Mít không khi nào chủ động nhắn tin hay gọi cho mình trước, như thế thấy cũng đỡ phiền. Vì lúc đấy mình còn cả đống mối quan tâm khác Lúc nào tự nhiên nhớ đến em thì mình nhắn tin hoặc gọi còn không thì đời ai người ấy sống …
Lần thứ 4 gặp nhau là mình rủ em đi karaoke với mấy thằng bạn. Mình thích cái cách em cư xử với mình. Không vồ vập, không săn đón. Em cũng không bao giờ than thở kể khổ gì với mình, lúc nào cũng chỉ toàn nói chuyện vui với nhau chứ gặp mấy cô cứ hở ra là “đớn đau tình sầu” là thấy muốn nhổ rễ chuồn chuồn rồi. Thế nên gặp em mình chẳng bao giờ thấy áp lực, rất thoải mái. Thành ra đi chơi đâu mà mấy thằng bạn đưa gái hay người yêu đi cùng thì mình nghĩ đến rủ em đầu tiên.
Hồi mới quen nhau thì có biết gì về tính cách mấy đâu, nhưng thích style giản dị của em, đi với em dù là em xỏ tông lào hay quần đùi áo phông mình cũng không thấy ngại, thích cả cách nói chuyện chẳng đâu vào đâu của em, không bao giờ tự bạch mà để bản chất bộc lộ qua từng câu nói.
Hình như hồi đấy Enter 28 Yết Kiêu chưa mở (mà giờ mình thích quán đấy nhất), lâu rồi cũng không nhớ nổi bữa đấy hát ở đâu nữa. Mình đến đón em hơi sớm, ngại gọi nên đứng ngoài đầu ngõ hút điếu thuốc nghĩ xem hôm nay dụ dỗ em over night kiểu gì
-Anh đến lâu chưa ?
Hôm đấy em mặc váy đen, nói là váy chứ thật ra mình thấy nó chả khác gì áo phông dài có thêm cái thắt lưng to oành ở eo Thấy em trèo lên xe rất hồn nhiên, mình hỏi :
-Mặc váy mà ngồi kiểu gì thế ?
-Em mặc quần đùi bên trong nữa mà!
-Con gái con đứa vô duyên!
-Mặc độc váy không mới là vô duyên, người ta sợ bị gió tốc mới phải đề phòng kiểu đấy. Tại anh hỏi thì em mới trả lời chứ không thì em vẫn duyên dáng như thường!
Bó tay. Em lúc nào cũng có cái lý của mình.
Cả buổi đi hát em nói chuyện vừa đủ, uống vừa đủ. Mấy thằng bạn mình bảo có vẻ “chất” hơn mấy đứa con gái lần trước mình rủ đi, nhưng lúc đấy mình không nghĩ gì là đi xa hơn với em. Hưởng thụ cuộc sống độc thân trước sự thèm khát của biết bao cô gái trẻ thật là một kiểu cuồng dâm sinh hoang tưởng tột cùng
Ấn tượng nhất hôm đấy với mình là em hát bài “I will follow him”, bài đấy mình nghe từ hồi bé mà giờ không ngờ được nghe lại, từ một cô gái trẻ. 3 lần trước đều đến bar cùng em, chưa bao giờ thấy em nhảy nhót, kể cả uống nhiều uống ít cũng chỉ ngồi 1 chỗ, cùng lắm là đi ra đi vào toilet là cùng, lần đầu tiên thấy em vừa cầm mic vừa nhún nhảy, lại còn kéo mình lên làm cột nữa mới buồn cười. Mình cũng chỉ thấy vui thôi vì em không có uốn éo khêu gợi gì hết Lũ bạn mình thấy thế cũng cao hứng hò hét vui tưng bừng.
Em chỉ hát đúng 1 bài đấy thôi, rồi lại ngồi ngoan ngoãn rót bia cho mình. Lúc mình đưa điếu thuốc lên môi, tìm cái bật lửa mà không thấy thì em khua con zippo tanh tách trước mặt mình, che tay mồi lửa cực điệu nghệ. Làm mình suýt tí nữa là sặc khói.
-Lắm trò gớm! Trước cũng hút hít à ?
Mình lấy cái bật lửa trong tay em ngắm nghía, trước giờ mình toàn mua thuốc ở đâu thì mua thêm cái bật lửa ở đấy, hút hết bao thì cái bật lửa cũng bốc hơi luôn, em thì cười cầu tài bảo :
-Đồ chơi thôi mà.
Mua nghịch mà dùng hàng xịn nữa Về sau mới biết đấy là quà ông nhạc đi nước ngoài mua về làm kỷ niệm nên lúc nào em cũng mang theo bên người. Mà lúc đấy mình cũng không biết là em sống 1 mình, đoán là chắc sinh viên ở trọ không ai quản lý nên đi chơi bạt mạng chứ có hỏi han gì về gia cảnh đâu
Mình không hát bài gì, vì nghĩ em đi với bạn mình không quen ai, mình lên hát thì sợ em ngồi 1 mình nhỡ lại thấy buồn hay tủi thân thì tội. Thỉnh thoảng lại thấy em lôi điện thoại ra, mỗi lần như thế là lại có tin nhắn của ai đó, nhưng em cũng không trả lời. Mình dự là em ngâm đến khi về nhà hoặc hôm sau mới reply, vì nếu không thích thì mình cũng toàn thế
Không để ý giờ giấc, nhưng cũng đến khi đóng cửa thì cả lũ mới dắt nhau đi về. Em đứng trên vỉa hè đợi mình lấy xe, tay cầm điện thoại nhắn tin choanh choách. Mình tà tà phóng xe lên, hỏi trêu :
-Xe ôm không em gái ?
Em cười, hùa theo.
-Ôm miễn phí hả anh ?
-Cũng còn tùy là em đi đâu.
-Vậy đi đâu thì được miễn phí ?
-Đi lên mây.
-Anh biết đường không đấy?
-Nếu em biết thì chỉ đường, còn không thì cứ ngồi ngoan là được.
Em ngồi sát vào mình, ôm chặt cứng. Mình phóng thẳng một mạch sang Gia Lâm, không phải ở Hà Nội thiếu nhà nghỉ mà là hôm đấy cao hứng muốn đi xa 1 tí. Mấy cái nhà nghỉ bên đê hướng Bát Tràng thì mình không dám vào, vì xuống cấp lắm rồi, nhưng phía bên đê từ cầu Chương Dương sang cầu Long Biên thì có mấy chỗ phòng đẹp mà yên tĩnh kín đáo lắm
Đi trên cầu mát lạnh, em vươn tay đón gió, thỉnh thoảng lại ôm cổ mình hóng chuyện cười mình kể.
Cảm tưởng như khoảng cách từ cửa phòng đến cái giường là quá xa
Tiếng guốc em khua lộp cộp theo từng nhịp thở, túi xách, chìa khóa rồi đến đồng hồ, nhẫn … lần lượt bị tháo ra…(còn cái gì khác ngoài cái đấy thì nó ở trong dấu 3 chấm nhá)
-Sàn… lạnh lắm anh….
Mình với tay kéo tuột cái trải ga với chăn xuống làm thảm. Tay em cào cấu loạn xạ trên lưng làm mình… tự nhiên cuống hết cả lên. Cảm giác thấy có gì đấy không ổn (hồi đấy mình cực cảnh giác, vì sợ dính trap), mình hôn em thật lâu để lấy bình tĩnh.
-Anh … sao thế ?
-Anh có vội vàng quá không ?
-Xỏ xiên em đấy à ?
-Không…
Mình tìm cái ví lấy bcs, tiện tay châm điếu thuốc. Những lúc phải suy nghĩ mà không có thuốc lá mình thấy khó chịu cực kỳ.
-Anh lo xa quá, em có định gài anh đâu.
-Anh không sợ cái đấy.
-Chỉ là ngủ thôi mà, ngày mai em vẫn là bạn anh.
-Em thích anh hay thích chuyện kia ?
Em cười, kéo chăn ngồi dậy. Không trả lời. Nhưng như thế cũng đủ để mình hiểu em muốn gì. Mình cười nhạt :
– Nếu em ngủ với anh vì em thích anh, thì ok. Còn không thì em ngủ với thằng nào chả được!
Không phải mình sĩ hay chê, mà mình không thích làm đồ chơi của gái, nhất là trước cô gái này, cái lòng tự tôn của mình trỗi dậy giành chủ quuyền quá ác liệt.
-Anh là cái thằng ích kỷ.
-Ừ, lên giường nằm đi không lại cảm lạnh đấy.
Em cười nhạt, quấn chăn trèo lên giường nằm.
Mình nhặt quần áo dưới sàn treo lên móc, rồi vào nhà tắm.
Lúc đi ra, thấy em ngồi xem tivi, nhìn mình cười dịu dàng, một nụ cười đầy quyến rũ …
-Ôm nhau ngủ như hôm trước được không anh ?
-Không.
-Thế mình làm gì ?
-Lên mây, anh chẳng bảo thế là gì!!!