Mấy ngày anh bị ốm là mấy ngày nó thức khuya dậy sớm để chăm sóc anh. Dù hạnh phúc nhưng có thể vì ngủ không đủ giấc nên nó hơi mệt mỏi.
Anh được sự chăm sóc tận tình của nó và bác sĩ sau ba ngày đã khá hơn và bắt đầu đi làm trở lại. nó sau mấy ngày nghỉ lại bắt đầu tới trường.
– sao trông chị mệt mỏi vậy- thiên thanh nhìn nó lo lắng, chưa bao giờ nó nhìn thấy cô lại mệt mỏi như thế này.
– Chắc là tại chị thiếu ngủ ấy mà- nó gượng cười để không làm thiên thanh lo lắng.
– Thật là không sao chứ?- thiên thanh vẫn không bớt lo chút nào, mọi hôm nó vui tươi là thế vậy mà hôm nay nó lại yếu xìu thế này thật là đáng lo mà.
– ừ không sao- nó gượng cười.
vừa lúc đó tiếng chuông vào lớp. cả giờ nó cứ quay cuồng không thể nhìn thấy rõ cái gì cả. bất chợt, nó không thể chịu đựng thêm được nữa liền gục xuống bàn ngất xỉu. cả lớp nhốn nháo. Thiên thanh gọi người đưa nó đến bệnh viện rồi nhanh chóng gọi người nhà đến.
tại bệnh viện chỉ có ông nó và thiên thanh có mặt. anh vì đang kí hợp đồng nên chưa biết tin. Còn bố mẹ hai bên thì đang ở nước ngoài điều phối công việc nên họ không muốn làm phiền.
nó tỉnh dậy, ông nó và thiên thanh mừng vô cùng nhưng khuôn mặt của hai người hiện rõ một nỗi buồn và lo lắng.
– sao con lại ở đây vậy?- nó tỉnh dậy
– tại chị bị ngất trong giờ học nên mọi người đã đưa chị đến bệnh viện- thiên thanh nói
– thế bác sĩ bảo sao ạ?- nó hỏi
– à … thì- ông nó tỏ vẻ ấp úng không nói cho nó biết.
– chắc là tại con thiếu ngủ chứ gì?- nó cười tươi
– ừ… ừ chỉ là do thiếu ngủ- ông nó vội vàng. Ông và thiên thanh không biết nói gì hơn nữa.
– ông à, – thiên thanh nhìn ông nó nghiêm túc
– ông à, con nghĩ chúng ta nên nói thật cho chị ấy biết vì khi biết chị ấy mới có thể giải quyết được- thiên thanh nói với ông của nó bằng giọng rất chi đau lòng.
– ….. –ông nó im lặng suy nghĩ
– Nếu chị ấy không biết sự thật thì sẽ càng khó khăn hơn ông ạ.- thiên thanh quả quyết
– Con nói đúng- ông nó trầm ngâm
– Hai người đang nói gì mà con không hiểu vậy?- nó tò mò
– Chuyện là… chuyện là …- ông nó không nỡ nói ra
– Chuyện gì vậy ạ. Ông làm con hồi hộp quá- nó giục ông
– Chuyện là con ngất không phải do thiếu ngủ đâu- ông nó nói bằng giọng đau lòng vô cùng
– Vậy thì tại sao ạ?- nó nhìn ông
– Tại vì… tại vì..- ông nó không nói được lí do
– Bác sĩ phát hiện chị có một khối u trong não cần phải làm phẫu thuật ngay nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng- thiên thanh giúp ông nó nói.
– Hai người đang đùa con phải không?- nó cố cười mong sao đó không phải sự thật.
– Là thật đấy. – ông nó xót xa. Chúng ta định không nói với con nhưng nếu để vậy sẽ càng nguy hiểm hơn nên mới nói cho con biết sớm để nhanh chóng tiến hành điều trị?- ông nó ngậm ngùi
– Ông nói đó không phải sự thật đi- nó vừa khóc vừa sốc khi biết tin này. Nó còn chưa làm hết những điều nó muốn làm và nó cũng không muốn rời xa anh mà
– Con yêm tâm, nếu làm phẫu thuật ngay sẽ có cơ hội thành công thôi- ông nó an ủi
– Đúng vậy đó- thiên thanh cũng thêm
– Cơ hội thành công là bao nhiêu- nó giàn giụa nước mắt hỏi mấy câu như trên ti vi vẫn hỏi.
– Cơ hội thành công rất cao con ạ- ông nó vỗ về
– Con cần biết chính xác- nó lau nước mắt nhưng vẫn nức nở
– Năm mươi phần trăm- ông nó giọng thành thật
– Con biết rồi. cho con ba ngày suy nghĩ. Ông đừng nói cho chồng con biết kẻo anh ấy lo lắng- nó đã bình tĩnh hơn.không phải, chỉ là nó không muốn anh lo lắng cho mình thôi chứ nó không bình tĩnh chút nào cả, khả năng nó ra đi cũng là một nửa thì nó phải quyết định thế nào đây?. Nó không sợ chết vì khi chết nó tin rằng linh hồn nó cũng sẽ mãi ở bên anh nhưng nó không muốn rời xa anh ngay lúc này, nó và anh còn chưa có gì cả mà. Nó đang rất rối lòng. Ba ngày sau nó sẽ đưa ra quyết định của mình.
– Chúng ta biết rồi, con yên tâm- ông nó và thiên thanh đồng ý vì cũng không thể ép nó được.
– Cả ba người cứ ngồi im lặng nhưng trong lòng ai cũng đang nghĩ về những điều sắp tới
– Em có sao không vậy?- anh từ cửa vội vàng lao vào bên nó. Vừa nghe tin từ thư kí anh vội vàng phóng xe đến bệnh viện ngay. Trên đường đi anh không biết nó có sao không nữa. mấy lần trước thấy nó mệt mỏi như vậy anh đã không thể chịu được huống chi lần này nó còn bị ngất ở lớp.
– Chỉ tại anh bị ốm mà em thiếu ngủ nên mới ngất chứ sao- nó tỏ giọng vui vẻ. anh nhất định phải đền cho em đấy – nó nũng nịu
– Vâng vâng, chồng biết rồi- anh cười nhường nhịn nó
– Ba ngày nữa kể từ ngày hôm nay anh phải nghe lời em đấy- nó muốn tận dụng ba ngày này đề làm với anh những việc mà trước đây anh và nó không làm.
– Được rồi, em tạm nghỉ trước đi. Cả đời này anh cũng nghe lời em luôn- anh vui vẻ
– Hai người coi ông và em là không khí hay sao mà bày trò tình cảm thế- thiên thanh cũng bày trò trêu trọc cho nó vui lên
– Con xin lỗi ông – anh và nó gãi đầu cười trừ ngượng ngùng. Đúng là khi gặp nhau hai người có phấn khích quá nên quên mất còn có ông trong phòng
– Không sao. thế là tốt. thế là tốt- ông nó cười hà hà.
Ngay hôm đó nó đã xuất viện luôn để đỡ tốn thờii gian ở nơi toàn thuốc ấy. nó muốn tận dụng mọi thời khắc để tạo nên những kỉ niệm đẹp ở bên anh.
Nó. Ông nó và thiên thanh tuy cười nhưng ai cũng mang một nỗi lòng, không ai giống ai cả chỉ có anh là chưa biết gì thôi
( MÌNH ĐẢM BẢO LÀ TÌNH TIẾT NÀY CỦA MÌNH ĐƯỢC GIẢI QUYẾT KHÔNG GIỐNG BẤT TRONG CÁC BỘ PHIM MÀ CÁC BẠN ĐÃ XEM CÒN TRUYỆN CÓ HAY KHÔNG THÌ MÌNH KHÔNG CHẮC VÀ CÓ LẼ NÓ SẼ KÉO DÀI TRONG HAI CHƯƠNG. CÁC BẠN ĐỪNG BỨC XÚC HAY ĐÁNH GIÁ TÌNH TIẾT NÀY THẾ NÀO CHO ĐẾN KHI KẾT THÚC NHÉ). NẾU MỌI NGƯỜI CÓ THỂ GIÀNH CHÚT THỜI GIAN TRỔ TÀI SUY ĐOÁN DIỄN BIẾN VÀ KẾT THÚC TÌNH TIẾT NÀY THÌ MÌNH SẼ RẤT VUI VÀ CẢM ƠN Ạ.