Đoán nửa
ngày cũng không ra, tuy rằng cũng có học cổ động, tốt xấu gì mẹ gì cũng
có công sức trình diễn, tôi cuối cùng cũng cẩn thận nâng cái hộp lên,
sau đó chậm rãi mở ra, mẹ già đột nhiên liền chộp lấy món đồ, một bên
xem xét một bên ném cho ta ánh mắt khinh bỉ a.
Sau khi hộp quà được mở ra, một chiếc đồng hình đôi nam nữ bằng thạch anh xuất hiện trước mắt.
Mẹ Tôi và tôi đồng thời im lặng, năm giây sau, cả hai trăm miệng một lời phun ra mấy chữ “Trả lại cho anh.” Mà tôi suy nghĩ cũng không phải là kém, mới tiếp xúc chưa bao lâu đã nhận quà giá trị lớn của người ta là không tốt a.
Chiếc đồng
hồ này chính là sản phẩm nổi bật của cửa hàng 68 Âu Thước.. chỉ cần nhìn qua cũng biết được giá trị cũng phải hơn tám vạn. Nhớ lúc ấy tôi cùng
chị gái đi xem, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào cửa hàng, đương nhiên, nhân
viên cửa hàng rất ân cần giới thiệu cho chúng tôi sản phẩm đắt giá này,
còn lấy khoá mở ra mang đến trước mặt cho chúng tôi nhìn kỹ hơn, tôi
đúng là đại khai nhãn giới, nhất thời cảm thấy bay bổng. Tôi cũng chưa
từng nghĩ mình sẽ mua một cái đồng hồ với giá hơn tám vạn a? Được rồi,
sao cũng được, thế này đã là viên mãn.
Tôi thở dài nói “Nếu là món quà khác có phải tốt không, con thật sự muốn nhận được quà của anh ấy, nhưng cái này thật sự là quá giá trị a.” Tôi hạ quyết tâm, cuối tuần gặp Lí Minh Ngôn sẽ trả lại cho anh.
Nửa đêm, Trần Diệu Thêin đột nhiên nhắn tin cho tôi, tính ra cũng phải đến mấy ngày nay chúng tôi không liên lạc a.
“Tiểu Trư đang làm gì thế?”
“Không làm gì.”
“Không làm gì là đang làm gì?”
“Không làm gì chính là không làm gì!”
“…Anh ở Macao, thật nhàm chán!”
“Tôi thèm vào! Ở Macao còn nhàm chán! Tôi ở đây nằm ngốc ở trong phòng mới chính là nhàm chán điên rồi!”
“Tiểu Trư a, lần sau đi công tác dẫn em đi cùng được không?”
“Đi công tác? Anh là đi ra ngoài ăn chơi trác táng đi?”
“Đoán mò, anh không có mang theo phụ nữ, càng không đến chỗ này làm chuyện xằng bậy!”
“Chuyện yêu loạn của anh liên quan gì tôi.”
“….Anh đi lần này là đang khảo sát sòng bạc.”
“Thật là không có khiếu thẩm mĩ.”
“….Tiểu Trư, cuối tuần đến đây đi, anh cho người đi đón em, em đã đến rồi muốn đi đâu chơi anh đưa em đi.”
“Hắc hắc, không khiến ngài nhọc lòng, cuối tuần tôi đã có kế hoạch.”
“Kế hoạch gì?”
“Nói với anh? Anh ngáng đường tôi à!”
“Em
cũng chưa chắc chắn đúng không, anh mang em đi chơi, Tiểu Trư, nghe lời, đến với anh được không? Anh nhớ em sắp phát điên rồi….” {hana: ách, đoạn này mình chém hơi quá tay, mùi mẫn quá không trời… }
“Phốc… ha ha ha ha… anh uống nhầm thuốc à! Ha ha ha ha.. được rồi, tôi không có thời gian rảnh nói chuyện với anh đâu, thế nhé!”
Mấy này này
tôi giống như một chú bướm nhỏ đáng yêu luôn luôn bay lượn khắp nơi,
đương nhiên tôi biết trọng lượng của tôi không thể dùng con bướm để hình dung, nhưng tâm trạng của tôi thì đúng là thật nhẹ nhàng nhảy nhót và
bay bổng. Tôi ở trong nhà lục tung tủ quần áo, thử hết bộ này tới bộ
kia, trước gương xoay qua xoay lại khiến mẹ tôi hoa mắt chóng mặt, sau
đó tôi bắt đầu thử trang điểm, lần lượt từng kiểu từng phong cách, tôi
còn lén mẹ đi mua hai bộ nội y và mấy đôi tất chân a.
Tôi dám thề với Mao chủ tịch, tôi tuyệt đối không hề có ý tưởng gì không thuần khiết, tôi chỉ sợ có cái gọi là “vạn nhất”, dù sao hiện tại cũng là thế kỷ mới rồi, đột nhiên người đàn ông của tôi
biến thành sói hoang hung hăng xé quần áo của tôi, lại nhìn thấy nội y
xấu xí của tôi bỗng biến thành liệt dương, kia chắc chắn khiến tôi vô
cùng thê thảm, so với thất thân còn thê thảm hơn a. Vì thế tôi đi mua
một bộ nội y gợi cảm màu đen cùng một bộ nội y màu da báo cuồng nhiệt
hoang dã. {hana: bà cô à, bà còn nói bà không đen tối??}
Vài ngày
sau, mọi chuyện đã được chuẩn bị kỹ càng, chỉ thiếu gió đông, mà ngày
mai, chính là ngày gió đông thổi a. Buổi tối ngày hôm trước tôi đem hành lý sắp xếp thật cẩn thận, sau đó nhìn đống hành lý cười hề hề. {hana: chờ gió đông thổi được lấy trong điển cố “Khổng Minh cầu gió đông giúp
Chu Du”, dài quá hana không muốn dẫn á ai muốn tìm hỉu thì viết cái câu
trong “..” là được}
Có nhiều khi tôi thật tự hào về bản thân là người khác người, nhưng cũng có nhiều
khi tôi lại nhận ra quả thật tôi cũng không khác người đời là mấy. Giống như lúc này, khi tôi giống một con khổng tước chuẩn bị lên sàn biểu
diễn, gọi điện cho Lí Minh Ngôn, sau một phút trầm mặc anh mới nhẹ nói,
vì có một chút chuyện phát sinh ngoài ý muốn nên anh hiện giờ đang ở
tỉnh khác, anh hẹn tôi mười giờ ba mươi gặp nhau ở sân bay, tôi giả bộ
không có việc gì, nhưng sau khi cúp điện thoại lại giống con gà trống
mới đi đá gà bị bại trận, ủ rũ kéo hành lí đi đến nhà ga.
Dọc đường đi cũng có người ngoái đầu nhìn tôi, ngoài việc tôi ăn mặc rực rỡ thì công cuộc giảm béo hiệu quả cũng không thể không nhắc đến. Mấy này nay tôi
giống như là bị bỏ đói vậy, mỗi ngày ăn ba quả táo, một miếng thức ăn
khác cũng không ăn a. Mỗi ngày đến giờ ăn cơm, chỉ vì sợ mình không thể
kìm chế nên tôi quyết định ra đường chạy loạn, cho đến khi qua giờ cơm
mới trở về. Mỗi khi chịu không được muốn lao vào một cái siêu thị nào đó tôi sẽ vòng qua một cửa hàng thời trang và chảy nước miếng đối với
những mẫu thời trang mới nhất trong đấy. Mỗi khi bụng đói kêu ầm ĩ tôi
sẽ mở MV của nhóm SNSD xem họ khoe đùi nhảy nhót, đối với những cặp đùi
trắng nõn kia nháy mắt cảm giác muốn ăn của tôi liền bị giết chết từ
trong trứng nước.
Tôi tin rằng Lí Minh Ngôn không phải là người đàn ông chỉ nhìn bề ngoài, nhưng tôi
càng tin tưởng hơn chính là đàn ông đều thích những cô gái xinh đẹp, cho nên tôi nhất định phải kiên trì, kiên trì.
Trước kia
tôi cũng không khai quật ra bản thân lại có loại ý chí sắt đá này, ba
ngày điên cuồng nhịn đói và khống chế chế độ ăn, tôi thành công giảm
được sáu kg, đương nhiên tôi cũng không gầy đi mấy, có điều ít nhất nhìn cũng tính là cân đối. Tôi mặc một bộ đồ dễ thương, áo phông trắng, váy
ngắn màu xám có in rất nhiều hoa, áo khoác cắt theo kiểu vest, nhìn thế
nào cũng thấy là một cô gái ngọt ngào. Kỳ thật lúc đầu tôi muốn hướng
theo con đường một người phụ nữ gợi cảm, nhưng mẹ tôi nói khuôn mặt tôi
không thích hợp làm một OL, lại càng không thích hợp biến thành yêu tinh xinh đẹp, vì thế…. {hana: OL: office lady, nhân viên văn phòng}
Lúc tôi tới
sân bay thì mới mười giờ, tôi mua một cuốn tạp chí ở đại sảnh sân bay
vừa đọc vừa đợi anh, bởi vì sắp gặp mặt nên cảm giác lúc này của tôi chỉ là cực kỳ hưng phấn và chờ mong, nửa ngày sau tôi mới phát hiện quyển
tạp chí chưa được xem một trang nào, trong đầu chỉ nghĩ đến không biết
đi du lịch với Lí Minh Ngôn sẽ thế nào, thế nào. Điện thoại đột nhiên
vang lên, tim tôi đột nhiên gia tăng lực đập… khẳng định là anh đã đến!
Thò tay vào
túi tìm di động tay có chút run run, khi tôi lấy được điện thoại ra thì
thấy tên người gọi là Trần Diệu Thiên… Tôi thèm vào! Có thể không cần
chọn thời điểm này không a! Người này đúng là khiến người khác mất hứng, hứng thú của tôi phút chốc giảm xuống.
“Alo, Tiểu Trư, em ở đâu a?”
“Để làm gì?”
“Anh mới ở nhà em, dì nói là em đi ra ngoài chơi.”
“Gì, anh không phải là đi macao chơi sao?”
“Em
không chịu đi với anh nên anh chỉ có thể về với em thôi, vốn định cho em một sự ngạc nhiên bất ngờ, em hiện tại ở đâu, anh đến tìm em.”
“Anh tìm tôi để làm gì?”
“Mặc kệ, anh muốn gặp em. Tiểu Trư, anh hiện tại cực kỳ muốn gặp em.”
“Tôi không muốn anh tiễn, anh nghĩ về tôi thế để làm gì!”
“….Em nói em đang đi đâu.”
“Ha ha, tôi đi đến Cửu trại câu cá, trong vòng vài ngày tới sẽ không liên lạc được đâu!”
“…”
“Tốt lắm, không thèm nói chuyện với anh nữa, cuối tuần vui vẻ.” Tôi nhẹ nhàng cúp điện thoại, tiếp tục đợi Lí Minh Ngôn, nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ ba mươi, anh nên tới rồi chứ.
Thẳng đến
mười một giờ, cổ của tôi đã dài bằng hươu cao cổ rồi vẫn không thấy Lí
Minh Ngôn xuất hiện, trong lòng tôi một nỗi bất an nổi lên, nhịn không
được tôi gọi điện cho anh.
“Ngại quá.” Anh mở lời, nghe được giọng nói bình thường của anh tôi nhất thời yên tâm, hoàn hảo không có sự cố nào xảy ra.
“Em đợi lâu rồi à? Bên này có chút rắc rối nên thời gian bị kéo dài một chút, đại khái phải một giờ mới xong.” Thanh âm của anh càng lúc càng thấp, mang theo ý xin lỗi.
“A, không sao không sao! Em cũng đến muộn một chút! Có điều.. anh không phải là đã đặt vé máy bay sao? Giờ đã muộn mất rồi…”
“Vé máy bay anh sẽ bảo người ta trả lại, đến lúc đó trực tiếp mua ở sân bay.”
“A A vậy không có việc gì, không có việc gì nữa, anh cứ làm việc đi.”
“Vậy gặp lại sau.”
“Vâng!”
Bụng lại bắt đầu điên cuồng đòi ăn, nhưng lập tức nghĩ đến thành quả cách mạng khiến tôi cố gắng nhịn xuống. Đồ ăn ở cách đó không xa hấp dẫn tôi, khiến
lòng tôi bắt đầu lung lay, trải qua một thời gian giãy dụa khó khăn, tôi rời vị trí tìm một vị trí khác không nhìn thấy những món ăn hấp dẫn
kia.
Mười hai
giờ, Lí Minh Ngôn vẫn không xuất hiện, đang nghĩ không biết có nên gọi
điện cho anh không thì Trần Diệu Thiên lại gọi đến. Người này thật là
đáng ghét, tôi vô cùng không muốn nhấc máy, nhưng lại vô duyên vô cớ
nhấn vào nút nghe máy, rơi vào đường cùng tôi đành phải nghe máy.
“Lại có chuyện gì nữa?”
“Anh đến Vũ Hán, lập tức ra sân bay.”
“Anh đến để làm gì?”
“Để tìm em.”
“Uy, tôi cùng bạn đi chơi, anh đi xem náo nhiệt làm gì!”
“Nhiều người càng vui, chúng ta hẹn nhau ở Thành Đô nhé, anh chờ em.”
“Tôi thèm vào! Ai thèm đợi anh, ai cho anh tới, quỷ mới vui vẻ đi chơi với anh, anh đã đến rồi người ta sẽ không vui.”
“Sao lại không vui? Người kia là bạn thế nào của em, còn không cho người
khác đến, nam hay nữ, không phải đối với em có ý đồ gì chứ?”
“Đồ
cái đầu anh ấy! Tôi nói cho anh biết, tôi tuyệt đối không gặp anh, tuyệt đối không gặp anh, anh mà đi thì tôi sẽ đi về, nên làm thế nào thì làm
đi!” Hét lên đùng đùng tôi lập tức cúp điện thoại. Mẹ nó, bực muốn chết, người này sao lại cứ như âm hồn mãi không tan thế!
Tôi gấp gáp
đến độ nhìn xung quanh, Lí Minh Ngôn sao còn không thấy đâu, giờ mà Trần Diệu Thiên điên cuồng chạy đến, gặp nhau ở sân bay này thì chắc chắn sẽ có án mạng đây!
Trong đầu
đột nhiên vụt sáng một ý tưởng, tôi nhìn quanh đại sảnh, chọn một vị trí có thể quan sát được cửa nhưng không dễ bị nhận thấy, đại khái một lát
sau tôi đã thấy Trần Diệu Thiên đi đến. Anh ta mặc một bộ đồ bình
thường, đeo một cái kính râm bước đến, thật giống một đại minh tinh xuất hiện. Đi vào trong hắn gỡ kính xuống bắt đầu nhìn ngó xung quanh, như
là đang tìm ai đó, hắn quá phong cách khiến mọi người xung quanh bắt đầu chú ý đến hắn.
Đúng lúc tôi đang nhìn trộm thì điện thoại đột nhiên vang lên, tôi giật nẩy người,
lập tức ấn nút tắ, không xong rồi, vừa rồi quên mất không chuyển về chế
độ im lặng.
Nó lại vang
lên, tôi nhấc nhanh chóng che loa để âm thanh phát ra không lớn, sau đó
tìm đường chầm chậm tiến vào WC, trong lúc đó tôi còn đang kéo một đống
hành lý to tướng, mẹ nó, thật là bi thảm a, ở sân bay thường có tiếng
loa thông báo giờ bày, bị nghe được mới lạ đấy.