Ban ngày nghĩ đến cái gì buổi tối sẽ mơ thấy cái đó, bình thường không?
Ở trong một giấc mộng kỳ lạ mơ thấy bạn cùng phòng của mình, bình thường không?
Nhớ mãi không quên một hình ảnh kinh diễm nào đó chỉ vì nói tạo ấn tượng trực quan cực mạnh ở góc độ đồng tính, bình thường không?
Bình thường. Ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó.
Bình thường. Hormone và tư duy của nam sinh tuổi dậy thì đều không thể khống chế.
Bình thường. Thưởng thức cái đẹp là bản năng của nhân loại, mà cái đẹp thì không kể giới tính thậm chí không kể giống loài.
Sau khi tra Baidu xong, Hạ Chi Dã yên lòng.
Hắn chỉ là có phản ứng sinh lý và tâm lý bình thường của nam sinh tuổi dậy thì mà thôi, cũng không phải có lỗi với anh em, còn chưa phải là tên súc sinh.
Chẳng qua tạm thời cần phải tắm nước lạnh để bình tĩnh.
Tắm rửa xong xuôi ra ngoài, Tống Yếm đã bị tiếng nước đánh thức, nhập nhèm mở mắt: “Tối rồi mà sao còn tắm nữa.”
Tống Yếm lúc buồn ngủ mơ mơ màng màng không có khí chất lạnh lùng lúc ban ngày, giọng nói hơi khàn, nghe vào thật sự rất mềm mại, cả người chôn vào trong chăn, nhìn ngoan vô cùng.
Hạ Chi Dã vừa mới tắm nước lạnh xong kiểu: “… Bởi vì nóng.”
Tống Yếm: “Ưm.”
Nhắm mắt lại, lông mi an tĩnh rũ xuống.
Hạ Chi Dã nhìn ba giây: “…”
Hình như có chút đáng yêu.
Không sao, thưởng thức cái đẹp là bản năng của nhân loại, mà cái đẹp thì không kể giới tính. Hắn chỉ là vừa lúc gặp phải một cậu bạn cùng phòng lớn lên quá đẹp mà thôi, không có gì ghê gớm.
Hạ Chi Dã nghĩ như vậy, chậm rãi thở ra một luồng hơi nóng, cơ mà tháng chín gần như đã trôi qua một nửa, tại sao hôm nay trời vẫn còn chưa mát mẻ thế nhỉ.
Qua cuối tuần, Nam Vụ đổ mưa nhỏ liên tiếp mười ngày, nhiệt độ không khí giảm mạnh, mùa thu nối gót mà đến, chớp mắt đã cuối tháng chín.
Buổi tối chính là ngày hội nghệ thuật, mấy người tổ kịch nói được đặc biệt cho phép buổi chiều không cần lên lớp, cứ trực tiếp đến tòa nhà thể ɖu͙ƈ và nghệ thuật diễn tập.
Tống Yếm dùng áo khoác che đầu, nằm trêи nền lót sân thể ɖu͙ƈ ngủ bù.
Hạ Chi Dã xách theo đồ trở về phòng thể chất, đi đến bên cạnh cậu, ngồi xổm xuống, xốc áo khoác lên, lộ ra cái đầu nhỏ xinh đẹp táo bạo kia ra.
Tống Yếm nâng mí mắt lên: “Muốn chết à?”
Hạ Chi Dã quơ quơ túi đồ trong tay: “Mua riêng cho cậu này.”
Tống Yếm: “?”
Hạ Chi Dã: “Ly trà sữa đầu tiên của mùa thu, người khác có, bạn cùng bàn của tôi không thể không có.”
Tống Yếm: “…”
Bao lớn rồi, mà sao còn bị phương thức marketing không đâu vào đâu trêи vòng bạn bè của bọn thương gia tẩy não, có ấu trĩ không chứ.
Tống Yếm một bên ghét bỏ, một bên nhận lấy trà sữa, nếm một miếng.
Trà sữa trân châu không bỏ trân châu, trà bốn sữa sáu, 50% đường để ấm, là khẩu vị của cậu.
Tiểu Béo nghe mùi lén lút cọ lại đây: “Hạ gia, tôi cũng muốn ly trà sữa đầu tiên của mùa thu.”
Hạ Chi Dã liếc bạn một cái: “Cậu là bạn cùng bàn của tôi à?”
“?” Tiểu Béo không thể hiểu nổi, “Bàn trước và cùng bàn chênh lệch lớn như vậy hả?”
Hạ Chi Dã trả lời: “Cũng không phải.”
Tiểu Béo: “Đúng không.”
Hạ Chi Dã: “Chủ yếu là do chênh lệch giá trị nhan sắc.”
Tiểu Béo: “…”
Là bạn không suy nghĩ cẩn thận, rốt cuộc ngay từ đầu vì sao mình lại muốn tới đây tự rước lấy nhục.
Khổng Hiểu Hiểu cũng không cho bạn có cơ hội tiếp tục tự hỏi, ‘rầm’ một tiếng đẩy cửa phòng thể chất ra, vẻ mặt lửa giận ngút trời: “Tức chết mất, tức chết mất, thật sự là tức chết mất.”
“Sao vậy chị Hiểu?” Triệu Duệ Văn hỏi.
Khổng Hiểu Hiểu: “Các cậu có biết thể lệ thi đấu bị thay đổi rồi không?”
Mọi người: “?”
“Tôi mới ở văn phòng nghe được, giải thưởng lần này không phải do giáo viên chấm điểm mà là cả khối bỏ phiếu kín, mỗi người bầu cho ba tiết mục mình thích nhất, cuối cùng đếm số phiếu rồi phát thưởng.”
Tiểu Béo nghi hoặc: “Cái này không phải tốt à? Công bằng công chính còn công khai.”
“Ừ thì tốt, tốt đến mức bọn Dương Nguyền với Hạ Vũ mua mấy trăm ly trà sữa phát nơi nơi, nói rằng chỉ cần bỏ phiếu cho
“** má!” Tiểu Béo phản ứng lại, “Ý của cậu là bọn họ hối lộ giám khảo?”
Triệu Duệ Văn tức giận đến trào máu: “Sao bọn họ có thể dùng thủ đoạn hủ bại của giai cấp tư bản chủ nghĩa kiểu này đi ăn mòn sự đoàn kết chính nghĩa bên trong nhân dân của chúng ta?!”
Tiểu Béo chửi ầm lên: “Quả thật quá vô sỉ!”
Triệu Duệ Văn giận tới công tâm: “Vốn dĩ chính là bại hoại của xã hội.”
Tiểu Béo: “Cho nên là nhận trà sữa ở chỗ nào?”
Triệu Duệ Văn trả lời: “Tôi cũng muốn biết.”
‘Bốp bốp’ hai tiếng, một béo một gầy, anh dũng hy sinh.
Hai người còn chưa kịp từ dưới đất bò dậy nhận sai đã nghe được một tiếng: “Ấy, tại sao lại là các cậu nữa vậy.”
Nghe thấy thanh âm này, cảm giác vô lực nháy mắt nảy lên trong lòng Khổng Hiểu Hiểu, xoay người, hữu khí vô lực nói: “Tôi cũng muốn hỏi, tại sao lại là các cậu nữa.”
“Không có biện pháp, mấy phòng học khác đều có người hết rồi. Bọn tui đã thay quần áo xong xuôi, còn có một tiếng nữa là phải lên sân khấu, các cậu để bọn tui ở đây diễn tập một chút, được không ~ Tui mời các cậu uống trà sữa ~”
Dương Nguyệt đại khái chính là loại hình hoa khôi thanh thuần tiêu chuẩn, cao cao gầy gầy, trắng nõn sạch sẽ, mái tóc đen dài thẳng tắp cộng thêm ngũ quan tinh xảo thanh tú, một khi làm nũng thì gần như không có thẳng nam nào có thể chống cự.
Mắt thấy bọn Tiểu Béo sắp đầu hàng phản bội, Khổng Hiểu Hiểu trừng mắt nhìn bọn họ, quay đầu: “Không cần. Vẫn là câu nói kia, thứ tự trước sau.”
Dương Nguyệt chu miệng lên: “Nhưng lần trước bọn tui đã để cho các cậu rồi mà.”
Khổng Hiểu Hiểu không sao cả nhướng mày: “Ai kêu các cậu lần não cũng đến chậm một bước làm chi.”
“…”
Hình như cũng có đạo lý.
Dương Nguyệt nói không lại, xoay người, “Ông xã ~”
Ông xã phi pháp của nhỏ nhìn lướt qua bên tỏng: “Không sao, nhường cho bọn họ đi, dù sao với trình độ này của bọn họ, chúng ta bớt tập luyện một lần cũng không thua được.”
Dương Nguyệt nghe thấy lời này, theo tầm mắt của hắn ta nhìn thoáng qua phòng thể chất, sau đó ‘ồ’ một tiếng: “Trời ơi, các cậu định mặc loại trang phục dệt bằng sợi hóa học thuê trong studio đi biểu diễn đó hở?”
Khổng Hiểu Hiểu: “?”
Vẻ mặt Dương Nguyệt đầy vẻ không hiểu nổi: “Cái này cũng quá rẻ rồi đó, đến lúc đó hiểu quả sân khấu nhất định không tốt đâu. Cậu xem quần áo của tui với Triệu Vũ đều do mẹ tui tốn một vạn đặt may, Chỉ sợ không gợi cảm xúc được, sẽ diễn hỏng mất.
Sau khi bla bla một hồi, mới dường như nhận ra được cái gì, làm màu che miệng lại: “Ai da, xin lỗi xin lỗi, tui không có ý kia đâu, con người tui nghĩ sao nói vậy, nói chuyện không để ý đầu óc, không có ý xúc phạm mấy cậu. Dù sao tui cũng biết không phải ai cũng có thể gánh nổi phí trang phục, là tui nói chuyện thiếu suy xét, các cậu đừng có để ý nhá.”
‘Nhá’ đến mức khiến sự xem thường của Khổng Hiểu Hiểu sắp vọt đến gót chân.
Nhưng đối diện là con gái, cô nàng cũng không thể sử dụng bạo lực.
Đang nghẹn một bụng hỏa, Hạ Chi Dã trong góc đột nhiên chậm rì rì hỏi Tống Yếm một câu: “Lần này mua trà sữa có phải bỏ sữa bò quá ít phải không.”
Tống Yếm tựa hồ hiểu rõ hắn muốn nói cái gì, uống một ngụm: “Có hơi.”
Hạ Chi Dã gật đầu: “Quả nhiên, bảo sao mùi trà đậm như thế.”
Xì.
Khổng Hiểu Hiểu nhịn không được bật cười.
Mặt Dương Nguyệt tái mét.
Hạ Chi Dã lại ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội: “Sao vậy, vừa rồi xảy ra chuyện gì à.”
Khổng Hiểu Hiểu nén cười: “Không có gì, chỉ là định hôm nào mời cậu uống Đại Hồng Bào, cho nhạt bớt mùi của Vũ Tiền Long Tỉnh.”
Nói xong quay đầu nhìn về phía Dương Nguyệt: “Nếu nhà cậu có tiền như vậy mà cậu vẫn ở Tam trung cạnh tranh với loại người bình dân như chúng tôi làm gì. Không bằng trước hết nghĩ xem bản thân mình có vấn đề gì không, chứ sao mỗi lần thi cử chỉ đạt điểm số bằng một nửa người ta thôi vậy. Nếu truyền ra ngoài thì chắc ai cũng nghĩ đầu óc của mấy nữ sinh xinh đẹp học trường chúng ta đều không được tốt đó, không thích hợp biết bao.”
Lớp mười sáu là lớp chọn đặc biệt về thể ɖu͙ƈ và nghệ thuật trêи danh nghĩa.
Trêи thực tế chỉ là học sinh có gia cảnh không tệ thành tích nát bét bị ba mẹ dùng tiền miễn cưỡng tống vào một lớp dở của trường cấp ba trọng điểm đội sổ mà thôi, nghiêm túc truy cứu thì học bạ cũng không nhất định sẽ thuộc Tam trung.
Ngày thường mọi người quan tâm đến thể diện, sẽ không ai đề cập đến vấn đề này.
Lúc này Khổng Hiểu Hiểu trực tiếp đâm chọt, nói rõ rằng không muốn bla bla với Dương Nguyệt.
Dương Nguyệt vừa thẹn vừa bực: “Cậu… Cậu…”
‘Cậu’ nửa ngày, bởi vì từ vựng thiếu thốn quá mức nên thật sự không biết ‘cậu’ gì nữa, chỉ có thể thở phì phò ném xuống một câu ‘Có bản lĩnh gì thì tối gặp’, sau đó xách theo cái váy giá một vạn cộp cộp rời đi.
Triệu Vũ vội vàng đuổi theo.
Khổng Hiểu Hiểu thắng trận, tâm tình vô cùng tốt, xoay người hô lên: “Đến đây nào, tiếp tục diễn tập, có thưởng hay không không quan trọng, quan trọng là chúng ta không thể bại dưới tay đôi trà xanh mỡ lợn kia được, đây là điểm mấu chốt cuối cùng của lớp một chúng ta trêи lĩnh vực nghệ thuật.”
Cũng may diễn tập rất thuận lợi.
Triệu Duệ Văn có chút tài hoa, căn cứ vào tình huống của bản thân từng diễn viên mà tận lực sửa đổi nhân thiết kịch bản để phù hợp hơn.
Tỷ như Chúc Anh Đài bị đổi thành một mỹ nhân lạnh lùng, lời kịch cơ bản đều là lạnh mặt trào phúng, có chút hài hước lại có chút sâu lắng, Tống Yếm diễn cũng tự nhiên.
Mã Văn Tài thì là một tên phú nhị đại cộc lốc, vốn đang lo lắng Lưu Việt không muốn diễn, kết quả người này sau khi xin nghỉ một tuần trở về bỗng nhiên an phận lạ thường, không thể nói là nhiệt tình thân thiện, nhưng xem như phối hợp.
Bọn tiểu Béo, Trương Diện Diện cùng với mấy nhân vật phụ cũng rất thoải mái.
Đến cả Hạ Chi Dã, trời sinh đã diễn đỉnh, không cần nhọc lòng.
Khổng Hiểu Hiểu cực kỳ hài lòng: “Không tồi, điểm mấu chốt trong nghệ thuật của lớp chúng ta nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là có thể thủ vững.”
Triệu Duệ Văn: “Khả năng có chút ngoài ý muốn.”
Khổng Hiểu Hiểu: “.”
Triệu Duệ Văn: “Tôi vừa nhớ tới cảnh cuối cùng phải dùng cánh hoa hồng nhưng tôi lại quên chuẩn bị rồi.”
“…” Khổng Hiểu Hiểu bình tĩnh dò hỏi, “Cậu là heo à.”
Triệu Duệ Văn ngoan ngoãn trả lời: “Cho nên có người nào có thể nói cho heo biết bây giờ nên làm cái gì không?”
Vì hiểu quả làm đẹp ở cảnh cuối, ít nhất cần có một trăm hai mươi đóa hoa hồng, sau khi mua về phải bứt từng cánh hoa một ra, số lượng rất nhiều. Chỉ còn nửa tiếng nữa là hội diễn sẽ chính thức bắt đầu, bây giờ bọn họ phải đến chỗ nào hái nhiều hoa hồng như vậy chứ.
Triệu Duệ Văn thấy chết không sờn: “Không bằng cảnh cuối các cậu trực tiếp giết tôi để trợ hứng luôn đi, hiệu quả hẳn là sẽ mạnh hơn rải hoa hồng đó.”
“Đừng, người như tôi rất yếu mềm, không thể thấy máu.” Hạ Chi Dã vỗ vỗ tay, đứng lên, “Các cậu lo chuẩn bị mấy cái khác trước đi, tôi và Tống Yếm với cả tiểu Béo sẽ đi mua hoa hồng.”
Tống Yếm: “?”
Hạ Chi Dã giải thích: “Bây giờ đi tìm Nguyễn Điềm mượn tiền nhất định không kịp, trước mắt chỉ có cậu mới có thực lực đảm đương chức kim chủ.”
Kim chủ Tống: “… Được.”
Tiểu Béo: “Vậy tôi đi làm gì?”
Hạ Chi Dã nhìn về phía bạn: “Hoa rất nặng, cậu có thể bỏ mặc vị kim chủ gầy yếu nhỏ xinh này khiêng hoa chung với tôi được à?”
Tiểu Béo: “…?”
Có phải cậu có hiểu lầm gì với hai từ gầy yếu nhỏ xinh này đúng không?
Hạ Chi Dã không hổ là tiểu bá vương Tam trung có thể ganh đua cao thấp với đám anh em trong xã hội của khu này, vô cùng quen thuộc mấy cái ngõ nhỏ loanh quanh lòng vòng ở đây.
Dẫn bọn họ ra khỏi cổng trường, quẹo tới quẹo lui, không mất mấy lần đã tìm được một cửa hàng bán hoa.
Trang trí rất nghệ thuật, nhìn qua giống như mới mở.
Phần lớn các bó hoa đều được gói lại với thiết kế có ý nghĩa, không giống với những cửa hàng bán hoa khác cứ bình thường dung tục bó thành một cục.
“Tiểu Hạ, sao em lại đến đây, mua hoa hả?”
Chủ tiệm là một cô gái trẻ tuổi rất xinh đẹp, thấy Hạ Chi Dã, thân mật tiếp đón, nhìn qua chắc đã sớm quen nhau, hơn nữa quan hệ cũng không tệ lắm.
Hạ Chi Dã nghiêng đầu giải thích với Tống Yếm: “Cửa hàng này mới mở hồi hè, tiểu Mạt Chược cực kỳ thích đến đây chơi.”
Tống Yếm không biết hắn đột nhiên giải thích cho mình làm cái gì, có chút khó hiểu: “Cho nên?”
“Cho nên…” Hạ Chi Dã cũng không biết chính mình đột nhiên giải thích cho cậu làm cái gì, “Không có gì, chỉ là nói một câu thôi.”
Sau đó quay đầu nhìn về phía chủ tiệm: “Chị ơi, bọn em cần một trăm hai mươi bông hồng đỏ, chỗ chị có không?”
Kêu chị lại rất là thuần thục.
Tống Yếm câu lấy quai đeo cặp, thần sắc hờ hững.
Chị gái chủ tiệm đứng một bên rất nhiệt tình: “Có chứ, buổi sáng chị mới nhập một đống hoa hồng đỏ từ chợ hoa về đây, còn chưa cắt lá cào gai, các em lấy không? Nếu lấy thì chị hạ giá cho mấy đứa.”
Tiểu Béo nghe được hai chữ hạ giá thì hai mắt sáng rực: “Lấy lấy lấy, bọn em lấy một trăm rưỡi bông ạ.”
“Được. Để chị xuống nhà kho đếm cho tụi em.”
Chủ tiệm vừa mới xoay người, chuông gió treo trước cửa hàng bán hoa bỗng vang lên: “Bà chủ, ba trăm đóa hồng đỏ, cần ngay bây giờ, làm phiền nhanh chút.”
Âm thanh lách tách hay làm ra vẻ rất quen thuộc.
*Âm thanh lách tách: 气泡音 hay vocal fry register là 1 loại giọng cực thấp, khi nói hoặc hát thì âm thanh phát ra cũng có tiếng giống như tiếng bong bóng.
Vừa quay đầu lại, quả nhiên là Triệu Vũ.
Triệu Vũ cũng thấy bọn họ, sắc mặt nháy mắt trầm xuống, sau đó lựa chọn nâng cằm, không coi ai ra gì, tiếp tục nói với chủ tiệm: “Chín mươi chín đóa cần phải bó lại, số còn lại cứ để không, chúng tôi cần dùng gấp, làm phiền bây giờ bó lại giúp chúng tôi.”
Chủ tiệm chỉ chỉ Hạ Chi Dã: “Hai anh đẹp trai này đến trước, tôi lấy cho bọn họ cái đã, sau đó mới tới cậu, hiểu?”
Tiểu Béo: “?”
Chẳng lẽ không phải là ba anh đẹp trai à?
Giọng điệu chủ tiệm coi như còn nói đạo lý, Triệu Vũ lại không thèm thương lượng: “Bó cho tôi trước, ta trả nhiều hơn 20%.”
Lời này quả thật đúng kiểu ‘trời lạnh rồi, cho Vương thị phá sản đi’.
Chị gái chủ tiệm nhịn không được cười thành tiếng: “Em trai có phải xem quá nhiều phim truyền hình bá tổng Mary Sue rồi không hả? Nhưng xin lỗi nhé, chị đây không để mình bị quay mòng mòng đâu. Dù sao ở chỗ này của chị chỉ chú ý thứ tự trước sau, cậu em muốn chờ thì chờ, không muốn chờ thì đi chỗ khác, đi thong thả không tiễn.”
Nói xong quay người đi vào nhà kho.
Để lại Triệu Vũ vẻ mặt vừa đỏ vừa trắng.
Phàm là có chút tâm huyết, lúc này phải nên quay đầu chạy lấy người.
Nhưng phạm vi mấy dặm quanh đây chỉ có một cửa hàng bán hoa, muốn đi chỗ khác mua sẽ không kịp thời gian. Đến lúc đó không cần hoa trở về, hiệu quả sân khấu giảm xuống, Dương Nguyệt có thể cằn nhằn hắn ta ba ngày ba đêm.
Triệu Vũ nhịn không được thấp giọng mắng một câu: “Thứ phụ nữ ngu ngốc gì vậy.”
Xoay người định ra ngoài cửa rít điếu thuốc, lại bị một cái chân rất dài chặn đường.
Tức giận ngẩng đầu: “Làm gì?”
Hạ Chi Dã dương cằm, chỉ xuống nhà kho: “Xin lỗi.”
“Mày có bệnh à Hạ Chi Dã?” Dương Nguyệt không có ở đây, Triệu Vũ cũng lười giả vờ thân sĩ, “Tao mắng bà chị kia thì liên quan cái đéo gì tới mày? Mẹ nó có phải mày suốt ngày giả ngầu giả đến nghiện rồi phải không.”
Mắng xong, Hạ Chi Dã còn chưa mở miệng, tiểu Béo đã nuốt không trôi: “Ngay cả mày mà cũng không biết xấu hổ nói người ta giả ngầu à, sao không nhìn lại mình xem có cái đức hạnh gì?”
“Tao có cái đức hạnh gì cơ?” Triệu Vũ cười lạnh một tiếng, “Tao có cái đức hạnh gì cũng sẽ không lưu lạc đến mức bị trường Thực Nghiệm cho thôi học sau đó chạy đến Tam trung phồng má giả làm người mập. Thế nào, được người ta thổi phồng kêu từng tiếng Hạ thần nên quên mất việc lăn lộn trong trường Thực Nghiệm không được rồi à?”
“Cái ** má mày mới lăn lộn không nổi tỏng trường Thực Nghiệm, Hạ gia của chúng tao là vì anh em mới chuyển đến Tam trung có được chưa. Không giống người nào đó, tự mình thi không đậu trường trọng điểm mới dựa vào việc trong nhà nhiều tiền, lâu rồi nên thật sự cho rằng lông gà mọc trêи mình dơi à, quên mất bản thân là loại chim gì luôn rồi.”
“Đúng vậy, nhà tao có tiền, thì làm sao, hâm mộ à? Nếu không tao trả dùm tiền hoa hồng cho tụi mày nhé, tiết kiệm chút tiền cứu vớt trang phục rách nát tung tóe của tụi mày. Dù sao ai bảo lớp trưởng tụi bây nghèo đến mức không có tiền nộp học phí, chỉ có thể trộn chung với đám học sinh dở như tụi tao ở cái trường này chứ.”
Trong giọng nói giấu không được sự ghen ghét cùng với khinh thường.
Bởi vì mấy cái khác đều kém hơn nên bắt đầu lấy sở trường duy nhất của mình ra oai.
Tiểu Béo thật sự rất xem thường loại người này.
Nhưng mà lần này không chờ bạn tuôn trào đống tình cảm mãnh liệt, Tống Yếm nãy giờ đứng một góc bên cạnh vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng chợt mở miệng: “Tiết mục của các người hình như rất cần hoa hồng.”
Cậu nhìn về phía Triệu Vũ.
Triệu Vũ không biết cậu đột nhiên hỏi cái này làm gì, không kiên nhẫn nói một câu: “Vô nghĩa, không phải cần gấp thì đáng để tao ở chỗ này xàm quần với tụi mày nửa ngày lắm à?”
Tống Yếm gật đầu: “Vậy thì tốt thôi.”
Triệu Vũ: “…”
Không đợi hắn ta phản ứng xong lời này có ý gì, Tống Yếm đã nhìn về phía chị chủ tiệm đang bận rộn trong nhà kho, hỏi: “Bà chủ, cửa hàng của chị còn tổng cộng bao nhiêu bông hồng.”
Chủ tiệm đáp rất mau lẹ: “Đỏ 300 bông, trắng 300 bông, champagne 200 bông.”
Tống Yếm lại hỏi: “Có thể thay thế hoa hồng thì sao.”
Chủ tiệm suy nghĩ: “Thế thì còn nguyệt quý, gần mấy trăm bông ấy.”
Tống Yếm nghe vậy gật đầu: “Ừm, em lấy hết, một bông cũng không thừa.”
“?” Triệu Vũ bên cạnh vốn đang đắc chí bởi vì chiếm thế thượng phong bỗng đơ một lúc mới phản ứng được, “Đệt, mẹ nó Tống Yếm mày có bệnh hay gì.”
Tống Yếm móc ra tấm thẻ đen mà Tống Minh Hải cho cậu lúc trước, tính tiền, sau đó xoay người, vẻ mặt cực kỳ đạm nhiên đầy vẻ chẳng sao cả: “Xin lỗi, không có bệnh, chỉ là đơn thuần có tiền mà thôi.”
Triệu Vũ: “…”
Tiểu Béo: “…”
Hạ Chi Dã: “…”
Khó có thể phản bác.
Hết chương 17.