Dư Tình Khả Đãi

Chương 139



Chung Thanh Ngọc buông đũa xuống, do dự mãi mới duỗi tay ra vỗ về bàn tay đang đặt trên mặt bàn của Cảnh Tú.

Đây là lần đầu tiên bà bày tỏ thiện ý với Cảnh Tú một cách trực diện nên Cảnh Tú chưa hiểu ngay ra, sau một chút thoáng ngạc nhiên cô còn cho rằng Chung Thanh Ngọc đang ngỏ ý muốn hỏi chuyện Quý Hựu Ngôn.

Cô bèn tóm gọn với Quý Hựu Ngôn như sau: “Ngôn Ngôn, cơ tim của cha cậu tắc nghẽn phải vào ICU rồi. Bây giờ tôi đang ở Duyên Châu, mẹ cậu ngồi bên cạnh tôi, để tôi đưa điện thoại cho cô.”

Dứt lời, cô đưa di động cho Chung Thanh Ngọc.

Chung Thanh Ngọc không từ chối, bà nhận lấy điện thoại trao đổi với Quý Hựu Ngôn về tình hình của Quý Trường Tung, đồng thời cũng giục con gái cố gắng về sớm.

“Đợi bố con tỉnh thì mẹ sẽ hỏi xem ý kiến về chuyện phẫu thuật của ông ấy thế nào. Con đi đường nhớ cẩn thận, ở đây đã có mẹ, với cả… với cả có cô Cảnh rồi, con đừng quá lo.”

Cảnh Tú khá bất ngờ khi nghe thấy Chung Thanh Ngọc an ủi Quý Hựu Ngôn như thế.

Bọn họ nói thêm đôi ba câu xong Chung Thanh Ngọc trả lại điện thoại cho Cảnh Tú: “Ngôn Ngôn bảo muốn nói chuyện với con.”

“A Tú…” Giọng Quý Hựu Ngôn khàn đặc, thậm chí còn nghèn nghẹt giọng mũi.

Cảnh Tú xót, ngữ khí cũng mềm dịu hơn hẳn: “Tôi biết cậu muốn nói gì rồi, đừng khách khí, cậu biết tôi không thích nghe mà.”

Quý Hựu Ngôn khịt mũi một cách nặng nề, mãi cô mới đáp: “A Tú, đại sư…”

Cảnh Tú cắt ngang: “Không sao cả, chúng ta đã nỗ lực hết mức rồi mà. Khi nào cậu về lại bàn tiếp.”

“Được, vậy tôi không nói nữa. A Tú chờ tôi về nhé.” Quý Hựu Ngôn đồng ý.

Vẻ mặt Cảnh Tú dịu dàng: “Ừm. Có tôi ở đây rồi, cậu yên tâm.”

Sau khi cúp máy, dọc hành lang chẳng còn tiếng người thành thử lại rơi vào sự im lặng đầy lúng túng.

Dễ thấy tâm trạng Cảnh Tú nhẹ nhõm hơn trước lúc nhận điện thoại rất nhiều, cô uống mấy ngụm nước ấm rồi chợt lên tiếng: “Nếu cô không chê thì gọi con là Tú Tú hoặc Tiểu Cảnh là được ạ.”

Tay cầm đũa của Chung Thanh Ngọc khựng lại, sau đó bà mới nhận ra đối phương đang nhắc đến việc mới ban nãy bà gọi cô là ‘cô Cảnh’. Bà gật đầu, cũng chẳng biết làm gì khác ngoài đổi chủ đề: “Trước khi đến đây con đang ở đâu thế?”

“Bắc Thành ạ.” Cảnh Tú thành thật trả lời.

“Có làm lỡ việc của con không?”

Cảnh Tú cũng không phủ nhận, cô quyết định khéo léo trả lời: “Chuyện gì quan trọng thì mình xếp lên trước thôi ạ.”

Hai người kết thúc bữa tối cùng một cuộc đối thoại câu được câu mất khá ngại ngùng, Cảnh Tú thấy Diêu Tiêu vẫn chưa trở lại, do không yên tâm nên cô gọi điện hỏi mới biết Diêu Tiêu đang đi sang siêu thị gần đấy mua chăn, bấy giờ Cảnh Tú mới an lòng.

Cô đích thân thu dọn vỏ hộp thức ăn, nhấc lên chuẩn bị mang ra thùng rác bên cầu thang để vứt. Có điều vừa được vài bước, Chung Thanh Ngọc lại chợt nhớ ra thân phận đại minh tinh của Cảnh Tú bèn vội vã đuổi theo ngăn cản: “Để cô vứt cho.” Nhỡ đâu gặp ai nhận ra thì phải làm sao.

Cảnh Tú không đáp, còn đang do dự thì tiếng thang máy mở cửa vang lên cách đó một đoạn, ngay sau đấy hai người một nam một nữ bước ra khỏi thang máy rồi tiến lại gần bọn họ.

Là Lục Phóng và mẹ anh. Lúc bốn mắt chạm nhau, bầu không khí như thể bị đông đặc.

Cũng may Chung Thanh Ngọc phản ứng nhanh, bà bắt chuyện với hai người kia: “Sao hai mẹ con lại tới thế, đã trễ lắm rồi, trời còn lạnh nữa, tôi đã bảo ông Lục là không sao rồi mà.”

Mẹ Lục Phóng cười đáp: “Tôi mà không tới thì không tài nào yên tâm nổi ấy chứ. Thầy Quý sao rồi chị?”

“Vẫn đang hôn mê, giờ tôi đợi ông ấy tỉnh dậy.”

“Haizz, sẽ không sao cả đâu, chị đừng lo quá rồi lại tự dọa bản thân.” Ánh mắt mẹ Lục Phóng hướng về phía Cảnh Tú, bà biết mà vẫn hỏi cùng một tâm tư hiếu kỳ: “Cô đây là…”

Cảnh Tú trầm mặc không đáp.

Chung Thanh Ngọc ngập ngừng một hồi rồi giới thiệu: “Đây là Cảnh Tú, bạn gái Ngôn Ngôn, cũng là diễn viên giống Ngôn Ngôn.”

Nãy giờ Cảnh Tú vẫn rũ mi, bây giờ gương mặt lại như điểm thêm sắc màu ấm áp. “Con chào cô ạ.” Cô đứng bên cạnh Chung Thanh Ngọc, đưa mắt cùng hướng với bà nhìn về phía mẹ Lục Phóng và Lục Phóng, cuối cùng cũng đã có thân phận để tiếp chuyện.

“Được, được quá chứ…” Mẹ Lục Phóng thầm quan sát Cảnh Tú vài lượt rồi cười híp mắt, có ý định xoa dịu bầu không khí: “A Ngọc à, chị nhờ Ngôn Ngôn giới thiệu vài người cho Tiểu Phóng nhà tôi đi chứ tôi nhìn mà thèm, con bé nhà chị lựa khéo thật đấy.”

Lục Phóng xấu hổ cắt ngang: “Mẹ nói linh tinh gì thế.”

Chung Thanh Ngọc thấy đối phương trêu chọc thì cũng thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu Phóng thì cần gì, chỉ cần Tiểu Phóng đồng ý thôi chứ làm gì có chuyện chị thiếu con dâu.”

Bốn người hàn huyên hồi lâu trên ghế, Chung Thanh Ngọc thấy đã khuya bèn giục hai mẹ con mau về sớm, vốn dĩ mẹ Lục Phóng muốn ở lại cùng Chung Thanh Ngọc nhưng Chung Thanh Ngọc bảo đã có Cảnh Tú rồi nên không cần thiết, mẹ Lục Phóng biết ý cũng không nói gì nữa.

Sau khi tiễn mẹ con nhà họ Lục, Chung Thanh Ngọc tranh thủ đi vứt rác, lúc về bà nhìn đồng hồ đeo tay xong khuyên nhủ Cảnh Tú: “Chờ trợ lý con về thì hai đứa cùng đi ngủ đi.”

Cảnh Tú từ chối: “Không cần đâu ạ. Cô để con đi mượn phòng nghỉ của trưởng khoa, đợi chốc nữa cô mà buồn ngủ thì có thể qua đó ngủ.”

Thật ra trong lòng Chung Thanh Ngọc cũng sợ nhỡ đâu đêm hôm xảy ra chuyện gì mà lại không có ai cùng san sẻ nên khách khí hai câu xong cũng nhận lời.

Nửa đêm Chung Thanh Ngọc không chống cự nổi cơn buồn ngủ bèn thiếp đi trên ghế ngồi, Cảnh Tú lấy chăn của mình khoác lên người bà.

Gió lạnh gào thét bên ngoài cửa sổ, hành lang cũng âm u lạnh lẽo, chiếc áo lông dù che kín cơ thể Cảnh Tú nhưng vẫn không thể giúp cô xóa tan cảm giác buốt giá bao phủ toàn thân, buộc cô phải đứng dậy nhằm nỗ lực tìm kiếm chút hơi ấm.

Đạo Không viên tịch rồi. Rốt cuộc là kết quả do hiệu ứng cánh bướm của đời này hay do đã trả giá giúp bọn họ ở đời trước? Cảnh Tú ngước nhìn màn đêm đen đặc ngoài khung cửa, tâm trí như bay về miền xa.

Không biết qua bao lâu cô mới thu hồi tâm tư, theo thói quen tiến lại gần cửa kính để nhìn vào trong phòng bệnh.

Vừa nhìn cô đã nhận ra không biết Quý Trường Tung tỉnh từ bao giờ, hình như ông còn đang cố gắng động đậy.

Cảnh Tú mừng rỡ, cô vội vàng xoay người đánh thức Chung Thanh Ngọc, sau đó chạy về phía phòng trực gọi bác sĩ và y tá.

Bác sĩ điều trị chính kiểm tra xong kết luận tạm thời đã ổn định, có điều khả năng cao sẽ dễ tái phát nghẽn cơ tim, tình hình có thể chuyển biến xấu bất cứ lúc nào nên vẫn cần phải chú ý quan sát.

Nhưng nội việc Quý Trường Tung tỉnh dậy đã đủ để Chung Thanh Ngọc và Cảnh Tú yên tâm hơn nhiều. Hai người chẳng còn buồn ngủ, Cảnh Tú cầm điện thoại nhắn WeChat cho Quý Hựu Ngôn, cập nhật thông tin cho đối phương.

Chung Thanh Ngọc ngắm góc nghiêng quá mức thần thánh của Cảnh Tú, cuối cùng bà không nhịn được bèn hỏi: “Con thích Ngôn Ngôn ở điểm nào thế?”

Cảnh Tú ngẩng đầu, rời mắt khỏi màn hình điện thoại, hàng mi dài khẽ run, nhất thời không biết phải trả lời ra sao.

May mà Chung Thanh Ngọc nhận ra sự thẹn thùng của cô, bà điềm nhiên nói tiếp: “Mấy năm trước Ngôn Ngôn có kể với cô về con, lúc bấy giờ cô không chấp nhận được đâu, thế là thành ra hai mẹ con cô tan rã trong sự buồn bã, mấy năm sau cũng chẳng còn liên lạc. Lục Phóng là người mà cô và bố con bé chọn lựa cho nó, thế nhưng từ đầu chí cuối người duy nhất con bé thích chỉ có mình con. Con bé là đứa chung tình, đã chọn ai thì chẳng dễ thay lòng. Thi thoảng cô cũng lo không biết điều ấy là tốt hay xấu.”

Cảnh Tú là người thông minh, cô như tờ mờ nhận ra ngụ ý của Chung Thanh Ngọc. Thế là cô chân thành đáp lời: “Cô ơi, con cũng là một người rất chung tình.”

Chung Thanh Ngọc im lặng vài giây mới hỏi bóng gió: “Nhỡ đâu hai đứa bị bên báo chí chụp được ảnh thì phải làm sao?”

“Không sao đâu ạ, con và Ngôn Ngôn có thể xử lý ổn thỏa.”

“Ừm.” Thanh âm Chung Thanh Ngọc nhàn nhạt.

Cảnh Tú cảm giác bà vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.

Đang lúc suy nghĩ, Chung Thanh Ngọc lại hỏi: “Bao giờ vụ bỏ phiếu hôn nhân mới ồn ào bữa trước mới công bố kết quả thế?”

“Chắc tầm một, hai tháng nữa ạ.”

Chung Thanh Ngọc lại nhẹ nhàng đáp: “Ừm, tốt lắm.”

Hai người lúng túng hàn huyên đôi ba câu, thấy đề tài không mở thêm được nữa, cả hai dựa lưng vào ghế tựa nhắm mắt nghỉ ngơi. Một lúc sau, tâm trí bị ủ rũ quấy nhiễu thành ra hỗn loạn của Cảnh Tú đột nhiên như thoáng qua một tia sáng. Cô chợt nghĩ có phải ban nãy Chung Thanh Ngọc đã ngỏ ý quan tâm tới những dự định mai này của hai người hay chăng?

Cô mở mắt nhìn Chung Thanh Ngọc, đáy mắt cô hiện nét cười nhàn nhạt, nhưng dần dà nét cười lại khoác thêm một lớp cô đơn.

Chuyện Quý Hựu Ngôn về đến sân bay Duyên Châu đã là chuyện của hai hôm sau, bấy giờ Quý Trường Tung vẫn ở ICU, mỗi ngày chỉ có thể vào trong khung ba rưỡi tới bốn giờ chiều. Bác sĩ nói đã qua khỏi giai đoạn nguy hiểm, đợi các chỉ số tăng lên một chút là có thể sẵn sàng phẫu thuật được rồi. Chung Thanh Ngọc vẫn đang lưỡng lự việc phẫu thuật hay không, Cảnh Tú lại không dám tùy tiện bày tỏ ý kiến với việc này, Quý Trường Tung thì trước kia rất phản đối phẫu thuật, nhưng bây giờ ông như nghĩ thông suốt chuyện gì nên cực kỳ ủng hộ, có điều ông vẫn quyết định đợi Quý Hựu Ngôn trở về mới tính.

Cảnh Tú đích thân đi đón.

Suốt hành trình Quý Hựu Ngôn lo cho sức khỏe của Quý Trường Tung, vừa thấy xe tới đón cũng chỉ nở nụ cười thân thiện thường nhật mang theo một chút khiên cưỡng. Cô mở cửa, vừa tháo kính râm vừa khom lưng chui vào, khóe mắt lơ đãng đã trông thấy gương mặt mình ngày nhớ đêm mong của Cảnh Tú.

Khoảnh khắc ấy như lúc ánh nắng xua tan đi những đám mây đen bủa vây vậy. Quý Hựu Ngôn nhìn Cảnh Tú chằm chằm, đáy mắt chậm rãi hiện lên nỗi niềm hân hoan ướt át.

Giây trước mở cửa xe, giây sau cô đã ôm Cảnh Tú vào lòng, ôm thật chặt như muốn hòa làm một thể với đối phương: “A Tú…” Cô thì thầm đầy quyến luyến.

Cảnh Tú nhẹ giọng đáp.

Quý Hựu Ngôn dùng hơi nhiều lực nên thật ra Cảnh Tú thấy hơi đau nhưng cô vẫn để đó không nói lời nào. Gần ba tháng không gặp, cô cũng khát vọng cái ôm siết chặt mang theo hơi ấm và sự nhớ nhung như thế. Cô tựa vào bả vai Quý Hựu Ngôn, an ủi: “Chú đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm rồi, tình hình hai hôm vừa qua rất ổn định, đầu óc cũng tỉnh táo, chỉ đợi hai hôm nữa phẫu thuật. Người phẫu thuật thì tôi đã liên lạc được một bác sĩ giỏi ở Bắc Thành, giàu kinh nghiệm, trình độ phẫu thuật tim thuộc tốp đầu nước. Cậu đừng sợ.”

“Tôi không sợ mà, tôi tin cậu.”

Tài xế và Lâm Duyệt đã cho hành lí lên xe xong xuôi, Quý Hựu Ngôn nghe thấy tiếng động bèn thẹn thùng buông lỏng Cảnh Tú, có điều cô càng nhìn Cảnh Tú lại càng khó kìm lòng, thế là cứ dính sát vào người Cảnh Tú hết hôn trán rồi lại hôn xuống má đối phương.

Cõi lòng như bị lấp đầy bởi thứ gì đó.

Cảnh Tú không quen thân mật trước mặt người khác, cô vừa hưởng thụ lại vừa thẹn thùng, đành nhỏ giọng nhắc nhở Quý Hựu Ngôn: “Ngôn Ngôn…”

Quý Hựu Ngôn phì cười, lưu luyến rời khỏi đối phương xong ngồi thẳng người. Do có người ngoài nên cô không tiện kể chuyện liên quan đến hành trình tìm Đạo Không tại Nepal, thế là cô bèn rút ra một chiếc vòng tay từ túi xách, cầm lấy tay Cảnh Tú, dự định đeo hộ người ta.

Tầm mắt Cảnh Tú thay đổi, đập vào mắt cô là vết thương chạy dọc từ mu bàn tay lên đến tận ngón tay của Quý Hựu Ngôn.

“Tay cậu sao vậy?”

“Có sao đâu, bị lúc cứu người lở tuyết thôi.” Quý Hựu Ngôn nói với vẻ chẳng hề hấn, cô đeo chiếc vòng tay vào cổ tay trắng ngần của Cảnh Tú rồi điều chỉnh độ dài của vòng sao cho vừa.

Cảnh Tú ngắm nghía chiếc vòng, vòng được tết thành từ dây sợi nhỏ màu đen, giữa hai viên ngọc trắng là miếng ngọc bình an đỏ màu máu, thoạt trông rất giống miếng ngọc của Quý Hựu Ngôn nhưng nếu nhìn kỹ thì lại thấy không giống lắm.

Trái tim cô bỗng trầm xuống, cô vội vã ngẩng đầu để dùng ánh mắt dò hỏi Quý Hựu Ngôn.

Tác giả có lời muốn nói:

Cuối cùng Quý gâu gâu xẹp lép ỉu xìu cũng ngồi máy cày quay trở về bên Cảnh meo meo.

Vừa phơi nắng vừa liếm Cảnh meo meo: A, hạnh phúc quá đi, đầy máu phục sinh….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.