Đức Dương Quận Chúa

Chương 156: Phiên ngoại (tám): Toàn văn hoàn



“Học sinh Trương Hải bái kiến hoàng hậu nương nương, chúc hoàng hậu nương nương thân thể an khang, dung nhan vĩnh trú.”

Lâm Văn cùng hành lễ nghe vậy nhíu mày, hơi nghiêng đầu nhìn Trương Hải, không ngờ nhìn bề ngoài Trương sư huynh đàng hoàng mà trên thực tế lại tâm cơ như thế, biết hoàng hậu nương nương thích cái đẹp nên cố ý nói vậy để nương nương vui.

“Miễn lễ, ban ngồi.”

Mặt mày Ân Trường Hoan vui vẻ, nàng không nghĩ tới Diệp Hoàn sẽ cho hai người này tới gặp mình, có cảm giác như mùa xuân gieo hạt, mùa thu thu hoạch trái cây vậy, thêm nữa vóc dáng hai người này cũng không tệ, tâm tình Ân Trường Hoan tốt lên không ít.

“Bản cung nghe nói ngươi có học vấn rất cao, hoàng thượng cũng rất hay tán thưởng.”

Trương Hải ngẩng đầu “Đa tạ nương nương tán dương, Trương Hải về sau nhất định sẽ cố gắng, không cô phụ dạy bảo của thư viện Đức Dương và nương nương.”

Hai mắt hắn sáng lên, cười đến khóe miệng như muốn rộng đến mang tai, vừa nhìn đã biết Ân Trường Hoan trong lòng hắn rất quan trọng.

Diệp Hoàn ngồi ở trên, nửa thật nửa giả cười một tiếng “Xem ra trẫm trong lòng ngươi còn không quan trọng bằng hoàng hậu.”

Lâm Văn run lên, hít sâu một hơi, làm quan trong triều, đem hoàng hậu nương nương ra so với hoàng đế là tối kỵ, chẳng lẽ hoàng thượng cũng bắt đầu nghi ngờ hoàng hậu nương nương có ý ngăm nghe ngai vàng sao?

“Hoàng…”

“Hoàng thượng, ngài nói sai rồi.” Trương Hải thu liễm nụ cười ngây ngô, thần tình nghiêm túc, không có bất kỳ sự sợ hãi nào.

Lại dám nói hoàng thượng không đúng, rốt cuộc là ai cho huynh dũng khí vậy, Lâm Văn mím chặt đôi môi. Đều là người của thư viện, nàng không thể thấy chết mà không cứu, mấu chốt chính là không thể để huynh ấy làm liên lụy đến hoàng hậu nương nương.

“Hoàng thượng là chủ quân của vi thần, nương nương là đại ân nhân của vi thần, không có nương nương thì không có vi thần của hiện tại. Vì thế trong lòng vi thần, nương nương giống như mẫu thân vậy.”

Lâm Văn cười lạnh, như mẫu thân, cũng không nghĩ chỉ bằng khuôn mặt đó mà cũng muốn trở thành con của nương nương, tự dát vàng lên mặt.

Trong lòng oán thầm không ngừng nhưng trên mặt Lâm Văn lại không có bất cứ dị thường nào.

Ân Trường Hoan cũng hơi xấu hổ, Trương Hải này chắc cũng đã hai mươi mấy, nàng mà có nhi tử lớn thế này, chẳng phải mới mười tuổi đã sinh con sao!

“Thiên địa quân thân sư, quân xếp phía trước, cho nên trong lòng thần, hoàng thượng đương nhiên quan trọng hơn một chút.”

Nói xong hắn hướng phía Ân Trường Hoan quỳ xuống, thần sắc áy náy “Còn xin nương nương bỏ qua cho, nương nương có ân với Trương Hải nhưng Trương Hải không thể quên hoàng thượng.”

Trong cung điện an tĩnh đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, một cảm giác xấu hổ tràn ngập khắp điện.

Mặt Lâm Văn không cảm xúc, thì ra Trương sư huynh là như vậy.

Diệp Hoàn và Ân Trường Hoan hai mặt nhìn nhau, nói lời như vậy mà mặt không đỏ hơi thở không gấp, nhân tài a.

“Ta không ngại, không để ý chút nào.” Ân Trường Hoan nín cười, nói với Diệp Hoàn “Hoàng thượng, người có thể nghe thấy không, trong lòng bọn họ, hoàng thượng còn nặng hơn ta.”

Diệp Hoàn đã đọc bài làm của Trương Hải, cũng biết Trương Hải không phải người trung thực như tướng mạo của hắn, thế nhưng quả thực không ngờ tới hắn lại nói được thế này.

Diệp Hoàn hiện tại có hơi hoài nghi trạng nguyên này có phải hắn chọn sai không.

“Các ngươi đi xuống đi.” Còn để bọn họ ở lại thì cũng không biết nói gì nữa, Diệp Hoàn thấy rất rõ ý nghĩa ánh mắt của nữ thám hoa Lâm Văn nhìn Trương Hải.

Lâm Văn và Trương Hải đều không muốn đi nhưng lời hoàng đế bọn họ sao dám không theo.

Rời Khôn Ninh cung, Trương Hải tiếc hận không thôi “Ta còn tưởng rằng sẽ có cơ hội dùng chung bữa với hoàng hậu nương nương, xem ra là hi vọng xa vời.”

Lâm Văn mỉm cười “Không sao, Trương sư huynh biết ăn nói, về sau nhất định có thể được dùng cùng hoàng thượng.”

“Nhưng mà ta muốn đung bữa cùng hoàng hậu.” Lâm sư muội bị sao vậy, cứ hiểu lầm hắn.

Lâm Văn cười càng ôn hòa “Trương sư huynh không phải mới nói hoàng thượng trong lòng mình quan trọng hơn hoàng hậu nương nương sao, cho nên Trương sư huynh hẳn là muốn dùng bữa với hoàng thượng hơn chứ.”

Trương Hải sững sờ, hắn sao cứ có cảm giác Lâm sư muội bất mãn với hắn vậy.

“Lâm Văn thật sự nói như vậy?” Ân Trường Hoan không dám tin.

“Đương nhiên, chính tai con nghe được mà.” Phó Du võ công tốt, thính lực cũng tốt, lúc đến Khôn Ninh cung không cẩn thận nghe được cuộc nói chuyện giữa Lâm Văn và Trương Hải “Chỉ là Lâm Văn có hơi vượt quá dự liệu của con, con còn tưởng rằng nàng ta là người nghiêm túc.” Không nghĩ vậy mà còn đi trào phúng Trương Hải.

Ân Trường Hoan nhớ lại lời Trương Hải nói, cười cười “Có lẽ là bởi vì nàng ấy gặp được một người cực kỳ không đứng đắn cho nên không nhịn được.”

Gặp được người không đứng đắn… Mí mắt Phó Du hơi run, chẳng lẽ Lâm Văn thích vị quan trạng nguyên kia, nếu không thì ngày thường đều ôn hoà sao lại nói ra mấy câu như vậy.

Nhìn thấy Phó Du gõ ngón tay xuống mặt bàn, Ân Trường Hoan cười cười, đây là thói quen của Phó Du, mỗi lần suy nghĩ thì đều sẽ làm ra động tác như vậy.

Ân Trường Hoan không hỏi Phó Du đang suy nghĩ gì, nhưng đương nhiên là có liên quan Lâm Văn và Trương Hải.

Nữ nhi này của nàng có khéo léo hơn ca ca, nhưng chung quy vẫn là một tiểu cô nương, được sủng ái thiên kiều vạn sủng nên tính tình có hơi nóng nảy, lại muốn nghĩ cho ca ca, cho nên trước đó mới nói muốn Lâm Văn trở thành thái tử phi.

Dù vậy, Phó Du thế nào cũng là một cô nương tâm địa thiện lương, sẽ không làm gì xấu tới Lâm Văn và Trương Hải, cho nên Ân Trường Hoan cũng không lo lắm.

Vô luận là trạng nguyên hay thám hoa, dựa theo lệ cũ đều sẽ ở Hàn Lâm viện hai, ba năm, Lâm Văn cùng Trương Hải cũng không ngoại lệ. Bây giờ họ đang ở trong phòng làm việc, đương nhiên còn có nhiều người khác.

Một buổi chiều nọ, có cung nữ đi tới nói “Xin hỏi Trương đại nhân- Trương Hải và Lâm đại nhân-Lâm Văn là hai vị nào?”

Cung nữ này đứng thẳng lưng, thần sắc bình tĩnh, y phục hay chất vải đều không tầm thường, vừa nhìn là biết cung nữ thân cận bên cạnh chủ tử.

Lâm Văn và Trương Hải trao đổi ánh mắt rồi ra khỏi hàng.

Cung nữ khẽ phúc thân, lại cười nói “Công chúa cho mời.”

Đang êm đẹp, công chúa gặp bọn họ làm gì, Lâm Văn chắp tay “Không biết công chúa tìm bọn ta có chuyện gì?”

Cung nữ lắc đầu, đưa tay làm ra động tác mời “Hai vị mời đi, công chúa còn đang đợi.”

Nhìn thấy Lâm Văn và Trương Hải đang đi tới, Phó Thần hỏi Phó Du “Muội gọi họ tới?”

Phó Du gật đầu “Bọn họ đều là học sinh của thư viện Đức Dương nên muốn tâm sự một chút”

“Vậy gọi ta tới làm gì?”

Phó Du như đương nhiên nói “Gọi huynh tới để xem muội và bọn họ nói chuyện phiếm.”

Phó Thần liếc xéo Phó Du, thấy cậu rất dễ lừa gạt sao.

Lâm Văn và Trương Hải đi vào đình, hành lễ với Phó Thần và Phó Du ở đối diện, Phó Du đúng như đã nói, chỉ hỏi bọn họ chuyện học ở thư viện Đức Dương.

Hàn huyên một hồi, Phó Du đứng lên “Trong ngự hoa viên có hoa nở rất đẹp, Lâm đại nhân đi ngắm cùng ta nhé.”

Lâm Văn không biết Phó Du muốn làm gì, nhận lời đi theo.

Bây giờ đang là lúc chuyển giao giữa xuân và hạ trong ngự hoa viên trăm hoa đua nở, muôn hồng nghìn tía, đẹp vô cùng.

Phó Du đi thẳng vào vấn đề “Lâm đại nhân cảm thấy ca ca ta thế nào?”

Lâm Văn hơi sửng sốt “Thái tử điện hạ là trưởng tử của hoàng hậu nương nương, đương nhiên là rất giỏi.”

Phó Du nhíu mày, đây là lý do quỷ gì, chẳng lẽ nếu ca ca không phải trưởng tử của mẫu hậu thì sẽ không giỏi sao.

Phó Du không biết, lúc này Phó Thần và Trương Hải cũng đang nói chuyện với nhau.

Từ khi làm thái tử, Phó Thần hiểu khá rõ về trạng nguyên Trương Hải này, nhìn thì có vẻ thành thành thật thật nhưng trên thực tế lại có lòng tính toán, tuy nhìn ngốc nhưng rất thông minh, phụ hoàng kỳ vọng rất nhiều về Trương Hải này, còn bảo cậu nên tiếp xúc với hắn.

Đây là lần đầu tiên hai người bọn họ gặp riêng thế này, Phó Thần hàn huyên “Du Du chính là như vậy, nghĩ đi là đi luôn, không làm ảnh hưởng đến công việc của ngươi và Lâm đại nhân chứ?”

“Không có, không có ạ. ” Trương Hải liên tục khoát tay, thực tình thành ý “Công chúa là độc nữ của hoàng hậu nương nương, có thể bồi công chúa điện hạ nói chuyện là vinh hạnh của vi thần.”

A, cái này với việc Du Du là độc nữ của mẫu hậu có liên quan sao?

“Vậy còn bản cung?”

Mặc dù Phó Thần hỏi không đầu không đuôi, nhưng Trương Hải nghe đã hiểu, hắn cười cười, đôi mắt híp thành một đường nhỏ, nhìn càng thêm chất phác.

Hắn nói “Thái tử điện hạ là trưởng tử của hoàng hậu nương nương, vi thần đương nhiên cũng nguyện ý nói chuyện cùng điện hạ.”

Phó Thần thực sự không còn lời nào để nói, chẳng lẽ không nên bởi vì cậu là thái tử, quân chủ thiên hạ tương lai sao!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.