Quả nhiên,
người không may uống nước lọc cũng sặc, chính là khi rượu chảy vào yết
hầu tôi không ngừng ho khù khụ, nước mắt ở khoé mắt tràn ra càng ngày
càng nhiều, nhiều đến nỗi tôi không biết là mình sặc mà nước mắt trào ra hay tôi đang khóc.
Một bàn tay nhẹ đặt lên lưng tôi, Lí Minh Ngôn thanh âm thân thiết của Lí Minh Ngôn vang lên bên tai tôi “Sao lại không cẩn thận như vậy.”
“Không… em không sao.” Hơn nửa ngày cuối cùng cũng bình ổn trở lại, tôi đẩy tay Lí Minh Ngôn ra, cố gắng bày ra khuôn mặt tươi cười “Em đi toilet.” Nói xong tôi liền đứng dậy, một giây cũng không chậm trễ rời khỏi nơi cái nói khiến tôi không thể thở nổi này.
Sau khi tôi
vọt tới toilet, khóc một trận đủ lớn, đủ điên cuồng, tôi tỉnh táo lại,
tôi cũng không rõ vì sao mình lại ấm ức như vậy, thậm chí còn khóc lớn
một hồi nữa.
Tôi sao phải khóc đây? Tôi cũng không phải không biết quan hệ của Lí Minh Ngôn và
Lưu Trí Tuệ, tôi cũng không phải biết Lí Minh Ngôn không để tôi trong
lòng, tất cả những điều này đều là tôi cam tâm tình nguyện không phải
sao?
Cố gắng rửa
mặt, nhìn thấy mớ thịt béo trong gương, còn nhớ đến khuôn mặt hoàn mỹ
tinh xảo của Lưu Trí Tuệ tôi đột nhiên cảm thấy bản thân không có gì
đáng khổ sở. Chênh lệch quá lớn, so sánh như thế đúng là thật buồn cười, ai, bị một người con gái so với mình một trời một vực đánh bại, ngoài
việc cầu nguyện kiếp sau sinh ra có ngoại hình tốt một chút thì còn có
thể làm gì đây?
Cảm giác
được mình vào toilet quá lâu, tôi nhanh chóng sửa sang lại hình tượng.
Được rồi, tuy rằng dù có chỉnh thế nào thì cũng không khá hơn được,
nhưng ít nhất tôi cũng không muốn bộ dạng của mình giống như chết rồi,
đi ra khỏi toilet, vừa chuyển người tôi liền nhìn thấy Trần Diệu Thiên
đang đứng cách đấy không xa.
Cậu ta đứng
dựa lưng vào tường, hai tay ôm đầu, đầu gục xuống. Bên dưới chân có rất
nhiều tàn thuốc, hình như cậu ta đứng ở đấy từ rất lâu. Khi cậu ta đột
nhiên ngẩng đầu nhìn về phía tôi, trong ánh mắt vương một tầng ưu thương nồng đậm… Hình ảnh như vậy nhưng lại giống như nước lũ xuyên qua trở
lại thời gian của mười mấy năm trước…. ở lần gặp cuối cùng của chúng tôi cậu ta cũng suy sụp dựa vài tường như thế, đầu cũng vô lực cúi như thế, cũng ánh mắt ưu thương đấy khi ngẩng đầu nhìn tôi…
Trong khi
tôi còn đang giật mình cậu ta đã thật nhanh bước đến trước mặt tôi, hình ảnh kia giống như là ảo giác, cậu ta cười phong lưu phóng khoáng mê
người, đột nhiên lấy tay đập đập đầu tôi “Còn tưởng cậu ngất trong WC rồi đi!” Tôi che đầu kháng nghị, “Cậu làm gì mà đánh tôi a!” “Thích đánh thì đánh thôi!” Nói xong lại thị uy như muốn gõ thêm mấy cái nữa. {hana: anh này đáng yêu thật, i like}
“Cậu…” tôi không nhịn được trừng mắt nhìn, đang chuẩn bị hung hắng mắng một chút thì ánh mắt cậu ta lại thay đổi, trầm giọng nói “Đừng nhúc nhích.”
Tôi sửng sốt đứng im.
Cậu ta nhẹ nhàng đẩy tay tôi khỏi trán nói “Sao lại biến thành thế này?”
“Gì á?” Tôi buồn bực hỏi.
“Vết bầm trên trán này.” Cậu ta cau mày, sắc mặt có chút trầm.
Lúc đầu tôi định nói chuyện này liên quan gì cậu, nhưng nhìn thấy bộ dạng của cậu ta lúc này tôi chỉ có thể nói “Không cẩn thận bị va phải. Cậu không biết a, tập lái xe nhiều người muốn
chết, hôm nay tôi đi lúc thì bị va đầu lúc lại bị dẫm chân, thật là đen
đủi a.” Nói xong oán giận trong tôi bừng bừng đi lên.
“Thi bằng lái sao không nói tôi viết?” Ngữ khí của cậu ta hơi trách cứ, ánh mắt dừng lại trên trán tôi thật lâu, thanh âm tuôn ra có chút mềm mại “Còn đau không? Đã u lên thành cục.” Tôi thật không quen một Trần Diệu Thiên như thế, thật không tự nhiên,
không tự nhiên nên tiếp theo nên nói cái gì tôi cũng không biết. “Đi thế nào để bị đâm như thế, đi không nhìn đường gì cả, đúng là đồ đầu heo!”… được rồi, tôi chỉ biết là “Đúng đúng đúng, tôi là con heo được chưa.” Không muốn cùng cậu ta đôi co, tôi lườm cậu ta một cái rách mắt sau đó trở lại phòng hát.
Đi vào được
một lúc mọi người bắt đầu ồn ào muốn tôi lên hát, tôi dùng mọi cách từ
chối mà họ không buông tha, tôi gấp đến mức cái gì cũng dùng rồi mà
không được, Lưu Tuệ nhàn nhạt ngồi một bên nhìn thấy tôi cười, sau đó
đột nhiên nói “Mọi người đừng quá miễn cưỡng, người ta lo lắng
kia, tôi nhớ rõ cô ấy từ nhỏ đã ít nói, cũng không thích tham gia mấy
hoạt động ca hát nhảy múa như nhưng bạn gái cùng tuổi.”
Tôi thèm vào! Ai nói tôi lo lắng, tôi chỉ là….
“Hát thì hát thôi, trước đây không thích không có nghĩa là bây giờ không
thích a. Hơn nữa con người chính là không ngừng thay đổi.” Tôi
cười cười, đi đến bên màn hình, bắt đầu chọn nhạc. Tuy rằng tôi không
thể giống người ta hát ca khúc nước ngoài, nhưng tốt xấu gì tôi mở miệng cũng không đến mức hù chết người ta. Cho tôi là cô gái quê trốn trong
góc không dám lên tiếng à.
“Diệu Thiên, cậu đến đúng lúc lắm. Trước chắc cũng chưa từng nghe qua Quách Chân Tâm hát đúng không, có cơ hội nha.” Tiếng Lưu Trí Tuệ vang lên thật đáng yêu. Xem ra Trần Diệu Thiên cũng đã vào, cậu ta cười cười một tiếng nói “Tôi đã có nghe qua.” … Đúng vậy, từng có lần hạng mục giải trí của cậu ta chính là bức tôi hát cho cậu ta nghe!
Trong phòng
có sân khấu, khi hát thì còn có đèn chiếu vào rất đẹp, thật giống nữ ca
sĩ. Tôi không muốn lên hát cũng vì nguyên nhân này, không muốn đem chính mình phô bày trước mắt mọi người như thế. Dù sao biết bản thân không
xinh đẹp, có câu nói thế nào nhỉ, người xấu không phải có lỗi, cái lỗi ở đâu chính là mang vẻ xấu xí đi doạ người.
Nhìn nửa ngày không biết nói cái gì, tôi đành lựa chọn một bài hát thời gian này tôi nghe đi nghe lại “Tâm sự cô đơn.” Đối với người không có tự tin đứng trên sân khấu như tôi thì chỉ dám đứng ở gần màn hình thấp giọng hát.
“Trời mưa, em đứng bên khung cửa rơi nước mắt.
Mọi người trên đường nhìn hạnh phúc hơn em.
Dù cô đơn đến thảm hại cũng hẫn muốn bên cạnh anh.
Cùng nhau bước qua mùa hè nóng bỏng.
Em biết đấy không phải cảm giác của anh
Nghĩ đến đôi mắt anh.
Đôi khi em ước anh hay đối xử với em tệ một chút.
Ảo tưởng của chúng ta không thể nào là vĩnh viễn.
Yêu anh là tâm sự cô đơn.
Không hiểu nụ cười của anh.
Chỉ có thể giống bông hoa quỳnh.
Ban đêm lặng lẽ kiên trì.
Yêu anh chính là tâm sự cô đơn.
Hi vọng tình yêu của anh là chân thật.
Vẫn yêu anh.
Dùng phương thức của riêng em….”
{hana: lời bài hát này hana chém hơi quá tay, nếu không hay đừng trách nhé *cười*}
Hát đến mức
giọng tôi đã hơi nghẹn ngào, màn hình trước mắt cũng trở nên mơ hồ, có
điều đừng lo, ca từ của bài này tôi sớm đã thuộc lòng. Quan trọng hơn
chính là, nếu tôi khóc bọn họ sẽ phát hiện ra, sau đó Lí Minh Ngôn cũng
sẽ phát hiện ra tôi điên điên cuồng cuồng học người ta “Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.” Không phải là doạ người đi.
“Trong lòng anh em có đặc biệt chút nào không.
Chỉ sợ anh là không phát hiện ra có em ở bên.
Em đoán không ra cảm giác của anh.
Tất cả chỉ được lưu giữ trong đôi mắt đen sâu thẳm.
Đôi khi em ước anh hay đối xử với em tệ một chút.
Ảo tưởng của chúng ta không thể nào là vĩnh viễn.
Yêu anh là tâm sự cô đơn.
Không hiểu nụ cười của anh.
Chỉ có thể giống bông hoa quỳnh.
Ban đêm lặng lẽ kiên trì.
Yêu anh chính là tâm sự cô đơn.
Hi vọng tình yêu của anh là chân thật.
Vẫn yêu anh.
Dùng phương thức của riêng em….”
Hát hết hai
lượt, tôi âm thầm lau đi nước mắt đang dâng lên khoé mắt, lúc này mới
phát hiện trong phòng im lặng nhe tờ, sau đó nháy mắt tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên. Bọn họ đều khen tôi hát rất hay, ngay cả Lưu Tuệ cũng
cười nói “Thật không nghĩ cậu lại hát hay như vậy.”
Cô quay đầu nhìn Trần Diệu Thiên “Thật quá đáng nha, hát hay như thế mà cũng không vỗ tay.”
Trần Diệu
Thiên cúi đầu ngồi ở sô pha, tự rót cho mình một ly rượu, lắc qua lắc
lại, đưa đến bên môi, một hơi uống cạn, sau đó lại tiếp tục rót cho mình ly khác. Anh hoàn toàn không nghe thấy lời Lưu Tuệ nói, anh còn đang
đắm chìm trong thế giới của ca khúc kia, khoé môi khẽ nhếch ngập ý giễu
cợt.
Tầm mắt tôi
lưu chuyển, chuyển đến chỗ ngồi của Lí Minh Ngôn. Mà anh cũng đang nhìn
tôi, đôi đồng tử sâu và đen toả ra một tia ôn nhu.
Tôi không
biết nên dùng vẻ mặt e lệ khẩn trương cúi đầu hay là tự ti khiếp đảm
tránh né ánh mắt anh, vẫn cứ như vậy hào phóng thản nhiên nhìn anh, tuỳ ý anh dò xét tình cảm của tôi với anh.
Cuối cùng,
tôi đem tầm mắt chuyển xuống người anh, tôi chợt nghĩ, nội tâm tôi trải
qua bao nhiêu chuyện, khi vui khi buồn, khi khóc khi cười, tất cả cũng
đều là vì anh, cũng vì anh mà tôi nếm qua cảm giác chờ đợi và mất mát.
Tôi và Lí
Minh Ngôn bởi vì lần gặp mặt mới có thể liên hệ lại với nhau, bỏ qua
chuyện yêu đương, tuy rằng anh cũng không nói để tôi là bạn gái anh, có
điều anh vẫn giữ liên lạc, chúng tôi vẫn có một chút quan hệ như thế, ít nhất cũng là bạn bè.
Tôi sao phải vì bạn gái trước của anh mà phải đóng vai người thất tình? Chẳng lẽ tôi không đánh mà đã bại sao?
Quyết tâm
của tôi đâu? Dũng khí của tôi đâu? Không phải là đã nói, mặc kệ có thể
thành công bình thản ở anh hay không thì tôi cũng chỉ cần cố hết sức là
được sao, sẽ không còn cảm thấy tiếc nuối sao?
Chẳng lẽ vì
cô gái sáng chói kia đang không có chừng mực nhìn vào anh, nghĩ về anh
mà làm tôi không dám tiến đến sao. Tất cả đủ loại tốt đẹp, chỉ có thể
diễn ra trong ảo tưởng của tôi….
Cảm giác khoái hoạt này yếu ớt và mong anh đến đâu.
Tôi đứng dậy đi đến phía Lí Minh Ngôn, đón lấy ánh mắt của anh.
Lúc này đây hình như anh có chút không tự nhiên, anh mỉm cười, vẻ mặt lại có chút cứng nhắc, lại liên tục vuốt vuốt tóc.
Tôi ngồi
xuống bên người anh, ôm lấy ống tay áo của anh muốn nói với anh rằng
chúng ta có thể về trước không. Lời còn chưa nói ra bên kia đột nhiên
tuôn ra một tiếng nổ!
Trần Diệu
Thiên mạnh mẽ ném chai rượu thuỷ tinh xuống sàn, thuỷ tinh vỡ bắn tung
toé, chất lỏng màu đỏ sẫm loang lổ trên sản…. mọi người giật mình, không ai nói gì, chỉ không hiểu nhìn cậu ta. Sắc mặt cậu ta trầm xuống, phút
chốc đứng dậy, một cước đã chiếc bàn xa ra, đống ly thuỷ tinh rơi xuống
đất, âm thanh thuỷ tinh vỡ vụn liên tiếp vang lên. Cậu ta dẫm lên đống
hỗn độn trước mặt, sắc mặt khó coi đến đáng sợ, thật nhanh rời đi. {hana:ed đoạn này là đang nghe rolling in the deep, trong bài có cảnh bát đĩa bị ném vỡ, hợp thật ha ha}
Cứ như vậy,
cậu ta như cơn lốc mang đến rồi bỏ đi không một lời, sau đó mọi người có cảm giác hụt hẫng, một lát sau, một số bạn của Trần Diệu Thiên giúp cậu ta giải thích “Cậu ta chắc say rồi.” “Đúng vậy, tính tình cậu ta là vậy đấy…” “Ai, hay là vợ cả của cậu ta đến a?” Có người đột nhiên lên tiếng trêu đùa, không khí lập tức trở nên thoải mái hơn.
Bọn họ buổi tối nói muốn cùng ăn cơm, tôi từ chối. Lưu Tuệ cũng nói có việc và từ chối, sau đó cô ấy nói với Lí Minh Ngôn “Em không đi xe đến, anh đưa em về đi.”