Tôi thực hận không thể nói như vầy,
“Chúng ta kết hôn quả thực là trời đất tạo nên, kết đi kết đi.” Có sai
trình tự cũng không sao đâu! >”
Lí Minh Ngôn đi rồi, tôi xoay người thì nhìn thấy trong con phố nhỏ kia, dưới ánh đèn mờ nhạt, chị
tôi cùng Võ Hi đang nắm tay bước chậm mà đến. Ánh đèn mông lung vẽ ra
bên ngoài bọn họ những đường cong hoàn mỹ, tuấn nam cùng mỹ nữ ở cùng
một chỗ giống như hình ảnh vừa mới vừa chụp, đẹp đến không cần chỉnh
sửa.
Tôi thầm nghĩ ở trong lòng, khi nào thì Lí Minh Ngôn cũng có thể nắm tay mình đi dạo như thế nhỉ?
Năm ngày trước chị tôi đi
rồi. Bảy ngày trước tôi cũng gặp mặt Lí Minh Ngôn lần cuối. Bởi vì không cam lòng rời đi như vậy, tôi giả bộ bệnh gọi điện thoại tới công ty xin phép nghỉ một tuần. Lúc ấy ngữ khí lãnh đạo trong điện thoại thật không tốt mấy, bất quá tôi không quan tâm.
Công tác thì làm sao cũng có, mà người làm cho tôi động lòng nhiều như vậy năm như vậy mới lại xuất hiện.
Nhưng mấy ngày nay Lí Minh
Ngôn giống như bay khỏi không gian, một chút tin tức cũng không có. Đá
chìm đáy biển còn có thể làm cành hoa lay động, tôi cho gửi tin nhắn cho anh còn không bằng cả đá chìm đáy biển, ngay cả một tia gợn sóng cũng
không có! Tôi tự an ủi lòng mình là anh đang bận, anh chắn chắc là quá
bận. Tôi giống như con ngốc tự thôi miên chính mình, một người bận đến
lúc đi ngủ cũng không có thời gian nhắn tin, đến tổng thống Mĩ Quốc
người ta cũng còn có cuộc sống riêng tư của mình đâu. Tôi nhớ lại từng
chi tiết xử sự của anh đêm đó, lại cảm thấy anh cố ý muốn phát triển với tôi. Anh ngay cả kết hôn cũng hỏi chúng ta kết hôn như thế nào rồi mà
ai dám nói anh không có ý tưởng với tôi nào.
Hôm nay là 14 tháng 2- ngày
lễ tình nhân. Tôi thật sự mong chờ có thể thấy được anh một lần, tùy
tiện tán gẫu vài câu, nói chuyện thời tiết tốt xấu cũng được. Từ buổi
sáng đến giữa trưa đến buổi chiều tôi vẫn chăm chú nhìn di động. Lặng
im. Lặng im. Liên tục lặng im. Di động trong không khí phát lạnh, tôi
nắm trong tay, ngón tay cũng lạnh thấu. Mở khóa, điện thoại tự động đóng khóa, lại mở khóa, điện thoại lại tự động đóng khóa. . . . . . Kỳ thật
tôi rất muốn nhắn tin cho anh nhưng lại không biết nên nói cái gì. Không phải là không thể chủ động hẹn anh, nhưng mà trong lễ tình nhân mà bị
anh từ chối, thế chẳng phải từ đây về sau chẳng còn hy vọng nữa rồi ư?
Tạm thời không muốn đối mặt với kết quả này, vẫn là tiếp tục chờ đi. Mẹ
nó, vì sao con gái phải bị động chứ! >”
Chạng vạng, mama kêu tôi đi
mời khách cho bữa tiệc, tôi lấy cớ buổi tối có hẹn nên không đi. Sau khi ba mẹ ra ngoài, tôi cũng ra ngoài, đội mũ mang khăn quàng cổ lớn mặc áo lông dày, như vậy làm cho tôi có cảm giác vô cùng an toàn. Che ô lên
nữa thì sẽ không có ai biết là tôi, gặp được người quen không chú ý cũng sẽ không bị phát hiện. Hơn nữa, vạn nhất không khéo gặp được Lí Minh
Ngôn tay trong tay đi dạo với mỹ nữ tôi cũng còn có thể trốn đi.
Bầu trời hoàn toàn bị màu đen che phủ, những ngôi sao cũng đi ra giúp vui. Lung lay cả nửa ngày không biết nên đi đâu, vì thế tôi dọc theo một con phố vẫn thường hay đi. Hai mươi phút sau đi tới ngã ba, tôi băng đường cái tiếp tục đi đến phố bên kia. Dọc theo đường đi tình nhân từng đôi lại từng đôi đi qua, pháo hoa ở giữa không trung nổ tung, pháo hoa rực rỡ chiếu sáng nụ cười hạnh
phúc của bọn họ, rạng rờ như vậy, rạng ngời như muốn cho toàn bộ thế
giới đều nhìn thấy.
Xem đi, may mắn là tôi đã
ngụy trang mình rồi, người ta sẽ không nói tôi là một đứa con gái cô đơn đêm tình nhân chạy hoảng ngoài đường.
Đi tới đi tới, một câu nói
trước kia tôi không hiểu đột nhiên bây giờ lại hiểu. Tình yêu, làm cho
người ta trở nên cô đơn.
Tôi đang đắm chìm trong ưu
thương phong hoa tuyết nguyệt của mình, đối diện đi tới 35 tên côn đồ,
bọn họ cười vẻ mặt đáng khinh, “Em gái, đi một người sao. . . . . .”
“Anh đi ăn tết cùng em nhé. . . . . .” Bây giờ không có người, tôi mai
phục đầu trên..”, “Em gái, từ từ một chút. . . . . .” Đột nhiên có hai
người ngăn trước mặt tôi. Tôi giận tái mặt, không nói câu nào vòng qua
đi đường vòng, nhưng bọn họ giống như ăn no không có gì làm lại cứ chắn
trước mặt tôi. Tôi bực bội, có chuyện bụng đói ăn quàng như vậy sao,
thấy vẻ mặt dữ tợn của tôi cũng dám đùa giỡn?
“Các anh đây đi chơi lễ nên hết tiền, em gái có thể cho mượn một chút không?” Bọn họ nhìn tôi nói.
Thì ra là giựt tiền. Con mẹ
nó, tôi thực hối hận mà, buổi tối có một mình mà chạy loạn gì chứ. Đã
sớm luôn được dặn dò là trong khoảng thời gian này trị an không tốt,
phải chú ý an toàn. Bất quá cũng hên là tôi đi một mình.
“Trên người không mang tiền.” Tôi thấp giọng nói, vì tăng sức thuyết phục tôi moi hai túi trên áo ra
cho bọn họ thấy.
“Di động đâu? Phải mang theo chứ?”
“Có mang.” Tôi thành thật gật đầu. Anh hùng không chịu thiệt trước mắt, có thể thỏa mãn thì tận lực
thỏa mãn bọn họ, bằng không ai biết được bọn họ có tha tôi đến một góc
sáng sủa nào đó cướp sắc không?! Khi tôi lấy di động từ túi quần ra đang chuẩn bị đưa cho bọn họ thì đột nhiên dừng lại. Di động này mà mất đi
nếu rủi Lí Minh Ngôn liên lạc lại với tôi thì làm sao bây giờ? Hơn nữa,
mua di động lần nữa thì phải xin số để liên lạc lại, trắc trở lắm có thể làm chậm trễ thời gian a, có khi vì thế mà nhân duyên của tôi bị chậm
nữa không chừng.
“Cái này là một cái di động
bình thường thôi, tôi mua nó ở khu thương mại giá 100 nhân dân tệ, qua
tay các ngươi nhiều lắm chỉ còn mấy chục, chính là tôi có rất nhiều cuộc gọi quan trọng trong điện thoại này. Như vậy đi, cái áo lông trên người tôi đáng giá, hai ngàn có hơn, mới mặc qua vài lần còn rất mới, các
ngươi cầm vào tiệm cầm đồ chắc chắc bán được giá chuẩn.” Nói xong tôi
liền cởi áo lông, còn đưa cái LOGO cho bọn họ xem, “Tuyệt đối là sản
phẩm chính hãng, không tin có thể đi hỏi ở khu thương mại.” Bọn họ nhìn
tôi giống như thấy sinh vật ngoài hành tinh, tôi tiếp tục vẻ mặt thành
khẩn còn thiếu nhỏ mấy giọt nước mắt, “Tôi là thành tâm giải quyết vấn
đề cho các người, các người cũng phải suy nghĩ cho tôi, biết không? Tôi
biết mọi người trên đường đều chú ý chúng ta. Di động không đáng bao
nhiêu tiền, nhưng bên trong thật sự rất quan trọng đối với tôi.”
Cỡ mười phút sau cuối cùng di động cũng nằm trong túi quần của tôi, tôi hai tay run run bước nhanh về nhà, may mắn là còn có chiếc khăn quàng cổ lớn, bằng không mặc áo sơmi sợ là chết lạnh đầu đường rồi. Gió lạnh thấu xương, cơ thể tôi run lên
nhưng nội tâm tình cảm vô cùng mãnh liệt mênh mông, bởi vì tôi đã bảo vệ thành công phương tiện liên hệ của tôi cùng Lí Minh Ngôn. Bất quá tôi
cũng buồn bực, bọn họ lấy đi áo lông của tôi thì không nói đi, lúc xoay
người còn bắt đầu nghị luận, “Người béo quả nhiên đều có tiền!” “Ừ,
không được ăn uống no đủ thì làm thế nào lớn lên béo như thế.” Tôi. . . . . .không biết nói gì! >”
Về đến nhà, mở hệ thống lò sưởi lên, tắm rửa, chui vào chăn.
Nửa đêm hai giờ còn chưa ngủ, tôi lại bò xuống giường, run run chạy đến bàn học mang di động lại đây. Lại trở lại trên giường, mang theo một tí hy vọng yếu ớt mở di động, có lẽ Lí Minh Ngôn thấy tôi gọi cho anh mà anh không bắt máy, có lẽ anh
sẽ. . . . . . Mở trang chủ quen thuộc, nhưng không có biểu hiện gì,
không có gọi nhỡ, cũng không có tín nhắn.
Nước mắt đột nhiên rơi xuống.
Tôi ném điện thoại, kéo chăn trùm đầu, ngủ!
Buổi trưa hôm sau lễ tình
nhân, tôi bị mama chết sống kéo dậy từ trên giường, nói là nhà mình mời
khách ăn cơm. Tôi thực không muốn dậy đâu, món ngon gì cũng không bằng
một giấc ngủ cả, hơn nữa tôi phát hiện đầu tôi đang nhức dữ dội, giống
như nửa đêm bị người đá một cú vậy.
Lúc đi tới khách sạn quốc tế
Diệu Thiên, gia đình và bạn bè nhà chúng tôi đều tới gần đủ cả rồi, hàn
huyên đôi ba câu chúng tôi đi vào phòng đã đặt sẵn. Qua nữa tuần mọi
người bắt đầu luân phiên chuốc rượu, tôi không chịu nổi mùi rượu nên chỉ có mượn cớ đi ra ngoài. Lúc đi ra ngoài tình cờ gặp nhân viên phục vụ
đẩy cửa mà vào một phòng khác, dư quang tựa hồ nhìn thấy một thân ảnh
quen thuộc . . . . . . Tôi lui về vài bước, nhìn lại bên trong.
Trong bàn lớn đã an vị năm
sáu người, có một đang đứng lên kính rượu, tôi thấy thân ảnh kia chính
là anh—— Lí Minh Ngôn. Sắc mặt anh đã ửng hồng, trên mặt hiện lên ý
cười, đem một chén uống rượu rồi sau lại tự rót thêm một ly. Tôi phát
hiện anh uống chính là Maotai, là rượu đế! Anh hướng tới một vị nam
trung niên cách đó vài người, tươi cười đẹp trai không chê vào đâu được
nhưng cũng tràn đầy ân cần, “Đã sớm muốn bồi Lưu bí thư ngài uống vài
chén, đến bây giờ mới như nguyện, tôi hành động bất lực, tự phạt.” Nói
xong ngẩng đầu uống một hơi. Tư thái lưu loát kia làm tôi nghĩ anh không phải uống rượu mà đang uống nước lã. >”
Trên bàn phát ra âm thanh
khen ngợi trầm trồ, người được anh gọi là Lưu bí thư cười, thở dài,
“Anh hùng xuất thiếu niên. Lí Trường có đứa con như cậu đây, cái gì cũng không cần lo lắng .”
“Có thể được Lưu bí thư khen
ngợi, tôi phải kính một ly.” Nói xong Lí Minh Ngôn lại uống thêm một ly. Người nọ xua tay liên tục, cười nói, “Tuổi lớn, không thể uống giống
như người trẻ các cậu. . . . . .” ” Rượu này kính ngài. Ngài phải nhâm
nhi một tí.” Nói xong, anh ta rời khỏi chỗ ngồi, châm rượu cho người
nọ.”Tiểu bối cần phải học tập rất nhiều, về sau làm phiền bí thư ngài
cùng mọi người chỉ dạy .” “Làm sao có thể làm sao có thể, về sau thiên
hạ chính là của người trẻ tuổi các cậu.” Hai người tươi cười cùng nhau
chạm cốc.
Khi nhân viên phục vụ đi ra
đóng cửa lại, hết thảy tiếng vang bên trong cũng bị ngăn cách. Tôi xoay
người tiếp tục đi đến toilet, trong lòng rầu rĩ, trong đầu không biết
suy nghĩ cái gì. Đột nhiên một thân ảnh từ bên cạnh tôi bước nhanh qua,
tôi sửng sốt, kia không phải Lí Minh Ngôn sao? Anh đi rất nhanh, tôi
cũng bước nhanh theo anh.