Trong gió thu vẽ nên một cảnh tưởng nhỏ hẹp, lá cây đong đưa, bị gió lạnh đưa xuống mặt đất, bị vùi vào trong đất. Cát về với cát, đất về với đất.
“Mẹ !” Tiếng khóc thảm thiết vang lên trong cái thôn nhỏ yên tĩnh, tô vẽ thêm hơi thở bi thương của mùa thu.
Khi Mộ Phi đến ở được năm thứ ba, mẹ của Tố Vân nhiễm bệnh qua đời, cho dù thầy y thuật có cao siêu tới đâu cũng không chống lại được quy luật sinh tử. Sau tang lễ, thầy cùng Tố Vân đều đau lòng khổ sở ở trong phòng không ra. Mộ Phi tìm một người, sau tang lễ tìm không thấy tung tích.
Hướng Nhất Phương một người trốn vào trong núi, dựa vào thân cây, nhìn thấy lá vàng rơi trên đất, ánh nắng chiều trong không trung vẫn diễm lệ như trước, đỏ như lửa. Cảnh đẹp như vậy nhưng hắn không có tâm tình đi thưởng thức, trong đầu nghĩ đến lời nói của cô trước khi qua đời, tuy rằng mịt mờ, ý tứ kia Hướng Nhất Phương nghe có thể thiểu được.
“A Phi là thiếu gia trong thành phố, là con một, cho dù tương lại không cùng Tố Vân kết hôn, chung quy vẫn sẽ cưới vợ. Nhất Phương à, con hiểu ý của ta không ? Con nhất định hiểu…….. Mộ Phi rất ỷ lại con.”
Hắn hiểu, hắn rất hiểu, về sau phải ít ở bên cạnh Mộ Phi, cũng không thể mọi chuyện đều nhân nhượng Mộ Phi, càng không thể………. càng không thể cho Mộ Phi đến giường của mình.
“Nhất Phương à ! Anh như thế nào chạy đến nơi này ?” Chàng thanh niên thở hổn hển rốt cục thấy được nam nhân, mà khi chàng chạy đến gặp nam nhân, nam nhân lại đột nhiên trở nên lạnh lùng.
“Trở về đi.” Hướng Nhất Phương đứng dậy đi rồi, không có chờ chàng, thậm chí không liếc mắt một cái.
Vẻ lạnh lùng làm cho Mộ Phi ngây dại, đây vẫn là người mỉm cười cả ngày sao ? Chẳng lẽ bởi vì cô mất đi sao ? Hẳn là thế ! Nhất định là thế ! Mộ Phi ở trong lòng tự an ủi, nhanh chân chạy theo.
Nhưng, chuyện sau đó lại lần lượt đả kích chàng.
“Hướng Nhất Phương ! Anh có ý gì chứ, gì mà cùng đi câu cá, như thế nào tới bên bờ hồ chỉ nhìn thấy Tố Vân, anh sao lại không đến ?” Rõ ràng bảo là chỉ có hai người ! Cơ mà đến đó chỉ nhìn thấy Tố Vân đang đợi mình, hắn có ý tứ gì ?
“Tôi không có thời gian cùng cậu.” Nam nhân lạnh lùng cự tuyệt chàng.
Một lần hai lần rồi ba lần, chuyện như vậy luôn lặp lại. Mộ Phi có thể rõ ràng cảm giác được Hướng Nhất Phương đang trốn tránh mình, nhưng chàng không hiểu, vì cái gì nam nhân này phải trống tránh ?
Mộ Phi khi đó còn chưa trưởng thành, Hướng Nhất Phương khi đó như trước lần lượt trốn tránh chàng trai trẻ, hai người vốn như keo như sơn đột nhiên trở nên một câu cũng không thể nói rõ, giống như hai người xa lạ. Này không phải Mộ Phi muốn, chàng muốn ôm lấy nam nhân, cùng nam nhân đi du sơn ngoạn thủy.
Nhưng chàng trai trẻ tuổi ngây ngô sẽ không chịu mất mặt, cũng có tâm cao khí ngạo, dựa vào cái gì ta phải chủ động nói chuyện với hắn ? Mang theo tâm lý như vậy, chàng cũng không đi lại nói chuyện với nam nhân. Ngược lại, chàng bắt đầu hẹn hò với Tố Vân, đơn giản là khi chàng cùng Tố Vân vô cùng thân thiết, chàng có thể nhìn đến trên mặt nam nhân chợt lóe lên nỗi xấu hổ rồi biến mắt cùng trong mặt giống như có điều gì vô cùng đau thương.
Tất cả hết thảy hành động ngu ngốc ấy, chỉ vì có thể nhìn thấy phảu ứng bất đồng của người nọ.
“A Phi à ! Cậu nếu không thích Tố Vân, đừng lừa cô ấy nữa ?” Rốt cục có một ngày, Hướng Nhất Phương nhịn không được nói với chàng.
Chàng trai trẻ vốn phải cao hứng lại lập tức bốc lên lửa giận, vì cái gì cùng chàng nói chuyện lại là vì cái đứa con gái kia ?! Chàng hừ một câu, lạnh lùng nói : “Anh như thế nào biết tôi không thích cô ấy ? Hướng Nhất Phương à, anh không phải là vì thích Tố Vân cho nên mới cùng tôi nói chuyện đi ? Nói cho anh, tôi sẽ không buông tha đâu ! Tôi thích Tố Vân !”
“Lớn như vậy, sao lại hồ nháo như thế chứ !”
“Tôi ghét anh ! Hướng Nhất Phương !” Ngày đó bọn họ cãi nhau, Mộ Phi bỏ lại một câu chạy đi, để lại nam nhân trong lòng nỗi khổ không nói nên lời, bên dưới gọng kính to, là đôi mắt trong suốt tràn đầy đau thương.
Có lẽ, chính là mình sinh, nói không chừng Mộ Phi thật thích Tố Vân. Hướng Nhất Phương nghĩ như vậy.
Ngày đó cãi nhau đã không có chuyện tiếp theo, đơn giản là khi Hướng Nhất Phương từ trên núi hái thuốc trở về mới biết được Mộ Phi đã được người trong thành phố đưa đi rồi.
Mộ Phi đi, không nghĩ tới là suốt ba năm, không có tin tức gì, làm cho Hướng Nhất Phương cảm thấy Mộ Phi vĩnh viễn sẽ không trở lại, như vậy cũng tốt, người nọ nên thuộc về bên ngoài.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Mùa thu vẫn như cũ, hắn đã là kẻ ba mươi tuổi đầu, trong thôn cũng có không ít người lại đây làm mối, nhưng trong lòng luôn không muốn kết hôn, không thể nói rõ vì cái gì, chỉ là lưu lại một tia bí ẩn ngây ngô tiếc nuối, chôn thật sâu ở trong lòng.
Trở lại thôn, chưa kịp vào nhà đã nhìn thấy một chiếc xe xa hoa có rèm che đậu ở bên ngoài, Hướng Nhất Phương đột nhiên có chút khẩn trương, cảm thấy được bên trong có người nào có thể đến đây.
Chần chừ đúng bên ngoài, một bàn tay đặt lên vai hắn : “Sao lại không đi vào ?”
Hướng Nhất Phương quay đầu lại, một nam tử anh tuấn vận đồ Tây cười cười nhìn mình, sửng sốt nửa ngày, nam nhân gian nan nói hai chữ : “A Phi…..”
Nam tử ôn nhu ngắm nam nhân : “Nhất Phương à, tôi đã trở về.” Lúc này đây, chàng không muốn nam nhân lại chạy trốn ! Thời gian ba năm, đã đủ cho chàng từ thanh niên lớn dần thành một người đàn ông vũ đại, mà tưởng niệm suốt ba năm đã làm cho chàng chàng hoàn toàn hiểu rõ tâm ý của mình.
Chàng thích người đàn ông này, chàng yêu người đàn ông này.
“Tôi…. tôi nghĩ cậu sẽ không tha thứ cho tôi.” Hai người ngồi sóng vai bên dòng suối trong suốt, trong đó có một người luôn đẩy cái mắt kính to trên mũi cúi đầu nói chuyện.
“Nhất Phương à, tôi không phải kẻ chậm tiêu. Trong ba năm tôi vẫn như cũ không ngừng nỗ luyện, tuy rằng gian khổ, nhưng chỉ cần nghĩ đến anh, sẽ cảm thấy đều đáng giá. Biết không, tôi chỉ muốn có thể làm một kẻ để anh có thể dựa vào, có thể trong đêm dông tốt bảo vệ anh, ha hả.” Tay gối lên đầu, nam tử nhìn bầu trời cao bị ánh nắng chiều che kín, chiếu ra gương mặt tuấn tú nhu hòa tràn đầy ý cười.
“A ?” Hướng Nhất Phương khó hiểu nhìn nam tử, trong lòng lại bởi vì những lời đó mà lâng lâng bay lên, ý tứ kia trong lời nói của nam tử, hắn thực không dám nhận, nhưng lại không hiểu có điều hy vọng.
“Tôi thích anh.” Nam tử đột nhiên nhìn về phía nam nhân, một tay đè Hướng Nhất Phương ra mặt đất, thừa dịp nam nhân xuất thần một lát liền gỡ cặp kính to kia.
“Này, đừng nháo………” Muốn cầm lại mắt kính, đã bị nam tử ôn nhu nắm lấy, ôn nhu cưới đi nụ hôn ngây ngô, ôn nhu làm cho tim hắn đập thật nhanh, quên mất chống cự.
Không trung sâu thăm thẳm, ánh nắng chiều vẫn như trước, gió lạnh thổi qua, cây cỏ đu đưa, yên lặng mà ngọt ngào.
“Nhất Phương à, tôi thích anh, cùng tôi bên nhau được không ?” Cúi đầu nỉ non, thâm tình nhìn ngắm, “Đừng lẩn trốn, cầu xin anh.”
“Ừm……” Trong đôi môi đang tiếp xúc nhẹ nhàng bật lên câu trở lời, ngượng ngừng mà mẫn cảm khiến kẻ khác rung động, tình yêu tinh khiết tinh khiết say đắm bao trùm cả làn gió mềm nhẹ.
Nếu…. nếu sau đó không bị thầy phát hiện Mộ Phi cùng mình ở bên nhau, nếu chính mình không cự tuyệt yêu cầu của thầy rời đi Mộ Phi, thầy cũng sẽ không bởi vì tức giận mà đột nhiên phát bệnh……..
“Hãy chăm sóc tốt cho Tiểu Vân……….” Thầy liền như vậy ra đi, tàn nhẫn lưu lại một câu, không biết đã tha thứ cho mình hay chưa.
Ít nhất, Hướng Nhất Phương không thể tha thứ cho sự ích kỷ của mình, đem cái chết của thầy quy tội lên bản thân, nhưng yêu một người cũng là một loại ích kỷ sao ?
Tình nghĩa lưỡng nan, nam nhân lại một lần nữa đẩy Mộ Phi đi.