Đùa Giỡn Với Nguy Hiểm (Flirting With Danger)

Chương 26



Thứ 3, 2:12 p.m

“Thay đổi kế hoạch,” Rick nói sau một giờ rưỡi trên máy bay. Anh dập chiếc điện thoại ngay cạnh khuỷu tay xuống, chiếc điện thoại mà anh gần như cầm lên liên tục từ khi họ cất cánh.

“Thay đổi gì?” Sam đã thôi không giả vờ quá mệt mỏi đến nỗi không bị ấn tượng với một chiếc phi cơ riêng trải thảm nhung, một tiếp viên hàng không riêng, và một phòng riêng ở phía sau có quầy bar, bàn hội thảo, giường sofa, và tivi. Cô ngừng nghịch chiếc điều khiển của chiếc tivi lớn để ngước nhìn anh. Họ rời đi muộn hơn cô nghĩ, nhưng sau 4 giờ nhìn qua cửa sổ phi cơ tìm kiếm cảnh sát, FBI và Eliot Ness[30], cô mừng là mình đang ở trên không.

“Hắn không ở Stuttgart. Anh vừa nói chuyện với Tom, cậu ấy đang tức vì chúng ta đi mà không nói cho cậu ấy.”

“Lêu lêu,” Sam đáp lại. “Vậy thì chúng ta đi đâu đây?”

“Hắn đang ở chi nhánh London.” Rick ngồi lại, nhâm nhi tách trà người tiếp viên tự động rót đầy sau mỗi 20’ mà không cần nhắc nhở. “Em biết đấy, anh đã luôn thắc mắc sao hắn lại muốn anh ở lại Stuttgart thêm một ngày, đặc biệt là sau… số tiền không thể tưởng được hắn muốn anh trả cho quyền quản lý cổ phần ở ngân hàng hắn.” Anh thở ra, sự khinh bỉ rõ ràng trên khuôn mặt đẹp trai. “Hắn thậm chí đề nghị sắp xếp đưa anh tham quan xưởng chế biến Mercedes-Benz.”

“Ghi nhận cho hắn một chút,” cô đáp lại. “Hắn không muốn anh nhảy vào giữa một vụ trộm.”

“Cái đó làm anh thắc mắc liệu hắn có biết về DeVore và thuốc nổ không.”

“Nếu có thì hắn cũng không muốn anh bị nổ tung.”

“Tất nhiên là không; anh sẽ không thể cứu cái ngân hàng khốn kiếp của hắn nếu anh chết.”

Sam hắng giọng. “Chúng ta chắc chắn tới mức nào là Partino không văng ra một cái tên chỉ để thoát tội? Anh có nghĩ Meridien sẽ làm vậy với anh không?”

Cái nhíu mày trên khuôn mặt anh từ tối qua sâu hơn nữa. “DeVore là người thế nào? Huênh hoang, tham vọng, không quan tâm tới cách làm chỉ cần đạt được kết quả?”

“Tương tự thế.”

“Chà, Harry cũng kiểu như vậy. Hắn đã cố đánh bại anh trong vài vụ làm ăn – và cuối cùng thua lỗ lớn.”

“Đó là lý do hắn muốn anh mua cổ phần ngân hàng hắn.”

Anh đứng lên. “Ừ. Anh sẽ quay lại ngay. Anh phải bảo Jack chuyển hướng tới Heathrow.” Khi đi qua cô, anh cúi xuống hôn lên trán cô. “Em nên ngủ một chút đi. Tràng kỉ phía sau kéo ra được đấy.”

Sam cần ngủ một lát. Trước khi anh biến vào buồng lái, Sam với tay chạm vào tay anh, vòng tay quanh tay anh. “Em đã phát hiện ra vài điều.”

Anh ngừng lại, nhìn cô. “Điều gì?”

“Em… thích có anh ở bên khi ngủ.” Cô nhíu mày với vẻ tự mãn, kiêu căng của anh. “Chỉ vì anh rất tuyệt và ấm áp thôi.”

Nụ cười cong lên trên môi anh làm mắt anh sâu hơn. “Hm. Và anh ở đây, vừa nhớ ra là em hứa sẽ cho anh làm gì tùy thích.”

Hơi nóng ẩm ướt bắt đầu trào lên giữa hai chân cô. Cô chắc chắn có thể nghĩ ra vài cách chán hơn để sử dụng vài giờ đồng hồ. Đặc biệt khi tối qua cô đã nghĩ mối quan hệ này đã kết thúc. “Trùng hợp thật.”

“Phải không vậy?”

Khi anh quay lại từ buồng lái vài phút sau cô đã tìm được một bộ phim người sói để xem, nhưng không có gì thú vị hơn. Cô mỉm cười với ánh mắt đầy dục vọng của anh. Thật tốt là Tuần lễ Godzilla đã kết thúc.

Rick quì trước mặt cô, lướt tay chậm rãi lên đùi và quanh eo cô. “Đã bao lâu rồi anh không ở trong em nhỉ?” anh thì thầm, nhìn vào mặt cô.

“Ồ, em nghĩ khoảng 16 giờ,” cô nói, ước là giọng mình bình ổn hơn một chút.

“Quá lâu.” Anh cúi xuống, hôn lên xương hàm cô. Có vẻ anh đã biết rằng mình có thể làm tan chảy xương cô khi hôn ở đó.

“Chúa ơi. Em gần như lên đỉnh rồi đây.”

“Chà, thế thì cho phép anh đi cùng em nhé.” Anh cướp lấy miệng cô, hôn cô bằng cả môi và răng và lưỡi.

“Được rồi, anh bạn, vào phòng sau nào. Ngay bây giờ,” cô nói với chất giọng có vẻ ra lệnh nhất mà mình có thể.

Anh luồn một tay dưới đùi và một tay sau lưng cô để nâng cô lên. “Anh không thể tin là anh muốn em nhiều đến thế,” anh nói. “Anh luôn luôn muốn em.”

Anh ném cô lên bàn hội thảo, quay lại để khóa cửa. “Cái này tiện đấy,” cô nói khi anh quay lại, giằng những chiếc nút áo sơ mi của anh ra khi anh tới gần cô. “Anh có phải thành viên thường xuyên của câu lạc bộ làm tình trên máy bay nào đấy không?”

Miệng anh giật giật. “Anh là một thành viên,” anh đáp lại. “Làm sao có máy bay riêng mà không là thành viên được? Nhưng thường xuyên thì không, gần đây anh không tham gia gì cả.” Anh tách đầu gối cô ra, kéo cô ra rìa bàn và bắt đầu làm việc với khóa quần jean của cô. “Không có lúc nào như lúc này, anh vẫn hay nói vậy mà.”

Sam đưa tay kéo anh xuống trên người cô khi tay anh đẩy vào giữa quần jean và quần lót của cô. Cô hổn hển, nâng hông lên. Không ai từng làm cô cảm thấy như vậy, như đang trôi nổi bồng bềnh, chỉ với một ánh nhìn. Còn khi anh chạm vào cô, thời gian dừng lại. Làm sao cô có thể từ bỏ điều này, từ bỏ anh?

Rick cúi xuống lật áo cô lên, mở khóa áo ngực và bắt đầu làm việc với nụ hoa cô bằng lưỡi và răng anh. Cô rên lên, hai tay vụng về cởi khóa quần anh và kéo xuống. Anh đá chúng ra, chậm rãi kéo cô xuống, hôn lên từng inch cơ thể lộ ra của cô cho tới khi cô hổn hển.

“Chết tiệt, Rick, ngay bây giờ,” cô yêu cầu, hơi ngồi lên để nắm lấy vai anh.

Anh rên lên khi anh kéo cô lên, đặt mình vào sâu trong cô, chỉ âm thanh đó đã làm cô lên đỉnh. Anh đẩy vào cô, mạnh và nhanh, cho tới khi cô vòng chân quanh hông anh và ngồi dậy, vòng tay quanh cổ anh.

Vẫn ở trong cô, Rick nhấc cô trong tay, và họ ngã vào chiếc tràng kỉ gần nhất. “Chúa ơi, em thật tuyệt,” anh hổn hển, lướt lưỡi mình trên tai cô. Anh nhấc ra khỏi cô. “Quay lại, Sam.”

Với một tiếng cười hụt hơi, cô nghe theo anh, và thật chậm rãi, anh cưỡi lên cô từ phía sau. Rick vòng tay ra để vuốt ve ngực cô, và cô co vào thật chặt và vỡ ra lần nữa.

“Rick,” cô rên lên, cảm nhận từng inch của anh khi anh tiếp tục cuộc tàn sát.

Nhịp điệu của anh tăng lên và với một tiếng gầm anh trút hết vào trong cô. Anh sụp xuống ngả đầu mình xuống cạnh cô, sức nặng ấm áp và được chào đón.

Dù đó là dục vọng hay sự an toàn hay một loại nhu cầu nào đó từ hai phía, trong giây phút đó cùng nhau, họ trở nên… Hoàn hảo. Họ nằm bên nhau một lúc lâu, mơ màng ngủ, cho tới khi Samantha cuối cùng cũng ngước đầu lên để nhìn anh, rồi có vẻ như từ bỏ và ngã lại ra trường kỉ. “Thức ăn. Em cần thức ăn,” cô làu bàu.

“Anh nghĩ thực đơn hôm nay là gà chiên,” anh nói, di chuyển cả hai để anh ở dưới cô, cơ thể linh hoạt của cô trải ra trên anh. Cô thật đẹp. Và theo cách mà anh không nghĩ là cô sẽ nhận ra. Bàn tay anh nhẹ nhàng vén tóc khỏi mặt cô.

“Thịt gà ngon. Em đói,” cô đáp lại, nhắm mặt và ngả đầu trên ngực anh.

Anh bật cười. “Anh sẽ gọi cho Michelle và bảo cô ấy chúng ta sẵn sàng ăn rồi.”

“Không đi được. Chết rồi.”

“Ừ, anh biết là sẽ phải nhờ anh mà.” Rên lên, anh duỗi người ra phía chiếc bàn và nhấn nút liên lạc. “Michelle?”

“Vâng. Ngài Addison?”

“Cô chuẩn bị thứ gì đó cho bữa trưa được không?”

“10 phút được không thưa ngài?”

“Tuyệt. Cảm ơn.”

Anh thả tay ra, lướt ngón tay dọc cánh tay Samantha. Thậm chí khi anh cảm thấy… thỏa mãn, anh vẫn muốn chạm vào cô, giữ lấy cô, bảo vệ cô an toàn.

“Rick?”

“Ừ?”

“Anh hoàn toàn làm em chao đảo.” cô vòng ngón tay quanh tay anh khi bàn tay họ chạm nhau.

“Mở mắt ra em,” anh thì thầm, ngước nhìn khuôn mặt thoải mái của cô.

Hàng mi dài rung động, và đôi mắt xanh rêu mở ra nhìn anh. Thật chậm, anh ngẩng lên hôn cô, thưởng thức sự ấm áp mềm mại của miệng cô trên miệng anh.

“Hoàn toàn, hoàn toàn.” Cô thêm vào, mỉm cười khi anh tách khỏi miệng cô

“Samantha, hứa với anh một việc,”

“Việc gì?”

“Hứa với anh là em sẽ không bỏ đi mà không nói cho anh, và không cho anh cơ hội thuyết phục em.”

Sam rời khỏi người anh. “Em hứa,” cô nói.

Anh muốn đi từ sân bay tới thẳng nhà Harry. Dù vậy vẫn còn sớm và chắc hắn không có nhà.

Hơn nữa, như vậy thì họ sẽ phải đi bằng chiếc limousine. Để tài xế đưa tới kiểu gặp mặt mà anh đã lường trước này sẽ không thỏa mãn chút nào. Dù sao thì chỗ của anh ngay gần quảng trường Cadogan, chỉ cách chỗ Meridien vài dãy nhà, vậy nên anh chấp nhận ngồi trừng mắt nhìn qua lớp cửa kính chống đạn và lên kế hoạch tấn công.

“Nhà ở đây cũng là của anh,” Samantha hỏi từ sau lưng anh, “Hay anh thuê?”

“Của anh. Khi anh biết chúng ta sẽ đi đâu, anh đã bảo Ernest lái xe từ Devon lên đây.”

“Devon. Đó là chỗ ở khác của anh phải không?”

“Đó là nhà thực sự của anh, anh cho là em sẽ nghĩ vậy. Anh lớn lên ở đó.”

“Nó thế nào?”

Anh ngừng ngắm cảnh London quay sang nhìn cô. “Em đang cố làm anh phân tâm à?”

Cô nhún vai. “Trông anh như sắp nổ tung vậy.”

“Và điều đó không tốt vì…” anh nói

“Như Khan trong Star Trek từng nói, ‘sự báo thù là một món ăn ngon nhất lúc nguội.’”

Richard không thể không mỉm cười với cô. “Anh nghĩ có ai đó nói thế trước mà.”

“Em biết. Nhưng Khan rất tuyệt. Ông ta còn trích dẫn cả Melville nữa.” [31]

“Em nhớ mọi thứ à?”

“Những thứ làm em hứng thú, hoặc quan trọng với em, vâng.”

Anh muốn hỏi cô nhớ gì về anh, nhưng thế nghe hơi đáng thương. Anh cũng muốn nói một điều khác với cô, đã suýt nói trên máy bay, khi mà cô không thể chạy trốn nhưng thế có vẻ không công bằng lắm. Anh muốn nói cho cô là anh yêu cô. Đừng thúc ép, anh tự nhắc nhở mình. Trong tâm trí anh đó thực sự là một vụ mạo hiểm lớn. Dù với cô anh thấy mình rất chiếm hữu, nhưng ở bên cô có thể… nguy hiểm.

“Anh không thực sự muốn trả thù,” anh nói sau một lát, quay lại nhìn khung cảnh bên đường. “Ý anh là đúng, nhưng trước đó anh muốn biết tại sao và như thế nào và-”

Chiếc limousine đâm sầm sang ngang. Tiếng kim loại kêu lạo xạo quanh họ khi Samantha va vào vai anh mạnh tới mức đủ để bầm tím. Anh nắm lấy cô, giữ chân trên sàn và một cánh tay chống lên sườn xe bị móp lại khi họ lảo đảo trong một vòng xoáy ngang không trung và lao sầm xuống đường lần nữa.

“Cái gì-”

Anh nhìn thấy một chiếc xe tải hạng nặng rất lớn qua cửa sổ bị vỡ phía sau Samantha ngay khi nó đâm vào họ lần nữa, đẩy họ ra giữa lòng đường đầy xe cộ, lao về phía con sông. Động cơ chiếc limousine gầm lên và kêu lách cách, và họ lảo đảo lần nữa, xoay tròn khi chiếc xe tải sượt qua với tiếng kim loại rít lên dọc thân xe.

“Ernest!” anh gầm lên.

“Tôi đây, thưa ngài! Nó đang cố đẩy chúng ta xuống sông Thames!”

Họ lại mài ra đường lần nữa, lắc lư như một con cua bị vỡ, và chiếc xe tải gầm lên phía sau. Ở bên phải, ngay sát họ, bờ sông Thames chạy một đường thẳng dốc cao ngất xuống dòng nước chảy.

“Chúng ta có với được tới thùng xe không?” Samantha hổn hển, lao vào anh khi rìa chiếc xe tải xô vào họ.

“Qua ghế ngồi.”

Anh không hỏi khi cô với ra sau tấm đệm da để tìm chốt mở. Thay vào đó anh giúp cô, kéo ghế về trước và gần như đổ ra sàn khi chiếc xe tải lại đâm vào sau họ.

“Mở nắp xe ra,” cô gắt lên, dướn ra cốp xe và kéo chiếc vali cứng của cô ra.

Anh đấm vào nút mở nắp nhưng sau khi mở ra khoảng 1 inch, chiếc nắp trượt trên nóc xe khựng lạ. Richard ép tay vào và đẩy, vẫn liếc nhìn Samantha khi cô mở vali và kéo ra 3 mảnh của thứ gì đó trông như một khẩu súng có một cái bụng bầu bầu. Cô lắp chúng lại, chống gối vào sườn anh để đứng vững.

“Nắm lấy chân em,” cô hét lên, nhấc vật kì quái đó trong tay và đứng lên thò đầu qua nắp trượt của xe.

Anh giữ lấy cô từ phía dưới trong khi cô ngắm và bắn liền 3 phát thật nhanh. Một lớp sơn trắng đập lên kính trước của chiếc xe tải với lực mạnh tới mức làm nó rạn nứt. Nó lảo đảo đâm ngang, đập vào sườn một chiếc xe bus khi khi tên lái xe chao đảo không nhìn thấy đường và cần gạt nước bôi lớp sơn dày ra khắp kính xe.

“Ra ngoài, Ernest!” anh hét lên, lôi Sam lại vào trong và đá mở cửa sườn.

Họ ngã ra ngoài, hụp xuống sau lan can bảo vệ cạnh dòng sông khi chiếc xe tải gầm lên bên cạnh, đâm vào chiếc limousine lần nữa, và tiếp tục phóng đi. Richard vấp chân gần như ngã vào Samantha khi cô đang nắm chặt khẩu súng sơn trong tay như thể cuộc sống của cô phụ thuộc vào nó.

“Em có sao không?” anh hỏi, vén tóc cô lên, cố ngăn cho tay mình không run lên.

“Em ổn. Mặt anh trắng như giấy vậy.”

Anh hôn cô, mạnh và sâu. “Đây là lần thứ hai anh suýt mất em,” anh cằn nhằn, quay sang thấy Ernest đang nôn bên lề đường. “Ernest?”

Người tài xế vẫy tay với anh. “Tôi ổn. Chỉ sợ chết khiếp thôi.”

Tiếng còi báo động của cảnh sát vang lên, và Samantha cứng người lại. “Cứt thật. Em không thể đi đâu với anh được,” cô nói, vuốt tay lên lỗ hổng áo khoác của anh.

“Đưa anh khẩu súng,” anh ra lệnh

“Nhưng-”

“Đây là thành phố của anh,” anh nói, “và xe của anh. Anh có thể là một người mê súng sơn nếu muốn chứ. Càng ít nghi vấn về em càng tốt.”

Cô đưa nó qua. “Được thôi. Nhưng cho tới giờ thì thành phố của anh thật điên khùng.”

Với bàn tay kia anh nắm cánh tay cô kéo lên. “Nhân tiện thì em rất thông minh đấy. Anh không biết là em mang theo đồ nghề.”

Mỉm cười yếu ớt, cô phủi một mảnh thủy tinh vỡ khỏi cổ áo anh. “Em không bao giờ rời đi mà không có nó. Rick, em nghĩ ngài tiến sĩ Ác quỉ biết chúng ta tới đây rồi đấy.” [32]

Đôi khi bạn không thể nghỉ ngơi phút nào. Sam ngồi lại vào chiếc ghế tựa cứng ở sở cảnh sát thứ 2 trong cuộc đời cô trong vòng chưa tới 24h khi Rick đưa ra lời khai cho vị sĩ quan phụ trách. Họ tin anh về khẩu súng sơn, và cô không phải làm gì hơn là đưa ra tên mình – dù chỉ đưa ra một thông tin nho nhỏ ấy cũng đã làm cô thấy sợ. Anh Quốc có nhiều thứ cô hoặc là đã lấy trộm, hoặc ít nhất được yêu cầu chuyển địa điểm.

Cảnh sát có vẻ không ngạc nhiên là có người muốn giết Richard Addison, và cô nhớ anh từng nói đã bị đe dọa trước đây. Có vẻ cả hai bọn họ đều gặp nguy hiểm trong nghề của mình.

Anh đi qua đống kim loại và thủy tinh vỡ tới bên cô. Sam phải đứng lên để ôm anh, cả vì cô nhận ra mình đã dựa vào anh nhiều thế nào trong vài ngày qua, cả vì điều duy nhất làm cô sợ trong chiếc limousine đó là anh có thể bị thương.

“Anh nên đưa em tới gặp cảnh sát thường xuyên hơn mới đúng,” anh thì thầm vào tóc cô, vòng tay quanh eo cô khi họ đi ra cửa.

“Chúng ta đi được rồi à?”

“Tất nhiên. Ở đây chúng ta là nạn nhân mà. Không có lý do gì xác đáng vì sao lại có người muốn đẩy chúng ta xuống sông Thames.”

“Giờ thì Yale sẽ rất tức vì hắn lỡ mất vụ này đây.”

Mỉm cười thật nhanh, anh lấy lại hành lý ít ỏi của họ và dẫn cô xuống góc đường nơi một chiếc taxi đang đợi họ. Anh đã cho Ernest về luôn, rõ ràng là nhận ra anh chàng tội nghiệp không thể lái xe được. Chỉ hướng về nhà mình gần Quảng trường Cadogan, anh ngồi lại và ôm cô dựa vào vai anh, thật cẩn thận, như thể anh nghĩ cô có thể vỡ vậy.

Cô cũng thấy mình sẵn sàng vỡ ra rồi. Mạo hiểm bản thân mình là một điều cô đã quen, nhưng cô luôn luôn biết chúng tới từ đâu, và cô cân nhắc mọi khả năng trước khi quyết định có nhảy vào hay không. Thuốc nổ ở cửa phòng và xe tải điên cuồng là những điều khá mới mẻ với cô và cả ý nghĩ không chỉ mạng sống của cô đang gặp nguy hiểm, không chỉ bản thân cô cần được bảo vệ cũng vậy. Và dù điều này có ngu ngốc thế nào thì người đàn ông ngồi cạnh cô có vẻ quyết tâm không để cô biến đi vào sự an toàn của màn đêm.

“Anh e là chúng ta phải tự phục vụ trong ngôi nhà này,” anh nói nhẹ nhàng. “Cảnh sát đã kiểm tra bom nhưng anh sẽ không gọi người làm tới cho tới khi vụ này được giải quyết.”

“Bao giờ chúng ta đi gặp Meridien?”

Nếu anh có chú ý từ ‘chúng ta’, anh cũng không nói gì. Có thể tới giờ thì anh đã lường trước được rồi. “Không việc gì phải đi ngay cả. Hắn sẽ vẫn đang ở văn phòng với hàng tá người anh không muốn nghe được cuộc trò chuyện của chúng ta. Tối nay sẽ đi. Hắn sẽ về nhà kịp xem trận bóng đá.”

“Được thôi. Và đó là soccer.” [33]

Chiếc vali và ba lô đã vượt Đại Tây Dương cùng cô, và giờ chúng ở trong thùng xe cùng với đồ của Rick. Nếu anh không sở hữu thành phố này, như anh đã tuyên bố, thì ít nhất anh cũng có sức ảnh hưởng ở đây. Cảnh sát đã trả lại cho cô chiếc súng sơn, chỉ trừ những viên đạn còn lại trong đó.

Anh sở hữu tầng mái của tòa nhà, và dù trông nó vừa đẹp vừa khó nhận ra từ phía ngoài, khi họ vào trong cô dễ dàng nhận thấy đây là nơi ở của anh. Những tấm gỗ đắt tiền đan trên trần nhà, và trong phòng ăn là một chiếc đèn trùm trông như từ thế kỉ 16 được mắc điện thay thế cho nến.

“Xin lỗi em nó hơi nhỏ,” anh nói, ném chiếc áo khoác lên chiếc ghế thời Louis 14. “Anh cho Patricia ngôi nhà lớn ở London và mua lại cái này.”

“Ừm, nó hơi nhỏ, nhưng rất ấm cúng,” cô mỉm cười nói, lướt tay dọc theo khung của chiếc tủ đồ sứ Georgian. “Sao không cho cô ta ngôi nhà này và giữ lại nhà của anh?”

Anh nhún vai, đi vào một phòng khác và mang ra lon soda lạnh cho cô. “Anh không muốn sống ở đó nữa.”

“Nó có gần đây không?”

“Khoảng 3 dặm. Và không, chúng ta sẽ không qua đó chào hỏi đâu.”

“Em có nói thế đâu. Chỉ muốn biết thôi mà.” một suy nghĩ nảy ra trong cô. “Anh có để lại đồ nghệ thuật nào ở đó không?”

Vẻ mặt hơi thích thú của anh nhăn lại. “Không. Sao cơ?”

“Chỉ thắc mắc không biết Dante có bận rộn ở đó không thôi.”

“Không có vẻ thế đâu. Anh lấy tất cả đồ của anh đi, kể cả đồ cổ. Hầu hết chúng được để lại đây, hoặc Florida. Đó là hai nơi anh chưa… Hoàn thành việc trang trí.”

“Anh có để lại chút đồ đạc nào cho họ không?”

Nụ cười của anh lại nở ra, lần này có vẻ nham hiểm hơn. “Một ít. Ikea đời sau.”

“Nhắc em không bao giờ chọc tức anh nhé,” cô nói, không phải là lần đầu, và đi về phía cửa sổ. Phong cảnh rất đẹp, dù 150 năm trước có lẽ nó còn tuyệt hơn. London luôn làm cô hơi thất vọng; với một nơi có lịch sử lâu đời như vậy, giờ trông nó thật… bình thường. Và thật hiện đại. Cũng có những điều cô thích nơi đây: bảo tàng và những tòa nhà lịch sử, nhưng cô chưa có nhiều cơ hội tới thăm chúng.

“Này,”

Cô quay lại, và anh ném cho cô một đồng bảng Anh màu bạc. Cô bắt nó theo phản xạ, nhìn kĩ trong ánh nắng chiều vàng vọt còn sót lại. “Cái này để làm gì vậy?”

“Cho suy nghĩ của em.”

Rick sẽ biết nếu cô nói dối. “Suy nghĩ của em hiện giờ đang rối tung,” cô nói lặng lẽ, nhét đồng xu vào túi. “Tối nay hoặc ngày mai, vụ này có thể qua đi.”

“Anh cũng đang nghĩ chuyện đó,” anh đáp lại, đi tới bên cửa sổ với cô. “Anh không thường rời Devon lâu như vậy. Em có muốn thăm nhà anh ở đó không?”

“Thật sự thì anh đang yêu cầu gì từ em vậy, Rick?” cô lặng lẽ nói

“Anh đang hỏi em liệu em có muốn ở bên anh lâu hơn không, ở Devon?”

Cô muốn. Thật dễ dàng để đi vào cuộc sống của anh. Dù vậy sau vài ngày hoặc vài tuần, cô sẽ chỉ là một thứ đồ thêm vào, một thứ đồ chơi của anh, cho tới khi anh chán cô và cho tới khi cô chán là một người bình thường. Không mục đích, không công việc, không nghề nghiệp – vì cô chắc chắn sẽ không thể tiếp tục hoạt động về đêm của mình nếu sống với anh.

“Có vẻ như anh cần lấy thêm tiền rồi,” anh nói, quan sát cô. “Đừng trả lời ngay. Em cứ nghĩ trước đi.”

“Được rồi,” cô trả lời, vì cô không muốn từ chối anh. “Em sẽ suy nghĩ.”

“Dù vậy thì có gợi ý gì không?”

“Rick, đừng ép-”

Điện thoại trên bàn vang lên. Họ giật mình, rồi với một lời càu nhàu nguyền rủa, Rick nhấc máy. “Addison.”

Khi người ở đầu dây bên kia bắt đầu nói, mặt anh sầm lại – nhưng chỉ sau khi Sam thấy sự tức giận và những gì còn lại của sự tổn thương sâu sắc. Patricia, cô đoán, không ngạc nhiên khi anh vừa nói tên cô ta một phút trước.

“Chuyện vừa xảy ra được vài giờ,” anh nói giọng cộc lốc. “Tôi không chịu trách nhiệm với những gì BBC chọn để phát, và không, tôi không nghĩ tôi cần thông báo cho cô khi tôi tới đây.”

Anh nghe một lát, rồi hít vào. “Người phụ nữ trong xe với tôi cũng không phải việc của cô, Patricia. Có người khác đang gọi tới. Tôi cúp máy đây.”

Sam ngăn lại một nụ cười. Cô chưa từng dính vào những cuộc trò chuyện kiểu này trước đây, với một cô vợ cũ ghen tuông. Thú vị đây. Và hơi tự hào nữa.

Sau vài giây vẻ mặt anh khó chịu hơn. “Không tôi không muốn ăn tối. Tôi tới đây vì công việc. Đúng, cùng cô ấy.”

Dựa vào bệ cửa sổ, Samantha ước là mình có thể nghe chính xác những gì Patricia Addison-Wallis đang nói. Vì theo những câu trả lời của Rick và cách cô đọc người khác, cô có cảm giác là Patricia vẫn có vài điều nghiêm túc với chồng cũ.

“Không, không bữa trưa hay bữa sáng gì hết. Tôi ở đây với người khác, và cô đã kết hôn rồi. Tôi rất coi trọng lời thề trong hôn nhân.” Anh khựng lại. “Vì Chúa, Patricia – tôi cho là đó không chỉ là một lỗi lầm. Peter có đó không? Tốt – đi phàn nàn với hắn đi. Tôi không có tâm trạng.”

Sam lắc mình. Dù cô rất hứng thú với cuộc hội thoại này, nó không thực sự là việc của cô. “Phòng tắm ở đâu vậy anh?” cô nhẹ nhàng hỏi.

Anh chỉ hướng, và cô rời khỏi căn phòng. Phòng tắm lát gạch trắng và trang trí đồ màu vàng, và cô nhớ là mình thực sự muốn đi tắm. Cô quay lại phòng khách lấy ba lô.

“Đúng, tôi nghiêm túc,” Rick đang nói, và cô dừng lại ngay ở lối đi. “Cô ấy… cô ấy làm tôi ngừng thở. Không, tôi sẽ không so sánh với cô. Chúa ơi, Patricia, tôi đã vượt qua chuyện đó rồi. Tôi đã tìm được người khác. Và cô cũng vậy, tôi cho là thế. Vậy nên-”

Thịch. Sam quay lại phòng tắm và khóa cửa. Thở thật mạnh, cô chống lại sự tấn công của cơn hoảng loạn đầu tiên trong đời và dựa trán vào bệ rửa mặt màu trắng mát lạnh.

Anh đã tìm được người khác. Anh đã tìm được cô. Sâu trong tâm trí mình, cô biết điều đó, nhưng giờ cô phải công nhận là mối quan hệ này, trò chơi này, đã thay đổi hoàn toàn. Anh rất nghiêm túc, và cô cũng vậy – hay là cô cũng muốn vậy, nhưng không chắc chắn phải làm như thế nào. Cô không biết bao nhiêu phần bản thân mình muốn từ bỏ mọi thứ để ở bên anh, hay thậm chí bao nhiêu phần của một Samantha mới mà anh sẽ thích.

“Samantha?” Rick gõ cửa. “Sam? Em ổn chứ?”

“Ổn. Chỉ mệt mỏi sau chuyến bay và bị xe tải đâm thôi. Patricia thế nào?”

“Tọc mạch. Anh sẽ làm mấy cái sandwich rồi anh nghĩ chúng ta nên đi luôn. Chúng ta lên chương trình tin tức rồi nên Harry sẽ biết anh đã tới London. Dù hắn thích bóng bầu dục (football) – hay bóng đá (soccer) – tới mức nào – anh cũng không đảm bảo hắn không rời thành phố trước khi trận đấu kết thúc.

“Được thôi. Em ra ngay đây.”

“Em muốn ăn gì không?”

“Em không nghĩ là anh có bơ đậu phộng và thạch (jelly).”

“Không, nhưng anh có mứt” (jam)[34]

“Được đấy.”

Anh không biết cô đã nghe được những gì, nhưng cái đó có vẻ không quan trọng. Anh đã hỏi cô về Devon, và anh có thể đã biết lời yêu cầu làm cô bối rối, nên anh đang cố làm cô phân tâm. Dù vậy điều đó nghĩa là Rick dũng cảm hơn cô.

“Rick?” cô mở cửa ra

Anh quay lại trước mặt cô. “Anh có thể gọi người mang thạch tới nếu em muốn.”

“Anh nói Peter Wallis đã làm anh thất vọng. Còn Patricia đã làm gì?”

“Ngoài những điều rất rõ ràng à?” Anh nhìn cô một lúc lâu. “Patricia có kế hoạch. Cô ta muốn vài thứ trong cuộc sống: tiền, nhà đẹp, giới thượng lưu, thiệp mời tới những bữa tiệc xa hoa. Anh hiện thực hóa kế hoạch đó cho cô ta.”

“Nhưng anh là người cầu hôn mà.”

“Anh nghĩ cô ta phù hợp với kế hoạch của anh.” Anh nhún vai. “Anh cho là anh có thể bỏ qua vài điều, nhưng không phải. Kế hoạch thay đổi, Sam. Sau một khởi đầu ngắn ngủi, vui vẻ thì những gì anh cần không phải là cô ta, và những gì cô ta cần không phải anh.” Anh chạm lên má cô. “Đi nào, anh sẽ làm sandwich cho em.”

“Em qua ngay,” Sam quay vào phòng tắm. Kế hoạch. Kế hoạch có thay đổi, phải không? Nhưng bao nhiêu, và bao lâu? Cô đi đi lại lại vài phút, rồi hắt một ít nước lạnh rửa mặt và đi ăn sandwich.

Ngay khi trời tối, Richard rời khỏi gara cùng Samantha. Chiếc BMW hiếm khi được sử dụng trước đây, nhưng giờ nó khởi động khá dễ dàng, và anh có được sự hài lòng khi Sam gọi nó là chiếc ‘xe James Bond’ của anh.

Buổi tối thứ 3 ở London xe cộ khá thông thoáng. Anh không thể không mất kiên nhẫn, dù anh không nghĩ Meridien sẽ tránh được cuộc gặp mặt này. Công bằng thì Harry không phải kiểu người hắn hoảng sợ.

Hắn là kiểu người khá tàn nhẫn, đó là lý do Richard đã nhét khẩu Glock 30 vào túi áo khoác. Anh không nên mang theo súng ở Anh, và nếu anh bị bắt khi mang nó, chưa nói đến sử dụng nó, anh sẽ gặp rắc rối lớn. Tuy nhiên, đây không phải là một cuộc gặp thông thường với đối tác làm ăn, và anh sẽ không đi mà không chuẩn bị trước.

Họ đỗ xe ở góc đường trông sang nhà Meridien. Khu này khá yên tĩnh, chủ yếu là nơi ở của những cặp vợ chồng đã nghỉ hưu, những người đã cùng già đi với ngôi nhà của họ.

“Nhà đó à?” Samantha hỏi khi họ tới nơi.

“Ừ.”

“Hắn ở tầng mấy?”

“Hắn sở hữu toàn bộ tầng trệt. Harry không thích cầu thang.”

Cô tiếp tục nhìn tòa nhà. “Tầng trệt, và có thể hắn đang đợi anh. Em cho là chúng ta nên đi qua cửa sổ phía sau.”

“Anh sẽ đi qua cái cửa trước chết tiệt đó.”

“Được, anh đi cửa trước và em cửa sau. Có thể em sẽ tìm được viên đá.”

“Samantha, anh không muốn em phá luật.”

“Anh đang phá luật đấy,” cô nói, gõ gõ vào túi áo khoác của anh. “Em chỉ giúp thôi.”

“Chết tiệt, đôi khi em thật đáng sợ. Em chú ý tới mọi thứ.”

Cô nhíu mày. “Đừng chuyển chủ đề, đồ người Anh. Tên này ăn trộm của anh.”

“Còn món ăn trả thù để nguội của em đâu rồi?”

“Quên đi. Một cái xe tải đâm vào em. Giờ thì em điên lên rồi.”

Anh nắm tay cô khi cô bắt đầu đi qua hàng rào gần nhất, cầm theo chiếc vali. “Em cũng định ăn trộm của anh, Samantha.”

“Ừ, nhưng em không vờ là bạn hay đối tác của anh khi em làm vậy.”

Và ai đó nói là trộm không có tự trọng đấy. Anh theo cô vòng qua con hẻm nhỏ ra sau nhà. Đèn đã sáng, và anh có thể nghe thấy tiếng người bình luận viên thông báo trận đấu. Và Chelsea đang dẫn trước, cái này sẽ làm Harry tập trung đây.

Samantha thử mở cửa sau. Nó đã khóa. “Cho em hai phút,” cô thì thầm, lấy ra một sợi dây đồng trong túi. “rồi thì gây ồn thật lớn ở phía cửa trước nhé.”

Anh không muốn chơi kiểu này, nhưng những gì cô nói khá hợp lý.

Sam có thể tìm được nhiều câu trả lời theo cách của cô hơn là anh có thể khi anh đập Harry. Cúi xuống, anh hôn nhẹ lên môi cô. “Cẩn thận nhé.”

Cô mỉm cười. “Anh cũng vậy.”

Anh chờ tới khi cô hé mở cửa và lẻn vào rồi đi vòng ra cửa trước. Anh không thể đợi tới hai phút, vì anh không thích ý nghĩ Sam ở trong đó một mình. Lùi lại hai bước, anh đá mạnh vào của. Nó kêu lạch cạch và mở ra, một bản lề đã vỡ. Đẩy nó sang, anh sải bước vào hành lang.

“Cái quái gì đang diễn ra vậy?” Giọng nói quen thuộc của Harry Meridien gầm lên. “Tao có gậy cricket đấy, nên tốt nhất mày nên cút khỏi đây trước khi tao gọi cảnh sát.”

“Gọi đi!” Richard hét lại, bước về phía trước.

Anh vừa rẽ vào góc thì Harry đi ra hành lang, giơ gậy cricket lên. “Rick? Chuyện gì-”

“Chào Harry. Ngạc nhiên khi thấy tao à?”

“Anh đang làm cái quái gì vậy? Anh đập vỡ cửa nhà tôi rồi!” Cao và to lớn, Meridien là một tay cricket cừ khôi vài năm trước ở trường đại học.

Richard mỉm cười tăm tối với hắn ta, máu anh sôi lên. Anh gần như hi vọng là Harry sẽ dùng chiếc gậy kia để anh có cớ đập cho hắn một trận nhừ tử. “Mày trộm viên đá của tao,” anh đáp

“Tôi cái gì?”

“Mày muốn tao ở Stuttgart thêm một ngày,” Richard tiếp tục, giằng chiếc gậy khỏi tay hắn và ném vào góc. “Để bảo vệ tao hay để đảm bảo là mày nhận được những gì mày đã trả tiền?”

“Tôi không hiểu chuyện gì-”

“3 người đã chết, Harry. Tao khuyên mày nên cân nhắc thật cẩn thận câu chuyện của mày đấy.”

“Rick, anh điên rồi.” mặt Harry tối lại. “Tôi không biết chuyện quái quỉ gì đang diễn ra, nhưng anh không có quyền xông vào nhà tôi và đe dọa tôi! Tôi-”

“Rick!”

Nghe tiếng Samantha, anh quay đi và chạy xuống hành lang. “Samantha?”

“Ở đây. Anh phải nhìn cái này.”

Anh thấy cô trong văn phòng Harry. Tất cả ngăn kéo bàn đã mở, và nhìn cái mở thư bị bẻ cong thì hẳn là cô đã không cẩn thận với mấy thứ đồ gỗ lắm. Cô giơ một bức ảnh lên. “Bắt được rồi,” cô nói với một nụ cười tăm tối.

Viên đá. Trông như là bản sao của một trong những bức ảnh của bên bảo hiểm. Trong một giây ngắn ngủi, anh muốn ôm cô trong tay và hét lên. Họ đã đúng. Và điều đó có nghĩa là Harry sẽ biết ai là Ông Lớn – hay Tiến sĩ Ác quỉ. [35]

Meridien xông vào văn phòng, mặt đỏ lên và đầy mồ hôi. “Cút ra khỏi nhà tôi, Rick. Anh và dù cô ta là ai đi nữa. Ngay bây giờ.”

“Tao có ý hay hơn đấy,” Richard gầm gừ. “Sao mày không ngồi xuống và kể cho tao câu chuyện của mày nhỉ?” Giật lấy bức ảnh, anh vẫy vẫy với Harry. “Một câu chuyện thật hay vào. Bao gồm những cái tên và mọi thứ.”

“Anh – cô ta – có thể đã đặt nó vào đó. Nó không có nghĩa lý gì.”

“Có thể với cảnh sát thì không, nhưng với tao thì có. Giờ thì ngồi xuống, Harry, không thì tao sẽ ép mày đấy.”

Trong giây lát, người đàn ông to lớn quát tháo ầm ĩ, than phiền là không thể tin được ai. Rồi hắn ngồi phịch xuống chiếc ghế nhung ngay cạnh cửa. “Tôi không làm gì sai cả.”

“Có thể tao sẽ không khởi kiện mày nếu mày nói cho tao còn ai liên quan tới vụ này đấy.” Richard ngồi lên sườn bàn. “Và tao có thể cho mày vay đủ tiền để thanh khoản ngân hàng của mày. Có thể.”

“Ngân hàng?” một niềm hi vọng gần như là đáng thương làm mắt hắn mở ra và chiếc cằm to lớn của hắn run run. “Cái này… Partino chỉ nói là hắn có một thứ muốn bán, và liệu tôi có hứng thú không. Vậy thôi.”

“Dante gọi cho mày. Trực tiếp?” Richard theo đuổi, ngăn lại cơn giận của mình. Đáp án trước. Việc này không chỉ là vì anh. Samantha vẫn đang đứng sau chiếc bàn, lục lọi đống tài liệu như thể không có ai khác trong phòng.

“Đúng. Và giờ tôi sẽ gọi luật sư của tôi, và cảnh sát nữa.”

“Còn ai khác ngoài Partino chào mời viên đá với mày?” Samantha xen vào, không ngẩng đầu lên.

“Cô là ai?” Harry yêu cầu.

“Tao là người được thuê làm mồi thí mạng khi tên mà mày liên hệ với cử một người khác tới ăn trộm tài sản của Addison và giết Partino.”

Khuôn mặt to lớn của hắn xám lại. “Cái gì?”

“Đúng đó,” Richard bổ sung, nói bằng giọng thản nhiên của cô. Chết tiệt, nó thực sự hợp với cô. “Mày không biết à? Hay mày ngu ngốc tới mức để bọn chúng đổ lỗi cho mày? Tên trộm viên đá đã chết, người thuê bạn tao đột nhập vào cũng đã chết, và chiều nay có người cố đẩy xe tao xuống sông Thames khi tao đang ở trong.” Anh dướn người lên. “Vậy nên mày có thể đoán được đấy, tao không thích thú gì đâu. Tao muốn những cái tên.”

“Có vẻ như hắn lấy cả khẩu Remington này,” Samantha nói, vẫn lục đống tài liệu. “Có thể nhiều hơn nữa.” Cô liếc lên nhìn Harry. “Em đang bắt đầu nghĩ có thể hắn chính là người đó. Người sắp xếp tất cả vụ này ấy.”

“Tôi chỉ là một người sưu tập,” Harry nói màu đỏ của da hắn tối lại tới mức Richard bắt đầu tự hỏi liệu hắn có tiền sử bệnh tim không. “Tôi không liên quan gì tới chuyện có người bị giết.”

“Chứng minh đi! Tên đó là ai? Nói cho tao ngay, chết tiệt!”

Khuôn mặt tròn của Harry nhăn lại. “Ôi, vì Chúa, Rick, tới giờ anh vẫn không nghĩ ra à?”

Anh khựng lại trong một phút. Có thứ gì anh nên nhận ra, hoặc ai đó anh nên nghi ngờ, mà vẫn chưa. “Cứ vờ như tao chậm hiểu và nói đi, Harry. Tao sẽ đếm tới 3, rồi tao sẽ lấy cây gậy cricket đấy. Không chơi đùa nữa. Tao muốn một cái tên chết tiệt!”

“Chúa ơi,” Meridien lẩm bẩm, mồ hôi bắt đầu chảy xuống mặt.

“Tên tao thì sao?” một người đàn ông cao, tóc sáng màu bước vào căn phòng, cây gậy cricket trong một tay và một khẩu súng trong tay kia.

[30] Eliot Ness (1903 – 1957) là một đặc vụ nổi tiếng của Mĩ

[31] Melville là một nhà thơ, nhà văn nổi tiếng của Mĩ vào thế kỉ 19

[32] Dr. Evil (tiến sĩ Ác quỉ) nhân vật phản diện trong một số series phim như Austine Powers, James Bond

[33] Rick dùng “football” trong tiếng Anh là bóng đã, tiếng Mĩ là bóng bầu dục và Sam sửa lại là “soccer” theo tiếng Mĩ.

[34] Trường hợp này cũng tương tự. Sam gọi mứt là “jelly” (tiếng Mĩ) nhưng trong tiếng Anh thì mứt là “jam” và “jelly” là thạch.

[35] Mr. Big (Ông Lớn) là nhân vật phản diện trong tập Live and Let die của series James Bond.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.