Lâm Miểu không quan tâm chuyện kết quả, việc này cùng nàng không có
quan hệ. Lâm Miểu cao hứng phấn chấn đi Thượng Hải, đây là lần đầu nàng
đi công tác, cực kỳ hưng phấn. Nàng sẵn sàng túi du lịch LV nhẹ nhàng
làm cho những nữ đồng sự kia đã hâm mộ lại ghen ghét, chính là vẫn không thể đem bất mãn của các nàng biểu hiện ra ngoài, phần công tác này, các nàng vẫn muốn , như vậy duy nhất có thể làm, chính là không để ý Lâm
Miểu, hoặc là nhàn nhạt có lệ với Lâm Miểu. Lâm Miểu sau khi phát hiện,
tự động đi qua một bên, xuất ra thư tự mình nhìn .
Lần này Bắc Trữ thị thuê máy bay đi Thượng Hải, lãnh đạo cùng nhân
viên công tác đều cùng ngồi máy bay. Cùng đi có hơn mười vị đại biểu Bắc Trữ thị dự đại hội hình tượng người điều khiển chương trình. Các cô
nhìn thấy Lâm Miểu so với tuổi của các cô còn nhỏ hơn, toàn thân trên
dưới nguyên bộ trang phục CD, nguyên túi du lịch LV. Bộ dáng, dáng
người cũng không kém so với các cô, chỉ là người thấp so với các cô. Các cô đối hàng hiệu theo đuổi không thua gì Lâm Miểu, chỉ là các cô không
có năng lực này có được những vật này. Cho dù các cô chính giữa có những người khác lợi dụng thân thể của mình đạt đến có chút mục đích, nhưng
là nhiều nhất có thể có một cái túi xách tay LV mà thôi. Chính là gia
cảnh đồng học tương đối khá, cũng không thể như Lâm Miểu một thân trang
phục như thế.
Lâm Miểu một thục nữ kiểu váy liền thân A da lông cao cấp màu xám,
hai cái chân dài thẳng tắp bị quần liền thân màu xám CD sáng long lanh
bao vây lấy. Một kiện áo khoác lông màu xám nhạt khoác ngoài tùy ý đọng ở trên tay, xoải bước mang một cái túi LV nhỏ, nàng đẩy nguyên túi du
lịch LV.
Sân bay chính xác là nơi nhân tài tố chất dầy đặc nhất, chính là nữ
hài vẫn có rất nhiều ánh mắt của người đuổi theo cái trang phục xuất
chúng này. Nàng hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo cực kỳ sạch sẽ, chẳng
qua là trở mình vểnh lên trên môi hồng nhỏ thoa một lớp son, làm cho
nàng giương ra khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm sinh động.
Lâm Miểu nhìn thấy những nữ hài kia cũng vây quanh lãnh đạo thành
phố, nhẹ nhàng mà đối với những người tài hoa kia chẳng thèm ngó tới.
Đặc biệt bên người Thạch Trọng Thu, cơ hồ sẽ không tuyệt đối hơn người.
Những nữ hài kia sử dụng tất cả vốn liếng muốn mê đảo vị tuổi trẻ ‘ Hải
quy ’ này. Thạch Trọng Thu mệt mỏi ứng phó, nhưng lại không thể không
ứng phó. Các cô gái nhỏ này đều là sinh viên ở trường học Bắc Trữ tịch,
đều là tuyển nguyên một đám ra tới, hình tượng đại biểu đi ra ngoài
chính là Bắc Trữ . Các cô gái nhỏ này ỷ vào điều kiện ưu việt, được
nuông chiều, nói không được, mắng chửi không được, nếu quả thật gạt ra
mặc kệ rồi, chính phủ thành phố đã bị động, dù sao các cô vẫn là đệ tử, nghĩa vụ chỉ là hỗ trợ.
Nhìn xem bộ dáng Thạch Trọng Thu đáng thương, Lâm Miểu cực kỳ bằng
lòng. Giang Tu Nhân mang theo nàng cùng Thạch Trọng Thu ăn cơm với nhau
nhiều lần.
Hai bên rất quen thuộc, Giang Tu Nhân quan hệ cá nhân cùng hắn không
tồi. Lâm Miểu gặp qua vợ hắn là Cừu Lệ Lệ, cũng là hải quy (ở hải ngoại
trở về), bên ngoài mong đợi làm phó tổng. Quan trọng nhất là, Thạch
Trọng Thu là tên bị vợ quản nghiêm. Hắn sợ vợ không thua gì trình độ
Long Khưu cư sĩ Trần Quý Thường.
Lâm Miểu mở ra hình của mình mới nhất trước mắt trên thế giới trọng
lượng nhẹ nhất, notebook pin thời gian dài nhất, thử nhìn xem Thạch
Trọng Thu nha, dùng MSM cùng Cừu Lệ Lệ nói chuyện phiếm. Thạch Trọng Thu bị Lâm Miểu thấy sau cột sống một hồi lạnh cả người, hắn sợ Lâm Miểu lộ ra chuyện gì ong bướm, hắn đi nhanh lên hướng Lâm Miểu, ngồi ở bên
người nàng, nhìn thấy Lâm Miểu quả nhiên cùng vợ nói chuyện phiếm. Hắn
thống khổ nói: “Uy , mỹ nữ, hình như tôi không có đắc tội với cô? Cô
không thể hại tôi nha?”
Lâm Miểu cao hứng nói: “Hắc hắc, lãnh đạo, mời ngài xem xét, tôi có
khoa trương sao? Tôi chỉ hàm súc nói cho chị dâu, ngài đang bị các cô
gái đẹp như hoa như ngọc vây quanh, mặc dù vẻ mặt thống khổ còn chờ bàn
bạc, nhưng trước mắt còn có thể làm được thủ thân như ngọc.” (giữ mình
trong sạch)
Thạch Trọng Thu trừng mắt Lâm Miểu: “Cô tốt hơn hết không nói đấy!”
Lâm Miểu cười ha ha. Những người kia nhìn xem bộ dạng Lâm Miểu cùng
Thạch Trọng Thu Thu cười cười nói nói, đều buồn bực hết sức. Có mấy
người biết rõ Lâm Miểu , bởi vì Giang Tu Nhân thật sự quá nổi danh. Lâm
Miểu hiện tại luôn có thể nghe được như là ‘ cô gái này đúng là vợ Giang lão nhị hoặc là Giang đại’, sau đó tiếp theo câu chính là ‘ ngoại trừ
tuổi trẻ, hình như cũng không có gì đặc biệt ’, ngược lại rất ít được
nghe nói ‘con dâu Giang bí thư ’ như vậy.
Cuối năm rồi, Giang Tu Nhân nhiều việc bề bộn công tác, còn có ba
cái cuối tuần là đến lễ Giáng Sinh rồi, anh chuẩn bị mang Lâm Miểu đến
Hongkong đi chơi. Trong khoảng thời gian này anh mỗi ngày làm việc đều
khuya, nhưng anh luôn đem công việc mang về nhà, mỗi ngày đều ở lại nhà, cùng nửa tháng trước không thấy đến người kém nhau quá lớn, làm cho Quý Nhiên rất không quen. Thế cho nên mẹ anh còn tưởng rằng anh đã xảy ra
chuyện gì rồi, nói cho chồng biết nghi ngờ của mình, Giang Nam cười
nói: “Nó không phải đổi tính, là trong nhà có vợ.” Quý Nhiên tức giận:
“Thật không có lương tâm!”
Phòng ngủ của bọn họ dùng ba gian phòng đả thông, phòng giữ quần áo,
phòng ngủ, thư phòng, Lâm Miểu cũng luôn phụng bồi anh, nấu ăn khuya cho anh, cũng cho mọi người nấu, hoặc là gọi người đưa tới. Giang Tu Nhân
luôn có dạng đại gia. Giang Nam lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Miểu hầu hạ
Giang Tu Nhân ăn thì ông ngây dại. Trong lòng của ông hiểu rõ vừa mới
bắt đầu Lâm Miểu không phải nguyện ý gả cho tiểu nhi tử của ông. Hãy
nhìn đến Lâm Miểu thuần thục mà đem mì chay bánh bao tách nát đặt ở
trong chén, rót súp lên, sau đó bưng lên , uy Giang Tu Nhân một ngụm,
mới buông chén, đem thìa đưa cho Giang Tu Nhân. Toàn bộ động tác thuần
thục, trôi chảy, làm liền một mạch.
Giang Tu Nhân nhìn xem bộ mặt ba ba một hồi run rẩy, nghi ngờ hỏi:
“Ba ba, ngài làm sao vậy? Mau ăn nha, nguội sẽ không ngon .” Giang Nam
nhìn xem người trong nhà đều không có phản ứng hiểu được là bọn họ sớm
quen. Buổi tối lúc ngủ, Giang Nam hỏi bạn già của mình, Quý Nhiên trả
lời: “Tôi lần đầu tiên trông thấy người sợ tới mức quá nặng, không nghĩ
tới A Nhân rõ ràng hoàn toàn là một bộ dạng đại gia, tôi còn tưởng rằng
đều là hắn bị Lâm Miểu ăn được gắt gao, hiện tại tôi yên tâm.”
Thời điểm Giang Tu Nhân kêu Lâm Miểu, Lâm Miểu liền nhảy vào trong
ngực Giang Tu Nhân, hai người ồn ào một hồi, Giang Tu Nhân tiếp tục làm
việc. Có đôi khi thời gian quá muộn, Giang Tu Nhân theo Lâm Miểu đi ngủ, Lâm Miểu ngủ say, anh mới đứng dậy tiếp tục làm việc.
Anh sớm mất loại ở trên người nữ nhân khác tìm kiếm kích thich tâm
tư, anh cảm giác mình cũng chơi đã. Hiện tại thầm nghĩ cùng Miểu Miểu
hảo hảo cuộc sống, mau chóng sinh một hài tử.
Lâm Miểu làm phiên dịch đại hội, ban ngày công tác bề bộn nhiều việc, buổi tối chuyện cũng không có gì. Lâm Miểu trở lại gian phòng thay đổi
trang phục một mình đến quán ăn hòa bình. Quán ăn Hòa bình cửa mặt
không lớn, không để ý, còn không biết 1840 năm sau, cái này trước hết
nhất hoàn toàn bắt đầu từ đô thị có nhiều người nước ngoài ở.
Lâm Miểu ngẩng đầu nhìn, hiện tại nàng có thể đường đường chính chính đi vào, nàng nhớ tới hai năm trước tới đây, tức thì vội vàng hướng bên
trong xông vào, nàng nghĩ đến bên trong nhìn xem. Cảm thụ trong sách đối với cái này thần bí nhất, quán ăn phồn hoa và lãng mạn rốt cuộc là một
cuốn bức họa như thế nào. Chính là tại cửa ra vào nàng đã bị cản lại,
bởi vì nàng không có dựa theo quy định mặc đồ dạ hội.
Chính là đêm nay, Lâm Miểu còn chưa đi vào gần cửa ra, đứa bé giữ cửa đã đem cửa đẩy ra, dùng nghề nghiệp nhất mỉm cười: “Tiểu thư, ngài khỏe chứ, chúc người có một buổi tối vui vẻ.” Lâm Miểu mê hoặc nhìn xem hắn, đây là sư tử bằng đá trước cửa Cổ phủ, Lưu mỗ mỗ xa xa nhìn thấy, bắp
chân tựu mềm nhũn, đành phải trực tiếp quỳ gối trước mặt người gác cổng
kêu một tiếng ‘ các đại gia hưởng phúc ’. Phải biết rằng, nàng chính là
theo trong phủ thái thái ngay cả tổ tiên họ hàng xa.
Lâm Miểu đi vào nhà hàng, nàng mặc áo khoác ngoài lông chồn màu cam
CD bắt mắt hấp dẫn đại đa số ánh mắt của người trong nhà hàng. Bồi bàn
giúp Lâm Miểu cởi áo khoác ngoài, dùng anh ngữ hỏi Lâm Miểu có thể bắt
đầu. Lâm Miểu nhớ tới một quyển tạp chí nói qua, trong này chỉ nói Anh
ngữ cùng tiếng Pháp vân vân, Lâm Miểu nghĩ, ở chỗ đó, đều nói cái gì
ngôn ngữ, nói đúng là tiếng phổ thông là sai .
Lâm Miểu đùa dai dùng tiếng phổ thông đáp: “Thực xin lỗi, tôi nghe
không hiểu tiếng Pháp.” Bồi bàn lại dùng Anh văn lập lại một lần, Lâm
Miểu vẫn là nhún nhún vai, nàng muốn nhìn một chút kết quả sẽ là như thế nào?
Đã có người hướng nàng nhìn tới, có mấy người ngoại quốc chỉ liếc
nhìn, sẽ không lại quan tâm, ngược lại là tất cả người Hoa cũng khống
chế không được trong nội tâm bát quái, đều ở đó nhỏ giọng bàn luận tiếng phổ thông Lâm Miểu cùng không tuân thủ quy củ. Lâm Miểu ngồi ở chỗ kia
khí định thần nhàn, trên mặt bồi bàn lại bắt đầu đổ mồ hôi. Bọn họ xem
qua vô số người, thật sự hay là giả , bọn họ chỉ cần liếc mắt nhìn, có
thể đại khái nhìn ra. Nữ hài trẻ tuổi này hết thảy đều là thật sự, cho
nên bọn họ xác định đây là trò đùa dai của nữ hài xinh đẹp, trẻ tuổi.
Lúc này, một người nam nhân ngồi xuống, đối bồi bàn nói: “Lâm tiểu
thư chính là người hay nói giỡn, cho nàng thượng một phần canh nấm.”
Nghe người nam nhân này nói…, người chung quanh đều nhìn xem bàn bọn họ, rốt cuộc cô bé này lai lịch ra sao? Có thể làm cho đường đường Chu gia
Tam công tử buông tư thái.
Lâm Miểu vừa nhìn Chu Vĩnh Hạo, cao hứng nói: “Nhĩ hảo, Chu Vĩnh Hạo, chúng ta lại gặp mặt.”
Chu Vĩnh Hạo kỳ quái hỏi: “Cô không biết nơi này là của tôi sao?”
Lâm Miểu há to mồm, tin tức này thật sự quá rung động . Vẫn là Chu
Vĩnh Hạo nói tiếp: “Miểu Miểu, cô không biết sao? Cả Hoa Hạ, tất cả quán ăn lâu đời nhãn hiệu 50 năm trở lên đều là của nhà tôi .” Lâm Miểu duỗi tay trắng nõn, mảnh khảnh ra làm một động tác vịn tường: “Soái ca, ngài đợi một chút, để cho tôi vịn vách tường.” Chu Vĩnh Hạo cười ha ha.
Lâm Miểu hôm nay vẫn là CD đồ dạ hội váy A siêu ngắn, toàn thân trên
dưới đều là màu đen , chỉ đem một cái túi xách tay lớn da cá sấu màu
cam AMS.
Chu Vĩnh Hạo lấy bóp da ra, cho Lâm Miểu nhìn biên lai Lâm Miểu cho
hắn: “Miểu Miểu, cái này tôi muốn giữ lại. Bởi vì đây là cô đưa cho tôi
.”
Mặt Lâm Miểu trong nháy mắt hồng thấu: “Thực xin lỗi, Vĩnh Hạo, tôi nói giỡn với anh.”
Nhìn xem bộ dạng Lâm Miểu, Chu Vĩnh Hạo tâm không tự giác co rúm một
chút, hắn liều mạng đè xuống, vô ý thức cúi đầu không nhìn Lâm Miểu:
“Sâm banh hay là rượu đỏ?”
Lâm Miểu cười nói: “Sâm banh.”
Bình phục tâm tình Chu Vĩnh Hạo vẫn trốn tránh con mắt Lâm Miểu, hắn
sợ hãi đôi mắt thông minh này xem thấu chính mình. Hai người lẳng lặng
ăn, Lâm Miểu dáng vẻ ưu nhã làm cho người ngoại quốc liên tiếp hướng
nàng nâng chén thăm hỏi, Lâm Miểu cũng lễ phép lại.
Chu Vĩnh Hạo không nhìn Lâm Miểu: “Miểu Miểu, là tôi chậm không phải?”
Lâm Miểu thành thật trả lời: “Tôi không biết?”
Kỳ thật hai người lần đầu tiên chạm mặt trong nháy mắt kia, liền từ
trong ánh mắt đối phương thấy được nhảy lên hỏa diễm. Hắn nghe tỷ tỷ
nói về Lâm Miểu, Lâm Miểu một giọng tiếng phổ thông Bắc Trữ làm cho hắn
lập tức hiểu được cô bé này chính là vợ Giang Tu Nhân.