Hồng Trà, gật gật đầu:
“Có RN hương vị sâm banh.” Trác Quân cười nhạt một tiếng: “Lâm Miểu cô
thật sự là kiến thức rộng rãi.” Lâm Miểu nhún nhún vai, không có lên
tiếng.